Binh mã Trác Nhan Bộ tiến vào đồng cỏ, đương nhiên không phải không ai thấy.
Đồng cỏ này ngoại trừ lều lớn đỉnh vàng của Ma Ha Đạt Khánh, còn có lều lớn
của phần lớn quan viên chính quan, phụ trách hộ tịch, hiến tế, hình
phạt, quân chế, sổ sách, buôn bán phân tán chung quanh đồng cỏ, giống
như vì sao vây quanh mặt trăng đối với lều lớn đỉnh vàng, gần lều lớn
đỉnh vàng có nhiều lều nhỏ, là nơi ở của thê thất con cái của Đại Chế
Quan.
Nhưng quan viên này dưới sự quản lý trực tiếp của Đại Chế Quan,đều là quan viên chính vụ Vương thành Thanh La phái ra.
Quanh đồng cỏ thiết lập khu vực phòng thủ, bên trong đồng cỏ cũng có binh sĩ
tuần tra, những binh sĩ này đều đi bộ khắp nơi trên đồng cỏ, tổng cộng
cũng gần trăm tên binh sĩ tuần tra, cam đoan sự an toàn của đám quan
viên.
Khi tiếng vó ngựa ầm ầm của Trác Nhan Bộ theo Đóa Cát tiến
vào đồng cỏ, hai đội lính tuần tra gần đó đã phát hiện, cần phải biết
đồng cỏ này chưa từng có đội ngũ kỵ binh quy mô như thế tiến vào, cho
nên đám lính tuần tra đều hết sức knih ngạc, đợi cho chứng kiến Đóa Cát
trúng hơn mười tên ngã xuống ngựa, đám lính tuần tra này rốt cuộc tỉnh
ngộ, lập tức có người tháo kèn bên hông thổi kèn cảnh báo, cũng có binh
sĩ tiến đến nghênh đón, muốn ngăn cản đội ngũ kỵ binh Trác Nhan Bộ.
Những binh sĩ dưới trướng Ma Ha Đạt Khánh ngoại trừ võ sĩ Ma Ha dũng mãnh,
những người khác đều là kẻ dũng mãnh gan dạ chọn lựa từ thảo nguyên Cổ
Lạp Thấm, tuy rằng mấy trăm kỵ binh Trác Nhan Bộ đột nhiên vọt vào, nhân số chiếm cứ ưu thế, nhưng hai đội lính tuần tra hai ba mươi người vừa
phát hiện địch tình trước vẫn xông lên muốn ngăn cản.
Đối mặt với kỵ binh xông lại rất nhanh, đám bộ binh này có dũng mãnh nữa chung quy
cũng không phải là đối thủ. Tuy rằng hai đội tuần tra dũng mãnh xông
lại, hai quân đụng vào nhau, một hồi binh khí giao thoa ngắn ngủn qua
đi, đợi cho đội ngũ kỵ bĩnh lướt qua như cơn gió, hai đội tuần tra cũng
đã không chết thì tổn thương ngã trên mặt đất.
Cũng may trước khi đám lính tuần tra này giao chiến đã thổi kèn cảnh báo, binh sĩ trạm gác bên kia nhìn thấy không thích hợp, đám kỵ binh vừa được Đóa Cát cho lui lập tức quay đầu ngựa chạy tới, mà đám bộ binh trạm gác không chút do
dự nhào tới, trong lúc nhất thời hô to gọi nhỏ, cực kỳ ồn ào.
Quân đội Tây Lương thổi kèn cảnh báo, thanh âm trầm thấp nhưng phạm vi nghe
thấy cực lớn, tướng sĩ các nơi nghe thấy tiếng kèn nếu trên người có kèn cảnh báo, thì lập tức thổi lên khuếch tán ra, trong nhất thời các nơi
trong đồng cỏ đều vang lên tiếng kèn, tướng sĩ thủ vệ các nơi cũng nhanh chóng tụ tập tới lều lớn đỉnh vàng.
Tuy rằng đi qua ba trạm gác
tiến vào đồng cỏ, nhưng diện tích đồng cỏ này cũng không nhỏ, tuy có thể nhìn thấy lều lớn đỉnh vàng đốt đuốc giữa đồng cỏ, nhưng muốn tới gần
vẫn có một đoạn đường nữa. Ma Ha Tàng vẻ mặt lạnh lùng, giống như con
sói dẫn đầu bộ hạ dũng mãnh nhắm thẳng tới lều lớn đỉnh vàng.
Đám quan viên ở bên cạnh đồng cỏ nghe được tiếng kèn đều hơi nghi hoặc, họ
đương nhiên biết tiếng kèn kia đại biểu cho địch tình, nhưng bọn họ lại
nghĩ không ra rốt cuộc là địch nhân nào giết tới nơi này, có không ít
quan viên ra ngoài trướng vải, liền thấy trong bóng tối, một đội kỵ binh đông nghìn nghịt đang tiến tới lều lớn đỉnh vàng, trên đường có binh sĩ ngăn lại, nhưng căn bản không thể cản được đội ngũ kỵ binh này, đội ngũ kỵ binh này tựa như một mũi tên nhọn do thần tiễn thủ bắn ra, mục tiêu
chỉ thẳng lều lớn đỉnh vàng.
Nhìn thấy tình thế như vậy, lúc này
đám quan viên mới xác định thật sự có địch đột kích, một số kẻ nhát gan
trong lúc bối rối đã tìm ngựa muốn trốn khỏi nơi này, quan viên gan lớn
một chút lại tìm binh khí chuẩn bị quyết tử chiến với kẻ địch xâm phạm.
Trong đồng cỏ có chuồng ngựa chuyên nuôi dưỡng tuấn mã của Ma Ha Đạt Khánh,
lúc hoàng hôn không ít ngựa đều bị lùa vào trong chuồng, binh sĩ gần
chuồng ngựa nghe được tiếng kèn biết có địch, lúc này cũng bất chấp mọi
thứ, không ít người không chiến mã liền cởi dây cương của tuấn mã trong
chuồng, nhanh chóng lên ngựa tập trung hộ vệ lều lớn đỉnh vàng.
Lôi Hỏa Kỳ Lân dưới háng Sở Hoan thần tuấn khác thường, nếu không phải Sở
Hoan khống chế cố ý giảm tốc độ, nó đã sớm dẫn đầu vượt xa Ma Ha Tàng,
chẳng qua trong lòng Sở Hoan biết trận này mình không thể làm chim đầu
đàn, cũng không xông lên đầu tiên, chẳng qua nghe được tiếng kèn vang
lên bống phía, trong lòng Sở Hoan biết lúc này quả thật mạo hiểm rất
lớn.
Trước đó Ma Ha Tàng đã thảo luận với đám người Sở Hoan, lập
kế tiến vào đồng cỏ Đại Chế Quan. Tuy rằng Sở Hoan cảm thấy chuyện không tầm thường, nhưng sau khi Ma Ha Tàng tiến vào lập tức phát động công
kích đồng cỏ vẫn khiến Sở Hoan hơi giật mình. Lúc này chiến trận đã nổ
ra, bốn phương tám hướng đều có binh sĩ tiến đến tiếp viện, Sở Hoan vô
cùng rõ ràng trong lòng, Ma Ha Tàng dẫn đầu đội ngũ kỵ binh này đã xâm
nhập vào bụng, rơi vào vòng vây.
Ma Ha Tàng tới thẳng lều lớn
đỉnh vàng, ý đồ hết sức rõ ràng, đó là bắt giặc trước bắt vua. Sở Hoan
cũng biết, tình thế trước mắt đã không còn đường lui, chỉ có bắt Đại Chế Quan mới có thể thoát chết.
Nơi nay là mảnh đất trung tâm của Na Sử tộc, đồng cỏ này người bình thường đương nhiên không thể tùy tiện ra vào, nhưng gẫn đồng cỏ còn có rất nhiều doanh địa, sau khi tiếng kèn
vang lên, người này truyền tiếp người kia, doanh địa của Na Sử bộ chúng
gần đó đương nhiên sẽ nhận được tin tức, họ cũng sẽ nhanh chóng tới đây
tiếp viện, nếu không thể bắt Đại Chế Quan, kẻ thù sẽ càng lúc càng
nhiều, đến lúc đó xâm nhập trong vòng vây, đội ngũ Ma Ha Tàng dẫn đầu
này sẽ có nguy hiểm toàn quân bị diệt, Sở Hoan hắn và mọi người dưới tay cũng tuyệt đối không thể may mắn thoát khỏi/
Trước đó Sở Hoan
cũng biết, gần đồng cỏ của Đại Chế Quan có gần hai ngàn bộ hạ, những
người này trang bị cực tốt, hơn nữa đây là bản bộ Hoàng Kim Na Sử tộc,
các chiến sĩ Na Sử tộc đương nhiên cũng không thiếu trang bị tốt, ví dụ
như cường cung, ví dụ như chiến mã, ví dụ như lợi đao, trái lại năm trăm bộ hạ Trác Nhan vội vàng tập trung, tuy rằng cũng có sức chiến đấu
nhưng phần lớn đều là dân chăn nuôi của Trác Nhan Bộ, cũng không phải
chiến sĩ chuyên đánh trận, so sánh với chiến sĩ chuyên trách dưới trướng Đại Chế Quan, chẳng những trang bị kém hơn rất nhiều, hơn nữa nặng lực
tác chiến của mỗi binh sĩ cũng kém hơn một mảng.
Lúc này đội kỵ
binh Trác Nhan chạy điên cuồng, vừa có ngăn cản lập tức bị giết, nguyên
nhân chẳng qua bởi vì kỵ binh Trác Nhan đột nhiên tới tập kích, hơn nữa
sĩ khí đang thịnh, Ma Ha Tàng giống như mãnh hổ dẫn đầu, nếu đối phương
sớm có đề phòng, chỉ cần có năm trăm tên kỵ binh hộ vệ, Sở Hoan tin
tưởng giao phong chính diện, những kỵ binh Trác Nhan Bộ này chắc chắn sẽ bại.
Cho nên không thể bắt Đại Chế Quan, một khi bị viện binh chung quanh dồn tới, đội kỵ binh Trác Nhan sẽ hoàn toàn bị diệt.
May mà nơi này quả thật không có phòng bị, cũng may đây là một trận tập
kích đột nhiên, cũng may lều lớn đỉnh vàng ở phía trước không xa, Sở
Hoan biết, trước khi kỵ binh Trác Nhan giết tới lều lớn đỉnh vàng, kỵ
binh chung quanh tuyệt đối không thể tới gần trong thời gian ngắn như
vậy, tuy rằng đã nhìn thấy lều lớn đỉnh vàng bên kia có không ít bóng
người, nhưng số lượng cũng không nhiều.
Hiện giờ Sở Hoan chỉ hy
vọng Đại Chế Quan đang ở trong lều lớn đỉnh vàng, giờ phút này mặc kệ
mình có nguyện đồng ý hay không, đều phải trợ giúp Ma Ha Tàng bắt Đại
Chế Quan, không phải vì Ma Ha Tàng, chỉ vì mình và bộ hạ dưới trướng.
Lúc này Na Sử Khỉ La theo gắt gao bên người Sở Hoan.
Ma Ha Tàng dẫn đội có thể nói ngựa không dừng vó, xuyên thẳng qua thảo
nguyên, Khỉ La nhìn ra hướng đi của Ma Ha Tàng là Na Sử tộc, lúc ấy còn
không rõ ràng lắm Ma Ha Tàng rốt cuộc có mưu đồ gì, lúc thảo luận kế
hoạch trên đường Khỉ La mới biết Ma Ha Tàng muốn dẫn đội tiến vào đồng
cỏ của Đại Chế Quan.
Biết Ma Ha Tàng muốn đi vào đồng cỏ của Đại
Chế Quan, mặc dù Ma Ha Tàng không nói rõ ràng nhưng dường như Khỉ La
cũng đoán được cái gì, sau đó quả thật có vẻ hơi hưng phấn.
Nàng
vẫn theo sát Sở Hoan, sau khi tiến vào đồng cỏ, Khỉ La vẫn theo sát phía sau. Nàng nắm loan đao, tuấn mã chạy như bay, bộ ngực đầy đặn bị áo
thuộc da bọc lấy, nhấp nhô lên xuống giống như sóng biển, kinh tâm động
phách.
…
…
Ma Ha Đạt Khánh đang ở trong lều lớn đỉnh vàng.
Được Đóa Cát bẩm báo, sau khi phái Đóa Cát ra, tuy rằng Ma Ha Đạt Khánh nghi hoặc trong lòng nhưng cũng không quá để ý, lão vô cùng rõ ràng tình
trạng các bộ lạc trong thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, ít nhất trong mắt lão,
mặc dù có một số bộ tộc của thảo nguyên Cổ Lạp Thấm quả thực hơi bất mãn đối với triều đình, nhưng thảo nguyên Cổ Lạp Thấm vẫn tương đối ổn
định, các bộ tộc cũng không có dấu hiệu mưu phản, hoặc là nói các bộ tộc không có thực lực và cơ hội mưu phản.
Sau khi Đóa Cát rời khỏi,
Ma Ha Đạt Khánh cũng không để các nữ nhân của lão rời đi trong buồn bực, lão vẫn vẽ tranh, cuối cùng bị một nữ nhân đoán đúng, điều này khiến Ma Ha Đạt Khánh rất vui mừng, thậm chí quên việc Đóa Cát, chẳng những ban
thưởng thật hậu cho nữ nhân, hơn nữa còn để nữ nhân này lưu lại ban
thưởng thêm, muốn trải qua một ban đêm tuyệt vời với nữ nhân này trong
lều lớn đỉnh vàng.
Lúc kỵ binh Trác Nhan tiến vào đồng cỏ, Ma Ha
Đạt Khánh đã xong việc với nữ nhân kia, đang ôm nữ nhân nghỉ ngơi trên
giường, ôm thân thể rắn chắc đầy đặn của nữ nhân là chuyện rất vui
thích, nhưng sau khi doanh địa liên tục vang lên tiếng kèn khiến Ma Ha
Đạt Khánh giật mình tỉnh lại, việc này cũng không phải chuyện khoái trá
rồi.
Nghe tiếng ngựa hí ở bên ngoài, truyền đến tiếng hô quát,
tiếng kêu, tiếng vó ngựa và tiến kèn đan xen trong đó, Ma Ha Đạt Khánh
biết chuyện không hay, xoay người đứng lên phủ thêm quần áo đã bị xé của mình, thuận tay rút loan đao bên giường, lúc này lều trướng đã bị xốc
lên, một người vọt vào lo lắng nói:
- Đại Chế Quan, có kẻ thù đánh lén chúng ta!
Ma Ha Đạt Khánh thấy có người xông tới, lúc đầu còn giật mình, lập tức
nhận ra đó là một gã Thiên phu trưởng khác tên Cam Đạt Đột, cảm thấy hơi ổn định, nghe được Cảm Đạt Đột nói có địch nhân đánh lén, lão lập tức
lộ ra vẻ kinh hãi, Cam Đạt Đột kia cũng là tâm phúc của Ma Ha Đạt Khánh, tình thế nguy cấp, gã nói thẳng:
- Mấy trăm kỵ binh tiến vào
đồng cỏ, giờ phút này đang xông tới lều lớn đỉnh vàng, trong chớp mắt sẽ tiến đến, Đại Chế Quan, mau đi theo ta!
Ma Ha Đạt Khánh nhìn ra
tình thế nghiêm trọng, bất chấp nghĩ nhiều liền muốn rời khỏi, nữ nhân
trên giường đã sớm tỉnh giấc, xốc chăn đệm lên, bộ ngực lộ ra, lúc này
nàng cũng bất chấp nắm lấy Ma Ha Đạt Khánh, cầu khẩn nói:
- Dẫn ta đi… !
Ma Ha Đạt Khánh bị nàng kéo một cánh tay, không chạy được, trong cơn giận dữ quát:
- Buông tay!
Nữ nhân kia lại không buông tay, Ma Ha Đạt Khánh giơ tay chém xuống một
đao chặt bỏ cánh tay nữ nhân, trong tiếng kêu gào thảm thiết của nữ nhân kia, Ma Ha Đạt Khánh mặc áo đơn đi theo Cam Đạt Đột vội vàng rời lều
lớn.
Ngoài trướng vải đã sắp xếp một con ngựa, một đám binh sĩ
khác đang chờ ngoài trướng, Cam Đạt Đột giúp đỡ Ma Ha Đạt Khánh lên
ngựa. Sau khi lên ngựa, Ma Ha Đạt Khánh nghe được tiếng ầm ầm vang lên
cách đó không xa, một đội kỵ binh đông nghìn nghịt đang xông tới nơi
này, trận hình dần tản ra mở rộng thành hình quạt, đây là trận hình huấn luyện cơ bản nhất của kỵ binh thảo nguyên, cho dù dân chăn nuôi bình
thường cũng biết rõ trận hình này.
Khí thế đối phương như mãnh hổ vồ mồi, khiến Ma Ha Đạt Khánh kinh hồn táng đảm, mang theo vẻ hoảng sợ lạnh lùng nói:
- Ngăn chúng lại cho ta!
Lão vỗ tuấn mã, cũng không nghĩ nhiều phi ngựa chạy đi.
Hiện giờ lão thầm muốn chạy tới nơi nhiều người, đợi được viện binh sẽ được
cứu trợ, trong lều vải gần lều lớn đỉnh vàng, nhiều nữ nhân và mấy đứa
trẻ khóc lóc chạy ra, đây đều la gia quyến của Ma Ha Đạt Khánh, nhìn
thấy lão đều hô khóc đuổi theo, lúc này Ma Ha Đạt Khánh căn bản không để ý tới họ, phóng ngựa chạy như bay.
Tình hình khẩn cấp, Cam Đạt
Đột cũng không nghĩ nhiều, nhìn một gã kỵ binh bên cạnh, không nói hai
lời đưua tay kéo binh sĩ kia xuống, nhanh chóng lên ngựa thúc ngựa rời
đi, gã biết kỵ binh Trác Nhan thế tới hung mãnh, trước khi đám hộ vệ còn chưa tập kết thành trận ngăn cản đối phương, lúc này tiến lên không thể nghi ngờ là lấy trứng chọi đá, trước tiên chỉ có thể che chở Ma Ha Đạt
Khánh thoát khỏi chiến trường.
Chợt nghe phía sau truyền đến một
tiếng sấm, tiếng kia cực kỳ cổ quái, tuấn mã dưới háng Cam Đạt Đội giật
mình một cái, Cam Đạt Đột quay đầu lại nhìn thấy một bóng dáng như ngọn
lửa đáng vọt tới giống như mũi tên, vốn có vài tên kỵ binh tới gần, chỉ
là một tiếng lôi hí qua đi, tuấn mã dưới háng những kỵ binh này dĩ nhiên không chịu khống chế tách ra hai bên, đều trợn mắt há mồm nhìn bóng
dáng như ngọn lửa kia vọt qua giữa giống như thiểm điện, lướt qua trước
mắt.