Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 846: Q.7 - Chương 846: Đồng bệnh tương liên




Cơ quan trong Nhân Uân Thính khởi động, không ít người không kịp chuẩn bị, rơi vào cạm bẫy, bị gai ngược xuyên qua thân thể, giống như con nhím, cái chết nhìn qua hết sức khủng bố thê thảm, trong này không chỉ có quan binh, cũng có nhiều hắc y nhân.

Những người khác biết rõ chuyện không ổn, ồn ào rút ra bên ngoài, cũng may những quan văn kia tìm được cơ hội chạy ra bên ngoài khi quan binh xông tới, mặc dù có hai người bị hắc y nhân chém tổn thương, cũng may tiễn thủ của quan binh xuất hiện kịp thời, nghĩ cách cứu viện kịp thời, không còn quan viên bị giết nữa, một đám quan viên chạy ra ngoài phòng, lập tức có binh sĩ đi lên bảo vệ.

Hiên Viên Thắng Tài làm việc cũng chu đáo, tuy dẫn theo một đám quan binh giết vào Nhân Uân Thính, nhưng bên ngoài vẫn lưu lại không ít quan binh bao bọc vây quanh, phòng ngừa có phản đảng chạy mất.

Trong sảnh tiếng chém giết ồn ào, bên ngoài thì yên lặng mà đứng, những quan viên tìm được đường sống trong chỗ chết rốt cuộc thở ra một hơi, vốn tưởng rằng tối nay chắc chắn phải chết, không thể tưởng được còn có thể trốn thoát.

Nhưng không quá lâu liền thấy từng bóng người tán loạn mà ra từ trong sảnh, tiếng kêu vang lên liên tục, trong sảnh còn mang theo tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng.

Bọn họ lập tức nhìn thấy Huyền Vũ Thiên hộ phi thân ra, Viên Sùng Thượng cũng đi ra từ trong sảnh, thậm chí những đệ tử Thiên Môn mặc áo đen cũng chạy ra từ trong sảnh, binh sĩ thủ bên ngoài nhìn thấy hắc y nhân, không chút khách khí, họ vốn thủ bên ngoài, phòng ngựa Thiên Môn đạo đồ chạy mất, mỗi khi có hắc y nhân lao ra, lập tức có bốn năm tên quan binh vung đao chống thương giết tới.

Sau khi đi ra, Viên Sùng Thượng buồn bực, nhíu mày hỏi:

- Sở đại nhân ở đâu?

Bên cạnh có người trả lời:

- Tổng đốc đại nhân, dường như Khâm sai đại nhân tới sảnh bên!

- Tới sảnh bên?

Viên Sùng Thượng nhíu mày, Huyền Vũ đã ghé tới gần, trầm giọng nói:

- Sở đại nhân không chết được đâu. Viên Tổng đốc, dù Mộc Tướng quân chết, mặc dù trừ được đầu đảng tội ác, nhưng mấy lộ nhân mã của Thiên Môn Đạo, tình hình không rõ, hơn nữa không chừng trong thành còn có Thiên Môn đạo chúng rục rịch, ta ở chỗ này, Viên Tổng đốc mau trở về phủ Tổng đốc tọa trấn!

Viên Sùng Thượng biết rõ Huyền Vũ nói không sai.

Tuy rằng Mộc Tướng quân chết rồi, nhưng không thể bảo chứng Thái Nguyên đã bình an vô sự.

Mộc Tướng quân có mấy lộ nhân mã, tuy rằng trước đó Sở Hoan đều đã an bài tốt, nhưng ai có thể cam đoan không sơ hở tý nào.

- Huyền Vũ Thiên hộ, nơi này liền giao cho ngài.

Viên Sùng Thượng lập tức nói:

- Bản đốc tới Nam Thành dò xét!

Sau khi Viên Sùng Thượng rời khỏi Lục viên, hơn mười tên hắc y nhân hoặc chết hoặc bị thương, còn lại đều bị bắt. Huyền Vũ nhìn thấy đá trong sảnh vấn cuốn dựng đứng, để cho mọi người ở lại bên ngoài, bản thân mình lại tiến vào trong sảnh. Khinh công của lão không yếu, tuy rằng trong sảnh không có bất cứ chỗ nào đặt chân, nhưng Huyền Vũ vẫn như quỷ mị, nhảy ven theo tảng đá dựng đứng lên, đi tới trắc thính, nhìn thấy mặt đất bên trong gần như cũng dựng lên, lại duy nhất có một tảng đá nguyên vẹn, lão vọt người tới bên cạnh tảng đá, ngồi xổm xuống đưa tay sờ ven, khóe miệng xẹt qua nụ cười thản nhiên.

Đối với tình hình bên trên, Sở Hoan không hề hay biết.

Lúc này Lục Thế Huân vừa đắc ý vừa hung ác, đôi mắt lộ ra hung quang.

Sở Hoan cũng không nói chuyện, đúng lúc này lại nghe được một tiếng rên khe vang lên, trong này rất yên tĩnh, tiếng rên khẽ này cũng không lớn, lại vẫn hết sức rõ ràng.

Lục Thế Huân nghe được thanh âm, dường như không để ý Sở Hoan, lập tức quay đầu. Sở Hoan ở trong lưới cũng nhìn qua, dưới ánh lửa, một chiếc giường ván gỗ dựa vào vách tường, lúc này Lâm Đại Nhi đang nằm trên giường.

Nhưng khiến Sở Hoan giật mình chính là, hai tay và hai chân Lâm Đại Nhi đều bị trói chặt.

Lục Thế Huân lấy một con dao găm từ trên người, cầm trong tay trái, mu tay trái chắp sau lưng, tay phải thì giơ bó đuốc cẩn thận nhích tới, cách giường gỗ hai ba bước liền dừng lại, dường như rất cảnh giác đối với Lâm Đại Nhi, nhưng giọng điệu gã lại hết sức quan tâm:

- Lâm cô nương, Lâm cô nương, cô nương thế nào?

Lúc này Lâm Đại Nhi mở to mắt, nàng không biết mình ở nơi nào, cảm thấy đầu mình hơi đau, muốn đưa tay ấn huyệt thái dương, lúc này lại phát hiện hai tay mình dĩ nhiên bị trói chặt phía sau.

Nàng lắp bắp kinh hãi, bờ eo thon bé bỏng dùng lực, liền ngồi dậy, muốn xuống khỏi giường lại phát hiện hai chân mình cũng bị trói thật chặt. Nghe được thanh âm của Lục Thế Huân vang lên, lông mày Lâm Đại Nhi nhíu lại, đôi mắt xinh đẹp lạnh lẽo, đôi mắt nhìn về phía Lục Thế Huân, thấy Lục Thế Huân một tay chắp sau lưng, tay kia thì giơ đuốc, vẻ mặt ân cần nhìn mình.

- Đây là nơi nào?

Lâm Đại Nhi cảnh giác trong lòng, lại cố gắng giữ tỉnh táo hỏi:

- Viên Sùng Thượng đã chết hay chưa?

Bó đuốc thiêu đốt, ánh lửa chiếu lên người Lục Thế Huân, lúc này Sở Hoan ở vào nơi tối mờ, trong nhất thời Lâm Đại Nhi cũng không lưu ý Sở Hoan cũng ở nơi này.

Lục Thế Huân thở dài, lắc đầu nói:

- Lâm cô nương, kế hoạch của chúng ta… đã thất bại… !

Trong mắt Lâm Đại Nhi xẹt qua vẻ không cam, hỏi:

- Không phải các ngươi nói kế hoạch lần này không sơ hở tý nào sao? Vì sao lại có kết quả như vậy? Mộc Tướng quân trong miệng các ngươi, không phải một nhân vật giống như thiên thần sao? Vì sao ngay cả chút tay sai quan phủ cũng đấu không lại?

Lục Thế Huân cười khổ nói:

- Lâm cô nương, Mộc Tướng quân cùng gia phụ quả thực tổ chức nhiều năm, vì kế hoạch lần này đã tiêu hao hết tâm lực. Nhưng mà… Người tính không bằng trời tính, ta cũng không biết vì sao lại có kết quả như vậy… !

Gã thở dài một tiếng, tràn ngập không cam lòng.

Lâm Đại Nhi hỏi:

- Còn lại bao nhiêu người? Hiện giờ Mộc Tướng quân bọn họ ở đâu?

- Toàn quân bị diệt!

Giọng nói của Lục Thế Huân tràn ngập bi thống:

- Lâm cô nương, Mộc Tướng quân đã ngộ hại, hiện giờ… chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, từ nay về sau hai người chúng ta phải sống nương tựa lẫn nhau… !

Lâm Đại Nhi cau mày nói:

- Ai muốn sống nương tựa với ngươi? Ngươi là ngươi, ta là ta… tuy rằng mục đích của chúng ta giống nhau, nhưng là… không phải người chung một đường!

Lục Thế Huân nói:

- Ta và cô nương đều thuộc Thiên Môn Đạo, cùng là đồng môn, sao lại không phải một đường?

- Các ngươi muốn chính là thiên hạ, ta muốn chỉ là tính mạng một người.

Khuôn mặt Lâm Đại Nhi lạnh lẽo, trừng mắt liếc Lục Thế Huân, mang theo vài phần tức giận:

- Vì sao ta lại bị trói?

Lục Thế Huân nhìn chằm chằm khuôn mặt Lâm Đại Nhi, thấy dung mạo Lâm Đại Nhi rất đẹp, so sánh với nữ tữ bình thường, lại có thêm khí khái hào hùng nữ tử bình thường hiếm có. Mặc dù lúc này mũ phượng không còn, nhưng vẫn có một thân hỉ bảo đỏ thẫm, hỉ bào kia dưới ngọn đèn dầu xuất hiện ánh sáng đỏ nhàn nhạt, ánh sáng đỏ kia chiếu lên khuôn mặt trắng nõn non nớt của Lâm Đại Nhi, lại càng xinh đẹp. Tuy rằng lúc này nàng tức giận, nhưng phong nhã của nữ tử thành thục khiến đuôi mày nàng phong tình vạn chủng.

Lục Thế Huân hơi sợ hãi, Lâm Đại Nhi thấy người này nhìn mình chằm chằm, biểu tình không có thiện ý. Lúc này hai tay hai chân nàng bị trói, hơn nửa cảm thấy dây thừng trói mình không phải dây thừng bình thường, có thể co duỗi tự do, đúng là dây thừng gân trâu dùng để đối phó người trong giang hồ, loại dây thừng gân trâu này, cho dù khí lực của ngươi có lớ hơn nữa, căn bản cũng không có cách giãy dụa, nàng âm thầm kinh hãi nhưng vẫn lạnh lùng nói:

- Ngươi nhìn cái gì? Còn không cởi dây giúp ta?

Lục Thế Huân nhìn chiếc miệng nhỏ nhắn hồn phơn phớt của nàng, tâm thần nhộn nhạo. Lâm Đại Nhi tóc rối tung, mái tóc như mực, nhìn lên ngoài vẻ đẹp hào hùng còn có vẻ đẹp nữ tính. Gã mơ mơ màng màng nghe Lâm Đại Nhi muốn mình cở dây, không kìm lòng được nói:

- Được!

Gã tiến hai bước về phía Lâm Đại Nhi, tới bên giường bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, vội vàng dừng bước lại, lui về phía sau một bước, lắc đầu cười khổ nói:

- Lâm cô nương, thật sự xin lỗi, chỉ sợ… chỉ sợ không được!

Lâm Đại Nhi cảm thấy cả kinh, nhưng khuôn mặt vẫn lạnh như sương, giọng nói lạnh lẽo:

- Vì sao không được? Là ai trói ta? Chẳng lẽ là ngươi?

Tuy rằng nàng là nữ lưu, nhưng ánh mắt như sương, lúc giận lên cũng có một khí thế nhiếp người.

Lục Thế Huân hiển nhiên có chút kiêng kỵ đối với nữ nhân này, dĩ nhiên lùi về sau một bước nữa, cười làm lành nói:

- Lâm cô nương, cô nương đã hiểu lầm, ta sao lại trói cô nương, là quan binh trói cô nương lại!

- Quan binh?

Lâm Đại Nhi cau mày nói:

- Nếu là quan binh trói ta lại, vì sao ta lại ở chỗ này?

Nàng trừng hai mắt, dường như nghĩ tới cái gì:

- Chẳng lẽ nơi này là nhà lao của quan phủ?

Nhưng nhìn thấy Lục Thế Huân giơ bó đuốc, lập tức lắc đầu nói:

- Không đúng, đây không phải nhà lao, nếu không vì sao ngươi không bị trói?

Lục Thế Huân cười nói:

- Lâm cô nương, cô nương đừng vội, ở đây không phải nhà lao, đây vẫn là Lục viên, chẳng qua cô yên tâm, chúng ta ở nơi này tuyệt đối an toàn, bọn chúng chỉ biết chúng ta đã trốn ra khỏi Lục viên, tuyệt đối sẽ không nghĩ tới chúng ta còn có thể ở lại chỗ này. Ở đây đã chuẩn bị thức ăn nước uống, còn có quần áo sạch, cô cùng ta trốn ở nơi này mười ngày nửa tháng, tuyệt đối không thành vấn đề.

Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, lúc Lục Thế Huân nói chuyện đôi mắt gã không ngừng đảo quanh trên người nàng, nàng không phải con nhóc, mặc dù chưa lập gia đình nhưng cũng đã hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, những năm gần đầy vào nam ra bắc trên giang hồ, hạng người gì chưa thấy qua. Tâm tư của Lục Thế Huân, lúc này nàng sao lại không hiểu, biết rõ Lục Thế Huân tuyệt đối không có ý tốt với mình. Nhưng chính bởi vào nam ra bắc, từng gặp rất nhiều mặt của xã hội, biết rõ thời điểm này càng phải giữ vững tỉnh táo tuyệt đối.

Nàng biết rõ tình cảnh của mình hiện giờ cực kỳ nguy hiểm, tay chân mình bị dây thừng gân trâu trói chặt, không cách nào hành động. Lục Thế Huân giống như con sói đói nhìn con mồi, nhìn mình chằm chằm, chỉ cần xử lý không ổn thỏa, mình rất có thể chịu nhục. Lúc này không thể chọc giận con sói đói này, nàng cũng không lập tức nói chuyện mà nhìn chung quanh, quan sát hoàn cảnh một chút, thấy thân mình ở trong một mật thất vài mét vuông, đồ vật trong phòng đơn giản, ngoài chiếc giường lớn dưới thân thể mình ra, chỉ có một chiếc bàn dựa vào tường, trên bàn đặt không ít thứ, trong nhất thời cũng không biết là thứ gì. Ngoài đó ra trong phòng còn có một chiếc ghế lớn, góc tường bên trái còn có một chiếc thùng gỗ lớn.

Lúc này nàng đương nhiên cũng phát hiện, trong không trung trong phòng có một chiếc lưới, trong lưới bọc lấy một người, người nọ không nhúc nhích, chỉ là chiếc lưới vẫn đang lắc lư nhẹ nhàng, dường như có người ngồi bên trong nhảy dây.

Nhất thời Lâm Đại Nhi quả thật nhìn không ra trong lưới là ai, nhưng người nọ bị lưới bao lấy, mình lại bị dây thừng buộc, dường như cũng ở trong sự khống chế của Lục Thế Huân. Nhìn như vậy, tình cảnh của người nọ cũng nguy hiểm như mình, có cảm giác đồng bệnh tương liên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.