Sau khi Bạch Hạt Tử rời đi, Sở Hoan hí hửng quay về lều, ngồi
vào bàn. Tuy mấy bộ kinh thư này hắn có xem cũng không hiểu, nhưng Sở
Hoan vẫn hi vọng rằng mình ít nhiều có thể hiểu được một chút gì đó.
Khi Sở Hoan trở về, hắn đương nhiên là muốn thỉnh giáo các đệ tử Phật môn
về mấy bộ kinh thư này. Có điều đây đều là kinh thư do Quỷ đại sư truyền cho, không thể tùy tiện gặp đệ tử Phật môn nào cũng hỏi được. Hơn nữa
căn cứ vào lời của Quỷ đại sư, tuy rằng Phật giáo xuất phát từ Tây
phương, nhưng khi truyền đến phương Đông thì đã bị chia làm ba chi phái, là Đại Thiện tông, Đại Mật tông và Đại Tâm tông.
Đệ tử Phật gia
của nước Tần đều phải thuộc Thiện tông, nhưng trước khi gặp Quỷ đại sư,
Sở Hoan chưa từng nghe qua sự tồn tại của cái gì mà Đại Tâm tông, hiện
giờ trong tay mình nắm giữ ba bộ kinh thư, lại đều là kinh thư do các vị tiền bối Đại Tâm tông biên soạn ra, Sở Hoan thậm chí còn cho rằng chưa
chắc đệ tử Thiện tông và Mật tông đều đã xem qua nó.
Có điều giáo lý nhà Phật thì ở đâu cũng giống nhau, nếu ba bộ kinh thư này đều lấy
Phật pháp làm cơ sở thì đệ tử hai tông kia nhất định cũng hiểu được ít
nhiều trong đó.
Lúc này, Sở Hoan lại nghĩ tới Như Liên hiện giờ đang ở Vân Sơn phủ.
Tiểu ni cô Như Liên và Tố Nương hiện giờ đang chăm sóc cho Lý thị, tiểu ni
cô này cũng là đệ tử Phật môn, tuy chưa biết nàng ta thuộc chi phái nào
nhưng nếu nàng đã ở nước Tần thì mười phần là đệ tử Thiện tông rồi.
Tiểu ni cô này mặc dù còn nhỏ tuổi nhưng dường như có hiểu biết rất sâu về
kinh thư Phật môn. Sở Hoan thầm nghĩ, nếu quả thật có cơ hội thì chi
bằng sau này gặp tiểu ni cô Như Liên thỉnh giáo một phen xem ba bộ kinh
thư rốt cuộc là chứa đựng nội dung gì.
Nghĩ đến Như Liên, trong đầu Sở Hoan lại nhớ tới Tố Nương và Lâm Lang, cách biệt đã lâu, không biết bọn họ bây giờ thế nào.
Tay hắn cầm kinh thư nhưng đầu óc lại đang nghĩ đến người nhà, nên dù sau
lưng truyền đến tiếng bước rất khẽ Sở Hoan vẫn không để ý. Trong trướng
của hắn vẫn thường có thị nữ tới lui hầu hạ, phục vụ việc ăn uống, sinh
hoạt hết sức ân cần. Hắn tưởng lần này lại có người đưa đồ ăn đến, bèn
nói:
- Để ở đó đi.
Nói xong lời này, đột nhiên hắn cảm
thấy có chút không đúng. Bình thường trước khi tiến vào, thị nữ sẽ đứng
bên ngoài bẩm báo một tiếng, hiện tại người này lại bước vào không chút
tiếng động. Có chút cổ quái! Nghĩ đến đây Sở Hoan không khỏi quay đầu
lại, trước mắt hắn hiện lên một thân hình nóng bỏng đang đứng cạnh rèm,
chiếc áo đen bao lấy bộ ngực sữa đầy đặn như hai ngọn núi nhỏ của nàng,
bộ quần áo bó sát lấy cơ thể làm lộ ra những đường cong kinh tâm động
phách.
Sở Hoan buông kinh thư xuống, nhìn nàng cười nói:
- Ỷ La, sao cô lại tới đây?
Người tới chính là Ỷ La.
Ỷ La cầm một cái túi da trong tay, thấy Sở Hoan cười nói vui vẻ thì bước
tới gần, đặt cái túi lên bàn rồi không khách khí ngồi xuống:
- Đây là trà do ta làm, không biết huynh có thích không?
Sở Hoan thấy nàng đã thay đổi một thân xiêm y hoa lệ hơn hẳn ngày trước,
dù vẫn là kiểu cách ăn mặc của người thảo nguyên nhưng so ra đã có vẻ
cao quý hơn không ít. Hơn nữa trên đầu nàng còn quấn một cái cột tóc màu vàng kim. Nhìn vào đôi môi đỏ hồng, hàng lông mi chớp động, tựa hồ như
nàng đã trải qua một cuộc thay đổi lớn về ăn mặc trong lòng hắn bất đắc
dĩ. Hắn cười nhẹ rồi đi đến mở nút bao da ra ngửi ngửi, một làn hương
thơm lập tức ùa vào mũi, không kìm được phải thốt lên:
- Thật là thơm!
Ỷ La nghe vậy thì mặt mày không khỏi hớn hở, liền nói:
- Ta biết người Trung Nguyên không quen với mùi hăng của lá trà, vì vậy
đã khổ công tìm một vị sư phụ dạy cho ta cách loại trừ cái mùi này. Hoan ca, huynh cảm thấy bên trong có mùi gì?
Sở Hoan lắc đầu cười:
- Mùi hương cực kì tinh khiết, không hề có mùi hăng, Ỷ La, xem ra vị sư phụ này rất cao minh phải không?
- Vậy sao huynh không khen đồ đệ này thông minh.
Ỷ La cười:
- Tuy nhiên sư phụ có nói, trà có mùi hăng mới đích thực là trà dành cho
người thảo nguyên, nếu đã không còn mùi, vậy cũng không phải loại trà
thảo nguyên đó nữa.
Sở Hoan há miệng thở dốc, muốn nói lại thôi, cuối cùng bèn cầm cái túi da lên nhấp một ngụm rồi vuốt cằm nói:
- Hương vị thơm mát tinh khiết, uống vào miệng lại có chút vị hăng, Ỷ La, tay nghề của cô quả là không tồi. Thế nào, đường đường một Tháp Lan
Cách cũng đi học cách pha trà?
- Ta... !
Ỷ La vừa buột miệng liền cảm thấy có chút xấu hổ, nhưng vẫn thành thật nói:
- Đàn ông trên thảo nguyên sau khi đi làm về nhà, nhất thiết không thể
rời khỏi hai thứ, đó là trà và rượu thảo nguyên, mỗi một người phụ nữ ở
thảo nguyên đều học cách làm hai thứ này, đợi trượng phu mỏi mệt trở về
thì có thể...!
Nói tới đây, liếc thấy Sở Hoan đang chăm chú nhìn
mình, cho dù nàng là một nữ tử dám yêu dám hận, không phải loại hay bẽn
lẽn xấu hổ nhưng cũng không tránh khỏi phải đỏ mặt cúi đầu.
Lúc
này Sở Hoan âm thầm kêu khổ không thôi. Cô nương này đưa túi trà đến
đây, hóa ra là đang tập cách để sau này có thể làm một người vợ hiền,
bây giờ trong trướng chỉ có hai người, là cơ hội tốt để nói cho rõ ràng
một số việc, có điều coi bộ cô nương này đang hết sức nồng nhiệt, xem ra trái tim đã gửi gắm cho mình mất rồi. Tuy biết là phải nói cho rõ ràng
mọi chuyện nhưng hắn cũng muốn uyển chuyển một chút, có nhiều việc nếu
cứ nói trắng ra, chỉ sợ Ỷ La trong lúc nhất thời sẽ không tiếp nhận nổi.
Chính lúc Sở Hoan đang băn khoăn không biết nên nói sao cho tốt thì Ỷ La thấy hắn lặng yên đã lâu, bèn do dự hỏi:
- Hoan ca, huynh làm sao vậy?
- Không có gì.
Sở Hoan cười cười, ngẫm nghĩ một lúc mới nói:
- Ỷ La, kì thực, kì thực ta có vài câu muốn nói với cô.
Ỷ La thấy vẻ mặt hắn ôn nhu, tưởng rằng Sở Hoan sẽ thừa dịp chỉ có hai
người trong trướng mà nói vài câu tình tứ mặn nồng, tuy vậy trong lòng
nàng vẫn hết sức khẩn trương, cúi thấy đầu, hạ giọng nói:
- Hoan Ca, huynh... huynh muốn nói gì?
Ỷ La đã gần hai chục tuổi, cái tuổi bắt đầu biết yêu, chỉ có điều nàng
thân là Tháp Lan Cách của bộ tộc hoàng kim, tính tình cao ngạo, ánh mắt
lại rất tinh tường. Mặc dù trong tộc có vô số người đàn ông hâm mộ quyến luyến nhưng không ai có thể lọt vào mắt của nàng, vì thế nàng chưa từng nghe qua những lời ngon tiếng ngọt của đôi tình lữ thề nguyền dưới ánh
trăng.
Tất nhiên bên cạnh nàng không thể thiếu những đôi nam nữ
yêu nhau, mỗi lần bắt gặp họ, Ỷ La đều mặt đỏ tim run, trong lòng luôn
thầm mong sẽ có một tình lang mà mình ngưỡng mộ đến cầm tay, nói những
câu ngọt ngào với mình. Tuy lời ngon tiếng ngọt chưa chắc đã đủ giam cầm trái tim thiếu nữ nhưng mọi nữ nhân đều hi vọng tình lang mà mình yêu
có thể nói với mình những lời mặn nồng, khiến cho mình phải đỏ mặt sung
sướng.
Trong lòng Ỷ La, Sở Hoan chính là tình lang mà nàng hằng
ngưỡng mộ, thắt lưng của nàng đã trao cho hắn, quan hệ của hai người sớm đã bị lan truyền đi khắp nơi, tuy rằng chưa thành thân nhưng theo tục
lệ của thảo nguyên, một người đàn ông tiếp nhận thắt lưng của một người
phụ nữ thì họ đã sớm trở thành một cặp vợ chồng son sắt rồi.
Trong mắt Ỷ La, nam nhân trước mắt này chính là người đàn ông của nàng, nhưng từ trước đến nay hình như hai người chưa bao giờ thực sự gần gũi thân
mật nhau, không gắn bó keo sơn, quyến luyến không rời như bao nhiêu cặp
trai gái yêu nhau khác. Ỷ La chờ đợi giây phút Sở Hoan ôm mình vào lòng
giống như bao cặp tình lữ khác thì thật sung sướng biết bao.
Sở
Hoan mỉm cười để làm sao nói ra điều đó một cách nhẹ nhàng nhất, Ỷ La
lại cho rằng hắn muốn nhân cơ hội này để biểu đạt tâm tình với mình, tim nàng đập thình thịch, đầu cúi thật thấp, bộ ngực sữa đầy đặn không
ngừng phập phồng. Chiếc áo của nàng làm từ da trâu, cực kì dẻo dai nhưng dường như bất cứ lúc nào cũng có thể bị bộ ngực sữa đó làm cho căng
nứt.
Sở Hoan ho khan một tiếng, rốt cục cũng mở lời:
-
Muội gọi ta là Hoan ca, chính là đã xem ta như ca ca rồi. Vậy ta cũng
không gọi muội là Tháp Lan Cách nữa mà chỉ gọi là Ỷ La có được không?
- Dạ.
Ỷ La khẽ gật đầu, khuôn mặt lại càng nóng bừng.
Nữ tử trên thảo nguyên đều gọi nam nhân của mình là “ca ca”, Sở Hoan để
cho Ỷ La gọi mình là ca ca như vậy, nàng đoán chắc hắn sẽ nói những lời
tình tứ với nàng ở đây rồi.
Lúc này bốn bề vắng lặng, trái tim Ỷ La nhảy loạn trong lồng ngực, trong đầu lại nghĩ Sở Hoan có ôm mình vào lòng hay không đây.
Lúc ở giữa sa mạc, để chống lại cái rét giữa đêm khuya, Sở Hoan cũng từng
ôm Ỷ La vào lòng, nhưng đó chỉ là để sưởi ấm cho nàng, là vì sinh tồn,
là điều bất đắc dĩ.
Ỷ La còn nhớ rõ cái ôm ấm áp của Sở Hoan,
trong lòng thầm nghĩ, chỉ cần Sở Hoan đưa tay ra, chính mình tuyệt sẽ
không né tránh, nhất định sẽ ngoan ngoãn nằm trong lòng của tình lang ca ca, cảm nhận sự ấm áp và bình yên trong vòng tay của hắn.
- Ỷ La à, chúng ta từng cùng nhau trải qua sinh tử, giao tình thâm sâu
Sở Hoan cân nhắc từng từ, thật cẩn thận nói:
- Muội nói xem nếu như không có lần cùng chung hoạn nạn ở giữa sa mạc, muội và ta... có thể trở thành bằng hữu hay không?
Ỷ La ngẩng đầu, đôi mắt to tròn xinh đẹp nhìn Sở Hoan, nói:
- Người với người tụ tán ly hợp, đều do ông trời đã định trước. Ông trời
đã muốn chúng ta được gặp nhau thì cho dù không gặp nhau ở sa mạc cũng
sẽ gặp nhau ở nơi khác thôi!
- Huynh là người nước Tần, lại lặn lội ngàn dặm xa xôi đến thảo nguyên,
có lẽ... Có lẽ chính là ông trời đã định trước để cho chúng ta gặp nhau.
Sở Hoan đưa tay nhéo nhéo lỗ tai của mình, nói:
- Có lẽ thật sự là như thế, ông trời đã định trước để cho chúng ta gặp
nhau, trở thành bạn tốt. Ỷ La, muội biết không, tình cảm con người thực
ra hết sức phức tạp, có tình thân, tình bằng hữu, tình yêu nam nữ... đôi khi mọi người rất hay lẫn lộn tình cảm của chính mình, đến bản thân
mình cũng không xác định được tình cảm thực sự của chính mình.
Dừng một chút, hắn lại nói tiếp:
- Đặc biệt giữa nam và nữ, đôi khi ở gần nhau sẽ nảy sinh cảm tình với
nhau nhưng bản thân lại lầm tưởng đó là luyến ái, trên thực tế đó là
chưa xác định đúng tình cảm của mình... Ỷ La, muội có hiểu ta đang nói
gì không?
Ỷ La khẽ gật đầu, khuôn mặt đẹp thoáng hiện nét buồn.
Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra, thầm nghĩ đây quả là một cô nương thông minh.
Mình nói vô cùng uyển chuyển và hàm súc như vậy, còn lo lắng cô nương
này nghe mà không hiểu, ai biết nàng lại lĩnh ngộ nhanh thế. Sự tình xem ra ngày càng thuận lợi rồi.
Không thể phủ nhận, trải qua sinh tử hoạn nạn với nhau Sở Hoan cũng có chút cảm tình với nàng, nhưng còn lâu mới dám nhận đó là tình yêu nam nữ. Hai người sinh ra không cùng hoàn
cảnh, hơn nữa Sở Hoan cũng biết mình không thể ở lại Tây Lương gắn bó
với Ỷ La. Nàng ta còn trẻ, trước mắt tương lai đang rộng mở, Sở Hoan
không hy vọng sự xuất hiện của mình sẽ làm nhiễu loạn cuộc sống bình
thường của Ỷ La, càng không hi vọng bởi vì mình mà làm lỡ cả đời cô
nương Tây Lương xinh đẹp này.
- Tháp Tháp Cổ Nhĩ trước khi rời khỏi tộc, từng dạy muội cưỡi ngựa bắn cung.
Ỷ La vẻ mặt ảm đạm:
- Khi đó muội còn nhỏ, hắn vừa cao vừa lớn, đối với muội cũng rất tốt,
muội thích ở một chỗ với hắn, có chuyện không vui thì đến gặp hắn tâm
sự, có chuyện vui cũng muốn đến chia sẻ với hắn, khi đó muội còn tưởng
rằng mình đã thích hắn nhưng sau này mới hiểu được, kỳ thật khi đó muội
và hắn chỉ là bạn tốt, giữa hai người chỉ là có chút cảm tình mà thôi.
Ỷ La khẽ chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào Sở Hoan:
- Đến khi huynh xuất hiện, muội mới biết thế nào gọi là tình yêu. Sau khi huynh rời khỏi Trác Nhan bộ đi tìm Quỷ đại sư, trong đầu muội không lúc nào không nhớ tới huynh, ban ngày nhớ tới huynh, khi ngủ nằm mơ cũng
nhớ tới huynh. Muội chỉ hi vọng hai ta có thể mãi mãi ở cùng nhau. Hôm
trước cha còn nói muội suy nghĩ bậy bạ, nhưng muội đã nói với cha rằng
huynh chính là nam nhân của muội, trái tim muội là của huynh, thân thể
muội cũng là của huynh, hết thảy những gì của muội đều là của huynh, nếu ông ấy không cho muội và huynh được ở cùng nhau, muội chỉ còn cách tự
vẫn!
Lúc Ỷ La nói những lời này, khuôn mặt xinh đẹp hết sức
nghiêm túc, thổ lộ hết thảy những lời tâm sự giấu kín trong lòng, tình
yêu của nàng quả như ngọn lửa, nóng cháy cuồng nhiệt vô cùng.
Sở
Hoan nhìn Ỷ La, nghe những lời thề nguyền của nàng, chỉ biết há miệng
trợn mắt, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho phải. Khuôn mặt
Sở Phó sứ lúc này cực kỳ độc đáo.