Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 553: Q.3 - Chương 553: Hỏa câu




Thú Bác Già lại cười nói:

- Thí chủ cảm thấy hứng thú với điều này, vì sao không tự mình đi nhìn tận mắt một phen?

Thật ra Sở Hoan quả thật có lòng hiếu kỳ, hơi trầm ngâm, đúng lúc này, tiếng sấm sét trên trời lại vang lên một lần nữa, Sở Hoan nghe ra ngay bên ngoài miếu thờ không xa, có lòng muốn xem ngọn nguồn, lập tức cười nhẹ một tiếng với Thú Bác Già, liền rời khỏi miếu nhìn.

Tiếng động kia truyền đến từ phía nam, Sở Hoan rời cửa miếu, bên ngoài có một đống lửa trại, hai người đang nói gì đó bên đống lửa, nghe được tiếng cửa miếu mở ra, nhìn thấy Sở Hoan đi ra từ trong miếu, hai người vội vàng đứng dậy đi tới.

Hai người này là hai gã binh sĩ Cận Vệ Quân mà Bạch Hạt Tử lưu lại nơi này chờ đợi sai phái, đêm hôm luân phiên. Sở Hoan nhìn thấy hai người hỏi:

- Vừa rồi truyền đến tiếng động cổ quái, hai người các ngươi có nghe thấy không?

Hai người bật người hỏi:

- Đại nhân, ngài cũng nghe thấy sao? Hình như là tiếng kêu của dã thú, chúng tôi đang nói về chuyện này.

Sở Hoan nói:

- Hai người các ngươi theo ta.

Dẫn hai người tìm qua phía nam, đi một hồi, Sở Hoan giơ tay lên, lệnh hai người dừng bước, ngồi xổm xuống, thấp giọng nói:

- Ở phía trước!

Trong đêm tối, dưới ánh trăng, thấy được một ngọn lửa xuất hiện cách đó không xa, dường như ngọn lửa kia đang di động. Lúc này Sở Hoan nhìn thấy rõ, thứ phía trước dường như là một ngọn lửa, nhưng nhìn cẩn thận lại hiển nhiên là vật còn sống, chỉ là toàn thân vật còn sống kia đỏ như lửa, giống như một ngọn lửa.

Ba người cách vật còn sống này mấy chục bước, nhưng vật còn sống này dường như cảm giác được gì, lại tru lên một tiếng, giống như sấm xét, lúc này Sở Hoan xác định, tiếng sấm sét vừa nghe được là do vật còn sống này phát ra.

- Đó hình như là một con ngựa.

Một tên binh sĩ thấp giọng nói:

- Chỉ là thanh âm lại không phải tiếng ngựa hí, cổ quái như thế.

Sở Hoan cũng mơ hồ nhìn thấy, chỉ nhìn ngoại hình, vật còn sống kia lại rất giống một con tuấn mã, nhưng thanh âm phát ra lại khác hẳn tiếng ngựa hí bình thường.

- Là ngựa!

Đôi mắt một binh sĩ khác lóe sáng lên:

- Đại nhân, đây nhất định là một con ngựa tốt khó lường, tiểu nhân từng nghe các tiền bối nói, ở Tây Vực có ngựa thần, là thiên mã từ trên trời hạ phàm. Có một loại ngựa, xưng là hãn huyết bảo mã, mồ hôi chảy ra đỏ thẫm như máu. Đây rất có thể là một con hãn huyết bảo mã!

- Không phải.

Một gã binh sĩ khác lắc đầu nói:

- Ta cũng từng nghe nói tới hãn huyết bảo mã, cũng không phải bộ dạng này. Ngươi nhìn lông bờm trên người nó, đều là màu đỏ, nào có đổ mồ hôi nhuộm lông toàn thân đều màu đỏ sao? Hơn nữa lúc này nó đổ mồ hôi cái gì?

- Vậy ngươi nói nó là cái gì?

- Ta cũng không biết.

Binh sĩ nghi hoặc đầy bụng:

- Tiếng kêu rất cổ quái, nhìn qua là ngựa, nhưng tiếng kêu lại khác hẳn ngựa.

Gã nói với Sở Hoan:

- Đại nhân, rốt cuộc có phải là ngựa hay không, vẫn không thể xác định, nghe tiếng kêu kia, hình như là một con mãnh thú, có lẽ chỉ là ngoại hình giống ngựa, trên thực tế là dã thú còn hung mãnh hơn sư tử hổ báo!

Sở Hoan ở xa xa nhìn, cũng không nói lời nào.

Con vật như ngựa lông đỏ kia nhìn qua uy phong lẫm lẫm, chân dài béo chắc, nếu quả thật là một con ngựa, như vậy đó chính là một con ngựa uy phong nhất mà Sở Hoan từng gặp.

Hai binh sĩ nhỏ giọng nói chuyện, ngựa lông đỏ kia dường như đã phát hiện gần đó có người, tính cảnh giác rất mạnh, thậm chí đã quay đầu nhìn về phía Sở Hoan.

Một binh sĩ thấp giọng nói:

- Đại nhân, con ngựa này không có yên ngựa, nhìn qua hình như là ngựa vô chủ!

- Đúng vậy, đại nhân.

Một binh sĩ khác nói:

- Đại nhân, nếu quả thật là ngựa, đích thị là một con tuyệt thế bảo mã, chúng ta nghĩ cách bắt nó, nếu đại nhân cưỡi con tuyệt thế bảo mã này vào vương thành Thanh La, nhất định có thể khiến đám người Tây Lương kia kinh sợ!

Binh sĩ bên cạnh nói:

- Ngươi xem, dường như nó nhìn thấy chúng ta. Tính cảnh giác của con ngựa này quá mạnh mẽ, muốn bắt được cũng không dễ dàng!

Sở Hoan rốt cuộc nói:

- Dường như nó không nỡ rời đi!

Sở Hoan nói lời này không hiểu ra sao cả, hai binh sĩ sửng sốt, trong nhất thời cũng nghe không quá rõ ràng, một binh sĩ cẩn thận hỏi:

- Đại nhân, ngài nói cái gì?

- Nó ở nơi này đã một khoảng thời gian rất dài.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Nó quả thật đã phát hiện chúng ta, nhưng vì sao còn chưa rời đi? Vì sao nó còn ở lại nơi này?

Hai binh sĩ hiểu được, hai người đánh giá một phen, một người thấp giọng nói:

- Đại nhân nói đúng, nơi này không có cỏ khô, chỉ có một ngọn núi, vì sao nó lại ở nơi này?

- Chẳng lẽ là đang chờ thứ gì?

Người còn lại nghi hoặc nói.

- Trước tiên mặc kệ.

Một binh sĩ nói:

- Đại nhân, ngài chờ ở đây, hai người chúng tôi nhích tới gần, xem có thể bắt nó hay không!

Hai binh sĩ Cận Vệ Quân này cũng là hạng người có thuật cưỡi ngựa không kém, nhìn thấy con ngựa đỏ quái lạ khó gặp kia, ngứa ngáy trong lòng, cũng muốn bắt con ngựa đỏ này lại.

Hai người còn chưa nhích tới gần, Sở Hoan đã thấp giọng nói:

- Trước đừng nhúc nghích, bên kia có người!

Hai người ngẩn ra, ngưng thần nhìn kỹ, quả nhiên nhìn thấy dường như đối diện có bóng người dần dần nhích tới gần ngựa đỏ, dường như có người khác đã đánh chủ ý tới con ngựa đỏ kia, đã ra tay trước.

Hai binh sĩ bên người Sở Hoan lập tức đứng lên:

- Đại nhân, chúng ta nhìn thấy trước, không thể để người khác đạt được.

Họ muốn qua tranh đoạt ngựa đỏ.

Sở Hoan thấp giọng nói:

- Không nên hành động thiếu suy nghĩ, trước nhìn kỹ hãy nói.

Lúc này ba người quỳ rạp trên mặt đất, vẫn không nhúc nhích, mơ hồ nhìn thấy vài người kia lần tới chỗ con ngựa đỏ, dường như cầm thứ gì trong tay, ngựa đỏ có vẻ nôn nóng bất an, chuyển động tại chỗ, vẫn không rời khỏi.

Xem ra ngựa đỏ quả thật phát hiện có người tới gần nó, nhưng bởi vì duyên cớ nào đó không nỡ rời đi.

Trong lúc đó, liền thấy một bóng người giống như con báo nhào tới ngựa đỏ, tốc độ cực nhanh, không thể tưởng tượng. Lúc ngựa đỏ còn đang do dự, người kia đã tung ra một vật, Sở Hoan chưa rõ là vật gì, liền nghe bên kia có người hoan hô:

- Chụp được nó rồi!

Lập tức có năm sáu người xuất hiện, một người gào lên:

- Lên hết cho ta, nhất định phải bắt lấy nó, ngàn vạn lần đừng để nó chạy!

- Cổ mã Khách, ngươi quả nhiên không hổ là cao thủ thuần ngựa hạng nhất.

Người đó cười to nói:

- Bắt lấy nó, sau này ta sẽ trọng thưởng!

Đúng lúc này, một tiếng sấm sét vang lên, ngựa đỏ kia phát ra tiếng hí khiến người ta sợ hãi lần nữa, lập tức thấy được ngựa đỏ vung móng chạy trốn giống như một ngọn lửa.

Cổ Mã Khách lôi kéo sợi dây đang đắc ý, ngựa đỏ đột nhiên vung móng chạy trốn, sợi dây gã nắm trong tay thiếu chút nữa rời tay, cũng may phản ứng đúng lúc, nắm chặt lấy sợi dây, chỉ là lực chạy của ngựa đỏ kia vô cùng mạnh mẽ, Cổ Mã Khách dáng người cao lớn, nhưng ngựa đỏ vọt đi, Cổ Mã Khách kia chẳng những không ghìm được ngựa đỏ, trái lại bị ngựa đỏ kéo ngã trên mặt đất.

Cổ Mã Khách làm sao để cho ngựa đỏ này thoát khỏi lòng bàn tay của mình, gã chính là thuần mã sư nổi danh trên thảo nguyên, hơn nữa có một bản lĩnh mà thuần mã sư bình thường không có, đó là chụp ngựa, kỹ thuật chụp ngựa của gã có thể nói là nhất tuyệt trên thảo nguyên.

Trên thảo nguyên, có nhiều ngựa tốt không chủ, Cổ Mã Khách thường xuyên được thuê, dùng số tiền lớn thuê gã chụp ngựa, lần này ra trận, giá cả xa xỉ, hiện giờ gã đã chụp được ngựa đỏ, giống như chụp lấy một số tiền lớn, sao có thể buông tay, bị ngã trên mặt đất, thân thể gã bị kéo trên mặt đất, trong đầu gã lại nghĩ không có khả năng để ngựa đỏ trốn thoát, cuốn sợi dây chụp ngựa vào cổ tay mình, do đó sợi dây khó có thể tuột được.

Gã dồn hết khí lực, muốn níu ngựa đỏ lại, khí lực của gã không nhỏ, nhưng so với lực lượng của ngựa đỏ lại khác biệt quá xa, sau khi bị chụp trúng, dường như ngựa đỏ biết chuyện hơi bất ổn, vung móng chạy trốn, có hai người vây quanh, cầm trường thương trong tay, muốn ngăn cản đường chạy của ngựa đỏ.

Ngựa đỏ quả thật không sợ hãi chút nào, lại hí dài một tiếng sấm sét, dĩ nhiên bay lên trời. Một người thấy thế tới của ngựa đỏ hung mãnh, hơi sợ hãi, hơn nữa tiếng hí giống như dã thủ kia khiến gã giật mình, muốn chống thương lên, một người Tây Lương mặt tròn tai to cách đó không xa đã tức giận quát:

- Không thể tổn thương nó… !

Người nọ vừa nói như vậy, bên này cũng không dám chống thương lên, chẳng qua một chút do dự này, ngựa đỏ đã vọt tới trước mặt, hai móng trước bắn ra, tốc độ ngựa đỏ này rất nhanh, người nọ thậm chí không kịp né tránh đã bị đạp trúng ngực, chỉ nghe một tiếng hét thảm, người kia bị vó ngựa đạp ngã trên mặt đất, hai móng này cực kỳ mạnh mẽ, người nọ bị đạp ngã xuống, nội tạng có cảm giác bị xé nứt, còn không để gã nghĩ nhiều, ngựa đỏ đã giẫm lên thân thể gã xông qua, không ngờ một móng chân giẫm nát đầu người này.

Vó ngựa nặng nề, ngoài dự đoán của người khác, cú giẫm này khiến đầu người kia nhão nhoẹt, đồng bạn bên cạnh thấy thế, ngây ra như phỗng, hồn bay phách lạc, trường thương trong tay đã rơi xuống đất.

Sở Hoan ở xa nhìn ngựa đỏ rời đi, Cổ Mã Khách phía sau vẫn bị kéo đi, lập tức lại truyền đến tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô cứu mạng liên tục, tốc độ của con ngựa đỏ kia vượt xa tuấn mã bình thường, một khi hai võ câu vung ra, nhanh như thiểm điện, giống như sao băng trên trời, chợt lướt qua, chỉ trong nửa khắc đã không còn tung tích.

Người tai to mặt lớn vừa vội vừa giận, lớn tiếng kêu lên:

- Mau đuổi theo, mau đuổi theo!

Gã rút bội đao bên hông, đuổi theo hướng ngựa đỏ rời đi, năm sáu người theo gã cũng hò hét đuổi theo.

Sở Hoan muốn nhìn đến cùng, đứng dậy đi tới phía trước, hai binh sĩ Cận Vệ Quân không dám chậm trễ, vội vàng theo phía sau.

Lúc ngựa đỏ rời đi, phái sau kéo theo Cổ Mã Khách, thân thể Cổ Mã Khách lưu lại dấu vết rõ ràng trên mặt đất. Sở Hoan đuổi theo dấu vết trên mặt đất, chỉ đuổi theo vài dặm liền nhìn thấy dấu vết có máu tươi, trong lòng biết giờ phút này chỉ sợ Cổ Mã Khách kia không thể thoát thân, tốc độ của ngựa đỏ quá nhanh, gã bị túm chặt phía sau, thân thể đã bị tổn thương rất lớn, máu tươi này nhất định là Cổ Mã Khách kia lưu lại.

Nếu Cổ Mã Khách không thể nhanh chóng nghĩ ra phương pháp thoát thân, Sở Hoan tin tưởng người nọ nhất định sẽ bị ngựa đỏ kéo chết.

Lại đuổi theo vài dặm, thấy một đám người phía trước, đúng là đám người đuổi theo ngựa đỏ, những người kia vô cùng uể oải, Sở Hoan đang nghĩ có nên tiếp tục đuổi theo hay không, chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên cách đó không xa, quay đầu nhìn lại, thấy dưới ánh trăng, tầm mười kỵ binh chạy như bay mà đến, người phía trước đúng là Bạch Hạt Tử.

Bạch Hạt Tử nhìn thấy Sở Hoan, thúc ngựa tới xoay người xuống ngựa vội hỏi:

- Đại nhân, ngài không sao chứ?

Sở Hoan lắc đầu, Bạch Hạt Tử nói:

- Chúng tôi nghe bên này miếu thờ có động tĩnh, dường như có dã thú, cho nên tới đây xem một cái, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!

Đám người phía trước cũng nhìn thấy động tĩnh bên này, quay đầu nhìn sang, một người lớn tiếng quát:

- Người nào?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.