Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 938: Q.8 - Chương 938: Huyết sát




Sở Hoan cầm Huyết Ẩm Đao, vung loáng lên một cái đã đánh gục hai người. Lúc này hắn đã thấy rõ, đám người phục kích mình đều mặc quần áo màu đen, đầu cũng trùm khăn đen, chỉ để lộ hai tròng mắt, lấp lóe sáng trong bóng tối, trông giống như một đám sói chuẩn bị cắn người vậy. Binh khí của đám người này có đủ loại, trường thương, đoản phủ, roi sắt, thậm chí có cả liêm đao.

Đám người này giống như một đám vong hồn, thân ảnh nhoáng lên. Trong giây lát Sở Hoan giết chết hai người trong bọn họ, hiển nhiên cũng dọa sợ đám người này. Chẳng qua đám người này cuối cùng cũng đều là đám liều mạng, một gã thích khách cầm roi sắt vung lên. Roi sắt trong tay nện xuống đầu Sở Hoan.

Sở Hoan nghe thấy tiếng gió từ phía sau, muốn xoay đao đánh lại, chỉ nghe thấy phía sau có tiếng kêu đau đớn truyền lại. Khi hắn quay đầu lại, chỉ thấy tên thích khách đánh lén mình bị một mũi tên lông vũ xuyên qua cổ. Tên kia chỉ hừ lạnh một tiếng liền ngã vật ra mặt đất.

Sở Hoan liếc nhìn liền thấy Lang Oa Tử đã rút tên bắn chết kẻ này, trầm giọng nói:

- Chúng ta lui lại, tập hợp với bọn họ.

Hắn chỉ mong Cừu Như Huyết và Bạch Hạt Tử phát hiện ra chuyện bất thường, thuận lợi rút lui về bên thác nước.

Thân thể Lang Oa Tử rất nhanh nhẹn, Sở Hoan lại giống như sói về rừng. Con đường đi tới thác nước tuy không xa lắm nhưng giờ phút này nguy hiểm trên đường càng nhiều. Sở Hoan đã nhẩm tính, thích khách tới gần mình đã hơn hai mươi người, thậm chí đạt tới ba mươi người. Có thể nói, đối phương đã trả giá lớn cho lần phục kích này.

Chẳng qua võ công của đám thích khách này cũng không lợi hại lắm, tuy thỉnh thoảng có thích khách thò mặt ra đánh lén nhưng chẳng làm Sở Hoan tổn thương, lại bị hắn giết liên tục bốn năm người.

Sở Hoan không dám lơi lỏng, mà đám người này cũng không dám xông lên. Có mấy kẻ biết không địch nổi, lập tức né tránh, không ác đấu với Sở Hoan, dường như chỉ muốn tiêu hao thể lực của hắn.

Sở Hoan và Lang Oa Tử vất vả lùi lại tới cạnh thác nước, thấy thác nước vẫn đổ ầm ầm xuống dưới đầm nước, bọt tung trắng xóa. Bên cạnh thác nước lại không thấy tung tích mấy người Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết đâu cả. Trong nội tâm Sở Hoan hơi trầm xuống.

Tới bên đầm nước, Lang Oa Tử và Sở Hoan tựa lưng vào nhau, sẵn sàng thế trận đón quân địch. Thấy đám thích khách giống như quỷ mị theo đuôi tới, Sở Hoan nắm chặt chuôi đao, thần sắc lạnh lùng. Lang Oa Tử cũng bình tĩnh tự nhiên, không kinh hoảng giống gặp đại địch chút nào.

- Xoạt!

Tiếng nước đột nhiên vang lên. Trong đầm nước bên cạnh đó, hai bóng người hiện ra dưới ánh mặt trời, ánh đao lấp lóe. Hai gã thích khách mai phục trong đầm nhảy lên giống hai con khỉ, vung đao chém tới.

Bọn họ hiển nhiên là vô cùng tin tưởng vào một đòn này, lựa chọn góc độ, thời cơ ra đao và tốc độ ra đao vô cùng tốt, cảm thấy hoàn mỹ không tỳ vết.

Bọn họ tin rằng một đòn này tuyệt đối khiến hai người Sở Hoan bất ngờ.

Chẳng qua trên thế gian này không có chuyện hoàn mỹ không chút tỳ vết.

Sở Hoan và Lang Oa Tử thậm chí còn không thèm liếc nhìn đầm nước. Khoái đao của Sở Hoan nhoáng lên, đao tuy đánh ra chậm hơn đối phương nửa nhịp nhưng tốc độ lại vượt xa đối phương, ra sau mà đến trước. Đao của đối phương mới chỉ chém được một nửa thì ánh đao của Sở Hoan đã cắt đứt cổ đối phương không chút lưu tình.

Lúc này Lang Oa Tử vẫn dùng tên.

Chỉ là hắn không bắn mũi tên lông vũ đi nữa. Vốn mũi tên được đặt trên trường cung, chỉ trong nháy mắt đã bị hắn nắm trong tay, xuyên qua cổ họng một gã thích khách khác.

Đối phương nhọc công mai phục, lại bị hai người Sở Hoan phá giải hời hợt dễ dàng. Hai gã thích khách hầu như đồng thời rơi vào đầm nước. Mặt nước vốn trong vắt giờ bị máu nhuốm đỏ.

Càng trong thời khắc nguy cấp lại càng phải giữ tỉnh táo tuyệt đối. Bởi chỉ có giữ tỉnh táo tuyệt đối thì mới có thể khiến phản ứng của mình, tốc độ và lực lượng phát huy được tới mức lớn nhất.

Sở Hoan và Lang Oa Tử đều giết chết thích khách. Lúc này xung quanh bọn họ đã có chừng ba mươi người, tất cả đều mặc áo đen, trùm khăn, ánh mắt lạnh lẽo, binh khí thiên hình vạn trạng, cho thấy đám người này có sức chiến đấu mạnh hơn hẳn người bình thường.

Trong mắt đám người này, có lẽ Sở Hoan và Lang Oa Tử chính là con mồi của bọn họ. Chỉ tiếc là con mồi này thực sự quá khó giải quyết. Đàn sói lúc này dường như đối mặt với hai con cọp vậy.

Bỗng một tiếng huýt sáo vang lên. Những người này không hô gọi nhau, chỉ thấy mấy thân ảnh cầm binh khí phóng tới cạnh đầm nước.

Ánh mắt Sở Hoan và Lang Oa Tử đều lóe sáng lạnh lùng. Ánh đao như tuyết, trong bông tuyết lại mang theo những tia đỏ rực. Thương đoạn đao gãy, tiếng leng keng vang lên không ngừng. Đám thích khách này thật sự đều liều mạng, bản lĩnh cũng không yếu. Chỉ tiếc là bọn họ phải đối mặt với Sở Hoan. Đao của hắn là bảo đao, chiêu thức nhanh chóng. Trong ánh đao thương, lại có mấy thi thể đứt cổ ngã lăn ra mặt đất.

Đao của hắn quả nhiên đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không ai ngăn nổi đao của hắn. Sở Hoan đoán bọn họ còn có quân chi viện. Thời điểm bọn họ chém giết, lại có mười mấy bóng người xuất hiện bốn phía, tổng cộng từ đầu tới cuối phải được hơn bốn mươi người rồi.

Tiếng chém giết vang lên không ngừng. Mười mấy người vây quanh hai người Sở Hoan mà tấn công. Bọn họ hiển nhiên cũng không muốn để hai người Sở Hoan sống sót, mệnh lệnh hiển nhiên là giết chết chứ không phải bắt sống. Cho nên mỗi thích khách ra đòn đều là sát chiêu cay độc. Mà hai con cọp bọn họ phải đối đấu cũng không nhân từ khách sáo với bọn họ chút nào. Hai bên vốn có ý nghĩ, ngươi không chết thì ta vong.

Thi thể ngổn ngang trên mặt đất. Đám thích khách vây công hai người Sở Hoan mặc dù hung hãn không sợ chết nhưng trong ánh mắt bọn họ cũng phải lộ ra vẻ kinh hãi như chim sợ cành cong.

Bọn họ cảm thấy mình không phải đang đối mặt với con mồi, mà dường như cũng không phải là con người. Bọn họ vốn giết người không nương tay, lạnh lùng vô tình nhưng tối nay gặp hai người này giết người còn tàn khốc hơn, không hề nương tay với tất cả kẻ địch tới gần bọn họ. Không ít thích khách cảm thấy dường như ngược lại mình đã biến thành con mồi.

Áo quần Sở Hoan và Lang Oa Tử đã nhuộm đỏ, thậm chí trên mặt đầu máu tươi. Đây đều là máu của kẻ thù, nhưng trong lòng Sở Hoan hiểu rất rõ, nếu đánh tiếp thì khẳng định không phải là đối thủ của đám người này. Thường nói song quyền nan địch tứ thủ. Đám người này từng người đều không lợi hại mấy nhưng mấy chục người tụ lại, hơn nữa đều là dân liều mạng thì rất khó xơi.

Hai người bọn họ có thể bình yên vô sự, tất nhiên bởi bản lĩnh của bọn họ rất cao nhưng nguyên nhân quan trọng nhất chính là bởi tinh lực và thể lực của bọn họ có hạn.

Tinh lực của bọn họ khiến bọn họ có thể phán đoán chính xác nhất, lựa chọn né tránh và xuất kích chính xác nhất bên trong đao thương kiếm ảnh. Mà thể lực sung túc của bọn họ có thể cam đoan là thân thể có thể chấp hành đúng mệnh lệnh của đại não.

Nhưng Sở Hoan hiểu rất rõ, chém giết hao phí thể lực và tinh lực nhất. Hơn nữa đám thích khách này dù là người liều mạng nhưng cũng không phải là đám người ô hợp, âm hiểm xảo trá. Mình nếu không nghĩ được biện pháp thì chém giết tiếp, không khéo bọn họ sẽ bị lật thuyền trong mương.

Chỉ là giờ phút này tuy đã có mười mấy người phơi thây trên mặt đất nhưng bọn họ cũng không có ý định lùi bước. Bọn họ tựa như nhận ra, chỉ cần kéo dài tiếp thì sẽ có thể tìm được cơ hội giết chết Sở Hoan.

Mục tiêu chủ yếu của thích khách đặt trên người Sở Hoan. Hai thanh búa, ba cái roi dài, hai cây trường thương đâm thẳng về phía Sở Hoan.

Trong loại loạn chiến này, căn bản không cho phép người khác thi triển từng chiêu từng thức. Ánh đao lóe lên, hoàn toàn là đọ tốc độ phản ứng và sức lực. Binh khí của vài tên thích khách hầu như đã bịt kín đường đi của Sở Hoan. Dường như chỉ có cách nhảy xuống đầm nước phía sau là được mà thôi. Nhưng thân thể Sở Hoan bỗng nhiên uốn éo. Người đâm trường thương ra thấy một cảnh không thể tưởng tượng được, trường thương của mình rõ ràng đâm lên người Sở Hoan nhưng cảm giác lại cho hắn biết là hắn không đâm trúng gì hết.

Đám thích khách đều thấy thân thể Sở Hoan vặn vẹo một cách rất quái dị. Đó là động tác mà người bình thường không cách nào làm được. Trong ranh giới ngàn cân treo sợi tóc này, chỉ có Sở Hoan mới có thể thi triển ra được.

Bọn họ đương nhiên không biết, đây là do hắn trong thời gian hai năm đã liên tục đột phá ba đạo chiếu luân, phù trần, tịnh thổ trong Long Tượng kinh.

Long Tượng kinh có tám đạo là chiếu luân, phù trần, tịnh thổ, bảo tượng, đại nghiêm, thanh minh, kim quang, thiên thần. Sở Hoan đột phá ba đạo đầu, chiếu luân luyện khí, phù trần luyện cốt, tịnh thổ luyện da. Đặc biệt là dưới sự trợ giúp của La Đa, sau khi đột phá Tịnh Thổ đạo, thân thể Sở Hoan đã được cải biến, thậm chí có thể nói là sau khi đột phá, chất lượng thân thể Sở Hoan đã biến hóa đạt tới trước nay chưa từng có. Nếu như nói thân thể của con người bình thường giống như một khối ngọc dính bùn đất chưa được mài dũa, căn bản không cho thấy được giá trị thì lúc này thân thể của Sở Hoan tựa như hạt ngọc đã được rửa sạch bụi bặm, biến thành một khối mỹ ngọc tuyệt đẹp.

Thể chất như vậy, nếu tu luyện Long Tượng kinh càng lâu thì càng tạo căn cơ vững chắc. Như hiện giờ, thay đổi đã mang lại cho Sở Hoan không ít ích lợi rồi.

Tính nhanh nhẹn, tính dẻo dai của thân thể hắn đều được đề cao trước nay chưa từng có. Động tác người bình thường không cách nào tưởng tượng được, hắn lại có thể làm được.

Thân thể Sở Hoan vặn vẹo tránh thoát khỏi trường thương, theo Sở Hoan thấy chỉ là một động tác dễ dàng như đám thích khách nhìn lại đều cảm thấy vô cùng kinh hãi. Dựa vào thân thể vặn vẹo mà tránh thoát trường thương, đây là chuyện con người có thể làm được sao?

Sở Hoan đương nhiên không muốn nghiên cứu vấn đề học thuật với bọn họ. Tay trái hắn thò ra, nhanh như quỷ mị, liên tục đoạt lấy hai cây trường thương. Huyết Ẩm Đao trong tay hắn chém ngược lại, đánh bay một cây roi dài, cười lạnh một tiếng, cánh tay lại vung lên. Hai cây trường thương bắn ra nhanh như điện, đâm vào lồng ngực hai gã thích khách, xuyên thẳng qua. Trường thương mang theo máu tươi, đâm thủng thân thể bọn họ.

Sở Hoan ra tay liên tục, không dây dưa dài dòng, lạnh lùng mà quyết đoán, giết người trong vòng vây, thần uy lẫm liệt, thiên hạ vô song, giống như thiên thần giáng trần vậy.

Đặc biệt là một khắc khi trường thương đâm ra, cười lạnh thành tiếng, sát ý dạt dào. Hai con ngươi hắn như điện, lạnh lẽo vô tình, người cạnh đó nhìn lại đều sợ hãi. Vốn thế công của đám thích khách cũng cực kỳ hung mạnh nhưng khí thế của Sở Hoan như vậy liền khiến nó yếu đi nhiều. Đám thích khách vây quanh đó dù không lui lại ngay lập tức nhưng thực sự không dám ra tay vây đánh nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.