Sở Hoan thấy mặt hoa tỷ muội đều đỏ bừng, nhịn không được mà cười nói:
- Nói như thế thì đúng ra nên tặng chiếc vòng đó cho các ngươi sao?
Hắn dò xét hai người vài lần, thở dài:
- Chỉ tiếc các ngươi là hai người, mà chiếc vòng chỉ có một, cũng không thể chia ra được. Sau này ta sẽ tìm hai cái cho hai người.
Bố Lan Thiến chu môi nói:
- Chúng ta không thèm.
Trân Ny Ti nghĩ ngợi, rốt cục hỏi khẽ:
- Sở, ta có một vấn đề muốn hỏi ngươi.
Sở Hoan gật gật đầu. Lúc này Trân Ny Ti mới hỏi:
- Ngươi nói chúng ta có thể trở lại cố hương không?
Sở Hoan nghĩ ngợi một lúc mới nói:
- Việc này ta sẽ lưu ý giúp các ngươi.
Dừng lại một chút, hắn mới nghiêm mặt nói:
- Trân Ny Ti, các ngươi trên đường từ Tây Lương về đây đã tận mắt thấy, dù là vùng Tây Bắc của Tần Quốc chúng ta hay là bên trong Tây Lương đều không thái bình. Muốn tiến vào Tây Vực phải đi qua bên trong Tây Lương. Trước kia còn có thương lộ nhưng hôm nay thương lộ đã bị chặt đứt, căn
bản không thể đi lại thuận lợi được!
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến đều lộ vẻ ảm đạm.
Bọn họ hiểu rất rõ là đường từ kinh thành Lạc An tới La Lan đế quốc của các nàng không phải dùng ngàn dặm để hình dung, giống như hai phía của
bầu trời vậy. Bọn họ cũng biết Sở Hoan nói thật.
Phía tây bắc của Tần quốc, Sở Hoan đại khái có thể phái người dẫn đi. Nhưng tiến vào bên trong sa mạc Kim Cổ Lan, tiến vào bên trong Tây Lương thì sao? Bọn
họ thậm chí không rõ phương hướng của La Lan đế quốc. Không nói tới bọn
họ, chỉ sợ là Sở Hoan cũng khó tìm được một đội ngũ hộ tống được bọn họ
trở về cố thổ.
Bọn họ chỉ là ôm hy vọng mong manh trở về cố
hương mà thôi. Tuy trong nội tâm không muốn thừa nhận nhưng lại hiểu rõ
một sự thật, nếu không có kỳ tích thì bọn họ sẽ vĩnh viễn không thể trở
về La Lan.
Sở Hoan thấy thần sắc ảm đạm của hai người, biết rõ bọn họ lo lắng cho tương lai, cười nói:
- Các ngươi cũng đừng nghĩ ngợi nhiều. Chỉ cần có cơ hội, ta nhất định
sẽ nghĩ cách đưa các ngươi về nhà. Các ngươi ở Trung nguyên, ta sẽ cố
gắng chiếu cố tốt cho các ngươi, không để các ngươi phải chịu thiệt
thòi!
Để không khí nhẹ nhõm hơn một chút, hắn liền dựa vào ghế nói:
- Đợi các ngươi lớn hơn một chút nữa, bây giờ chưa được. Ở Trung nguyên có rất nhiên thanh niên tài tuấn, nếu các ngươi nhìn trúng ai thì nói
với ta một tiếng, ta sẽ tìm cho các ngươi lang quân như ý. Đến lúc đó sẽ chuẩn bị đồ cưới thật phong phú cho các ngươi!
Bố Lan Thiến nhịn không được mà bĩu môi:
- Ngươi lại để chúng ta gả cho người Trung nguyên các ngươi sao?
Sở Hoan cười nói:
- Tiểu thư Bố Lan Thiến chẳng lẽ không thích nam nhân Trung nguyên sao?
Bố Lan Thiến hơi ngẩng đầu lên nói:
- Trước kia phu nhân đã mang chúng ta đi dạo trên phố rồi. Ánh mắt nam
tử Trung nguyên các ngươi đều không có ý tốt, chẳng có chút lễ phép nào. Ta không thèm thích bọn họ.
Trân Ny Ti cũng tràn trề đồng cảm khẽ vuốt cằm. Sở Hoan cười ha hả nói:
- Trong sa mạc còn có vàng ẩn dấu, huống chi là người. Nếu cần tìm lang quân như ý cho các ngươi thì phải tuyển chọn kỹ một chút.
Bố Lan Thiến không nhịn được mà nói:
- Nhưng ta đã nhìn thấy nhiều nam nhân như vậy, không có ai thuận mắt
hơn ngươi cả. Nhìn tới nhìn lui, vẫn chỉ ngươi là tốt nhất.
Lời này vừa nói ra, cảm thấy mình nói không ổn, Trân Ny Ti cũng đang nhìn về phía nàng.
Sở Hoan thấy thần sắc oán trách trên mặt nàng, giống như toàn bộ Tần
quốc không có nam nhân tốt. Thấy dáng vẻ hơi uất ức của nàng, xem khuôn
mặt trắng trẻo như tuyết trong rất hấp dẫn kia, không nhịn được mà trêu
chọc:
- Tiểu thư Bố Lan Thiến, ý lời này của ngươi là dù thế nào cũng phải gả cho ta sao?
Khuôn mặt trắng trẻo của Bố Lan Thiến ửng hồng, lườm Sở Hoan nói:
- Ai muốn gả cho ngươi chứ? Ngươi nằm mơ đi.
Ánh mắt Trân Ny Ti hơi lóe lên, nhìn Bố Lan Thiến, rốt cục hỏi:
- Sở, ngươi nói nếu thật sự Bố Lan Thiến muốn gả cho ngươi, ngươi sẽ lấy nàng sao?
Sở Hoan sững sờ. Hắn vốn chỉ nói đùa thôi, không ngờ Trân Ny Ti lại hỏi câu này. Bố Lan Thiến lại hét lên một tiếng:
- Trân Ny Ti, ngươi nói điên khùng gì thế? Ngươi mới muốn gả cho hắn!
Nàng giậm chân một cái, thở phì phò nói:
- Ngươi muốn gả cho hắn, chính ngươi muốn gả cho hắn. Ta mới không muốn.
Sở Hoan hơi xấu hổ, đứng lên nói:
- Ta còn có chút việc, sau này lại nói chuyện với các ngươi nhé.
Sau đó hắn vội vàng rời đi.
Bố Lan Thiến thấy Sở Hoan đi rồi lại càng nổi giận đùng đùng nói với Trân Ny Ti:
- Trân Ny Ti, ngươi vừa rồi sao lại nói những lời như vậy, còn nói trước mặt hắn. Ai nói muốn gả cho hắn chứ?
Trân Ny Ti thở dài:
- Ngươi đừng trách móc ta vội. Ta hỏi ngươi, ngươi cảm thấy khả năng chúng ta trở về La Lan được bao nhiêu?
Bố Lan Thiến khẽ giật mình, trầm mặc một hồi, lắc đầu chán nản nói:
- Có lẽ vĩnh viễn không thể về được.
- Nếu như không thể quay về, ngươi có muốn gả cho một người tốt, sống tới già không?
Trân Ny Ti cười khổ nói:
- Chúng ta phải hiểu một sự thật, tuy bây giờ chúng ta nhớ La Lan nhưng thời gian trôi qua, chúng ta sẽ có cảm tình với Trung Nguyên. Chẳng lẽ
ngươi không cảm thấy đám người trong phủ đệ này đều rất thân thiết sao?
Bố Lan Thiến không biết tại sao Trân Ny Ti lại nói những lời này nhưng
nhìn Trân Ny Ti rất nghiêm túc, vẫn cẩn thận lắng nghe.
- Có lẽ vài năm qua đi, chúng ta sẽ thích tình trạng như bây giờ, bắt đầu tiếp nhận hoàn cảnh mới.
Trân Ny Ti buồn bã nói.
- Sở nói không sai. Khi chúng ta không cách nào rời đi được, cũng chỉ
có thể tiếp nhận. Muốn sống được ở Trung nguyên, nữ tử chúng ta giống
như hắn nói, gái lớn gả chồng, cuối cùng cũng lập gia đình. Thật ra một
câu nói của ngươi không sai. Nhìn khắp trên đường, không nam nhân nào có thể hơn được Sở Hoan. Nếu muốn tìm nơi gả thì ngươi gả cho hắn lại là
sự lựa chọn rất tốt.
Bố Lan Thiến hé cặp môi đỏ mọng, tựa như muốn nói gì đó nhưng cuối cùng không nói ra.
- Bố Lan Thiến, Trung nguyên tuy lớn nhưng thân nhân của ta chỉ có mình ngươi.
Trân Ny Ti nhìn vào đôi mắt xinh đẹp màu xanh biếc của Bố Lan Thiến:
- Cho nên ta hy vọng ngươi sống tốt. Sở không phải là người xấu. Ta nghĩ ngươi theo hắn thì sẽ sống tốt.
Tố Nương ôm rương gỗ đỏ về phòng mình. Rương gỗ đỏ này vốn được chế tác tinh xảo, rắn chắc mười phần, giá cả không rẻ, lúc này giống như hộp nữ trang của Tố Nương.
Bên trong quả thật có rất nhiều đồ nữ
trang đắt đỏ. Đặc biệt khiến người ta chú ý nhất chính là son phấn chất
đống, đóng gói vô cùng tinh xảo. Tố Nương mở ra nhìn cũng biết là mặt
hàng thượng đẳng rồi.
Tiết phu nhân dạy dỗ Tố Nương trở thành quý phụ nhân, cho nên không ít khi mang Tố Nương đi tới các địa phương
hoa quý. Mà trong đó tất nhiên phải tới các cửa hàng son phấn. Tố Nương
lần này đúng là đã tới rất nhiều cửa hàng son phấn nổi danh kinh thành,
được chứng kiến rất nhiều son phấn thượng đẳng, đã có thể phân biệt được ưu khuyết điểm của từng loại. Mà một số mặt hàng Sở Hoan mang về đều có giá cả đắt đỏ, Tố Nương giống như nhặt được chí bảo, vui mừng không
thôi.
Con người ai cũng thích cái đẹp. Tố Nương trước nay
không có điều kiện, nhưng thân phận hôm nay đã bất đồng. Mà quan trọng
nhất là Tiết phu nhân nhồi nhét vào tai Tố Nương không ít thứ, đặc biệt
đề cập tới thân phận của Sở Hoan, ngày sau bên người sẽ có cả đám nữ
nhân vây quanh. Điều này khiến Tố Nương có cảm giác nguy cơ. Đối với
nàng mà nói, Sở Hoan chính là trời, là duy nhất của nàng. Trong nội tâm
nàng thật sự rất sợ hãi Sở Hoan sẽ không để ý tới nàng nữa, cũng bởi thế nên nàng càng phải chú ý tới bề ngoài.
Tiết phu nhân lại
cường điệu lên, nói muốn để nam nhân ưa thích thì tất nhiên đầu tiên
phải có khuôn mặt đẹp, dáng người gợi cảm. Thứ hai là phải biết nghe
lời. Trong mắt Tố Nương, Tiết phu nhân là quý phụ nhân chân chính. Kinh
nghiệm của nàng phong phú, lời nói tất nhiên là chí lý. Nàng đã hoàn
toàn nhớ kỹ lời Tiết phu nhân.
Nữ nhân làm đẹp cho người mình thương. Tố Nương một lòng muốn bảo dưỡng nhan sắc cũng vì Sở Hoan cả.
Sửa sang lại rương gỗ đỏ xong, Tố Nương cảm thấy ngọt ngào, không phải
bởi đầy rương châu báu mà bởi rương đồ này là Sở Hoan tự lựa chọn, mang
về từ bên ngoài. Điều này cũng khiến Tố Nương cảm thấy mình có vị trí
không nhỏ trong nội tâm hắn.
Ánh mắt rơi vào chiếc vòng cổ màu vàng bên trong rương, Tố Nương cảm thấy trên mặt phát nóng.
Lúc này nghĩ tới lời nói của Trân Ny Ti, nàng vẫn cảm thấy xấu hổ tới tim đập thình thịch.
Trân Ny Ti nói loại vòng này là để cho nam nhân nhìn lúc nữ nhân khiêu
vũ. Mà nam nhân thích nhất là khi thân thể nữ nhân trần truồng, đeo vòng này bên hông mà nhảy múa.
Trái tim Tố Nương đập dồn dập,
thầm nghĩ những cô nương kia đúng là bất đồng với mình, cái gì cũng dám
nói, lời nói gây lúng túng như vậy cũng có thể nói ra. Nàng vẫn không rõ tỷ muội Trân Ny Ti ở đâu tới, vẫn cho là ngoại trừ người Tần, những nơi khác đều là man di.
Lôi chiếc vòng kia ra, nhìn thấy đúng là vô cùng tinh xảo. Tố Nương biết rõ chiếc vòng này quý giá thế nào, bên
trên đều là vàng lá. Tuy vàng lá chỉ mỏng như cánh ve nhưng cầm chiếc
vòng trong tay vẫn hơi nặng nề. Tố Nương nghĩ tới phản ứng của Sở Hoan
lúc đó, cũng biết không phải hắn cố ý giả vờ. Chẳng lẽ hắn không biết
tác dụng của chiếc vòng này thật?
Nếu Nhị Lang tự mình chọn
lựa, sao không biết tác dụng được chứ? Hắn nếu biết rõ, tại sao lại giả
vờ không biết? Vì sao lại tặng loại lễ vật gây lúng túng này cho mình?
Tố Nương nghĩ ngợi
lung tung, trên mặt nóng bừng, hô hấp cũng dồn dập. Vốn bộ ngực sữa đầy
đặn mười phần, giờ theo hô hấp mà phập phồng, vô cùng đồ sộ. Nàng cẩn
thận từng li từng tí, đóng kín cửa sổ lại, lúc này mới cầm chiếc vòng
tới trước gương đồng, nhìn nữ tử thân hình đẫy đà, bộ ngực cao ngất,
vòng eo mảnh khảnh trong gương. Tố Nương hôm nay đã có tự tin với dáng
người của mình. Tiết phu nhân mấy lần nói, Tố Nương dáng người như châu
tròn ngọc sáng, nam nhân đều ưa thích.
Tố Nương vẫn luôn âm
thầm đắc ý. Nàng nhịn không được mà đeo chiếc vòng lên hông. Chiếc vòng
này dường như đặt cho riêng nàng, vừa vặn đặt ở đó không chùng xuống, bị cái mông to kia nâng lên. Tố Nương quay một vòng, vòng phát ra tiếng
rung động trong trẻo, vô cùng dễ nghe.
- Thế này cũng đẹp lắm rồi, vì sao phải cởi xiêm y chứ?
Tố Nương nhìn mình trong gương đồng, nhỏ giọng thì thầm.
- Chẳng lẽ cởi hết xiêm y sẽ càng đẹp hơn sao?