Khi đội kỵ binh Trác Nhan đều hướng về phía lều lớn đỉnh vàng, ánh mắt
Sở Hoan cũng không hề rời khỏi lều lớn, thấy bóng người khắp nơi, lại có một gã Thiên Phu trưởng tiến vào trong trướng vải, hắn biết Đại Chế
quan chắc chắn ở trong Kim Đính đại trướng. Cũng đoán nếu đối mặt với
tình huống như thế này, nhất định Đại Chế quan sẽ tìm cách bỏ trốn.
Lúc này cả đội cách lều lớn đỉnh vàng không xa, truy binh phía sau cũng đã
theo sát, dần dần tới gần, bốn phía tiếng hô ầm ĩ, người kêu ngựa hí,
đều tập trung về phía lều lớn.
Sở Hoan thấy Ma Ha Đạt Khánh mặc
chiếc áo mỏng trong lều trướng đi ra, dưới sự hỗ trợ của Thiên Phu
trưởng, lão leo lên ngựa. Lúc này Sở Hoan đã hoàn toàn xác định người
mặc chiếc áo mỏng đó chính là Đai Chế quan Ma Ha Đạt Khánh.
Ma
Hạt Đạt Khánh lên ngựa rồi vội chạy đi, Thiên Phu trưởng Cam Đại Đột
theo sát phía sau, Sở Hoan thấy cảnh đó dĩ nhiên không thể cho phép bọn
họ cứ thế mà trốn thoát. Hiện giờ đội kỵ binh Trác Nhan đã lọt vào thảo
tràng (đồng cỏ), Ma Ha Tàng lúc này cũng coi như được ăn cả ngã về
không, một khi Ma Ha Đạt Khánh trốn thoát, hậu quả thiết tưởng không
chịu nổi.
Tây Lương quốc thưởng phạt tương đối rõ ràng, có công tất thưởng có tội sẽ trừng phạt.
Đối với binh sĩ thân phận hèn mọn mà nói, muốn trở nên nổi bật, phương pháp hữu hiệu nhất là lập công, mà trong nhiều loại công lao, lớn nhất đó
chính là quân công.
Dân chúng hi vọng thiên hạ thái bình, nhưng
đối với quân nhân mà nói, trong lòng bọn họ luôn khát khao chiến tranh,
chỉ có xuất hiện cơ hội chiến đấu, mới có khả năng thể hiện giá trị của
bản thân, mới có khả năng lập nhiều chiến công, mới có khả năng đổi đời.
Kỵ binh Trác Nhan bất ngờ xông vào thảo tràng của Đại Chế quan, các tướng
sĩ trên thảo tràng cỏ ban đầu còn có chút bối rối, nhưng rất nhanh bọn
họ liền nhận ra đây là cơ hội tốt để lập công, là cơ hội để trở nên nổi
bật. Cho nên các tướng sĩ bốn phương tám hướng liền lấy tốc độ nhanh
nhất lao về phía này, không ít kỵ binh Trác Nhan đã bị kẻ địch chặn lại, bắt đầu giao chiến ngay trên thảo tràng.
Ma Ha Tàng xông lên
trước, tất nhiên cũng thành mục tiêu của đối thủ, phần đông kỵ binh đều
hướng vào gã, trường đao như băng. Ma Ha Tàng múa dao bầu, gã xuất đao
đơn giản mà hiệu quả. Thông thường, người luyện đao có hai khuynh hướng, một là loại đao pháp giang hồ đơn đả độc đấu, lúc đơn đả độc đấu có thể phát ra uy lực cực lớn, loại còn lại là đao pháp sa trường so với chân
chính đơn đả độc đấu có thể không phát huy nhiều uy lực bằng, nhưng khi ở trong thiên quân vạn mã, lại có thể phát huy tác dụng. Đao pháp Ma Ha
Tàng sử dụng chính là đao pháp sa trường. Tuy rằng gã xông lên trước
trận, từ phía trước và hai bên liên tục có kỵ binh chặn đánh, nhưng Ma
Ha Tàng giống như mãnh hổ xuống núi, thế không thể đỡ, ánh đao chớp
động, trái bổ phải chém, chỉ trong chốc lát, đã có mấy tên kỵ binh bị Ma Ha Tàng chém rớt xuống ngựa.
Gã thoáng nhìn thấy bên cạnh đột
nhiên xuất hiện một bóng người. Bóng dáng đó nhanh như thiểm điện, giống như một ngọn lửa, Ma Ha Tàng ngay lập tức biết người bên cạnh mình
chính là Sở Hoan.
Sở Hoan nhìn thấy Ma Ha Đạt Khánh muốn bỏ chạy, lập tức giục Lôi Hỏa Kỳ Lân đuổi theo. Tốc độ của Lôi Hỏa Kỳ Lân kinh
khủng như thế, Ma Ha Đạt Khánh muốn bỏ chạy, chỉ sợ chỉ có Lôi Hỏa Kỳ
Lân mới có đủ sức đuổi kịp.
Lôi Hỏa Kỳ Lân giống như một mũi tên
lửa xẹt qua mặt cỏ, đám kỵ binh thủ vệ trên thảo tràng cơ bản không thể
cản lại. Lôi Hỏa Kỳ Lân hí khàn khàn, khiến cho tuấn mã bình thường kinh hoảng, không dám tới gần, đều né sang bên cạnh. Sở Hoan cưỡi Lôi Hỏa Kỳ Lân, có thể nói là chạy một mạch thông suốt, cho đến khi đuổi kịp Cam
Đạt Đột, Cam Đạt Đột quay đầu lại phía sau, nhìn thấy, đầu tiên là cả
kinh, lập tức quay đầu ngựa lại lớn tiếng hét to:
- Bảo hộ Đại Chế quan đi trước.
Gã múa loan đao, nghêng đón Sở Hoan.
Sở Hoan nắm chặt Huyết Ẩm đao trong tay, nhìn thấy Cam Đạt Đột xông lại,
vẻ mặt lạnh lùng, nâng đao lên, nào ngờ ngựa của Cam Đạt Đột đang cưỡi
chỉ là ngựa đoạt được của một gã kỵ binh bình thường, đối diện với Lôi
Hỏa Kỳ Lân, con ngựa này chấn kinh không nghe theo sự điều khiển của Cam Đạt Đột mà quay đầu bỏ chạy.
Cam Đạt Đột chấn động, thoáng nhìn
thấy Sở Hoan xẹt đến bên cạnh, gã cũng là người cực kỳ dũng mạnh, hai
chân đạp một cái, đã bay vọt đứng trên lưng ngựa, giống như diều hâu,
lao từ trên cao xuống, dao bầu trong tay đã chém xuống đầu Sở Hoan.
Gã dốc sức giúp Ma Ha Đạt Khánh thoát thân, nên tìm hết mọi cách ngăn cản sự truy kích của Sở Hoan.
Đao này của Cam Đạt Đột rất hung ác, Sở Hoan xuất đao tất nhiên cũng không
chậm, hai đao chạm vào nhau, keng keng, Cam Đạt Đột thấy tay nhẹ bẫng,
đang kinh hãi, thì phát hiện đao của mình đã gãy thành hai đoạn.
Tuy rằng gã thấy đại đao Sở Hoan có màu đỏ sẫm rất kỳ quái nhưng lại không
thể ngờ sắc bén đến thế, đúng là đã chém đứt đao của mình như chém bùn.
Thân hình của gã rơi xuống, phản ứng cũng cực nhanh, dùng đoạn đao còn lại
thuận tay chém vào đùi Lôi Hỏa Kỳ Lân, nghĩ bụng chỉ cần chém trúng đùi
ngựa, địch thủ sẽ không thể đi tiếp, tất nhiên cũng không thể đuổi theo
Ma Ha Đạt Khánh.
Khi đoạn đao kia còn cách đùi Lôi Hỏa Kỳ Lân chỉ chút xíu nữa thôi, đột nhiên Cam Đạt Đột cảm giác đầu vai của mình bị
đá trúng. Một cước đi khí lực mười phần, Cam Đạt Đột tuy rằng cơ thể
cường tráng, nhưng một cước này quá mạnh, khiến gã lật nhào trên mặt
đất. Là Sở Hoan nhìn thấy Cam Đạt Đột định chém đùi ngựa, lập tức thi
triển một động tác cực khó, thân thể vắt ngang trên lưng ngựa, hai tay
chống vào lưng ngựa, một chân đá vào đầu vai Cam Đạt Đột.
Động
tác này của Sở Hoan vô cùng thành thục, vô cùng lưu loát, cũng may mắn
thuật cưỡi ngựa của hắn tốt, nếu không chưa chắc Cam Đạt Đột đã không
chém trúng đùi Lôi Hỏa Kỳ Lân.
Đá văng Cam Đạt Đột, Sở Hoan cũng
không giằng co thêm, nhìn thấy Ma Ha Đạt Khánh đã bỏ xa mình thêm một
đoạn, hắn lập tức ngồi xuống ngựa, giục ngựa đuổi theo.
Cam Đạt Đột bổ ngào, nhưng vẫn cố gắng đứng lên, chạy bộ đuổi theo, vừa chạy vừa quát:
- Bắt con ngựa đỏ, ngăn hắn lại…
Lôi Hỏa Kỳ Lân tốc độ kinh người, Cam Đạt Đột cho dù có cánh ở đùi cũng
chưa chắc đã đuổi kịp. Chỉ trong chốc lát, Lôi Hỏa Kỳ Lân đã chạy xa,
Cam Đạt Đột trong lòng kinh hoảng. Gã là Thiên Phu trưởng bên người Ma
Ha Đạt Khánh, Ma Ha Đạt Khánh nếu có mệnh hệ gì, cho dù gã không bị chém đầu thì cũng coi như hủy hết tiền đồ. Nên chỉ chực đoạt lấy bất kỳ con
ngựa nào bên cạnh để đuổi theo, bất kể là ai, cũng chăm chăm đoạt mã.
Gã đưa tay ra tóm lấy một con ngựa, nào ngờ tay vừa đưa ra, ánh đao đã
lóe, máu văng tung tóe, một cánh tay bay lên, Cam Đạt Đột kêu thảm một
tiếng, đau đớn lùi về phía sau hai bước. Lúc này, mới nhìn kỹ, cưỡi con
ngựa kia là một hổ tướng râu quai nón, gã liếc mắt nhìn, lập tức kinh
hãi la lên:
- Hóa ra… hóa ra là ngươi…
Đó chính là Ma Ha Tàng.
Ma Ha Tàng tất nhiên cũng phát hiện Ma Ha Đạt Khánh chạy trốn, thấy Sở
Hoan đuổi theo nên cũng giục ngựa theo sát, chỉ có điều Lôi Hỏa Kỳ Lân
tốc độ quá nhanh, nên bỏ gã lại một quãng xa.
Đến khi Sở Hoan và
Cam Đạt Đột giao thủ, Ma Ha Tàng mới đuổi kịp, nhìn thấy Cam Đạt Đột đưa tay ra định đoạt ngựa, tất nhiên là không do dự vung đao lên, chặt đứt
tay gã.
Cam Đạt Đột là Thiên Phu trưởng của bộ tộc Hoàng kim, là
tướng lĩnh cao cấp của Tây Lương, lúc trước được thành Thanh La phái ra
thảo tràng, tất nhiên biết Ma Ha Tàng.
Tối nay kỵ binh Trác Nhan
bất ngờ đánh vào thảo tràng của Đại Chế quan, Cam Đạt Đột trong lòng còn kỳ quái. Trác Nhan bộ là ăn phải gan hùm mật gấu hay sao mà dám làm
những việc kinh thiên động địa như thế? Đến lúc này, nhìn thấy Ma Ha
Tàng, Cam Đạt Đột rốt cuộc đã hiểu chuyện gì xảy ra. Chỉ có điều lúc này Ma Ha Tàng cũng không cho gã cơ hội nghĩ nhiều, dao bầu trong tay đã bổ xuống đầu gã, Cam Đạt Đột bỗng nhiên nhìn thấy Ma Ha Tàng xuất hiện ở
đây đã thất thần, thấy đao bổ xuống cũng định tìm cách né tránh, ai ngờ
Ma Ha Tàng biến đổi tư thế rất nhanh, dao bầu xẹt qua cổ họng Cam Đạt
Đột, máu tươi bắn ra.
Sở Hoan nhìn chằm chằm vào cái bóng đang chạy trối chết phía trước.
Ma Ha Đạt Khánh lúc này không còn nghĩ được gì nhiều, ngoài chuyện quất
roi liên tục giục ngựa chạy thục mạng. Con ngựa này vốn là của Cam Đạt
Đột nên cũng là ngựa tốt, dù chạy hết tốc lực nhưng Ma Ha Đạt Khánh hiểu chạy thế vẫn còn chậm.
Phía sau, nhờ có Cam Đạt đột ngăn cản một hồi khiến lão bỏ xa Sở Hoan một đoạn, nhưng chỉ giây lát lại nghe phía
sau vọng lên tiếng vó ngựa lộc cộc như mưa rào, quay đầu lại, dựa vào
ánh trăng, liền nhìn thấy một con tuấn mã tựa như đốm lửa đang lao về
phía mình. Con ngựa kia nhanh như thiểm điện nên khoảng cách càng ngày
càng ngắn.
Một kẻ liều chết chạy trốn, một kẻ cố sức đuổi theo,
hai con ngựa này đều lao như bay trên thảo tràng. Ma Ha Đạt Khánh thấy
phía trước xuất hiện một đám binh sĩ đầu tiên là ngẩn ra, sau hiểu đó là viện binh của mình thì lớn tiếng quát to:
- Mau tới cứu ta, mau tới cứu ta, bắt phản tặc, giết hắn giết hắn…
Lão bị Sở Hoan đuổi theo sát đuôi, đội binh mã kia nhanh chóng chạy tới
cứu, Ma Ha Đạt Khánh thấy vậy đã chắc mẩm mình thoát khỏi hiểm cảnh
trong gang tấc.
Đội kỵ binh kia nhanh chóng đến gần, đã có kỵ
binh gương cung cài tên, nhắm ngay Sở Hoan, chíu chíu, hàng loạt mũi tên bắn ra, Sở Hoan đưa Huyết Ẩm đao lên chặn tên lại.
Hơn mười kỵ
binh lướt qua Ma Ha Đạt Khánh, nắm chặt dao bầu, xông về phía Sở Hoan.
Ma Ha Đạt Khánh giục ngựa chạy nhanh, lúc này mới dám quay đầu lại, nhìn thấy Sở Hoan bị hơn mười kỵ binh vây quanh, trong lòng nhẹ nhàng thở
ra. Mới vừa rồi lão bị Sở Hoan bám sát nút tức giận không ngừng, chỉ
muốn tự mình một đao chém chết Sở Hoan.
Ma Ha Đạt Khánh đang thở
xả hơi, đột nhiên lại nghe tiếng ngựa hí vang như sấm, lập tức thấy mấy
con ngựa của đám kỵ binh kia tựa hồ như bị chấn kinh, lại có vẻ bối rối, hơn nữa, trong đám người liên tục vọng đến tiếng kêu thảm. Rất nhanh,
lại thấy Sở Hoan cưỡi con thần mã kia lao ra khỏi đám đông, Ma Ha Đạt
Khánh trợn mắt há mồm, thấy thần mã lại đã phi như bay tới gần, lập tức
quay đầu ngựa lại, cắm cổ chạy.
Chỉ có điều, lúc này chỉ đi được
trăm mét, đã nghe thấy tiếng vó ngựa phi bên cạnh, đã nhìn thấy con thần mã như ngọn lửa chạy bên cạnh, đã nhìn thấy người tuổi trẻ kia lạnh
lùng nhìn mình, từ bên cạnh.
Ma Ha Đạt Khánh tê liệt toàn thân,
Sở Hoan đưa tay ra, thuận tay bắt lấy cánh tay của Ma Ha Đạt Khánh. Ma
Ha Đạt Khánh đang giật mình, hắn đã kéo mạnh tay, Ma Ha Đạt Khánh cũng
coi là cao lớn, nhưng Sở Hoan lại giống như diều hâu bắt gà con, tay kia tóm lấy ngực lão, nâng lên quá đầu, các quân tướng hộ vệ đuổi theo phía sau, đều trợn mắt há mồm, không dám tin.
Sở Hoan ngồi trên Lôi
Hỏa Kỳ Lân, tay nắm ngực Hoàng kim Na Sử bộ tộc Đại Chế quan giơ cao quá đầu một cách nhẹ nhàng, dưới ánh trăng, uy nghi lẫm liệt như thiên
thần.