Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 507: Q.3 - Chương 507: Lốc xoáy




Giữa đất trời đại mạc, cát bay khắp nơi, trời đất u ám.

Hoàn cảnh ác liệt như vậy, thân ở trong đó, e là tránh không kịp, thế nhưng từ hướng Tây, lại có gần trăm người cưỡi ngựa đi lại trong cát, tất cả đều đội nón tre, nón có sợi dây buộc dưới hàm, miễn cho bão cát thổi bay nón, khuôn mặt dưới nón bịt kín, chỉ để lộ đôi mắt.

Che kín miệng mũi, chưa chắc đã vì che giấu diện mạo, mà là vì ngăn bão cát.

Những người này đều mặc y phục nhẹ, ngoại trừ bên hông treo một túi nước, trong tay chỉ có một thanh đại đao, tất cả đại đao đều tuốt khỏi vỏ, một tay nắm cương, một tay cầm đao, mặc dù đi trong trời tối, đội ngũ này vẫn duy trì đội hình, không có chút hỗn độn vì bão cát.

Đi một lát, một gã nam tử ghìm ngựa, đưa tay lệnh bộ hạ ngừng lại, khi vó ngựa cách gã vài bước, đột nhiên xuất hiện một khu vực lõm xuống, tựa hồ như trong đại mạc mênh mông có một cái chén lớn, hơn nữa vùng lõm này, diện tích rất lớn, lại rất sâu, cứ như là giếng trời.

Người đàn ông như cột sắt kia kéo khăn che mặt xuống, tuấn mã đứng trên đôi cát, kì thật hố cát này có phạm vi vài dặm, diện tích khá lớn, bên trong lại tối, căn bản không có khả năng thấy gì bên trong.

Người đàn ông như cột sắt kia thần sắc lạnh lùng, ánh mắt mang sát khí, không phải ai khác, chính là đầu lĩnh đám sa phỉ Hắc Phong.

- Đầu lĩnh, bọn họ không đến!

Một gã sa phỉ giục ngựa đến bên cạnh:

- Bọn họ không nhất định là sẽ lại đây, có phải chúng ta tính sai rồi hay không?

Hắc Phong cau mày, lắc đầu nói:

- Không thể sai, đám lạc đà khách kia hết sức quen thuộc sa mạc, lần này gió lốc đột kích, bọn họ sẽ chọn nơi này để tránh né…!

Khóe miệng gã cười lạnh:

- Đây cũng là địa phương duy nhất để họ tránh né.

Lại có sa phỉ ở bên nói:

- Đầu lĩnh, bão cát đi tới hướng này, bọn họ chưa chắc có thể chạy đến đây kịp thời, nếu bọn họ không tới, chúng ta... chúng ta nên làm gì bây giờ?

Người này nói chuyện, thanh âm mang theo vài phần run rẩy.

Cũng không trách gã sợ hãi, tiếng rồng gầm phía băc càng ngày càng gần, đang nhanh chóng tiến tới, chỉ cần nghe âm thanh long trời lở đất kia, cũng làm cho người ta kinh hồn táng đảm.

- Ngươi sợ?

Hắc Phong nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn người nọ:

- Trước khi lên đường, lão tử có nói qua, lần này là một lần đánh cược sinh mạng, bất cứ kẻ nào theo, đều là tự nguyện. Chỉ cần sống sót sau lần hành động này, mỗi huynh đệ sẽ có năm trăm lượng bạc tiền thưởng.

Gã lạnh lung cười nói:

- Các ngươi đều tự nguyện theo ta, lúc này lâm trận lùi bước, đã muộn rồi.

Sa phỉ vội nói:

- Đầu lĩnh, tiểu nhân không có ý này.

Gã dừng một chút mới nói tiếp:

- Chỉ có điều gió lốc tiến đến như thế này, trời đất u ám, không phân được địch ta, chúng ta nên làm thế nào cho phải?

Hắc Phong buồn bực nói:

- Lão tử đã ra lệnh, ai co thể cướp cỗ xe ngựa kia, sẽ được ngàn lượng bạc, đến lúc đó mọi người chỉ để ý đến giết người đoạt xe không cần quan tâm hàng hóa, thừa lúc loạn mà đi trước, đó chính là mục đích hành động lần này.

Gã nghiêm nghị nói:

- Nói cho các huynh đệ, phú quý tìm trong gian khó, lần này là cơ hội duy nhất, mất cơ hội này, không hề còn cơ hội xuống tay. Chỉ cần bắt được cơ hội này, huynh đệ xuất trận, đều có thưởng lớn!

Kỳ thật nhóm sa phỉ hiểu được, trận chiến này, chẳng những đấu cùng sứ đoàn, mà còn đấu cùng bão cát, hơn nữa không ít người trong lòng rõ ràng, sứ đoàn Đại Tần không phải dê núi mặc mình tùy ý làm thịt, hoàn toàn ngược lại, đó là một con mãnh hổ, không dễ đụng vào, chỉ có thể mượn lúc gió lốc tiến đến, đột nhiên phát động tập kích.

Đây là môt lần hành động cực kỳ mạo hiểm, cho dù không chết trong tay Cận Vệ quân cũng có thể chết trong gió lốc.

Nhưng, không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con, đám sa phỉ này đều là những kẻ liều mạng, có người Tần, có người Tây Lương, còn có phạm nhân của các tiểu quốc Tây Vực, đều là tử tội trong nước, trốn đông trốn tây, cuối cùng vào sa mạc trở thành sa phỉ. Đối với rất nhiều người mà nói, đều đã chết qua một lần, hơn nữa có trọng thưởng, tất có kẻ dũng, tuy kế hoạch lần này hiểm trở dị thường, nhưng đám sa phỉ Hắc Phong này vẫn nguyện ý mạo hiểm một lần.

- Lưu lại hai kẻ tai thính, chờ ở đây.

Hắc Phong phân phó nói:

- Huynh đệ khác lui về sau, đợi sứ đoàn Tần quốc qua đây, lập tức bẩm báo, chúng ta hăng hái một lần giết tới.

- Nếu sứ đoàn không tới, gió lốc lại tới trước, chúng ta làm sao bây giờ?

Sa phỉ hói.

Hắc Phong tức giận nói:

- Vậy thì trốn tới đây.

Gã quay đầu ngựa, để lại hai người chờ đợi, mang theo những người khác quay lại.





Đội ngũ sứ đoàn thẳng tiến trong bão cát, Liễu Mị Nương và hai gã đồng bọn ở chính giữa sứ đoàn và lạc đà khách, lôi kéo ngựa của mình, Liễu Mị Nương quay đầu lại nhìn, mặt sau là tiếng người kêu ngựa hí, hết sức ồn ào, mà tiếng gió lốc từ phương bắc tiến lại, khiến Liễu Mị Nương nhíu mày.

Thủy Dũng kéo ngựa của mình, buồn bực tiến về phía trước, gã thường nghe hồng nhan họa thủy, vẫn không rõ ý nghĩa là gì, nhưng lần này đã hiểu.

Từ khi biết Liễu Mị Nương, sờ cũng không sờ được, mà chính mình lại chịu nhiều đau khổ, lần này gió lốc buông xuống, cũng lo cho mạng này. Nỗi thèm muốn của gã đối với Liễu Mị Nương sớm đã không còn chút gì, chỉ muốn thoát khỏi lốc xoáy, an ổn mà sống sót.

- Có đúng là mượn cơ hội lần này động thủ?

Liễu Mị Nương kéo tuấn mã, tiến tới bên cạnh Mộc Đầu, thấp giọng hỏi.

Mộc Đầu cũng kéo tuấn mã, ghé sát tai Liễu Mị Nương:

- Làm việc tùy theo hoàn cảnh, đây là cơ hội tốt, nếu được lập tức chớp lấy, nếu không được, tiếp tục chờ đợi thời cơ!

Vẻ mặt Liễu mị Nương nghiêm nghị, hơi nhăn trán.

Đúng lúc này, chợt nghe phía sau có người kinh sợ kêu lên:

- Không xong, kia… đó là cái gì?

Thanh âm này truyền từ sau tới, chỉ có điều bão cát quá lớn, người phía trước khó nghe rõ, may mắn nhĩ lực Liễu Mị Nương kinh người, mơ hồ nghe ra trong thanh âm có hương vị sợ hãi.

Nàng quay đầu lại, không thấy rõ tình huống cụ thể, chỉ cảm thấy phía sau có chút hỗn loạn, cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Nàng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng Sở Hoan lại rõ ràng.

Kỳ thật khó tiến lên nhất trong giờ phút này, không phải lạc đà hay ngựa, càng không phải người, mà là cỗ xe ngựa. Chiếc xe này do hai con lạc đà kéo đi, có Thần Y vệ Chử bách hộ và ba Thần Vệ Giáo úy thủ hộ, có lẽ chiếc xe ngựa này quá nặng, hai con lạc đà tốn gần hết sức lực, lúc khẩn cấp này hai con lạc đà đột nhiên dừng lại. Chử bách hộ cầm roi ngựa quật, hai con lạc đà vẫn không động đậy, trên con đường này, bất kể ai cũng không được đến gần xe ngựa, giờ phút này có phiền toái, có người nhìn thấy, nhưng không dám lại gần, may mắn Sở Hoan nhìn thấy, lại giúp kéo lạc đà.

Xe ngựa nằm phía sau đội ngũ, nghe thanh âm truyền tới, lại nghe tiếng kinh hô, Sở Hoan cũng mơ hồ thấy tình trạng trước mặt.

Chỉ thấy bên trái, có một cơn lốc xoáy vặn vẹo đang tiến lại gần, những nơi lốc xoáy lướt qua, liền cuốn cát trên mặt đất lên, nhìn như môt chiếc đồng hồ cát, cảnh tượng như vậy, Sở Hoan chỉ có thể thấy trong phim, trong TV, nhưng đó dù sao cũng chỉ là hiệu ứng kỹ xảo, làm sao có thể hơn lốc xoáy mình đang nhìn tận mắt.

Cột lốc xoáy cao hơn mười mét, phát ra tiếng gió làm người ta sởn tóc gáy, lúc Sở Hoan nhất thời kinh sợ, cột lốc xoáy như yêu ma say rượu thổi về phía sau đội ngũ, mấy tên binh sĩ phía sau ngây người. Bọn họ chưa từng gặp qua cảnh tượng như vậy, trong đầu trống rỗng, quên cả tránh né.

Sở Hoan kinh ngạc một chút, rất nhanh liền chạy sang, nhìn thấy ba bốn tên binh sĩ dắt ngựa ở phía sau không nhúc nhích, kinh hãi thất sắc, lớn tiếng quát:

- Đi mau, mau tránh ra, mau tránh ra.

Nhìn thấy lốc xoáy đã cuốn đến, hắn xông lên phía trước, bắt được một tên binh sĩ, phẫn nộ quát:

- Đi mau!

Kỳ thật đạo lốc xoáy này chỉ cuốn qua phía sau, nhưng chỉ là bên cạnh lốc xoáy, uy lực đã rất lớn, mấy thớt ngựa bị cuốn bên trong kéo theo ba tên binh sĩ kêu lên thê lương thảm thiết, tên binh sĩ được Sở Hoan túm lấy, một chân đã bị cuốn vào trong, Sở Hoan toàn lực kéo lấy, cũng may Sở Hoan kéo đúng lúc, càng may mắn hơn là kéo về hướng khác, nếu không chẳng những không cứu được binh sĩ kia, mà chính Sở Hoan cũng bị cuốn vào trong đó.

Giờ này phút này, những tên binh sĩ rốt cục biết uy lực của bão cát, ba gã dũng ds Cận Vệ quân, ngựa tốt của đé quốc, trong nháy mắt bị cuốn vào trong gió lốc, thậm chí có thể thấy người ngựa lăn lộn trong đó, nhưng tiếng ngựa hí và tiếng người kêu đã không còn nghe thấy, lọt vào tai lúc này là tiếng kêu như ác quỷ gào thét của lốc xoáy.

Ở trước uy lực của đất trời, con người thực sự rất nhỏ bé, không chịu nổi một đòn.

Sở Hoan rõ ràng, bị cuốn vào trong gió lốc, chắc chắn chết không thể nghi ngờ, may mắn tồn tại một khả năng vô cùng nhỏ bé, cũng không nghĩ tới đi cứu, hơn nữa căn bản không thể cứu, nghe hướng Bắc còn từng trận, từng trận thanh âm truyền tới, trong lòng chợt hiểu. Đạo lốc xoáy này, có lẽ chỉ là tiên phong, theo sau chỉ sợ không thiếu lốc xoáy đánh úp, nếu trước khi lốc xoáy đến không thể trốn tránh, chỉ cần hai đạo lốc xoáy cắt vào giữa đoàn, thậm chỉ chỉ cần một đạo, toàn bộ sứ đoàn có thể bị chôn vùi trong bão cát, toàn quân bị diệt.

Trơ mắt nhìn đồng bạn bị cuốn vào trong bão cát, binh sĩ thấy cảnh này liền kinh hãi thất sắc, nghe tiếng Sở Hoan quát, liền lấy hết khí lực trong cơ thể, liều mạng tiến về trước, dù sao cũng có tố chất huần luyện, tuy rằng trong lúc nhất thời sợ hãi, nhưng trận hình đội ngũ cũng không vì vậy mà rối loạn.

Đạo lốc xoáy kia đi theo hướng nam, mà còn đợt gió lốc lớn hơn đang đánh úp lại.

Sở Hoan bước nhanh về phía trước, dù sao hắn vốn không hiểu về sa mạc, giờ này, hắn thầm nghĩ đi hỏi lạc đà khách xem còn biện pháp ứng đối nào không, chợt nghe có người kêu lên

- Sở đại nhân, Sở đại nhân ở đâu?

Sở Hoan bước nhanh tới nghênh đón, gặp người kêu mình là một gã lạc đà khách, lớn tiếng đáp:

- Ta ở trong này, có chuyện gì?

Lạc đà khách kia tiến tới gần, lớn tiếng nói:

- Sở đại nhân, cồn cát hình cốc ở phía trước, một lát thì có thể tới rồi!

Sở Hoan nhẹ nhàng thở ra, trong lòng thầm cảm tạ ông trời không tuyệt đường, kêu lớn:

- Các huynh đệ, thêm chút sức, phíac trước có nơi tránh gió, mọi người cố lên a!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.