Sở Hoan đang giật mình, đột nhiên nhìn thấy bóng người chớp động phía sau một bình phong cách đó không xa.
Trong sự hỗn loạn, thực sự thấy rõ đúng là Lục Đại thiếu gia Lục Thế
Huân ôm ngang một người lén lút chạy ra phía sau. Sở Hoan thấy rõ ràng,
người Lục Thế Huân ôm đúng là Lâm Đại Nhi đã hôn mê.
Sở Hoan
sao để Lục Thế Huân chạy mất, muốn đuổi theo, lại cảm thấy dưới chân
trầm xuống. Sở Hoan biết rõ chuyện không ổn, phản xạ có điều kiện, thân
thể nâng lên, lúc nhìn tiếp lại hoảng sợ phát hiện, đá cẩm thạch trên
mặt đất lại giống như toa xe đột nhiên lật qua.
Đá lớn vốn
lót trên mặt đất, lúc này không ngừng dựng đứng lên, sau đó mặt đất
trong sảnh đột nhiên xuất hiện rất nhiều khe hở, khe hở rất lớn, có
không ít người không kịp phản ứng, đã rơi xuống khe hở, lập tức truyền
đến tiếng kêu thảm thiết thê lương. Mặt đất này lật lên vô cùng đột
ngột, vô luận quan binh hay Thiên Môn đạo đồ trong sảnh, vốn đều đang
liều chết, ai cũng không nghĩ tới lại có biến cố như thế, chỉ trong chớp mắt đã có hơn mười người rơi xuống khe hở.
Sở Hoan đang ở
trên không trung, thấy rõ ràng phía dưới khe hở kia đều là bẫy rập, gai
ngược sáng loáng dưới mặt đất, chỉ cần có người rơi xuống sẽ bị gai
ngược đâm thành con nhím.
- Lui hết ra ngoài… !
Sở Hoan thất thanh hét lớn, nhưng bản thân hắn lại nhìn chằm chằm Lục Thế
Huân, lúc thân thể rơi xuống, điểm vào khối đá cẩm thạch dựng thẳng lên, mượn lực nhảy lên, đuổi theo Lục Thế Huân.
Sở Hoan hiểu được, Nhân Uân Thính đột nhiên xuất hiện biến cố như vậy, chắc chắn là Lục Thế Huân giở trò quỷ.
Thật ra nhắc tới cũng không tính kỳ quái, Lục gia có mặt hơn trăm năm
tại Thái Nguyên, Lục viên lại là một trong những sản nghiệp lớn nhất của Lục gia, cũng là nơi nhiều thế hệ Lục gia ở lại, với tư cách một trong
những gia tộc ba mươi sáu phương, đương nhiên không có khả năng không
cẩn thận tu sửa Lục viên.
Sứ mạng truyền thừa qua nhiều thế
hệ của họ, đó là một ngày kia phải thừa cơ mưu phản, bí mật sửa chữa và
chế tạo cơ quan bẫy rập tại nơi ở của mình đúng là bình thường.
Lúc trước Sở Hoan cũng nghe nói, Nhân Uân Thính này bắt đầu sửa chữa và chế tạo từ bậc cha chú Lục Lãnh Nguyệt, hao tổn nhiều tài lực, nhưng
không để cho người ngoài tới nơi này.
Tiệc cưới lần này, Lục
gia an bài đám quan viên tại Nhân Uân Thính, dường như là phá lệ vì hôn
sự của con trai, nhưng hiện tại xem ra là đã chuẩn bị xong, Lục Lãnh
Nguyệt đã sớm giữ lại đường lui cuối cùng cho mình. Chỉ tiếc lão còn
chưa mở cơ quan, đã cùng mất mạng với Tiêu Thần.
Lục Lãnh
Nguyệt biết rõ cơ quan của Nhân Uân Thính, Lục Thế Huân là con trai độc
nhất của lão, đương nhiên cũng rõ ràng điều này. Thấy đại cục đã mất,
hai bên đấu đá trong Nhân Uân Thính, Lục Thế Huân thừa dịp hỗn loạn mở
cơ quan, muốn thừa dịp loạn chạy trốn, cũng là chuyện tình hợp lý.
Lục Thế Huân ôm Lâm Đại Nhi, cũng không chạy khỏi Nhân Uân Thính, mà
chui vào một nơi bên cạnh Nhân Uân Thính. Khi Sở Hoan đuổi tới, Lục Thế
Huân cũng hơi giật mình, chẳng qua Sở Hoan chưa tới gần đã cảm thấy được mặt đất bên cạnh cũng bắt đầu lật lên, Lục Thế Huân ôm Lâm Đại Nhi cười lạnh liếc Sở Hoan, nhảy xuống một khe hở trong đó. Sở Hoan khẽ giật
mình, nhưng lập tức phản ứng, Lục Thế Huân đương nhiên không thể nào
nhảy xuống tìm chết.
Hắn e sợ trong này còn có những cơ quan
khác, chú ý cẩn thận, lại không thể để Lục Thế Huân chạy mất. Hai chân
điểm một cái, thân thể hắn đang ở trên không trung, thấy được khe hở tối mờ Lục Thế Huân nhảy xuống, nhìn qua khá sâu. Trong lúc đó hắn lại nhìn thấy khối đá kia đang nhanh chóng khép lại, Sở Hoan biết một khi đá cẩm thạch khép lại muốn đuổi chỉ sợ đã muộn, đã là Lục Thế Huân dám nhảy
vào, như vậy phía dưới hẳn không có gai ngược, hắn lập tức bay lên, cũng nhảy vào nơi đó.
Nhìn từ phía trên bên trong tối om, Sở Hoan còn tưởng rằng rất sâu, sau khi rơi xuống cũng chẳng qua sâu vài mét,
lúc chạm đất phía dưới đắp đất, chung quanh một màu đen kịt, hơn nữa
tảng đá bên trên đã khép lại, dưới mặt đất nhất thời không thấy gì. Sở
hoan chỉ sợ Lục Thế Huân sẽ thừa cơ hạ độc thủ, không lập tức hành động
thiếu suy nghĩ, ngừng thở, đề phòng toàn bộ tinh thần. Qua một lát, đôi
mắt hắn đã có thể thấy được lờ mờ, lúc này mới nhìn thấy hai bên đều có
một lối đi hẹp.
Sở Hoan không biết Lục Thế Huân đi bên nào,
ngồi xổm xuống cẩn thận sờ trên mặt đất từng li từng tí trong chốc lát,
cảm thấy có dấu chân đi về bên trái.
Hắn cùng với Lục Thế
Huân gần như là chân trước chân sau nhảy xuống, nghĩ thầm trong thời
gian ngắn, dưới bối rối, chắc hẳn Lục Thế Huân không có thời gian cố
tình bày mê trận, liền đi về bên trái.
Kỳ thực lối vào bên
trái rất hẹp, tối đa chỉ có thể chứa hai người đi song song, nhưng lại
phải khom người tiến tới, nếu không sẽ rất dễ bị đụng đầu.
Tay phải Sở Hoan nắm chặt đao, cố gắng khiến hô hấp của mình nhỏ đi một
chút, tiến lên phía trước theo lối đi hẹp. Hắn không biết con đường này
rốt cuộc thông đến nơi nào, nhưng có một điểm có thể xác định, Lục Thế
Huân đã đi vào nơi này, hơn nữa công sự dưới đất mà Lục gia đã bí mật tu tạo, như vậy con đường này tám chín phần mười là Lục gia dùng để chạy
trốn.
Lục gia chuẩn bị khởi sự bất cứ lúc nào, dưới hoàn cảnh đó đương nhiên cũng sẽ giũ lại đường lui cho mình.
Xung quanh yên lặng không tiếng động, yên tĩnh như chết, tuy rằng con
đường này uốn lượn về trước, nhưng cũng may không có lối rẽ khác, mỗi
lần Sở Hoan đi vài bước, liền ngồi xổm xuống thò tay dò xét mặt đất,
cũng may mặt đất đều là bùn, cho nên có thể sờ được đại khái dấu chân
của Lục Thế Huân.
Lại đi trong chốc lát, phía trước liền có
một cửa đá cản trở, Sở Hoan nhíu mày, tới bên cửa đá, ngồi xổm xuống
nhìn mặt đất, mặt đất quả thực có dấu chân, nếu như không có gì bất ngờ
xảy ra, hiển nhiên là Lục Thế Huân đi qua cửa đá này.
Sở Hoan đứng dậy, cánh cửa đá này trông hết sức chắc chắn, nghĩ tới năm đó Lục
gia tu sửa con đường chạy trốn này, liền nghĩ tới rất có thể có truy
binh đuổi theo phía sau, cho nên đặc biệt tu tạo một cửa đá ở đây, chính là vì ngăn cản truy binh phía sau.
Sở Hoan nhíu mày, cửa đá
này kiên cố như vậy, cho trong trong tay mang theo thần binh lợi khí
cũng chưa chắc có thể mở ra. Hắn nghĩ thầm Lục Thế Huân mang theo Lâm
Đại Nhi đang chạy thục mạng bên kia cửa đá, nếu như mình không đuổi kịp, rất có thể họ sẽ đào thoát.
Sở Hoan tập trung tinh thần tĩnh khí, dựa vào ánh mắt sắc bén, cẩn thận quan sát cửa đá. Hắn tin tưởng
Lục Thế Huân có thể đi qua nơi này, đương nhiên bởi vì cửa đá này có cơ
quan mở ra, nếu là vì ngăn địch, cơ quan mở cửa đá chắc chắn hết sức ẩn
giấu. Sở Hoan quan sát hồi lâu, chưa tìm thấy có chỗ nào đặc biệt, cảm
thấy hơi lo lắng.
Lúc này tầm nhìn vốn ngắn, trong tay không
có lửa, cơ quan lại che giấu như vậy, Sở Hoan không khỏi cười khổ, xem
ra muốn đuổi theo Lục Thế Huân là không được.
Đang trầm tư
nhìn, đột nhiên hắn cảm thấy dưới chân trầm xuống, hắn cả kinh trong
lòng, muốn mượn lực nhảy lên, dưới chân trầm xuống, cả người rơi xuống.
Sở Hoan không thể tưởng được bên cửa đá lại còn bẫy rập như vậy, thân
trong không trung đã không thể mượn lực, cũng không biết phía dưới sâu
bao nhiêu, rơi thẳng xuống, rất nhanh cảm thấy rơi vào một thứ, dường
như rất co dãn, lập tức cảm thấy toàn thân bị xiết chặt, dường như có
thứ gì lập tức ghìm chặt thân thể mình.
Sở Hoan nhìn lên
trên, lờ mờ nhìn thấy phía trên có một cửa động, đúng là mình rơi xuống
theo cửa động kia, chẳng qua cửa động kia lập tức khép lại, chung quanh
lại tối đen.
Sở Hoan đang kinh hãi, liền nghe được tiếng cười đắc ý vang lên, trong tiếng cười ánh lửa sáng lên, Sở Hoan dựa vào ánh
lửa mới xem rõ ràng, bản thân mình bị một tấm lưới bao chặt.
Tấm lưới này đối diện cửa động cơ quan phía trên, từ trên rơi xuống vừa
vặn rơi vào nơi này, tấm lưới này treo giữa không trung, sau khi Sở Hoan rơi xuống, tấm lưới này nhanh chóng co lại, bao trùm toàn thân Sở Hoan, ngay cả tay chân cũng bị bao trùm chặt chẽ, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể nhúc nhích. Sở Hoan giãy dụa vài cái, mới phát hiện chất
liệu của tấm lưới này hết sức đặc biệt, không động thì thôi, nếu giãy
dụa tấm lưới lại co rút ngày càng chặt, loại cảm giác áp bách khi co rút này, thậm chí khiến cho da thịt đau nhức.
Sở Hoan xấu hổ trong lòng, bẫy rập đối phương quả nhiên âm hiểm, mình chú ý cẩn thận, vẫn rơi vào cạm bẫy của đối phương.
- Sở đại nhân, không cần giãy dụa nữa!
Bên người vang lên giọng nói đắc ý của Lục Thế Huân, Sở Hoan hơi quay
đầu, liền thấy Lục Thế Huân cầm một bó đuốc trong tay, đang đi tới cạnh
mình.
Mặc dù treo trên không trung, nhưng Sở Hoan cách mặt
đất cũng không cao lắm, ngang ngực Lục Thế Huân. Lục Thế Huân giơ bó
đuốc đi tới bên người Sở Hoan, dò xét vài lần, khuôn mặt càng đắc ý,
vòng quanh Sở Hoan một vòng, châm chọc nói:
- Sở đại nhân,
năng lực của ngài hẳn là dùng hết rồi? Ngài có bản lĩnh giết chết Tiêu
Thần, có thể thiêu chết Mộc Tướng quân, sao lại rơi vào tay ta? Hẳn là…
Ta còn lợi hại hơn họ?
Sở Hoan biết mình rơi vào khốn cảnh,
tuyệt đối không thể lo lắng, phải bảo trì tỉnh táo tuyệt đối. Về công về tư Lục Thế Huân này đều thù hận sâu đậm với mình, nếu mình không thể
tìm cách thoát thân, không cẩn thận sẽ thực sự chết trong tay tiểu nhân
vậy này.
- Ta so đấu với họ chính là bổn sự.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Loại bẫy rập hạ lưu này, thật khó có thể tính là thanh nhã!
- Cái gì phong nhã với không phong nhã.
Lục Thế Huân cười lạnh nói:
- Chẳng lẽ Sở đại nhân chưa từng nghe nói, vô luận là mèo trắng hay mèo đen, có thể bắt chuột đó là mèo tốt. Cạm bẫy này có thể bắt được Sở đại nhân ngài, đó chính là bổn sự cao nhất.
Gã ghé sát vào khuôn mặt Sở Hoan, ngọn dèn dầu chiếu rọi, đôi mắt Lục Thế Huân lạnh lẽo, sắc mặt dữ tợn:
- Sở đại nhân… Sở Hoan, ngươi thật không ngờ lại có một ngày rơi vào
trong tay bổn thiếu gia chứ? Có oán báo oán, có cừu báo cừu, rơi vào
trong tay ông, ngươi còn muốn sống tiếp sao?
Sở Hoan cười nhạt một tiếng, nói:
- Bổn quan tới Thái Nguyên lần này, vốn cũng không nghĩ tới còn sống
trở về, chẳng qua… có thể khiến nhiều người chôn cùng bổn quan như vậy,
bổn quan đã rất hài lòng.
Lục Thế Huân nhấc chân đá một cước lên người Sở Hoan, mắng:
- Tới nước này, con mẹ nó ngươi còn cười được.
- Cười chết, dù sao cũng tốt hơn là khóc chết!
Sở Hoan lạnh nhạt nói:
- Lục Đại công tử, lúc ngươi chết, chẳng lẽ hi vọng là mình khóc chết?
- Sở Hoan, lần này phải khiến ngươi thất vọng rồi.
Lục Thế Huân hung ác nói:
- Lần này bổn thiếu gia không chết được, mà ngươi.. chắc chắn phải chết!