Đám người Tây Lương đang đuổi theo con Hỏa câu, đột nhiên nhìn thấy một đội kỵ binh xuất hiện, lập tức cảnh giác.
Lúc Bạch hạt tử dẫn hơn mười kỵ binh lại đây, nhìn thấy đám người Tây Lương kia, cũng cảnh giác đề phòng, dưới ánh trăng, bọn họ phát hiện bên Bạch hạt tử mặc áo giáp người Tần, lập tức có người thất thanh kêu lên:
- Không tốt, là người Tần đã vượt qua thảo nguyên đến đây rồi.
Bảy tám người Tây Lương lập tức hoảng loạn, cho rằng đây là những người Tần đã vượt qua đại sa mạc, đột nhiên đánh vào bản thổ Tây Lương, một đám
kinh hãi thất sắc, tên thủ lĩnh Tây Lương người béo lùn cũng đổi sắc, y
nghĩ đám Bạch hạt tử chính là thám báo người Tần, mắt thấy đối phương
chiếm ưu thế về nhân số, liền xoay người đi.
Sở Hoan sợ có hiểu nhầm, vung tay lên, đám Bạch hạt tử giục ngựa đuổi theo, vừa đi vừa kêu:
- Bằng hữu Tây Lương không nên hiểu nhầm, chúng tôi không có ác ý.
Chỉ có điều lời này cũng không được đối phương tin, nên vẫn phi như bay chạy trốn.
Mấy người Bạch hạt tử ngựa chạy rất nhanh, nhanh chóng đuổi kịp bọn họ. Cả
đám Tây Lương đều tỏ ra kích động, đao thương nắm chặt, thủ lĩnh béo lùn sắc mặt khó coi, rút vào giữa đám thuộc hạ.
Sở Hoan bước nhanh đến, lớn tiếng nói:
- Không nên hiểu nhầm, chúng ta không có ác ý.
Đám người Bạch hạt tử tuy rằng đuổi theo, tay cũng đặt trên chuôi đao,
nhưng không rút ra, để tránh đối phương hiểu nhầm. Thủ lĩnh béo lùn thấy Tần binh cũng không rút đao, lại nghe Sở Hoan lớn tiếng nói không có ác ý, lên tiếng hỏi lại:
- Các ngươi là ai? Vì sao ở đây?
Sở Hoan tiến lên chắp tay cười nói:
- Chúng ta là sứ đoàn Tần quốc, muốn đến vương thành Thanh La yết kiến
Tây Lương vương quý quốc, chỉ có điều nửa đường bị lạc, cho nên mới đến
đây. Xin hỏi chư vị là người bộ lạc nào?
Thủ lĩnh béo lùn bán tin bán nghi hỏi:
- Các ngươi là sứ đoàn nước Tần?
Sở Hoan vuốt cằm đáp:
- Đúng vậy.
Thủ lĩnh béo lùn thấy thái độ Sở Hoan hòa nhã vui vẻ không có địch ý, lúc này mới đi ra, đưa tay ngang ngực nói:
- Ta là Sơn Tháp bộ tộc trưởng Sơn Tháp Hỉ Minh.
Sở Hoan cười:
- Hóa ra là tộc trưởng Sơn Tháp.
Biết đối phương chắc chắn không phải là bộ tộc Hoàng Kim, nhưng không biết là bộ tộc Bạch Ngân hay Thanh Đồng?
Sơn Tháp Hỉ Minh thấy Sở Hoan khiêm tốn, nên nhẹ nhàng thở ra:
- Các ngươi ai là sứ giả?
Sở Hoan đáp:
- Sở mỗ chính là Phó sứ sứ đoàn Đại Tần.
- Hóa là Phó sứ.
Sơn Tháp Hỉ Minh nói:
- Các ngươi là vừa qua khỏi sa mạc đến đây?
Sở Hoan gật đầu. Sơn Tháp Hỉ Minh lúc này mới ra hiệu mọi người thu hồi vũ khí. Sở Hoan cũng khiến đám Bạch hạt tử xuống ngựa. Sơn Tháp Hỉ Minh
tiến lên, có vài phần hòa khí nói:
- Nơi này là địa giới của bộ
tộc Sơn Tháp, chúng ta Sơn Tháp bộ tộc, thuộc bộ tộc Thanh Đồng Trác
Nhan bộ. Chư vị nếu là sứ đoàn Đại tần, chi bằng để chúng ta hộ tống đến nơi nghỉ tạm.
Sở Hoan nói:
- Không dám phiền nhiễu. Chỉ là vừa thấy tộc trưởng dường như đang đuổi theo cái gì đó, chúng ta muốn trợ giúp một tay mà thôi.
Sơn Tháp Hỉ Minh lắc đầu thở dài:
- Không đuổi kịp, xem ra Sơn Tháp Hỉ Minh ta không có phúc.
Sở Hoan cố ý hỏi:
- Sơn Tháp tộc trưởng vì sao nói vậy?
Sơn Tháp Hỉ Minh thở dài:
- Đêm nay đuổi bắt chính là Lôi Hỏa Kỳ Lân.
- Lôi Hỏa Kỳ Lân?
Sở Hoan ngớ người, trong lòng thầm nghĩ, chẳng lẽ con hỏa câu kia chính là Lôi Hỏa Kỳ Lân? Chỉ có điều nhìn qua không giống Lôi Hỏa Kỳ Lân gì cả,
dường như là một con ngựa.
Thấy Sở Hoan nghi hoặc, Sơn Tháp Hỉ Minh giải thích:
- Phó sứ không nên hiểu nhầm, Lôi Hỏa Kỳ Lân không có nghĩa là con kỳ lân chân chính, mà là một con ngựa tuyệt thế.
Sở Hoan lúc này vuốt cằm:
- Không dối gạt Sơn Tháp tộc trưởng, lúc trước khi ta nhìn thấy tốc độ
Lôi Hỏa Kỳ Lân đúng là hung mãnh vô cùng, quả là một con ngựa tuyệt thế.
Sơn Tháp Hỉ Minh lắc đầu thở dài:
- Đó là thần mã, phàm nhân chúng ta không chế ngự được. Tháng trước
trước, ta biết tung tích Lôi Hỏa Kỳ Lân, liền muốn bắt nó, vài dũng sĩ
bị nó làm cho bị thương, mà vẫn không bắt được. Năm ngày trước, ta thật
vất vả mới phát hiện Lôi Hỏa Kỳ Lân đang ở bên cạnh vách núi, liền mời
Cổ Mã Khách đến đây tương trợ. Phải bỏ ra số tiền rất lớn.
Sở Hoan cũng không nói xen vào, chỉ im lặng lắng nghe.
Sơn Tháp Hỉ Minh hiển nhiên là hết hy vọng, biết không thể có được Lôi Hỏa
Kỳ Lân trong lòng rất buồn bực, lúc này cũng đã thống khoái mà nói:
- Nãy giờ chúng ta đều không có hành động thiếu suy nghĩ, chỉ lẳng lặng
quan sát, vào đúng giờ này mỗi ngày, Lôi Hỏa Kỳ Lân đều đến vách núi,
sau khi nghỉ ngơi một thời gian lại đi. Chúng ta dày công chuẩn bị, tối
nay ra tay. Cổ Mã Khách đã thuần phục không biết bao nhiêu con ngựa, chỉ tiếc thần mã lợi hại, chúng ta ngăn không được, còn chết một người.
Hiện giờ Cổ Mã Khách bị lôi đi, mười phần cũng không sống nổi.
Sở Hoan trong lòng tính toán, hiện nay đang là giờ Hợi, nếu Sơn Tháp Hỉ
Minh không nhầm, như vậy, cứ giờ Hợi vào ban đêm Lôi Hỏa Kỳ Lân lại đi
đến vách núi.
Sở Hoan hiện tại vẫn nghi hoặc, Lôi Hỏa Kỳ Lân vì
sao lại dừng lại ở bên kia vách núi, Sơn Tháp Hỉ Minh nói ngày nào cũng
như thế, chẳng lẽ bên kia vách núi tồn tại bí mật gì?
- Sơn Tháp tộc trưởng, vì sao gọi nó là Lôi Hỏa Kỳ Lân?
Sở Hoan ôn hòa hỏi:
- Hay đó là tên tộc trưởng đặt cho nó?
Sơn Tháp Hỉ Minh lắc đầu:
- Ngươi là người Tần nên không biết đó thôi. Trên thảo nguyên chúng ta mấy trăm năm trước lưu truyền một truyền thuyết.
- Truyền thuyết gì?
- Nghe nói mấy trăm năm trước từ trên bầu trời có hàng trăm con thần mã
phi xuống không trung, có ba con nhìn thấy đại thảo nguyên của chúng ta
liền dừng lại. Khi đồng bạn rời khỏi, bọn chúng không theo kịp.
Sơn Tháp Hỉ Minh nghiêm túc nói:
- Ba con thần mã từ đó về sau ở lại thảo nguyên này.
Sở Hoan đương nhiên biết đây chỉ là một truyền thuyết thần bí hóa, nhưng vẫn cười hỏi:
- Lôi Hỏa Kỳ Lân là một trong số đó?
Sơn Tháp Hỉ Minh gật đầu:
- Đúng vậy, Lôi Hỏa Kỳ Lân, cùng Hổ Lôi Báo, Tuyết Chiếu Sử Tử là ba con thần mãi trong truyền thuyết.
Sở Hoan lại hỏi:
- Trên thảo nguyên mọi người đều gặp ba con ngựa đó rồi chứ?
- Nếu là thần mã, người phàm đương nhiên không phải ai cũng gặp được.
Sơn Tháp Hỉ Minh nghiêm túc đáp:
- Tuy nhiên, con ngựa Tây Lương khai quốc Thánh chủ cưỡi năm đó, chính là Tuyết Chiếu Sư Tử. Chuyện này nhiều người nhìn thấy, truyền thuyết nói
Tuyết Chiếu Sư Tử toàn thân như tuyết, cường tráng như một con sư tử.
Chẳng qua, năm đó, Thánh chủ tấn thiên, Tuyết Chiếu Sư Tử cũng tuyệt
thực và đi theo chủ. Từ đó về sau, không có ai thấy thần mã nào nữa. Dạo trước, chúng ta đột nhiên phát hiện Lôi Hỏa Kỳ Lân. Theo như lời các bô lão tả lại, thì bộ dạng của Lôi Hòa Kỳ Lân độc nhất vô nhị, nên chúng
ta mới biết thần mã đã đến Sơn Tháp bộ.
Nói tới đây, y nhìn theo hướng Lôi Hỏa Kỳ Lân đi, vẻ mặt vô cùng nuối tiếc:
- Thật sự đáng tiếc, hôm nay kinh sợ nó, chỉ sợ sẽ không còn gặp nữa.
Sở Hoan như thoáng có chút suy nghĩ hỏi:
- Vì sao không điều những người giỏi khác ở các nơi về?
Lời vừa hỏi xong liền biết thất thố. Quả nhiên thấy Sơn Tháp Hỉ Minh thần sắc có chút xấu hổ.
Sơn Tháp Hỉ Minh chỉ là tộc trưởng một bộ tộc Thanh Đồng. Cho dù thật sự
bắt được Lôi Hỏa Kỳ Lân, y cũng không có tư cách được hưởng dụng. Ngựa
tuyệt thế như thế nếu bị người biết, quý tộc Tây Lương sẽ dùng mọi biện
pháp cướp đi. Nói không chừng, vì Lôi Hỏa Kỳ Lân mà Sơn Tháp Hỉ Minh còn gặp họa diệt thân.
Mục đích bắt Lôi Hỏa Kỳ Lân của Sơn Tháp Hỉ
Minh chính là làm lễ vật dâng lên quý tộc, thậm chí, có thể là Tây Lương vương. Ở trong suy nghĩ của người thảo nguyên, tuẫn mã vĩnh viễn là tài sản quý giá nhất của bọn họ, đủ để cho người trong thảo nguyên chấn
động. Nếu con ngựa này là một trong ba con ngựa trong truyền thuyết, thì càng là sự kiện hiếm thấy.
Sơn Tháp Hỉ Minh là tộc trưởng Thanh
Đồng, rất có thể bởi vì hiến mã, y sẽ một bước lên mây. Thậm chí có thể
khiến bộ tộc của y thăng lên thành bộ tộc Bạch Ngân.
Sơn Tháp Hỉ Minh nói:
- Cổ Mã Khách là sư phụ thuần phục ngựa mà Sơn Tháp bộ mời đến. Không thể để sống không thấy người chết không thấy xác, cho dù là chết thì cũng
phải tìm thấy thi thể gã,
Y dừng một chút, mới nói tiếp:
- Phó sứ Tần quốc, ta hiện tại dẫn các ngươi đến Sơn Tháp bộ nghỉ chân,
ta còn phải đi tìm Cổ Mã Khách, không biết các ý các ngươi thế nào?
Sở Hoan chắp tay nói:
- Sơn Tháp tộc trưởng khách khí rồi, chúng ta phải đến vương thành Thanh
La, không dám quấy rầy quý bộ tộc. Tộc trưởng cứ đi tìm Cổ Mã Khách,
không phải bận tâm chúng ta làm gì?
Hắn lại hỏi:
- Sơn Tháp tộc trưởng có cần trợ thủ? Chúng ta có thể phái người đi trợ giúp?
Sơn Tháp Hỉ Minh vội vàng lắc đầu:
- Không cần không cần.
Y nhớ đến cảnh Lôi Hỏa Kỳ Lân cắn vào cổ Cổ Mã Khách lôi đi tất để lại
vết máu, cứ dựa theo vết máu, may mắn thì có thể tìm thấy, biết đâu tìm
được Hỏa Kỳ Lân cũng không chừng.
Lôi Hỏa Kỳ Lân chính là ngựa
tốt tuyệt thế, Sơn Tháp Hỉ Minh lo lắng đám người Sở Hoan đi theo, một
khi bắt được Lôi Hỏa Kỳ Lân đám Tần bình này sẽ trở mặt, cướp thần mã
đi.
Sơn Tháp Hỉ Minh lập tức kêu người đến cáo từ, Sở Hoan đợi
bọn họ rời khỏi, lúc này mới mang theo đám Bạch hạt tử trở lại bên vách
núi, lại lệnh Bạch hạt tử quay về, mình thì cùng hai gã Cận Vệ quân đến
vị trí Lôi Hỏa Kỳ Lân đứng lúc trước, cẩn thận quan sát, phát hiện trên
mặt đất cũng không có gì đặc biệt. Hắn thậm lấy đao đào một cái hố, cũng không thấy gì đặc biệt, rốt cuộc lấp hố lại, một bụng nghi ngờ.
Hai gã thuộc hạ cũng kiểm tra hai bên một lần, ngoại trừ đá vụn, cũng không có gì cổ quái, lòng ai nấy đều đầy thắc mắc, tò mò.
Sở Hoan đứng đúng nơi Lôi Hỏa Kỳ Lân đứng, như thoáng suy nghĩ, ngẩng đầu
nhìn ánh trăng, ánh sáng yếu ớt, đoán chừng đã sắp đến giờ Tý.
Hắn tin tưởng Lôi Hỏa Kỳ Lân tuyệt không thể nào đứng nơi này để tĩnh
thiền, có thể khiến con ngựa kỳ lạ đó đến đây hằng đêm, chắc chắn là có
nguyên nhân, nhưng đến tột cùng là vì cái gì thì hắn không rõ.
Trở lại miếu, Thú Bác Già và Nặc Cự La vẫn đang ngồi thiền ở Phật đường,
nghe thấy có tiếng động, Thú Bác Già đứng dậy, cũng không hỏi nhiều,
hướng Sở Hoan cười nói:
- Na Già, đại sư có thứ này cho ngươi.
Y gọi Sở Hoan là Na Già, Sở Hoan biết, Quỷ đại sư là đã kể lại chuyện cho y.
Trong miếu thờ có một gian phòng, Thú Bác Già dẫn Sở Hoan tới đó, bên trong
sạch sẽ, vô cùng đơn giản, trên bàn đốt cô đèn bằng mỡ dê, mặt trên bày
mấy cuốn sách, Thú Bác Già chỉ vào bộ sách nói:
- Đại sư bảo, đây là khóa thứ nhất ngài truyền thụ cho ngươi, mong ngươi mau nhập tâm.
Sở Hoan cầm lấy nhìn, là ba bản Kinh thư, đều viết bằng chữ Hán, một quyển là Thanh Tâm chú, một quyển là Bồ Tát kinh, quyển còn lại là Nhị thập
tứ Pháp tướng Na Già thiện.