Tại thành Đan Dương Bắc Sơn, trời càng lúc càng sáng, hai ngàn binh
mã thủ tại thành Đan Dương, phòng thủ tại thành lần này là Viên Liêu thủ hạ của La Định Tây. Quân chủ lực của Bắc Sơn xuất quân, hai nghìn binh
mã do Viên Liêu thống lĩnh là phòng tuyến cuối cùng của khu vực Bắc Sơn.
Ánh lửa bừng bừng, cổng thành mở rộng, cả đội binh mã tiến vào thành,
tướng lĩnh thủ thành Viên Liêu đã phục sẵn trong thành chờ đón đội quân
vào thành.
Cuối cùng, Tiếu Hoán Chương vẫn tự mình đến chiến
tuyến. Với trận đánh Tây Quan lần này, đối với Bắc Sơn thực sự vô cùng
quan trọng.
Nghĩ đi nghĩ lại, y cảm thấy mình là người nên biết kết quả trận chiến sớm nhất.
Từ Du Xương đến, theo bên mình là mấy trăm binh vệ thân cận, không chỉ
có Tiếu Hoán Chương, mà Tiếu Tĩnh Sanh và Tiếu Hằng đều đến.
Viên Liêu mang theo một đội quân nghêng đón Tiếu Hoán Chương vào thành, Tiếu Hoán Chương sau khi an tọa liền hỏi:
- Tình hình trận chiến phía trước ra sao?
- Bẩm Tiếu đô đốc, La thống chế đã thống lĩnh quân binh vượt sông Lương tử, hiện tại đã cho người về bẩm báo. Lúc trời chập tối ngày hôm qua,
hàng vạn quân binh đã bao vây toàn bộ thành Thanh Đường.
- Không biết La Định Tây thống chế đã chiếm được thành Thanh Đường hay chưa?
- Ti chức cũng đang chờ tin tức. Theo tin tức cuối cùng từ bên đó báo
về là đã bao vây thành Thanh Đường sau đó thì không nhận được tin tức gì nữa.
Viên Liêu vội giải thích.
Tiếu Hoán Chương
ngồi trên ghế, thần thái có vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt từ con ngươi toát ra cho thấy trong lòng y không hề bình tĩnh.
- Cha, có khi nào quân Tây Quan đã rúi lui, La Định Tây đã dẫn quân truy đuổi?
Tiếu Tĩnh Sanh đáp lời:
- Trên đường truy đuổi, nhất thời không kịp đem quân cấp báo.
Tiếu Hoán Chương gật đầu đáp:
- Điều này rất có thể xảy ra.
Rồi y quay sang bên Tiếu Hằng hỏi rằng:
- Hằng Nhi, lúc đó chính tên Sở Hoan nhận lời nguyện ý rút quân khỏi thành Thanh Đường đúng không?
Tiếu Hằng vội đáp:
- Lúc đó chính hắn đã nhận lời, chỉ cần quân ta lâm thành, hắn sẽ rút
quân về thành Giáp Châu. Quân ta sau khi lấy được Thanh Đường bên Thiên
Sơn ắt sẽ có động tĩnh.
Tiếu Hoán Chương “ồ” một tiếng. Cùng lúc đó đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng người cấp báo:
- Khởi bẩm Viên vệ tướng, bên ngoài thành xuất hiện binh mã đang tiến gần thành Đan Dương.
Tiếu Tĩnh Sanh trầm giọng hỏi lại:
- Xuất hiện người, ngựa? Có bao nhiêu người?
- Bẩm, trời tối quá không thể nhìn thấy rõ, mờ mờ ảo ảo nhưng xem ra cũng không ít người.
Tiếu Tĩnh Sanh vội nói:
- Thưa cha, có lẽ nào là La Định Tây tổng đốc giành thắng lợi liền mang quân trở về báo tin mừng?
Tiếu Hoán Chương chau mày:
- Không thể nào, truy kích quân Tây Quan dù có làm thế nào thì Thanh
Đường cũng cách phía bắc hàng chục dặm. Cứ cho là bắt mười nghìn con lợn thì cũng không thể kết thúc nhanh đến vậy... thời gian trở về, lúc này
họ không thể giành thắng lợi trở về.
Y đột nhiên đứng lên, lên tiếng căn dặn:
- Viên Liêu, kể từ ngày hôm nay, ngươi hãy phòng bị nghiêm ngặt, đề phòng bất trắc!
Y không nói gì nữa, bước ra cửa, theo sau là một đám thuộc hạ. Khi đến
đầu thành, đã nhìn thấy lác đác vài trăm người, lại nghe thấy tiếng
người hét to từ bên ngoài:
- Mở cửa, mau mở cửa thành!
Viên Liêu trau mày, nói với Tiếu Hoán Chương:
- Hình như là người của chúng ta. Tiếu đốc, hình như là binh sĩ đi đánh thành Thanh Đường!
- Ngươi hãy hỏi xem rốt cuộc xảy ra chuyện gì?
Viên Liêu thò người ra ngoài, cao giọng hỏi:
- Các ngươi là binh mã của ai?
- Chúng tôi là binh sĩ dưới trướng Bồ Lãng tướng quân.
Người dưới thành đáp.
- Mau mở cửa thành, quân Tây Quan sắp đánh đến nơi rồi!
- Quân Tây Quan?
Những kẻ trên thành đều thất kinh.
Tiếu Hoán Chương chau mày lại, Tiếu Hằng cũng lộ vẻ kinh hãi. Viên Liêu quát ầm lên:
- Nói láo, quân Tây Quan sao có thể đánh đến đây được? La thống chế
đâu? Không phải là gã đã dẫn quân tiến đánh Thanh Đường thành rồi sao?
Đã lấy được thành Thanh Đường hay chưa?
- Thanh Đường thành
có quân mai phục. Ba phương tám hướng đều là binh mã địch mai phục. Quân Tây Quan đã có sự chuẩn bị trước!
Những kẻ dưới mếu máo đáp lại.
Tiếu Tĩnh Sanh nắm chặt hai nắm tay, nghiêm giọng nói:
- Vậy Bồ Tồn Thụy hiện đang ở đâu?
- Bồ Lãng tướng quân đã tử trận rồi!
Những kẻ trên thành mặt đều biến sắc, Tiếu Hoán Chương cũng đã nhận ra mọi việc đều xảy ra biến cố lớn. Y liền lên tiếng:
- Cứ cho bọn chúng vào thành trước đã, rồi sẽ xét hỏi kỹ càng xem đã xảy ra chuyện gì.
Sau khi mở cổng thành, tầm ba bốn trăm tên tàn quân vào thành. Sau đó
ngoài thành liên tục xuất hiện những đám tàn quân đi về rải rác. Đây đều là bọn binh sĩ bại trận từ thành Thanh Đường rút về.
Viên Liêu bắt hai tên binh sĩ đến trước mặt Tiếu Hoán Chương, Tiếu Hoán Chương trầm giọng hỏi:
- Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? La Định Tây hiện nay đang ở đâu?
- Dạ bẩm, khi quân ta tiếp cận thành Thanh Đường, La thống chế không hề hạ lệnh lập tức tấn công mà là lùi xa năm dặm. La thống chế lập tức cho quân truy đuổi, hạ lệnh Bồ Lãng tướng quân xuất binh mã tranh thành
Thanh Đường.
- Quân Tây Quan đã rút lui vậy các ngươi nói phục quân từ đâu mà ra?
- Lúc nửa đêm, bọn tiểu nhân vốn dĩ định tiến vào thành Thanh Đường
nhưng những nội ứng trong thành Thanh Đường lại mất tăm mất tích. Trong
thành lại bố trí rất nhiều quân Tây Quan. Binh sĩ đều cảm thấy rất kinh
hãi. Không những trong thành có quân Tây Quan mà phía hậu phương bên ta
đều xuất hiện vô vàn quân Tây Quan. Ban đầu bọn chúng vẫn đánh và cầm cờ xí của tổng đốc đại nhân. Bồ Lãng tướng quân còn tưởng rằng đó là người của Tổng đốc đại nhân từ phía trước đến đốc chiến. Sau đó mới biết đó
đều là quân Tây Quan đóng giả. Bọn chúng trong ứng ngoài hợp, quân số
đông vô kể. Quân ta, quân ta phải khó khăn lắm mới có thể thoát thân
được, Bồ Lãng tướng quân đã bị tử trận rồi ạ.
Mọi người ai nấy nét mặt đều lộ vẻ lo sợ nhưng Tiếu Hoán Chương lại rất trầm tĩnh, hỏi:
- Nói như vậy, La Định Tây giờ đang ở đâu, tình cảnh thế nào các ngươi đều không biết gì cả?
- Bọn tiểu nhân quả thật không biết gì cả ạ!
Tiếu Tĩnh Sanh giơ chân lên đạp thẳng vào mặt tên lính. Tên lính kêu
lên một tiếng đau đớn, trên mặt bỗng máu tươi chảy ra đầm đìa. Tiếu Tĩnh Sanh quay sang Tiếu Hoán Chương vội vã nói:
- Cha, xem ra
tên tặc tử Sở Hoan đã giăng bẫy chúng ta. Thành Thanh Đường đã bố trí
quân mai phục, La Định Tây lại dẫn quân truy đuổi. Chỉ e lành ít dữ
nhiều.
Đoạn tiếp tục nói với Viên Liêu:
- Trong thành còn bao nhiêu binh mã?
- Thưa Đại công tử, quân chủ lực của ta đều đã theo La thống chế tiến
đánh quân Tây Quan, trong thành giờ chỉ còn lại không đến hai nghìn
quân.
Tiếu Tĩnh Sanh vội hỏi:
- Điểm tất cả binh mã trong thành cộng thêm toàn bộ số binh mã vừa rút
về. Ta sẽ đích thân cầm quân đi tiếp ứng cho La Định Tây.
Viên Liêu biết việc lớn đã xảy ra nhưng cũng chỉ biết khoanh tay đứng nhìn. Tiếu Hoán Chương giọng lạnh lùng đáp:
- Con muốn cầm quân đi cứu viện? Quân sĩ theo La Định Tây đều là quân
chủ lực của Bắc thành ta. Nếu quân Tây Quan đã đặt sẵn bẫy thì chỉ dựa
vào vài nghìn quân này liệu có ích gì?
- Thưa cha, La Định
Tây dẫn quân truy đến phía Bắc thành Thanh Đường. Hiện nay mặc dù Thanh
Đường có quân mai phục, vậy thì đường rút của La Định Tây đều đã bị quân Tây Quan phong tỏa. Nếu đúng là bẫy do tên Sở Hoan giăng sẵn thì trận
chiến này có muốn thắng cũng sẽ rất khó. Nhưng chúng ta cũng không thể
để mấy vạn binh mã dưới tay La Định Tây chết một cách vô ích. La Định
Tây có kinh nghiệm chinh chiến lão làng, mặc dù không có cơ hội giành
thắng lợi thì cũng có thể tìm cách thoát thân. Quân Tây Quan đã chặn mất đường lui của gã, vậy thì chúng ta chẳng có cách nào lên tiền tuyến hỗ
trợ thì cũng phải nhanh chóng đến Thanh Đường, ứng phó với quân phục
kích, mở một đường rút cho La Định Tây rút quân.
- Thưa Tiếu Đốc, Đại công tử nói rất có lý.
Viên Liêu vội nói.
- Cứ xem như không thể giành thắng lợi thì cũng phải tìm cách cứu La thống đốc.
- Cha à, những binh mã này đều là tâm huyết bao nhiêu năm của cha. Nếu
như đều đổ hết vào trận đánh này thì Bắc Sơn chúng ta chẳng còn chút vốn nào.
Tiếu Tĩnh Sanh nói mà lòng dạ như lửa đốt.
Tiếu Hoán Chương trầm giọng:
- Thanh Đường xuất hiện quân mai phục, bọn chúng có khi nào đã phái
người đột nhập vào Bắc Sơn? Đan Dương tổng cộng mới có hai nghìn binh
mã. Nếu như toàn bộ bị điều đi rồi thì thành Đan Dương làm sao mà bảo vệ được?
- Cha, người hồ đồ rồi.
Tiếu Tĩnh Sanh giậm chân tức giận nói.
- Đã đến nước này rồi cha vẫn còn nghĩ đến Đan Dương. Bây giờ chúng ta
không cần Đan Dương nữa mà là toàn bộ Bắc Sơn kia. Quân sĩ trong tay La
Định Tây đều là tinh nhuệ của Bắc Sơn chúng ta. Nếu như toàn bộ đều bị
tiêu tan trong trận chiến này thì chúng ta chắc chắn sẽ bị Sở Hoan nuốt
gọn. Đừng nói Đan Dương, mà toàn bộ Bắc Sơn đều sẽ lâm nguy. Chỉ cần cứu được La Định Tây, bảo đảm được nguồn lực thì chúng ta sẽ còn sức đấu
với tên Sở Hoan. Bằng không sẽ chẳng còn gì nữa.
Tiếu Hoán Chương yên lặng một chút cuối cùng cũng ra lệnh:
- Tĩnh Sanh, con mang hai nghìn binh mã, cùng Viên Liêu xuất quân. Các
ngươi phải ngăn cản quân từ Thanh Đường. Bất luận thế nào cũng phải để
La Định Tây bình an trở về. Bên Đan Dương ta sẽ tự mình lo liệu.
Tiếu Tĩnh Sanh chắp tay tuân lệnh, không nói một lời, lặng lặng cùng Viên Liêu mang quân ra trận.
Đợi hai người đi khỏi, Tiếu Hoán Chương mới quay sang Tiếu Hằng, thấy gương mặt Tiếu Hằng trắng bệch liền chau mày hỏi:
- Hằng Nhi, đây là kết quả thương lượng giữa con và tên Sở Hoan hay sao?
Tiếu Hằng gương mặt xám ngắt. Mặc dù Sở Hoan và y đã bàn bạc về cách
giải vây nhưng chưa từng nói với Tiếu Hằng tình hình cụ thể. Lúc này y
mới biết đã bị Sở Hoan lợi dụng, tương kế tựu kế.
Khi y và Sở Hoan cùng phân tích, đã từng nói rằng, Tiếu Hoán Chương có lẽ đã nghi
ngờ hắn, từ từ động thủ là để Sở Hoan bị mắc lừa.
Nhưng Sở
Hoan không những không bị mắc lừa mà còn tương kế tựu kế khiến thân y
lâm vào vòng nguy hiểm. Nghĩ đến việc Tiếu Hoán Chương bỗng chốc nổi
trận lôi đình, lòng dạ vô cùng tàn bạo, Tiếu Hằng bỗng cảm thấy toàn
thân mềm nhũn ra. Y thực sự không biết tiếp theo Tiếu Hoán Chương sẽ xử
lý ra sao.
Tiếu Hằng chỉ còn cách cố gắng nói như vậy. Hai chân y mềm nhũn, rồi quỳ sụp xuống nói:
- Thưa thúc phụ, việc này con không thể dự liệu trước được. Thật không
thể ngờ được Sở Hoan lại đê tiện, bỉ ổi đến vậy. Hắn... hắn ta đã lợi
dụng con, hắn đã thương lượng với con rất rõ ràng. Hắn nói rằng muốn
liên minh với thúc phụ để đối phó với Chu Lăng Nhạc, phối hợp với các kế hoạch của người, nhưng...!
- Con không thể nhìn xa được, xin thúc phụ hãy trị tội!
Tiếu Hoán Chương hai con ngươi lạnh ngắt, trợn lên nhìn Tiếu Hằng,
trong mắt ánh lên cái nhìn chết chóc. Tiếu Hằng cúi đầu nên không thể
nhìn thấy biểu cảm và ánh mắt của Tiếu Hoán Chương nhưng vẫn cảm nhận
thấy rõ ánh mắt lạnh lùng hướng về phía y.
Không khí trở lên
nặng nề, Tiếu Hoán Chương vốn dĩ đã không còn ánh mắt chết chóc. Nhưng
lại biến thành ấm áp, không khí cũng trở nên ấm áp hơn. Y hít một hơi
dài và nói:
- Đứng lên nói đi.
Tiếu Hằng cũng không biết tâm tư Tiếu Hoán Chương thế nào. Sau đi đứng lên, y lập cập đứng sang bên cạnh.
- Cũng không thể trách con được.
Tiếu Hoán Chương thở dài một tiếng.
- Sở Hoan tâm địa hiểm độc, không phải kẻ quân tử mà là... mà cũng là
lỗi của ta, dã tâm của ta quá lớn. Vì dã tâm quá lớn, muốn lấy được Giáp Châu chẳng khác nào gậy ông đập lưng ông.
Y lắc lắc đầu, mặt lộ vẻ đau đớn. Tiếu Hằng càng cảm thấy hoài nghi, thầm nghĩ Tiếu Hoán
Chương tự nhiên chủ động nhận trách nhiệm về mình, điều này thật là kỳ
lạ, thực sự không biết trong lòng Tiếu Hoán Chương đang có mưu kế gì.