Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 506: Q.3 - Chương 506: Gió lốc




Sở Hoan cầm trang giấy mỏng, có thẻ cảm nhận được tâm tình đau đớn của Lang Oa Tử ở bên kia, có lẽ trong tâm khảm Lang oOa Tử, mục đích sống tiếp của gã, chính là tìm thủ phạm phía sau, báo cừu rửa hận.

Chẳng biết tại sao, cát vàng đầy trời, còn có Lang Oa Tử cùng với phong thư nguyện trung thành này, khiển Sở Hoan không khỏi nghĩ đến mẫu thân Lý thị cùng lời khuyên cổ quái kia.

Được không rời cát, bại không khỏi đất, hỏa đức chi mệnh, phá quân, thất sát, tham lang bảo vệ.

Hiện giờ thân ở sa mạc, lại không có cảm giác được hàm nghĩa câu “được không rời cát”, chỉ có điều, Lang Oa Tử có phải là “Tham Lang”? Ý nghĩ này chỉ thoáng qua, Sở Hoan lại thấy có chút vớ vẩn.

- Đúng rồi, còn thi thể Mã đương gia của các ngươi?

Lạc đà khách thở dài:

- Đã chôn tại sa mạc, không mang về được.

Lúc trước bọn họ mang thi thể Mã Chính Nghĩa trở về, nếu chạy nhanh, có thể quay lại Lạc Nhạn trấn để an táng, nhưng trên đường bị chặn giết, lại phải tránh né sa phỉ, chỉ có thể tìm nơi an táng thi thể Mã Chính Nghĩa trong sa mạc.

Kỳ thật cho tới nay, lạc đà khách nếu mất trong sa mạc, đều chôn trong sa mạc, đối với lạc đà khách, đó chính là quy củ của họ.

Sở Hoan nhìn thi thể Mã Tú Liên, lạc đà khách đã hiểu ý hắn, nói:

- Sở đại nhân, chúng ta sẽ khuyên Lang Oa Tử, mau chóng chôn cất thi thể Mã Tú Liên, kẻo làm chậm hành trình.





Lúc hoàng hôn, sứ đoàn thu thập lều trại, chỉnh đốn đội ngũ, chuẩn bị khởi hành.

Nghỉ ngơi giữa chừng, không đủ để thể lực của mọi người khôi phục, nhưng cũng được một chút, đi cả đêm, vẫn nhanh chóng sắp thành hàng.

Trên thực tế, đại đa số mọi người đều rõ ràng, vận khí lúc này rất không tốt, nội họa Khâu Anh Hào đã bị loại trừ, nhưng sự uy hiếp của sa phỉ vẫn không biến mất, hơn nữa không ngờ lại gặp phải bão cát, các quan văn thầm kêu khổ, các tướng sĩ cũng cảm thấy vận mệnh không khá.

Hoàng hôn, thời tiết cũng có chút cổ quái.

Gió cát mãnh liệt, so với lúc trước mạnh hơn không ít, hơn nữa sau khi mặt trời lặn, nhiệt độ không khí nhanh chóng giảm xuống, trêm bầu trời thậm chí có mây đen đang kéo đến dày đặc.

Sở Hoan biết tình huống rất ác liệt, cũng may mắn Triệu Thành nói trước cho biết, cũng đã làm xong phương án chuẩn bị, nếu không đường đi tiếp theo sẽ phiền toái hơn nữa.

Sau khi Mã gia lạc đà khách khuyên bảo, cuối cùng Lang Oa Tử cũng chôn Mã Tú Liên trong sa mạc rộng lớn.

Gã không để bất cứ kẻ nào nhúng tay, ôm lấy thi thể Mã Tú Liên rời khỏi doanh địa, thẳng tới khi đội ngũ thu thập xong thì Lang Oa Tử mới trở về.

Đội ngũ không còn đi theo hướng Bắc, mà dưới sự dẫn dắt của Triệu Thành và các lạc đà khách, đi theo hướng Tây Bắc.

Lúc đầu Hiên Viên Thắng Tài còn có chút không yên lòng, lén hỏi Mã gia lạc đà khách có tồn tại cồn cát hình hang ở hướng Tây Bắc hay không, Mã gia lạc đà khách gật đầu thừa nhận.

Dựa theo Mã gia lạc đà khách nói, cồn cát hình hang trong sa mạc là một loại địa hình đặc thù, cồn cát trong sa mạc vô số, nhưng cồn cát hình hang thì khác, ở giữa lõm xuống, bốn phía còn lại do các cồn cát cao ngăn cản, có tác dụng chống đỡ gió lốc.

Tuy nhiên địa hình sa mạc bất thường, đôi khi một lần gió lốc đi qua, liền cải biến địa mạo đi nhiều, cồn cát hình hang hình thành, là do một lần bão tạo thành, cũng không biết ngày nào đó có bão, có làm địa hình biến hóa hay không.

Sở Hoan cũng cảm thấy vận khí của mình không được tốt lắm.

Triệu Thành giải thích cho hắn, bão lớn trong sa mạc không hiếm, thực tế mỗi năm đều có vài lần, còn nói, Lạc Nhạn trấn từng có một nhà lạc đà khách gặp bão, chết hơn mười người, hàng hóa bị bão cát cuốn tán loạn, lộn xộn, không biết kết cuộc ra sao, có vài người trở về được, trong run sợ nói lên tình cảnh gặp gió lốc, làm cho người ta sởn tóc gáy.

Lạc đà khách đi trong sa mạc, một trốn sa phỉ, hai tránh bão gió, đường dẫn khách của lạc đà khách không cố định, sa phỉ cũng khó đoán hành tung của họ.

Tuy nhiên nếu sa phỉ gặp lạc đà khách, cũng ít đuổi tận giết tuyệt, phần lớn là cướp tài vật, giết một hai người thị uy, để cho những người khác chạy, đối với lạc đà khách, gặp sa phỉ là xui xẻo, nhưng gặp gió bão là xui xẻo lớn.

Kỳ thật tỷ lệ gặp gió lốc so với gặp sa phỉ ít hơn nhiều, nhưng vận khí lần này của sứ đoàn quá không tốt, Triệu Thành tự xưng đi trong sa mạc hai mươi năm, tuy mỗi lần đi đều lo gặp phải bão, nhưng chân chính gặp phải mới hai ba lần mà thôi. Hơn nữa mỗi lần gặp gió bão đều không tính là quá đáng sợ, đều có chuẩn bị mà tránh thoát, duy có một lần gặp bão lớn. Tuy nhiên ngay cả như vậy, lần đó cũng hết sức nguy hiểm, Triệu Thành nói, trong lòng vẫn còn cảm giác sợ hãi.

Trời chuyển tối rất nhanh, bão cát càng lúc càng lớn, gió trong sa mạc thổi qua mặt như dao cắt vào da thịt, cảm giác rất không thoải mái. Càng đáng sợ là, trong gió mang theo cát mịn, cát bụi bay đầy trời, đập vào mặt đã rất rát, chui vào mắt, mũi càng làm người ta khó chịu hơn.

Mọi người chỉ có thể chống đỡ, tay che mắt, cúi đầu đi về phía trước, lạc đà khách dẫn đường ở phía trước chỉnh tề hơn, mũ da của bọn họ lúc này phát huy tác dụng lớn.

Mũ da của lạc đà khách có da dày ở bên, bình thường cài phía trên, giờ phút này buông xuống, che kín lỗ tai. Hơn nữa vành mũ cực thấp, che chắn cho mắt, ngoài ra bọn họ hết sức quen thuộc hoàn cảnh trong sa mạc, đã trang bị khẩu trang bịt kín, cát bay không thể chui vào miệng mũi của bọn họ.

Bão cát như lệ quỷ, phát ra tiếng kêu ù ù. Đây là hoàn cảnh mà đội ngũ không gặp phải lúc trước, trong lúc nhất thời mọi người chỉ biết lôi kéo ngựa, lạc đà đi theo lạc đà khách, không biết ứng ứng đối như thế nào.

Sở Hoan rất nhanh liền ý thức được bão cát mang đến phiền phức cho đội ngũ, đi hơn nửa canh giừa, chẳng những không yếu bớt, hơn nữa lại có xu hướng càng ngày càng mạnh, nghĩ đến giờ này mà gặp phải gió lốc, thì càng đáng sợ hơn. Hắn nhìn không ít người dùng tay chống đỡ bão cát, lập tức phái người truyền lệnh xuống, lệnh mọi người kéo khăn vải, che mặt lại.

Mọi người lúc này mới nghĩ đến khăn vải trên người còn có thể kéo xuống, sau khi truyền lệnh, liền động thủ, dùng khăn vải che mặt, kể từ đó, tốc độ tiến lên nhanh hơn không ít.

Đêm bão cát, bầu trời không trăng, Sở Hoan ra lệnh đội lạc đà và ngựa đi bên trong, hai cánh binh sĩ còn lại một tên đi theo một tên, không phân tán, để tránh lạc đường trong bão cát.

Hoàn cảnh lúc này vô cùng ác liệt, bão cát thổi mãnh liệt, không ít người, trên mặt đã xuất hiện vết máu.

Hiên Viên Thắng Tài vẫn tuần tra quanh đội ngũ, tránh rối loạn đội hình, nói bằng giọng bình thường đã không thể nghe rõ, phải gân cổ gào to, mới nghe được rõ ràng.

Triệu Thành từ phía trước chạy tới, vất vả tìm được Sở Hoan, kêu lên:

- Sở đại nhân, gió lốc lần này không nhỏ, chúng ta phải nhanh chóng tới cồn cát hình hang. Nơi này là tâm bão, bão cát mạnh lên, hậu quả không tưởng tượng được.

Sở Hoan cũng hiểu lần này gió lốc không nhỏ, lạc đà khách quả có chút năng lực, có thể phán đoán gió lốc đột kích lúc trời còn nắng gắt.

Khí trời lúc này, rõ ràng cho thấy có gió lốc đột kích, đây chỉ là khai vị, khó khăn chân chính, còn chưa tới.

Đến nửa đêm, đội ngũ cũng không biết đã đi xa bao nhiêu, Sở Hoan đi về phía trước, tìm được Triệu Thành, hỏi khoảng cách của cồn cát hình cốc, lúc này trời đất hôn ám, nhóm lạc đà khách bằng kinh nghiệm đi đường của mình, chỉ nói là không còn xa, nhưng mất bao nhiêu thời gian, cũng không xác định được.

Ở giữa lạc đà khách và sứ đoàn, ba người Liễu Mị Nương đứng hỗn loạn bên trong, cũng chống đỡ bão cát tiến về trước. Sở Hoan chỉ có thể nhìn vào thân hình mơ hồ mà đoán ai là Liễu Mị Nương, ngừng một chút, cũng không biết phải nói gì, liền đi về sứ đoàn.

Cứ thế đi tiếp nửa canh giờ, bỗng nghe thấy một tiếng thét, thanh âm như rồng gầm, lấn át cả tiếng bão cát.

Khoảng cách tiếng rồng gầm kia tương đối xa, nhưng lại như sát bên tai, phía sau Sở Hoan đã có lạc đà khách đuổi tới, lớn tiếng kêu lên:

- Không xong, Sở đại nhân, đó là tiếng bão cát, đang đi tới bên này!

Sở Hoan nhăn mày, nhìn hướng Bắc, lúc này trời đất u ám, cho dù không nhìn xa được, nhưng Sở Hoan cảm giác được ở đó như có một bức tường đang đè ép lại đây, huống hồ thanh âm rồng gầm kia không chỉ có một chỗ, tựa hồ hướng bắc đang có vài chục con thần long đang gào thét bay tới.

Kỳ thật lúc đội ngũ nghe được thanh âm này, không ít người đã biến sắc.

Trong lòng Sở Hoan khẩn trương, cao giọng quát:

- Các huynh đệ không được do dự, không cần lo bên đó, tiếp tục tiến về phía trước, phía trước có địa phương tránh bão, chúng ta phải đến đó trước khi bão cát đuổi tới, chúng ta phải liều mạng một phen, nhất định phải đến đó!

Lũ ngựa trong đội hiển nhiên cảm nhận được gì đó, sớm đã hí lên, hơn trăm con chiến mã hí cùng với tiếng gió trộn cũng một chỗ, làm cho lòng người kinh sợ, còn có bầy lạc đà, vốn im lặng không lên tiếng, giờ cũng loạn cả lên, phát ra tiếng kêu cổ quái, lạc đà thì có thể tiếp tục tiến lên, mà ngựa của sứ đoàn chưa từng trải qua chuyện này, rất nhiều con đã không thể khống chế, muốn chạy đi, các binh sĩ chỉ có thể túm chặt yên ngựa kéo về phía trước,.Sở Hoan nhìn thấy một thớt chiến mã vùng ra, tiến lên giúp đỡ các binh sĩ túm chặt con ngựa đó. Đội ngũ trên dưới đều biết chuyện khẩn cấp, cũng không dám trì hoãn, tích đủ khí lực đi về phía trước. Tiết Hoài An cùng vài tên văn ốm yếu, cũng liều mạng tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.