Sở Hoan trở lại trong phủ, cho dù nói thế nào, nhìn thấy Tố Nương bình
yên vô sự, tâm tình vốn rất tốt, nhưng lúc này đột nhiên ý thức được Mạc Lăng Sương đã bị Tề Vương Doanh Nhân mang vào cung, trong lòng lại có
một loại cảm giác nói không ra lời.
Từ lần đầu tiên nhìn thấy Mạc Lăng Sương, Sở Hoan đã cảm giác được Mạc Lăng Sương thanh nhã thoát tục, mặc dù xuất thân nơi phong nguyệt, nhưng giữ mình trong sạch, thật sự ứng với câu gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn.
Hắn không có tình cảm nam nữ với Lăng Sương, nhưng trong lòng lại đồng tình với Lăng Sương.
Lăng Sương tới kinh thành, hai người đã từng ở cùng nhau một thời gian
ngắn, Sở Hoan vẫn luôn đối đãi với Lăng Sương như muội muội. Bắt đầu từ
ngày Lăng Sương tới phủ đệ, Sở Hoan đã biết rõ cuối cùng sẽ có một ngày
nàng rời đi. Thật lòng mà nói, lúc trước nếu như không vì Tề Vương, thậm chí vận mệnh của Sở Hoan và Lăng Sương sẽ không tồn tại giao điểm.
Lần đầu tiên Tề Vương nhìn thấy Lăng Sương, đúng là vừa thấy đã yêu,
nếu như không phải Tề Vương, Sở Hoan cũng không có khả năng đi tham gia
giải thi đấu hoa khôi, càng không có khả năng nghĩ biện pháp cứu Lăng
Sương ra.
Sở Hoan thừa nhận trong lòng, lúc trước cứu giúp
Lăng Sương cũng không phải xem mặt mũi của Lăng Sương, mà là muốn giải
cứu Lăng Sương để kéo gần quan hệ với Tề Vương.
Nếu như không phải Lăng Sương bị Tề Vương kim ốc tàng kiều, giấu trong phủ đệ của Sở
Hoan, có lẽ Sở Hoan đã sớm quên sự tồn tại của nữ tử này, nhưng quỹ tích vận mệnh cuối lại khiến hai người gặp gỡ, mặc dù ở trong phủ Sở Hoan
vẫn lấy lễ đối đãi với Lăng Sương, kỳ thực trong lòng vẫn coi nàng như
muội muội, nhưng cuối cùng cũng có cảm tình.
Hắn đương nhiên
biết được hiểm ác trong cung, chưa hẳn bình an hơn thanh lâu, Lăng Sương vào cung cũng chưa hẳn là chuyện gì tốt. Nhưng hắn cũng biết, Tề Vương
có tình cảm sâu đậm với Lăng Sương, hắn cũng không có lý do gì, càng
không có tư cách gì lưu Lăng Sương lại trong phủ.
Hắn không
biết cuộc sống của Lăng Sương trong cung thế nào, nhưng hắn tin tưởng,
Lăng Sương ở lại Sở phủ chắc chắn vui vẻ hơn trong cung rất nhiều.
Tố Nương thấy thần sắc ảm đạm của Sở Hoan, lập tức hơi căng thẳng, nếu
như trước đây nàng đã sớm mở miệng nói chuyện, nhưng hiện giờ Sở Hoan
trong mắt nàng, đó là quan lão gia rất rất lớn, thân phận tôn quý, cũng
không thể tùy tiện quấy rầy.
Trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, tỷ muội Trân Ny Ti nhìn nhau, thấy Tố Nương không nói lời nào, cũng không dám nói chuyện.
Sau một lát, liền thấy Tôn Tử Không ôm một chiếc rương gỗ màu đỏ không
lớn đi tới đại đường, còn chưa thấy sắc mặt Sở Hoan, kêu lên:
- Sư phụ, ngài nói cái rương này sao? Ta lấy tới cho ngài rồi.
Gã đặt chiếc rương trên mặt bàn đại đường, lúc này Sở Hoan mới ngẩng
đầu lên, nhìn thấy vẻ cẩn thận trên mặt Tố Nương, trong lòng nghĩ mình
vừa trở về, cần gì phải khiến họ không vui vì tâm tình của mình, hắn tạm thời thu hồi tâm tư, lộ ra tươi cười, đứng dậy nói:
- Mọi người đoán xem, ta mang theo lễ vật gì cho mọi người?
Tố Nương nấy Sở Hoan tươi cười, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, đôi mắt
xinh đẹp nhìn tới rương gỗ đỏ, trong mắt lộ vẻ tò mò. Sở Hoan cũng không gây tò mò, xé giấy niêm phong, mở nắp rương, nhất thời ánh sáng chói
mắt, ba người đều lộ vẻ nghi hoặc, liền thấy Sở Hoan đã lấy ra một chiếc vòng cổ trân châu từ bên trong, tiện tay ném cho Tôn Tử Không. Tôn Tử
Không khẽ giật mình, cũng may tay chân hanh nhẹn, vội vàng nhận được. Sở Hoan cười nói:
- Lần này ngươi đi theo ta, cũng xem như lập
công lớn, vi sư từng nói sẽ thưởng cho ngươi, sợi dây chuyền này ngươi
nhận lấy trước, đợi sau này lấy vợ, sẽ tặng như vật đính ước, cuối cùng
cũng có mấy phần mặt mũi.
Tôn Tử Không cầm lấy vòng cổ trân
châu, tâm trạng quả thực vui vẻ. Mặc dù gã chưa bao giờ cầm qua vòng cổ
quý báu như thế, thế nhưng lại biết rõ vòng cổ này giá trị xa xỉ, sư phó đại nhân ra tay hào phóng, Tôn Tử Không hưng phấn lại cảm kích, nhưng
vẫn nói:
- Đi theo sư phụ, có cơm ăn đã rất vui vẻ, phần thưởng này, đồ nhi không dám nhận lấy.
Sở Hoan ồ một tiếng, cười nói:
- Có giác ngộ. Tố Nương, Tử Không đã biết đại thế như vậy, dây chuyền này nàng trước thu lại… !
Tố Nương thấy Sở Hoan tiện tay tặng Tôn Tử Không vòng cổ trân châu quý
báu như vậy, trong lòng quả thực hơi đau. Lần trước Tiết phu nhân từng
nói hiệu quả mỹ dung của trân châu rất tốt, Tố Nương cảm thấy thành phẩm quá cao, cũng không nỡ, nếu lấy chuỗi trân châu này để mỹ dung, có thể
dùng được rất lâu. Chẳng qua Sở Hoan đã tặng đi, nàng đương nhiên không
tiện nói gì, hơn nữa nghĩ Tôn Tử Không đi theo Sở Hoan, trước sau chiếu
cố, tặng vài thứ cũng hợp tình hợp lý, lúc này lại nghe Sở Hoan muốn thu hồi lại, lập tức cảm thấy không ổn.
Mặc dù nàng xuất thân
nghèo khổ, đã quen cuộc sống khổ sở, trời sinh tính hơi keo kiệt, chẳng
qua cũng biết thứ tặng ra ngoài muốn lấy trở về thì không tốt, nàng lập
tức hơi khó nói:
- Nhị, à…, lão gia, chuyện này… !
Trước kia nàng quen gọi Sở Hoan là Nhị Lang, thân phận hôm nay khác nhau, phải xưng lão gia, nhưng luôn sửa không được.
Sở Hoan thấy biểu tình của Tố Nương, trong lòng buồn cười, lại thấy Tôn Tử Không hơi xấu hổ, lúc này mới cười mắng Tôn Tử Không:
- Về sau cho ngươi cái gì, ngươi cứ thành thật nhận lấy, lần này thì thôi, lần sau còn như vậy với ta, sẽ lập tức thu đồ về.
Tôn Tử Không vốn đang hối hận cái miệng rách của mình giả khách khí,
làm cho vòng cổ bị thu hồi, nghe Sở Hoan nói như vậy, gã mặt mày hớn hở, Sở Hoan cười nói:
- Cầm đồ, còn chưa cút đi!
Lúc này Tôn Tử Không mới xoay người rời đi, tốc độ rất nhanh, dường như sợ hãi Sở Hoan thật sự đổi ý lấy đồ về.
Sở Hoan lại lấy từ trong rương hai chuỗi vòng cổ mã não càng sáng chói, tặng cho hai người Trân Ny Ti mỗi người một chuỗi, cười nói:
- Nghe nói mã não này truyền tới từ Tây Vực, vừa vặn tặng cho các cô có thứ tưởng niệm!
Hắn lại tặng hai người mỗi người một chiếc vòng tay, chính là mỹ ngọc
số một, nữ tử nào không thích loại trang sức này, hoa tỷ muội đều vui
mừng không thôi, cũng không xấu hổ, nhận lấy.
Lúc này Sở Hoan mới nhìn về phía Tố Nương, nói:
- Thứ trong này, đều là mang về tặng nàng, khi trở về ta đã chọn lựa,
bên kia có một thương nhân kinh doanh son phấn, đặc biệt tặng son phấn
chất lượng tốt, ta biết nàng ưa thích, cho nên mang về cho nàng.
Trong lòng Tố Nương vui mừng không thôi, nàng đã nhìn thấy trong rương
gỗ đỏ có rất nhiều trang sức, số lượng cũng không ít, nghĩ tới đồ trong
này đều thuộc về mình, tâm trạng quả thực vui mừng, nhưng vẫn nói:
- Ai nói ta thích… !
Giọng nàng không lớn, đã vươn tay lấy một thứ từ trong rương ra, đó là
một dây xích nhỏ, dùng kim tuyến tết, bên trên dính đầy vàng lá hình lá
liễu, màu vàng lập lóe, vàng lá kia mỏng như cánh ve, phía dưới mỗi tấm
vàng lá còn đính một hạt trâu, chế tác tinh xảo, cầm trong tay, vàng lá
cùng hạt châu lắc lư phát ra âm thanh thanh thúy dễ nghe, giống như nhạc khí, chẳng qua dây xích này lớn hơn vòng đeo trên cổ rất nhiều, dường
như không phải vòng đeo cỏ, Tố Nương chưa từng thấy đồ trang sức như
vậy, nhịn không được hiếu kỳ hỏi:
- Nhị Lang, đây là thứ gì?
Sở Hoan liếc mắt nhìn, trước kia hắn lựa chọn đồ trang sức, chẳng qua
cảm thấy thứ này rất kỳ lạ, chế tác tinh xảo, hơn nữa còn là Viên Sùng
Thượng tặng, cho nên liền chọn lấy cho Tố Nương.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ta cũng không biết là cái gì, nghĩ tới là vòng cổ khác thường, ta
thấy có một số người đeo vòng cổ rất lớn, đoán chừng đây cũng giống như
vậy.
Nghĩ tới vòng cổ người Quỷ Phương đeo, lớn hơn vòng cổ bình thường rất nhiều, buông xuống ngực.
Tố Nương hiếu kỳ trong lòng, nhịn không được đeo vòng cổ lên, mặc dù
sáng chói mắt, nhưng lại trông không ra gì. Bố Lan Thiên che miệng cười
rộ lên, Tố Nương hơi ngượng ngùng, vội vàng gỡ xuống. Bố Lan Thiến biết
mình thất thố, vội vàng nói:
- Phu nhân, cũng không phải ta chê cười ngài, ta chê cười Sở, ngay cả vòng cổ cùng xích hông cũng không phân rõ ràng.
- Xích hông?
Trân Ny Ti gật đầu cười nói:
- Đúng vậy, đây là xích hông, ngài thấy bên cạnh dây xích có nút thắt
mảnh, nếu eo quá nhỏ, thì phải giảm đi mấy ô, thắt bên hông, không cho
nó rơi xuống.
Tố Nương mở to mắt, tràn đầy tò mò hỏi:
- Xích hông? Chẳng lẽ hông cũng có thể đeo dây chuyền?
Bố Lan Thiến bộ dạng lão luyện, đắc ý nói:
- Đây là đương nhiên, lúc chúng ta còn nhỏ, đã từng dùng loại xích hông này, chẳng qua xích hông này không phải đeo lên người lúc ra ngoài, mà
lúc nhảy múa mới có thể dùng.
- Nhảy múa?
Tố Nương sững sờ.
Trân Ny Ti thấy Tố Nương mờ mịt không hiểu, liền ghé sát vào đưa tai
nói mấy câu. Tố Nương vốn khẽ giật mình, khuôn mặt lập tức ửng đỏ, đỏ
tới mang tai, hơi căng thẳng nhìn Sở Hoan một cái, tựa như tay cầm than
hồng, vứt vào trong rương đỏ.
Sở Hoan hơi kỳ quái, Tố Nương đã nói:
- Ta… ta sai người chuẩn bị đồ ăn.
Nàng đóng rương gỗ đỏ, ôm đi, dường như nàng sợ lưu lại trong phòng,
lắc mông bước nhanh rời đi. Rương gỗ đỏ kia trọng lượng không nhẹ, nhưng Tố Nương từng làm qua việc tốn thể lực, sức lực không yếu ớt như nữ tử
bình thường, ôm rất vững vàng.
Sở Hoan thấy Tố Nương nói đi là đi, lại nghĩ tới bộ dáng mặt đỏ tới mang tai của nàng, cảm thấy không hiểu, hỏi:
- Trân Ny Ti, cô nói gì với nàng?
Trân Ny Ti cười hì hì, nói:
- Cũng không nói gì, chỉ nói tác dụng của xích hông.
Sở Hoan lại hơi hứng thú, ngồi xuống hỏi:
- Lão gia ta đang muốn thỉnh giáo, xích hông này rốt cuộc có tác dụng gì?
Trân Ny Ti cùng Bố Lan Thiến liếc nhau, khuôn mặt cũng hơi đỏ ửng,
chẳng qua các nàng không xấu hổ giống như nữ tử Trung Nguyên, Trân Ny Ti đã nói:
- Thật ra công dụng lớn nhất của xích hông này chính là nhảy múa, lúc nhảy múa, đong đưa vòng eo, xích hông sẽ lắc lư, phát
ra âm nhạc dễ nghe, dựa theo tiết tấu nhảy múa, rất hay… !
Sở Hoan hỏi:
- Vậy cũng không có gì, không phải là nhảy múa sao?
Bố Lan Thiến nhịn không được nói:
- Nếu là nhảy múa bình thường, đương nhiên là vô cùng xinh đẹp, chẳng qua có một số quý tộc sẽ để… !
Nàng dừng một chút, nhìn Trân Ny Ti một cái, không nói tiếp.
Cuối cùng lá gan Trân Ny Ti lớn hơn một chút, vẫn nói:
- Rất nhiều quý tộc sẽ để cho nữ nhân trần truồng đeo xích hông, nhảy múa cho quý tộc, như vậy… như vậy sẽ không tốt.
Sở Hoan lập tức hiểu được, trong đầu dĩ nhiên xuất hiện một bức tranh,
là Tố Nương không mảnh vải che thân, bên hông đeo xích, vóc dáng của
nàng rất tốt, nếu lay động vòng eo, đong đưa mông, cảnh tượng chắc chắn
vô cùng hương diễm, cũng khó trách Trân Ny Ti thì thầm với Tố Nương, Tố
Nương liền xấu hổ lập tức rời đi, xem ra trong lòng Tố Nương cũng hiểu
được cái gì.