Hiên Viên Thiệu lãnh đạm tự nhiên trước sau như một, gã không có thần
sắc nghiêm túc và trang trọng của những Cận Vệ Quân bên cạnh kia, chỉ có một phần thong dong, bất kể tại chốn đông người hay một mình, thần sắc
gã luôn điềm tĩnh, nếu như không phải gã mặc áo giáp lạnh băng trên
người, thậm chí sẽ khiến người ta không chú ý tới gã là một võ sĩ đế
quốc.
Phía sau xe lớn màu vàng, mười mấy tên đạo sĩ tạo thành phương
trận vây quanh một chiếc xe ngựa khác, tuy rằng cỗ xe ngựa này cũng rất
xa hoa, nhưng vẫn không thể so sánh với xe ngựa màu vàng.
Những đạo
sĩ này đều búi tóc cao, trường bào bát quái màu xám, gần như ai cũng có
một chiếc phất trần, bên trong đội ngũ giáp sắt sâm nghiêm, rất dễ khiến người khác chú ý. Đám người này rất được Hoàng đế bệ hạ yêu thích, coi
bọn họ thành sư huynh đệ, thế nhưng đối với dân chúng thậm chí văn võ bá quan mà nói, lại là một quần thể cực kỳ chán ghét.
Trong lòng đám
quan viên đều rất rõ ràng, trong chiếc xe ngựa đạo sĩ vây quanh kia, là
Đạo Tông Huyền Chân đạo nhân của Trường Sinh Đạo, tuy nói Hoàng đế có
không ít trọng thần tâm phúc trong triều, nhưng trong lòng đám quan viên từ trên xuống dưới nhất trí cho rằng, người đương kim Thánh thượng tín
nhiệm nhất, là Huyền Chân Đạo Tông.
Sở Hoan ở ngay bên trong các quan viên.
Trong đủ loại quan viên, ngoại trừ một số rất ít người địa vị cực cao cưỡi
ngựa, phần lớn quan viên đều đi bộ. Tuy rằng Sở Hoan là Hộ bộ Thị lang,
nhưng hắn vẫn phải đi bộ theo mọi người.
Hắn đương nhiên thấy được Tề Vương Doanh Nhân phía trước, bên người Tề Vương Doanh Nhân, hắn còn
thấy được một nam tử mặc quần áo hoa lệ, không cần bất kỳ kẻ nào giới
thiệu, Sở Hoan đã biết rõ đó là Hán Vương Doanh Bình.
Sở Hoan không
thể không thừa nhận, trong ba vị Hoàng tử của Hoàng đế, bàn về phong
nghi dung mạo, Hán Vương Doanh Bình tuyệt đối xếp số một. Thái tử Doanh
Tường hai chân không thể đi lại, quanh năm ngồi trên xe lăn, tuy rằng
cũng có khí chất quý phái, nhưng tướng mạo già nua hơn tuổi thật, hơn
nữa có vẻ suy yếu tiều tụy. Còn Tề Vương Doanh Nhân thỉnh thoảng biểu
hiện trẻ con, nếu không phải ở trong hoàng cung, trái lại giống như một
công tử nhà giàu, mà không giống một Hoàng tử Đại Tần.
Hán Vương thì khác.
Bất luận kẻ nào dù lần đầu tiên nhìn thấy Hán Vương, mói biết được cái gì
gọi là khí chất quý nhân. Mỗi cử động của gã, thậm chí tươi cười, đều
mang theo mị lực nồng đậm, giơ tay nhấc chân tản ra khí tức phú quý,
giống như phát ra từ sâu bên trong, gã là quý nhân trời sinh, điểm này
không thể nghi ngờ.
Sở Hoan rốt cuộc hiểu được vì sao Hán Vương có
được rất nhiều vây cánh trong triều, gã thân là Hoàng tử tuy cũng là một phương diện, chỉ sợ mị lực cá nhân là nguyên nhân cực lớn.
Đội ngũ
đến Thông Thiên Điện lúc giữa trưa, đây là lần đầu tiên Sở Hoan nhìn
thấy Thông Thiên Điện, chiếm diện tích hơn mười dặm vuông, đưa mắt nhìn
qua, tường vây đỏ thẫm, đưa mắt trông qua, có thể chứng kiến điện các
đột ngột mọc lên từ dưới mặt đất cao hơn tường đỏ.
Trong các loại
quan lại, trên thực tế phần lớn đều là lần đầu tiên nhìn thấy tòa cung
điện khổng lồ này, ngoài Thông Thiên Điện này, có sông đào bảo về rộng
vài thước, Thông Thiên Điện có bốn cửa, ngoài mỗi cửa có cầu cẩm thách
rộng vài trượng, bên ngoài sông đào bảo vệ là một vòng cây thanh tùng
tươi tốt, thanh tùng cao ngất giống như phi lao dựng thẳng lên trời,
giống như binh sĩ thủ vệ bên ngoài Thông Thiên Điện.
Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An dẫn một đám người sớm chờ ngoài cửa chính.
Vì chuẩn bị đại điển tế trời, Hoàng đế cố ý để An Quốc Công và Tiết Hoài
An cùng xử lý việc này. An Quốc Công tuổi tác đã cao, đương nhiên không
có khả năng phải tự làm, xử lý chuyện tình cụ thể vẫn thuộc về Tiết Hoài An.
Danh tiếng của Tiết Hoài An hiện giờ rất nổi, là trọng thần cực
kỳ bắt mắt trong triều gần đây. Sứ thần Đại Tần đi sứ Tây Lương, tuy
không tính là thắng lợi trở về, nhưng cũng thu hoạch tương đối khá,
Hoàng đế bệ hạ phong Tiết Hoài An làm Bá tước, xưng là Đinh Tây Bá, ý là nói chiến sự phía Tây đã bình định, công lao của Tiết Hoài An lớn nhất. Từ khi lập quốc đến nay, đế quốc phong công thưởng tước vốn không nhiều lắm, lấy chức Lễ bộ Thượng thư được phong vị Bá tước, Tiết Hoài An là
người đầu tiên từ khi Đại Tần lập quốc đến nay.
Long ân mênh mông
cuồn cuộn, Tiết Hoài đương nhiên coi công việc chuẩn bị đại điển tế trời trở thành chuyện lớn nhất. Vì để đại điển tế trời tiến hành thuận lợi,
Tiết Hoài An không dám có chút sơ sẩy, sau khi đạt được ý chỉ, ngày đêm ở lại Thông Thiên Điện, hôm nay Long giá tiến đến, y dẫn một đám quan lại lo liệu đại điển tế trời sớm đi ra ngoài cửa chờ đón.
Thông Thiên
Điện là đạo tràng sau này Hoàng đế bệ hạ dùng để tu đạo, cần tường hòa,
chẳng những không cho phép binh đao tiến vào, thậm chí bất cứ người nào
tiến vào Thông Thiên Điện, đều phải rửa tay bằng chậu ngọc.
Ngoài cửa chính có hai mươi đạo cô mặc đạo bào chờ hai bên, trong tay mỗi đạo cô
đều bưng một chậu ngọc, nước trong vắt bên trong. Mỗi quan viên trước
khi giẫm lên cầu cẩm thạch ngoài cửa chính đều cần rửa tay. Xe vàng
Hoàng đế dẫn đầu dừng lại, có đạo cô leo lên xe vàng, quỳ gối trước càng xe vàng, Hoàng đế bệ hạ mặc đạo bào dắt Hoàng hậu y phục sặc sỡ đi ra
từ trong xe vàng, rửa tay xong, xe vàng mới cùng hơn hai mươi tên hộ vệ
Cận Vệ Quân của Hiên Viên Thiệu đi lên cầu cẩm thạch.
Chẳng qua trước khi leo lên cầu cẩm thạch, binh khí của đám hộ vệ đều bị dỡ xuống,
người duy nhất mang theo binh khi đi vào, chỉ có thần tiễn Hiên Viên
Thiệu, cung của gã không rời người, lần này cũng đạt được sự cho phép
đặc biệt của Hoàng đế bệ hạ, là người duy nhất có thể mang theo binh khí tiến vào Thông Thiên Điện.
Binh tướng theo xe đều không cách nào
tiến vào trong Thông Thiên Điện, không thể mang theo binh đao tiến vào
Thông Thiên Điện, đây là Huyền Chân Đạo Tông cố ý dặn dò, Hoàng đế bệ hạ cực kỳ tín nhiệm Huyền Chân Đạo Tông, ngoại trừ Hiên Viên Thiệu, tất cả mọi người phải tuân thủ quy củ này.
Sở Hoan theo các loại quan viên
tiến vào Thông Thiên Điện, mới biết vì sao tòa cung điện này phải tiêu
hao số bạc cực lớn. Rộng rãi hùng vĩ, một con đường cẩm thạch rộng lớn
trải về phía trước, hai bên đường cẩm thạch là hai dòng sông do con
người tự đào, nước sông trong thấy đáy. Nơi con đường bạch ngọc trải tới chính là một quảng trường to rộng, giữa quảng trường là một chiếc đài
cao thuần trắng, đài cao bố trí cực kỳ hoa mỹ, chung quanh điện đài lầu
các bố trí tinh la mật bố, non bộ thác nước chằng chịt, dường như đưa
mắt tới nơi nào đều là họa tác của thần công xảo tượng tinh điêu tế tác, không nơi nào không tinh mỹ, không có một chút mất cân đối.
Quảng
trường là một nơi hình tròn, rộng lớn, chiếc đài cao hình tròn màu trắng này nằm ở giữa, quảng trường vờn quanh một vòng, cách một đoạn lại có
một chiếc trụ ngọc cẩm thạch cao lớn, trên đỉnh trụ ngọc là tường cầm
thụy thú do năng công xảo tượng làm ra.
Quần thần đều chậc chậc tán
thưởng, đi theo phía sau xe vàng, nhìn xung quanh, so với Thừa Thiên
Điện vốn rộng lớn hùng vĩ của hoàng cung, Thông Thiên Điện hiển nhiên
mạnh hơn rất nhiều.
Rất nhiều người chỉ có thể tán thưởng trong lòng, cung điện như vậy, cũng chỉ có lực cường quốc mới có thể xây dựng
thành, ngay cả những thương hào phú khả địch quốc kia, tuyệt đối không
bạo tay như thế.
Xe vàng Hoàng đế cũng không dừng lại ở quảng trường, mà chuyển về một cung điện tạm nghỉ trong Thông Thiên Điện, tuy rằng
các hạng mục đại điên tế trời đều do Lễ bộ phụ trách chủ trì, nhưng đây
không phải Hoàng gia tế trời bình thường, mà là Hoàng đế tự mình tế lễ
đạo tràng tu đạo của mình, cho nên thiên thời do Ti Thiên Đài Huyền Chân Đạo Nhân quyết định.
Dựa theo cách nói của Huyền Chân Đạo Nhân, Đạo
gia càn khôn, chú ý âm dương cân đối. Hiện giờ lúc giữa trưa, chính là
thời điểm dương khí quá thịnh, không thích hợp tế trời, thời gian tế
trời phải lựa chọn lúc âm dương tương giao, thời gian tốt nhất chính là
giờ Dậu.
Lúc quần thần đến quảng trường, cách giờ Dậu còn hai canh
giờ, Hoàng đế lại muốn nghỉ ngơi ở nơi này trong hai canh giờ, cũng may
quần thần cũng không quá khổ cực, trên quảng trường sớm bố trí chỗ ngồi, cung cấp sơn hào hải vị, mấy trăm quan viên đều có chỗ của mình, dâng
mỹ thực đều là đạo sĩ, chẳng qua mỹ thực thì mỹ thực, phần lớn là điểm
tâm dưa leo, cũng không có đồ ăn mặn.
Tất cả bánh ngọt đều cực kỳ
tinh xảo, Sở Hoan ngồi trong bữa tiệc, cũng không khách khí, ăn như gió
cuốn, đám quan lại thì cười cười nói nói tại quảng trường lộ thiên này.
Tại nơi như tiên cảnh này, thân ở trong đó khiến cho rất nhiều người sinh
ra một loại ảo giác, cho là mình trở thành thần tiên trên bầu trời, chủ
đề của mọi người đương nhiên là bình luận tới kiến trúc.
Sở Hoan vừa
ăn, vừa đánh giá chiếc đài cao nằm ở giữa quảng trường, dường như đài
cao này cũng được chế bằng cẩm thạch, bốn phía ngọc đài hình tròn có
thềm đá tám bậc để có thể lên được đài cao.
Ánh mắt Sở Hoan đặt trên
ngọc đài, trong các quần thần cũng có rất nhiều người đưa mắt nhìn mấy
vị Hoàng tử, đặc biệt là Thái tử Doanh Tường, gã không ngồi trên mặt đất giống như những quan viên khác, mà ngồi trên một chiếc xe lăn, đẩy xe
lăn cho gã chính là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử Điền Hầu, Quỷ Đao của
Điền Hầu đương nhiên cũng không cách nào mang vào, chỉ lẳng lặng đứng
bên cạnh xe lăn của Thái tử, cực kỳ bắt mắt trong các quần thần.
Thái tử tê liệt đã rất nhiều năm, thân ảnh trong triều cũng đã trở nên rất
nhạt, xa xa không bằng Hán Vương giống như mặt trời ban trưa, lúc này
Hán Vương ngay bên người Thái tử, hơn nữa trông có vẻ rất cung kính đối
với Thái tử, thậm chí tự mình lấy một chiếc bánh ngọt cho Thái tử, hai
huynh đệ thấp giọng nói chuyện, khuôn mặt đều tươi cười nhàn nhạt, nếu
như chỉ nhìn bề ngoài, cho là huynh đệ tình thâm, ai cũng sẽ không cảm
thấy hai người này tranh đấu sống chết rất nhiều năm.
Chẳng qua hôm
nay huynh đệ hai người ở cùng một chỗ, phong độ hình thái biểu lộ trên
dưới, có Thái tử phụ trợ, Hán Vương càng phong nghi xuất chúng, bỏ lại
Thái tử xa xa phía sau, mà Tề Vương Doanh Nhân thì nhàm chán, gã nhìn
thấy Sở Hoan trong đám quần thần, chẳng qua ở tràng cảnh này đương nhiên không tiện đến bên người Sở Hoan.
Hán Vương và Thái tử nhìn qua
tương thân tương ái, An Quốc Công cùng Hữu Đô Ngự Sử Đô Sát Viện Thẩm
Khách Thu cách đó không xa nhìn qua đương nhiên không thể hòa hợp, hai
người dựa vào một chỗ, nhưng lại không nói một câu, thậm chí cũng không
liếc đối phương. An Quốc Công là người Hán Vương đảng, mà Thẩm Khách Thu là người của Thái tử đảng, đều vì chủ mình, không chung đường lối, biểu hiện thân cận giả dối của Hán Vương và Thái tử hoàn hoàn bị lột trần
bởi An Quốc Công và Thẩm Khách Thu.
An Quốc Công nhìn qua dường như
rất mệt mỏi, tuổi tác lão đã cao, tinh lực không đủ, mỹ thực trên bàn
đương nhiên không có lực hấp dẫn gì đối với lão. Đối với những quan viên khác mà nói có lẽ cũng chịu đựng được, nhưng đối với lão Quốc Công thân thể già nua tuổi tác đã cao này mà nói lại là một đoạn thời gian không
ngắn ngủn.