Tiếu Hằng há miệng nhưng không biết nói gì. Tất cả chuyện này đều nằm trong kế hoạch của người đàn bà này.
Y đột nhiên nhớ ra điều gì đó, nói không thành tiếng:
- Tiếu Tĩnh Sanh... Tiếu Tĩnh Sanh lẽ nào cũng là do các ngươi hại?
Nghĩ đến Tiếu Tĩnh Sanh bị tên bắn xuyên qua cổ mà chết trong trận
chiến. Lúc đó quân Bắc Sơn bỏ chạy toán loạn, toàn bộ phòng tuyến đều bị phá vỡ còn quân Tây Quan từ sau đánh lên, cả người cả ngựa hoảng loạn
cùng cực. Lúc đó có bị trúng tên mà chết cũng chẳng có gì là lạ.
Nhưng Tiếu Tĩnh Sanh chết có chút kỳ lạ. Bị trúng tên mà chết là điều
bình thường nhưng mũi tên bắn chết Tiếu Tĩnh Sanh lại xuyên thẳng qua cổ Tiếu Tĩnh Sanh. Nếu mũi tên đó là mũi tên bắn lén thì thật là kỳ lạ khó bề tưởng tượng. Phải là có người đứng ngay trước Tiếu Tĩnh Sanh bắn ra
mũi tên đó.
Trước đây Tiếu Hằng không nghĩ nhiều đến việc
này. Quân Bắc Sơn đại bại, từ trên xuống dưới lòng người bấn loạn, hơn
nữa những kẻ chết trên chiến trận không phải chỉ có một hai người, hàng
ngàn quân Bắc Sơn đã bị chôn xác sa trường. Tiếu Tĩnh Sanh bị tên bắn
chết chẳng khiến ai nghi ngờ. Nhưng giờ nghĩ lại, Tiếu Hằng càng cảm
thấy có nhiều điều đáng ngờ.
La Định Tây ngoác miệng cười để lộ cả hàm răng, tay y không ngừng vuốt ve phần eo Tiếu phu nhân. Y ngông ngênh nói:
- Dù có tìm khắp thiên hạ này thì cũng không thể tìm ra hung thủ!
- Ta hiểu rồi. Mũi tên đó không phải do ngươi bắn ra, khả năng bắn tên
của ngươi không tốt. Hơn nữa ở trên chiến trường, ngươi cũng có mặt ở đó nên không thể là hung thủ giết Tiếu Tĩnh Sanh vì sẽ rất dễ bị người
khác nhìn thấy.
Tiếu Hằng rối bời hoảng loạn:
- Ngươi chắc chắn đã sớm sắp đặt một tên thiện xạ, chỉ cần tìm cơ hội, trà trộn vào đám Tây Quan giết chết Tiếu Tĩnh Sanh.
La Định Tây lạnh nhạt nói:
- Không thể nói là ta sớm có sự chuẩn bị. Lúc mới bắt đầu, ta cũng
không thể ngờ được Tiếu Tĩnh Sanh sẽ mang quân đến tiếp viện. Y trước
nay chưa từng ra sa trường. Ta luôn cho rằng y không bao giờ có gan ra
trận vì thế lúc bắt đầu, ta không hề bố trí sát thủ trên sa trường.
Quay sang nhìn Tiếu phu nhân cười khì:
- Nhưng phu nhân sớm đã có kế hoạch, chuẩn bị kỹ, chỉ cần có cơ hội sẽ
giết chết Tiếu Tĩnh Sanh ngay trong thành Đan Dương. Chúng ta đã chuẩn
bị thích khách, chỉ có điều Tiếu Tĩnh Sanh tự tìm đường chết, nếu không
thì y đã có thể sống thêm mấy ngày rồi.
Tiếu phu nhân mỉm cười:
- Sau khi Tiếu Tĩnh Sanh chết, y luôn muốn nhúng tay vào việc điều
khiển binh mã. Trong lòng y luôn muốn thay Tiếu Hoán Chương nắm đại
quyền. Nếu không nắm binh quyền trong tay thì không thể an lòng. Y lĩnh
binh xuất quân đi cứu viện, ta nghĩ chỉ là muốn nhân cơ hội này lập
công, xây dựng uy tín trong lòng binh sĩ. Chỉ tiếc rằng đó lại là ngõ
cụt của y.
- Các người từng bước lên kế hoạch, đê tiện bỉ ổi, thật là thâm hiểm.
Tiếu Hằng gằn giọng cười lớn:
- La Định Tây, Tiếu Hoán Chương những năm qua đối xử với ngươi rất tốt, thật không ngờ ngươi lại là kẻ ăn cháo đá bát, vô ơn bội nghĩa!
La Định Tây cười nhạt đáp:
- Ta vô ơn bội nghĩa? Tiếu Hoán Chương chỉ biến ta thành một con chó
cắn người. Lão có ơn nghĩa gì với ta? Mọi thứ của ta đều là nhờ phu nhân mà có. Tiếu gia... ha ha, ngươi tưởng rằng Tiếu gia nhà các người là
người tốt hay sao? Ngoại trừ đôi sư tử đá ngoài cửa thì chẳng có chỗ nào sạch sẽ cả.
Y giơ nắm đấm lên, gằn giọng nói:
-
Tiếu Hoán Chương không cần phải nói, tham ô hối lộ, đục khoét của công,
tâm địa ác độc. Đừng nói người khác, chính lão xử án oan trái cưỡng ép
phu nhân về làm vợ. Lão ta đúng là một tên lang sói. Còn hai đứa con của lão, Tiếu Tĩnh Khiêm tàn bạo độc ác, sao có thể khiến người khác xem
trọng? Còn Tiếu Tĩnh Sanh...!
Y nhìn Tiếu phu nhân:
- Cùng một giuộc với ngươi. Tiếu Hằng. Ngươi cho rằng chỉ có một mình
ngươi có tình ý với phu nhân? Trước ngươi, tên khốn nạn Tiếu Tĩnh Sanh
cũng muốn mạo phạm đến phu nhân rồi.
- Cái gì?
Tiếu Hằng mặt biến sắc.
Tiếu phu nhân cười một cách lạnh lẽo:
- Ngươi cũng không cần phải tỏ ra kinh ngạc. Tiếu Tĩnh Sanh đã không ít lần muốn dụ dỗ ta. Có một lần nếu không phải vì Định Tây đột nhiên xuất hiện thì ta đã bị y làm nhục rồi. Ta vốn dĩ muốn nhân cơ hội đó khiến
cha con y tương tàn lẫn nhau. Nhưng do Tiếu Tĩnh Sanh quá ngu xuẩn, ta
sợ rằng y làm việc không thành sẽ làm hỏng đại sự của ta.
Ả nhìn Tiếu Hằng nói tiếp:
- Trước ngươi, chúng ta đã định lợi dụng Tiếu Tĩnh Sanh để đối phó với
Tiếu Hoán Chương, nhưng suy đi tính lại so với Tiếu Tĩnh Sanh, ngươi
thận trọng hơn nhiều. Hành sự cũng có suy nghĩ hơn Tiếu Tĩnh Sanh, không dễ bị kẻ khác nhìn ra sơ hở. Nếu đổi lại là Tiếu Tĩnh Sanh sẽ rất dễ bị Tiếu Hoán Chương nhìn ra. Như vậy thì hỏng hết đại sự.
Tiếu
Hằng chẳng ngờ lại có những chuyện như vậy. Trong lòng y càng cảm thấy
khinh thường Tiếu Tĩnh Sanh, nhưng suy nghĩ kỹ càng, Tiếu Tĩnh Sanh có ý đồ với Tiếu phu nhân, bản thân y cũng có gì khác đâu? Theo lời La Định
Tây thì đúng là Tiếu gia chẳng có nơi nào sạch sẽ cả.
- Huynh đệ Tiếu Tĩnh Sanh dù sao cũng đã chết. Mục tiêu tiếp theo của các ngươi chính là Tiếu Hoán Chương.
Tiếu Hằng thở dài:
- Mấy lần trước đến Đan Dương chắc chắn không phải để chăm sóc Tiếu Hoán Chương, mà là muốn lấy mạng lão ta.
Trong mắt Tiếu phu nhân lóe lên một tia độc ác, ả nhìn chằm chằm vào
thi thể Tiếu Hoán Chương chẳng khác nào nhìn vào một con chó chết, giọng nói hằn lên đầy căm hận:
- Không sai, mười mấy năm trước ta
đã muốn tận tay giết chết lão ta. Đợi đến ngày hôm nay, ta đã phải đợi
quá lâu rồi, không thể kiên nhẫn thêm được nữa. Trước khi ngươi đến, ta
đã dùng dao đâm thẳng vào đầu lão, lão muốn kêu, ta dùng gối bịp chặt
miệng lão khiến lão kêu không thành tiếng. Trước khi chết chắc lão sẽ
nghĩ tại sao ta lại ra tay với lão. Mong rằng cận kề trước cái chết lão
có thể hiểu rõ, hai đứa con của lão cũng đã chết trong tay ta.
Ả đột nhiên nghĩ ra, giọng nói lộ vẻ điên cuồng.
Tiếu Hằng nằm dưới đất, nhắm chặt hai mắt. Y đã nắm được toàn bộ sự việc rồi.
Trên sa trường, La Định Tây phái người đi giết Tiếu Tĩnh Sanh, sau đó
lại giết chết tên sát thủ đó, hoặc là đã đốt xác bịt đầu mối. Trong lúc
đó đừng nói là giết chết một tên tiểu tốt, cho dù là chết hàng trăm
người thì cũng chẳng có ai bận tâm.
Thông tin Tiếu Tĩnh Sanh
bị giết chết, La Định Tây chắc chắn sẽ phái người đi báo cho Tiếu phu
nhân. Tiếu phu nhân đến thành Đan Dương chính là vì thực thiện mưu kế
đêm nay.
Tiếu phu nhân tiếp cận y, không tiếc luân thường đạo lý gian díu với y. Suy cho cùng chỉ là muốn tìm một kẻ chết thay.
Trước khi y đến cuộc hẹn đêm nay, Tiếu phu nhân đã giết chết Tiếu Hoán
Chương. Tiếu Hoán Chương vốn đã già nua, thêm vào đó là đang lâm bệnh,
yếu đuối bất lực. Tiếu phu nhân mặc dù chỉ là một nữ tử nhưng chỉ mới
hơn ba mươi tuổi, đang trong lúc còn sung sức. Một người đàn bà đương độ sung mãn muốn giết một lão già bệnh tật thì chẳng có gì là khó khăn cả.
Tiếu phu nhân hẹn y đêm nay đến gặp nhau, ả đã sắp đặt hết mọi thứ, vốn chỉ muốn tìm một kẻ chết thay. Tiếu Hằng đầu óc quay cuồng mệt mỏi. Cứ
tưởng rằng được một người đàn bà tuyệt mỹ đón tiếp tại bữa tiệc ân ái
vụng trộm này, thật không ngờ ngay khi bước vào căn phòng này là đã bước vào cái bẫy mà chúng dọn sẵn. Lúc này mới nghĩ ra, sau khi xảy ra
chuyện, La Định Tây đột nhiên xuất hiện rất nhanh, đúng là đã có sắp đặt từ trước.
Mưu kế này thật là thâm hiểm, không những có thể
trừ khử tận gốc cha con Tiếu thị lại còn có thể đưa Tiếu Hằng vào bẫy,
biến thành kẻ chết thay. Cùng lúc vừa có thể giết chết Tiếu Hoán Chương
lại vừa diệt trừ kẻ kế thừa cuối cùng là Tiếu Hằng. Những nhân vật quan
trọng trong Tiếu gia đều chết cả, binh quyền sẽ rơi vào tay La Định Tây, cùng với sự trợ giúp của Tiếu phu nhân sẽ rất dễ dàng kiểm soát được
cục diện Bắc Sơn.
Gia tộc họ Tiếu có thể hô phong hoán vũ tại đất Bắc Sơn này cuối cùng lại bị diệt vong trong tay một người đàn bà.
Tiếu Hằng nhắm hai mắt, lúc đó y đã chẳng còn gì để nói nữa.
La Định Tây đứng lên khỏi chỗ ngồi, trầm giọng nói:
- Những thứ cần biết đều nói cho ngươi biết hết rồi. Ngươi có chết cũng là một con ma biết mọi chuyện rồi.
Y quay sang nhìn Tiếu phu nhân nói:
- Phu nhân, chúng ta vẫn còn nhiều việc phải xử lý, không cần phải ở đây lãng phí thời gian nữa.
Sau đó y từ từ rút đao ra:
- Tiếu Hằng giết chết Tiếu đốc, bản tướng muốn điều tra sự tình Tiếu
Hằng lại kháng cự đánh úp lại. Bản tướng không thể dung thứ, chỉ có thể
giết ngay tại hiện trường.
Y đưa đao và nói với Tiếu phu nhân:
- Phu nhân, nếu nàng không lỡ ra tay thì để ta giúp nàng.
Tiếu Hằng trợn mắt, y biết không thể may mắn thoát được, khốn khổ ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Tiếu phu nhân thì thào:
- Nàng hãy qua đây, ta còn một câu cuối cùng muốn nói với nàng...!
Tiếu phu nhân khẽ nhíu đôi mày liễu, La Định Tây lạnh lùng cười khẩy:
- Phu nhân, để ta một đao giết chết y, không cần phí lời với y, đề phòng y giở trò.
- La Định Tây, thật phí hoài danh hiệu thống lĩnh của ngươi, lại còn
mãnh tướng số một Bắc Sơn cái thá gì chứ. Xem ra ngươi cũng chỉ là một
tên hèn nhát. Ta tứ chi bị ngươi phế rồi, ngươi vẫn còn sợ ta?
- Ta sợ ngươi?
La Định Tây khinh khỉnh nói:
- Ngươi cũng quá đề cao bản thân rồi.
Khi y định tiến đến chỗ Tiếu Hằng thì Tiếu phu nhân đã kêu lên:
- Khoan đã.
La Định Tây quay đầu, Tiếu phu nhân đã giật thanh đao trong tay La Định Tây rồi từ từ đến bên Tiếu Hằng. Ả chĩa mũi đao xuống đặt trước yết hầu Tiếu Hằng.
Tiếu Hằng nhìn chăm chú gương mặt Tiếu phu nhân
rồi đột nhiên cười phá lên. Đôi môi mấp máy dường như nói điều gì đó.
Tiếu phu nhân không thể nghe rõ, ả nhăn mày hỏi:
- Ngươi nói cái gì?
Tiếu Hằng không thể động đậy. Ả không hề sợ Tiếu Hằng có thể đột nhiên
giở trò. Hơn nữa thanh đao đang đặt ngang trên cổ Tiếu Hằng.
Ả ngồi xuống bên cạnh Tiếu Hằng. Tiếu Hằng nhìn Tiếu phu nhân, khẽ than một tiếng, do dự một lát rồi mới hỏi:
- Thúc mẫu, ta muốn hỏi ngươi một câu cuối cùng, ngươi có thể trả lời ta được không?
Tiếu phu nhân ngây người. Ả không thể ngờ được đến lúc này y vẫn có thể gọi ả là thím, liền cau mày nói:
- Ngươi muốn hỏi điều gì?
Tiếu Hằng liền nói:
- Ta muốn biết trong lòng ngươi đã từng thích ta chưa? Dù chỉ là một chút thôi......
Tiếu phu nhân càng kinh ngạc hơn, không thể ngờ được đến lúc này Tiếu
Hằng lại vẫn có thể hỏi những câu như vậy. Ả cười nhạt đáp:
- Nếu ngươi muốn biết ta sẽ nói cho ngươi biết. Ngay từ đầu ta đã muốn
lợi dụng ngươi, ta tuyệt đối chẳng có tình cảm gì với ngươi cả.
- Hóa ra là như vậy.
Ánh mắt Tiếu Hằng hiện rõ sự thất vọng, y thở dài nói:
- Được thôi, thúc mẫu, ta chỉ mong thúc mẫu có thể sống tốt những ngày còn lại.
Y khó khăn ngẩng đầu lên, cúi sát vào tai Tiếu phu nhân thì thầm:
- Đừng có tin La Định Tâ có thể bán đứng Tiếu Hoán Chương, thì cũng có
thể bán đứng ngươi. Cho dù ngươi có căm ghét ta thế nào thì trong lòng
ta ngươi vẫn là người con gái mà ta yêu nhất. Ta nghe người ta nói, khi
một người chết, mang theo lòng thù hận thì sẽ biến thành oan hồn, khó
lòng triệu sinh được. Vì thế ta không thể mang theo lòng thù hận đi....
ta sẽ mang theo tình yêu, thúc mẫu, ta yêu thúc mẫu.
Trong
phút chốc, cổ họng ngửa lên, mũi đao sắc nhọn chọc thủng cổ Tiếu Hằng,
máu tươi trào ra xối xả. Đôi môi Tiếu Hằng nở một nụ cười, mắt nhìn Tiếu phu nhân, đầu ngả ra sau rồi tắt thở.
Tiếu phu nhân vô cùng
kinh ngạc. Đến khi nhìn thấy máu tươi từ cổ họng Tiếu Hằng ộc ra đến khi y chết rồi, biểu cảm trên gương mặt ả phức tạp khó tả. Ả ngây người
ngồi nhìn đôi môi còn nở nụ cười của Tiếu Hằng, trong phút chốc ngồi im
thẫn thờ.
Khóe mắt ả nhấp nháy, toàn thân khẽ run lên nhìn
gương mặt to béo của Tiếu Hằng. Hai tay buông lỏng, để thanh đao từ từ
rơi xuống rồi ngồi bệt xuống đất, lặng nhìn Tiếu Hằng, toàn thân run lên bần bật.