Ỷ La thấy Sở Hoan vẻ mặt cổ quái, hơi nghi hoặc, thấy Sở Hoan cả buổi không nói chuyện, nàng không khỏi nhẹ giọng hỏi:
- Hoan Ca, huynh làm sao vậy? Có phải… có phải ta nói sai cái gì hay không?
Sở Hoan rốt cuộc tỉnh táo lại, lúc này hắn thật sự lĩnh giáo tình yêu
nhiệt tình như lửa của cô nương thảo nguyên, đổi lại cô nương Trung
Nguyên, những lời này mười phần không dám nói ra miệng.
Tính tình của Ỷ La, hiện giờ Sở Hoan cũng hiểu được một chút, cô nương này trước
mặt mình có vài phần dịu dàng, nhưng bình thường là một người tính tình
nóng nảy, ban đầu trong sa mạc rộng lớn, tranh đấu mạnh mẽ với Mị Nương, tuy rằng võ công không bằng Mị Nương nhưng Ỷ La chưa từng chịu thua
trước mặt Mị Nương.
Hắn biết những lời cô nương này nói ra, đều
không cần nói, nếu nàng nói hàng đêm đều muốn mình, đó đương nhiên là sự thật, nhưng khiến Sở Hoan kinh hãi chính là câu nói sau cùng của Ỷ La,
theo ý tứ của nàng, nàng đã hoàn toàn cho mình toàn bộ trái tim, hơn nữa đã chuẩn bị xong kính dâng thân thể bất cứ lúc nào. Không thể nghi ngờ, Ỷ La đã coi nàng trở thành nữ nhân của Sở Hoan, nếu Na Sử Bột Cổ Lợi
không đồng ý hôn sự của hai người, Ỷ La sẽ dùng cái chết để uy hiếp, đây cũng không phải lời nói đùa.
Na Sử Bột Cổ Lợi không đồng ý hôn
sự, Ỷ La dám bỏ qua mạng sống, nếu lúc này Sở Hoan nói với Ỷ La không có tình cảm nam nữ với nàng, không muốn cưới nàng, không thể biết giờ sẽ
là một kết quả thế nào.
Sở Hoan hết hồn, vốn vì chuyện này cuối
cùng phải nói ra, giải thích rõ ràng, tuy rằng có lẽ Ỷ La sẽ hơi đau
khổ, nhưng không nghĩ tới tình yêu của Ỷ La lại khoa trương đến thế, hắn thở dài lắc đầu nói:
- Không có, cô… Ỷ La, thật ra ta cũng không có nghĩ tốt như cô.
- Ngươi khác nhìn thế nào ta không quan tâm.
Dường như đã biểu lộ tâm sự của mình, Ỷ La cũng không bận tâm nữa, nàng vốn là nữ tử dám yêu dám hận:
- Trong lòng Ỷ La, huynh là nam nhân dũng cảm nhất trên đời này, cũng là
người đàn ông thông minh nhất trên đời này, Ỷ La có thể ở cùng một chỗ
với huynh, thật sự rất vui vẻ, Ỷ La nhất định sẽ làm một thê tử tốt!
Sở Hoan bất đắc dĩ nói:
- Ỷ La, tình cảm con người, thật ra… thật ra cần có thời gian từ từ tích lũy.
- Ta biết.
Ỷ La tươi cười:
- Về sau chúng ta ở cùng một chỗ, sẽ không chia lìa.
- Vậy cô có biết, người Trung Nguyên chúng ta có câu, gọi là lệnh cha mẹ lời mai mối.
Sở Hoan nói:
- Nam nữ lập gia đình, trước phải có lời của mai mối, hơn nữa cần cha mẹ
hai bên đồng ý… Lệnh tôn, à, Na Sử tộc trưởng dường như không đồng ý đối với hôn sự của chúng ta, nếu lão nhân gia ngài nghĩ như vậy, chắc chắn
suy nghĩ theo đại cục, có đạo lý của ngài, chúng ta thân là hậu bối,
không thể ngoảnh mặt làm ngơ đối với ý kiến của ngài, phải vâng theo ý
tứ của lão nhân gia ngài mới đúng… Ỷ La, cô nói như vậy có đạo lý hay
không?
Sở Hoan cảm thấy nếu giải thích thẳng với Ỷ La, không
chừng thật sự sẽ gây ra chuyện, tính tình của cô gái Tây Lương này giống như thân thể của nàng, đều hết sức nóng nảy, nếu thật sự dưới buồn bực
làm ra việc không nên, chắc chắn Sở Hoan hết sức áy náy.
Nghĩ tới đêm đó lúc Ma Ha Tạng nói tới việc này, Na Sử Bột Cổ Lợi biểu hiện ra
vẻ phản cảm, Sở Hoan mơ hồ cảm thấy việc này vẫn phải dựa vào Na Sử Bột
Cổ Lợi để giải quyết.
Ỷ La nghe Sở Hoan nói lời này, lại nghĩ tới Sở Hoan cũng lo lắng Na Sử Bột Cổ Lợi phản đối, nàng giơ tay tới thắt
lưng, rút loan đao nhỏ mang theo bên hông, ánh sáng sắc lạnh, cười xinh
đẹp nói:
- Huynh không cần lo lắng, có cây đao này ở trên người
ta, phụ thân không dám phản đối. Hôm trước hắn còn mắng ta làm loạn, ta
nói với hắn nếu muốn phải đối ta ở cùng một chỗ với huynh, thì dùng cây
đao này cắt đứt cổ họng của mình, sau đó phụ thân cũng không dám nói
thêm cái gì, hai ngày nay tuy rằng không gặp ta, ta biết hắn đang tức
giận, nhưng lúc trước hắn giận ra, rất nhanh sẽ không có việc gì. Hoan
Ca, lòng đã là của huynh, bất kể có khó khăn gì cũng không thể ngăn cản
ta ở cùng một chỗ với huynh.
Khóe miệng nàng tươi cười, thân thể hơi nghiêng về phía trước nói:
- Hơn nữa phụ thân rất coi trọng danh dự, nhiều người của Trác Nhan bộ
nhìn thấy ta tặng đai lưng cho huynh, cho dù phụ thân không muốn trong
lòng, cũng sẽ không thật sự phản đối chúng ta ở cùng một chỗ, huynh yên
tâm là được rồi.
Sở Hoan cười khổ trong lòng: “Vậy ta thật sự lo
lắng rồi”. Lời cuối cùng của Ỷ La quả thật không sai, hôm Ỷ La tặng đai
lưng, Sở Hoan tiếp nhận đai lưng, đây chính là chuyện xảy ra trước mắt
vài trăm người Trác Nhan bộ, việc này sẽ lập tức truyền khắp thảo
nguyên, hơn nữa Sở Hoan cũng rõ ràng, Ôi Lang hội là thịnh hội thần
thánh ở Tây Lương, đai lưng trong tay cô nương nói nhẹ nhàng chẳng qua
là một chiếc đai lưng, nói nặng là cuộc đời của cô nương, không qua loa
được, lại không vui đùa được.
Tuy rằng bởi vì tình thế bức bách,
nhưng mặc kệ vì nguyên nhân gì, mình quả thật tiếp nhận đai lưng trước
mắt bao nhiêu người, trong mắt người Tây Lương, mình dường như đã là nam nhân của Ỷ La, chuyện này ở Trung Nguyên giống như nam nữ hai bên đã
trải qua lời mai mối lệnh cha mẹ, trao đổi ngày sinh tháng đẻ tặng sính
lễ rồi, chờ đại hôn mà thôi.
Sở Hoan cũng biết việc này rất khó
giải quyết, muốn nói cho rõ ràng, nhưng còn phải chú ý phương pháp, thứ
nhất bởi vì sợ bản thân Ỷ La không thể tiếp nhận, thứ hai lại lo lắng
nếu mình quả thật không thành hôn với Ỷ La, chắc chắn bị người Tây Lương coi là đùa bởn Tháp Lan Cách của Hoàng kim tộc.
Thân phận Ỷ La
không phải tầm thường, không phải cô nương Tây Lương bình thường, cho dù cô nương Tây Lương bình thường, nếu đai lưng tặng ra bị trả về, chắc
chắn cũng là sỉ nhục rất lớn, huống chi đường đường Tháp Lan Cách bộ tộc Hoàng kim Tây Lương.
Hôn sự của Ỷ La cũng không phải việc một
mình nàng, liên quan tới thể diện toàn bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, nếu
mình trả đai lưng về sẽ giống như làm hỏng phong tục truyền thừa từ cổ
của Tây Lương, lại nặng nề đánh thảo nguyên Cổ Lạp Thấm một cái bạt tai, Sở Hoan rất khó tin tưởng người Tây Lương sẽ chịu để yên.
Đêm đố Na Sử Bột Cổ Lợi tỏ thái độ phản đối, Sở Hoan còn cảm thấy có cơ hội
thay đổi, nhưng hiện giờ Ỷ La nói như vậy, Sở Hoan cũng hiểu được chuyện đã trở nên khó giải quyết hơn, Ỷ La Tháp Lan Cách tặng đai lưng, chỉ sợ chuyện này đã truyền lưu ra chung quanh, cho dù Na Sử Bột Cổ Lợi phản
đối trong lòng, cũng giống như lời Ỷ La nói, việc này liên quan tới thể
diện bộ tộc Hoàng kim Na Sử, Na Sử Bột Cổ Lợi không thể không cân nhắc
một phen.
Sở Hoan buồn bực vuốt trán mình, cảm thấy chuyện này thật sự trở nên khó giải quyết hơn.
Ỷ La lại nghĩ rằng Sở Hoan còn đang lo lắng cho hôn sự của hai người, do
dự một chút cuối cùng chậm rãi đưa tay qua, nhẹ nhàng nắm lấy một bàn
tay của Sở Hoan, nghĩ tới Sở Hoan buồn bực vì hôn sự của hai người, nàng dịu dàng nói:
- Hoan Ca, Ỷ La đã là nữ nhân của huynh, ai cũng
không ngăn cản được, chỉ cần chúng ta thật lòng yêu nhau, ông trời chắc
chắn sẽ không phụ lòng chúng ta.
Sở Hoan cười khổ, đang muốn nói gì, ngoài trướng vải bỗng nhiên truyền đến âm thanh:
- Sở tiên sinh, Đại vương tử cho mời!
Sở Hoan ồ một tiếng, Ỷ La đã nói:
- Hoan Ca, Đại vương tử triệu kiến huynh, huynh nhanh đi thôi, sau này ta sẽ đưa thêm thịt nướng tới đây cho huynh… thịt dê tự ta nướng!
Sở Hoan miễn cưỡng cười, rời trướng lên ngựa, đi tới lều lớn đỉnh vàng của Ma Ha Tạng, sau khi thông báo tiến vào trong trướng, tháy mấy người đã
tụ tập trong trướng vải, trên bàn đặt một tấm bản đồ chế bằng da dê, lúc này mọi người đang vây quanh bàn nghị luận cái gì. Nhìn thấy Sở Hoan
tiến vào, Ma Ha Tạng vẫy tay ra hiệu Sở Hoan tiến đến, vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Sở huynh đệ, tìm ngươi tới đây là thảo luận một chút đối sách tiếp theo.
Sở Hoan ôm quyền, Na Sử Bột Cổ Lợi nhìn thấy Sở Hoan, sắc mặt hơi trầm xuống nhưng cuối cùng cũng không nói gì thêm.
- Hai canh giờ trước mới nhận được tin tức của thám tử.
Ma Ha Tạng nghiêm mặt nói:
- Không ngoài dự liệu của bổn Vương tử, Ma Ha La đã dẫn quân đang nhanh
chóng tiến tới nơi này, dựa theo tốc độ tiến quân hiện giờ của chúng,
chậm nhất thì bảy ngày, nhanh nhất thì năm ngày có thể tới thảo nguyên
Cổ Lạp Thấm.
Sở Hoan cũng không nói chuyện, chỉ nhìn tấm bản đồ
trên bàn. Tấm bản đồ này vẽ trên da cừu, đường cong uốn lượn thay đổi,
thậm chí bên trên biểu đạt núi non sông nước, hẳn là bản đồ quân sự
người Tây Lương sử dụng.
Sở Hoan đương nhiên biết giá trị của tấm bản đồ này, bản đồ quân sự miểu tả hết sức rõ ràng hoàn cảnh địa lý,
hơn nữa đối với địa hình, con sông, núi đồi, rừng rậm thậm chí đầm lầy
đều miêu tả tỉ mỉ, tấm bản đồ này cũng chỉ có thể xuất hiện trong tay
nhân vật cao tầng của Tây Lương, trong tay người Tần không có khả năng
có được bản đồ Tây Lương chính xác như vậy.
Thậm chí Tần quốc
cũng không rõ ràng lắm đối với Tây Lương có bao nhiêu bộ tộc bao nhiêu
miệng người, hơn nữa cũng mơ hồ không rõ đối với diện tích quốc thổ Tây
Lương, nếu có được tấm bản đồ này, có thể nhìn ra rất nhiều tin tức.
Ma Ha Tạng chính là Đại vương tử Tây Lương, bản đồ quân sự quan trọng như
thế cũng dám đặt trước mặt mình, hoặc là quả thật hết sức tín nhiệm
mình, hoặc là chuyện quá khẩn cấp, gã đã không cần quan tâm người Tần
nhìn thấy tấm bản đồ này.
Tấm bản đồ này rất lớn, cũng rất quan
trọng, tuy rằng Sở Hoan trí nhớ kinh người, nhưng biên giới Tây Lương
cũng hết sức rộng mở, con đường cùng với hoàn cảnh địa lý biểu hiện bên
trên vô cùng tỉ mỉ lại cực kỳ phức tạp, cho dù hắn chăm chú nhìn một
canh giờ, cũng chỉ có thể nhớ đại khái hình dáng, không có khả năng ghi
tạc tấm bản đồ này vào trong óc.
- Họ có bao nhiêu người?
Sở Hoan hơi trầm ngâm, rốt cuộc hỏi.
Bên cạnh có một người nói:
- Thám tử dùng chim ưng truyền tin, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, quân
đoàn kỵ binh Tháp Lý Khắc có một vạn năm ngàn người tới đây, hơn nữa còn điều động một vạn kỵ binh Ba Bạch Đồ, ngoài ra còn binh mã tập kết gấp
gáp của vài bộ tộc, binh lực vượt qua ba vạn người.
Ma Ha Tạng chỉ vào người kia nói:
- Đây là Táp Cáp Bố Nguyên tộc trưởng bộ tộc Tác Cáp!
Sở Hoan chắp tay, Ma Ha Tạng đã nói:
- Quân đoàn này giống như dự đoán trước đó của ta, do Ma Ha La tự mình
nắm giữ ấn soái, Bắc Viện Đại Vương Ma Ha Kim Cương đảm nhiệm tiên
phong, hai hôm trước đã từ thành Thanh La phát binh tiến tới, lúc phát
binh, binh lực cũng đã đạt tới ba vạn người, đoạn đường này đi tới từ
phía Tây Nam, trên đường còn tập kết một số binh mã, chờ họ tới thảo
nguyên Cổ Lạp Thấm, theo dự đoán của ta, tổng binh lực đạt tới khoảng
năm vạn người!
Ma Ha Tạng vẻ mặt nghiêm nghị, có mấy người bên cạnh sắc mặt hơi ngưng trọng, trong mắt mang theo vẻ lo lắng.
- Đại vương tử đã tập kết được bao nhiêu binh mã?
- Ba ngày qua, chủ yếu là binh mã bộ tộc Na Sử tập trung tới, các bộ tộc
khác tập kết binh mã cần có thời gian, sau khi tập kết chạy tới nơi này
cũng cần có thời gian, hiện giờ chỉ dựa vào binh mã một số bộ tộc Trung
bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm tới, hiện giờ cộng lại cũng không đủ tám ngàn người.
Ma Ha Tạng nắm tay nói:
- Nhanh nhất trong vòng
năm này Ma Ha La sẽ tới khu Bắc bộ thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, tới khu vực
Trung bộ, cho dù dùng khoái mã cũng phải trong tám ngày… Trong vòng tám
ngày, nếu hết thảy thuận lợi, chúng ta có thể tập kết đủ hai vạn binh
mã!
Sở Hoan sờ lên cằm, trong lòng suy nghĩ, tình cảnh hiện giờ của Ma Ha Tạng quả nhiên là vô cùng nguy hiểm.
- Đây còn không phải khẩn yếu nhất.
Ma Ha Tạng nói:
- Lúc trước còn nhận được một tình báo khác, bộ tộc Chu Lạp bên bờ sông
Hắc Thủy đã biết được Ma Ha La phát binh, đang có động tác, tập kết binh mã bốn phía bờ sông Hắc Thủy… !
Ngón tay của gã chỉ lên địa đồ:
- Chính là khu vực này, dùng năng lực của bộ tộc Chu Lạp, ít nhất có thể tập kết một vạn người… !
Sở Hoan nhìn bản đồ, ánh mắt nhìn khu vực của bộ tộc Chu Lạp, đôi mắt lập
tức chuyển qua thành Thanh La, cuối cùng lại chăm chú vào khu vực bộ tộc Na Sử trên thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, cau mày nói:
- Đại vương tử, nếu thật sự như vậy, Ma Ha La dẫn quân đến từ hướng Đông Bắc, bộ tộc
Chu Lạp tới từ phía Nam, chẳng phải thảo nguyên Cổ Lạp Thấm sẽ gặp tình
trạng hai mặt giáp công sao?
Ma Ha Tạng vuốt cằm, cười lạnh nói:
- Đúng là như thế!