Lang Oa Tử đánh giáp lá cà với địch, mặc dù chiếm được binh khí của
địch, cũng vô cùng hung hãn, thế nhưng võ công của gã không sánh được
với Sở Hoan, sống lưng bị chém một đao, quần áo rách, máu tươi chảy ra, chẳng qua mặt gã không biểu tình, không thèm quan tâm thương thế trên
người.
Thừa dịp đám thích khách không dám đánh tới, lúc này Sở Hoan mới dựa tới gần Lang Oa Tử, thấp giọng nói:
- Thế nào?
Lang Oa Tử lắc đầu, ý bảo không sao.
Sở Hoan nói chuyện cực thấp:
- Phía sau thác nước này không phải là một bức tường chết, vừa rồi ta nhìn thấy, đằng sau màn nước dường như có một sơn động… Chờ lát nữa
thấy ta phóng tới thác nước, ngươi lập tức theo sau, đừng nghĩ gì khác, vọt tới phía sau thác nước là được.
Tiếng thác nước bên
cạnh cực lớn, Sở Hoan dựa bên cạnh Lang Oa Tử nói chuyện, giọng nói lại rất nhẹ, những thích khách kia không dám tới gần, chỉ thấy dường như
Sở hoan đang nói gì đó với Lang Oa Tử, nhưng lại không nghe rõ hắn rốt
cuộc nói gì. Mặc dù miệng Lang Oa Tử không thể nói, nhưng thích giác
lại cực kỳ linh mẫn, nghe được Sở Hoan nói như vậy, gã khẽ vuốt cằm, tỏ vẻ đã hiểu.
Vừa rồi Sở Hoan đột nhiên phát hiện, phía sau
thác nước kia lại có một thạch động, cũng không phải tường đá, hắn cảm
thấy câu trời không tuyệt đường người đúng là rất có đạo lý.
Hiện giờ hắn chỉ lo lắng Cừu Như Huyết và Bạch Hạt Tử rốt cuộc thế
nào, hai người này chưa ai trở về, nếu như họ đang ở gần, bên này chém
giết đã lâu, họ nhất định nghe được động tĩnh, đến giờ còn chưa trông
thấy tung tích của họ, xem ra rất có thể lành ít dữ nhiều.
Sở Hoan thầm tự trách trong lòng, xưa nay hắn làm việc cũng coi như chu đáo, rất ít khi xuất hiện tâm thần không tập trung, thế nhưng Tố Nương nhiễm dịch bệnh khiến cho tâm tình hắn nôn nóng, lo lắng bệnh của Tố
Nương, mặc dù không nói tới rối loạn, nhưng bình thường cẩn thận giờ
lại sơ sót rất nhiều. Hắn nghe Chu Nhân Khang nói có thần y, liền vội
muốn tìm được thần y Diêm Bình Sĩ, cũng chưa từng nghĩ tới Huyện lệnh
huyện Thanh Đường lại dám tính toán thiết kế ám hại mình, bởi vậy mới
dẫn đến cục diện nguy hiểm lúc này. Nếu như Bạch Hạt Tử và Cừu Như
Huyết thật sự ngộ hại, tất cả đều bởi vì mình nhất thời sơ ý chủ quan,
không phát giác ra tâm tư độc ác của Chu Nhân Khang.
- Cẩn thận!
Sở hoan đang đề phòng, đột nhiên vươn tay đẩy Lang Oa Tử. Lang Oa Tử
xuất thủ gần như cùng lúc Sở hoan đẩy vai, hai người đều lui về sau hai bước. Cùng lúc đó hai mũi tên rơi thẳng xuống từ trên không trung, tựa như từ trên trời xuống, nếu như không phải hai người phản ứng nhanh
chóng, hai mũi tên đã xuyên qua đỉnh đầu họ.
- Bên trên cũng có thích khách!
Sở Hoan trầm giọng nói.
Ở vách đá trên thác nước, hai thích khách một trái một phải, họ cầm
trường cung trong tay, mũi tên vừa rồi đúng là họ bắn xuống từ phía
trên.
Vốn bên trên có đồng bạn tương trợ, những thích khách
vây mà không lên phía dưới nên vui mừng mới đúng, nhưng Sở Hoan rõ ràng nhìn thấy, có không ít thích khách ngẩng đầu nhìn lên, trong đôi mắt lộ vẻ phẫn nộ.
Sở Hoan kỳ quái trong lòng, không biết tại sao giờ phút này lại xuất hiện ánh mắt như vậy.
- Không nên sợ chết.
Trong đám người rốt cuộc có người trầm giọng nói:
- Chúng không trụ được, cùng tiến lên.
Sau tiếng nói, mọi người đều nắm chặt tay, tạo thành hình bán nguyệt dần ép tới.
Vách đá thác nước, hai tiễn thủ đã lấy mũi tên, đang muốn giương cung cài tên, hai bóng người lại vọt ra từ phía sau, hai bóng người này lặng yên không tiếng động, hai tiễn thủ không kịp chuẩn bị, đợi lúc hai
bóng người kia đến gần, hai tiễn thủ muốn phản ứng đã không được, hai
cây đao chém xuống trước mắt, hai tiễn thủ đều kêu thảm một tiếng, ngã
xuống từ trên vách đá.
Bùm bùm hai tiếng, hai cỗ thi thể rơi vào trong đầm nước, nước máu tóe lên. Hai cái đầu vươn ra từ trên vách đá, Sở Hoan liền nghe được một giọng nói quen thuộc:
- Đại
nhân, phía trên đều dọn dẹp sạch sẽ rồi… Con bà nó, con chó Chu Nhân
Khang không biết trốn đi nơi nào… Ài, chuyện này… !
Hai người đột nhiên nhô ra, đúng là Bạch Hạt Tử và Cừu Như Huyết.
Tại sao Cừu Như Huyết và Bạch Hạt Tử lại ở cùng một chỗ, trong lúc
nhất thời Sở Hoan không rõ ràng lắm, nhưng trông thấy hai người này vẫn còn sống tốt, Sở Hoan không khỏi giật mình, lúc trước mặt hắn như phủ
băng, lúc này chợt cười to lên nói:
- Lão Bạch, Cừu huynh,
hai người còn chưa chết sao? Rất tốt, ta đang lo lắng hai người các
ngươi không dùng được, bị người ta thuận tiện thu thập!
Lang Oa Tử thấy Bạch Hạt Tử cùng Cừu Như Huyết đột nhiên xuất hiện, lông
mày hơi giãn ra, khuôn mặt vốn lạnh lẽo cũng dịu đi một chút.
Bạch Hạt Tử giải quyết tiễn thủ trên vách đá, vươn đầu nhìn xuống phía dưới đều là người đông nghịt, mấy chục người tạo hình bán nguyệt vây
quanh Sở Hoan cùng Lang Oa Tử bên đầm nước, trong lòng quả thực lắp bắp kinh hãi, bọn họ vừa nghe tiếng chém giết bên này, nhưng vạn lần không nghĩ tới bên này lại có nhiều thích khách như vậy.
Gã đang
giật mình, lại thấy được bóng dáng cách đó không xa lóe lên, còn chưa
kịp phản ứng đã thấy Cừu Như Huyết nhảy xuống từ vách đá, trong lòng
lại cả kinh, liền thấy Cừu Như Huyết rơi vào trong đầm nước, mặc dù tư
thế rơi xuống nước không dễ nhìn, lại bình yên vô sự, nhanh chóng leo
lên bờ, nắm chặt Hàn Nguyệt Nhận trong tay, toàn thân ướt nhẹp, tới bên người Sở Hoan, thấp giọng nói:
- Đại nhân, xem ra lần này khó giải quyết, đám người này đã sớm mai phục bên cạnh!
- Muốn lấy mạng của ta, sợ rằng còn chưa đủ người đâu!
Sở Hoan cười lạnh nói, liếc Cừu Như Huyết một cái, hỏi:
- Cừu huynh không có gì lo ngại chứ?
- Dựa theo phân phó của đại nhân, đi tới bên kia tìm thần y, đi không bao xa liền phát hiện tình hình trước mặt không đúng.
Cừu Như Huyết cười lạnh nói:
- Biết được bên này có mai phục, đại nhân cùng Vô Song ở cùng một chỗ, có thể tự bảo vệ mình, chỉ sợ Bạch Hạt Tử bị người mưu hại, cho nên
tranh thủ thời gian đi tìm hắn, cũng may đến sớm một bước, tên này bị họ Chu kia đâm một đao phía sau… !
Gã chưa nói dứt lời, một
tiếng phốc vang lên, bọt nước văng khắp nơi, nước tràn ra từ trong đầm
làm ướt quần áo Sở hoan, là Bạch Hạt Tử đứng trên vách đá do dự một
chút, cuối cùng cắn răng một cái, học theo bộ dáng Cừu Như Huyết nhảy từ trên xuống.
Bạch Hạt Tử leo khỏi đầm nước, khóe miệng hơi run rẩy, hùng hổ nói:
- Con bà nó, đại nhân, họ Chu đúng là phản đồ, tên kia đánh lén ta!
- Là ta tin nhầm tiểu nhân.
Lúc này Sở Hoan rốt cuộc xác định Chu Nhân Khang quả nhiên là phản đồ, gã trăm phương ngàn kế muốn dẫn mình tới nơi này, nghĩ tới lúc Chu
Nhân Khang tới nơi này, bộ dáng lo lắng, nói rằng đêm nay xuất hành sợ
rằng sẽ bị loạn phỉ quấy rối, không bằng ban ngày tới. Sở Hoan thầm
than trong lòng, hắn đề phòng nơi chốn, thật không ngờ dĩ nhiên tin lầm một tiểu nhân như vậy, lật thuyền trong cống, nói tới nói lui, vì Chu
Huyện lệnh kia mới thật sự là loạn phỉ:
- Lão Bạch, ngươi thương ở đâu?
- May mắn Cừu đại hiệp đến kịp.
Bạch Hạt Tử nói:
- Không nghĩ tới họ Chu lại hạ độc thủ sau lưng, nếu không phải Cừu
đại hiệp hô một tiếng, họ Chu bối rối mất chính xác, dao găm đâm vào
vai ta, nếu không mạng này sẽ mất trong tay tên tiểu nhân hèn hạ kia
rồi.
Sở Hoan thấy vai Bạch Hạt Tử được cột bằng dây lưng,
hiển nhiên Cừu Như Huyết đã xử lý đơn giản miệng vết thương cho Bạch
Hạt Tử.
- Đến đông đủ rồi.
Trong thích khách có người cười lạnh nói:
- Đầu Sở Hoan trị giá bao nhiêu bạc, các huynh đệ rõ ràng trong lòng, mấy tên tự tìm đường chết bên cạnh, đầu cũng không rẻ, có bản lĩnh cứ
việc đi lên lấy đầu người.
Sau tiếng nói, mọi người lại giết tới như ong vỡ tổ. Mặc dù ra vẻ trấn định, nhưng Bạch Hạt Tử trông thấy tình hình trước mắt cũng hơi biến sắc.
Đây cũng không phải một đám sơn tặc, mấy chục người này nhìn từ vũ khí sử dụng đều từng
luyện qua võ công, tuyệt đối không phải thổ phỉ cầm một thanh đao lên
núi tự xưng đại gia.
Mắt thấy đám thích khách anh dũng xông lên, đột nhiên nghe được Sở Hoan trầm giọng nói:
- Tất cả đi theo ta… !
Liền thấy hắn không hề nghênh địch, trái lại xoay người tiến tới bên
thác nước kia. Bạch Hạt Tử cùng Cừu Như Huyết đang kinh ngạc, liền thấy Lang Oa Tử theo sát sau lưng Sở Hoan, cũng tiến tới thác nước, hai
người này kịp phản ứng, không do dự nữa, theo sát phía sau.
Sở Hoan nhảy lên một khối nham thạch, thân hình đột nhiên nhảy lên,
toàn thân giống như viên hầu, xông thẳng vào trong thác nước kia, nháy
mắt liền tiến vào trong.
Lang Oa Tử theo phía sau, cũng nhảy vào trong thác nước. Cừu Như Huyết theo sát phía sau, đợi đến lúc Bạch Hạt Tử nhảy qua cuối cùng, thân thể chịu không được lực của thác nước, mặc dù cũng vọt vào trong thác nước kia, thế nhưng thân thể nhanh
chóng rơi xuống, Bạch Hạt Tử giật mình, đúng lúc này có một cánh tay
bắt được gã kéo vào trong thác nước.
Bạch Hạt Tử còn chưa
thở ra hơi, lập tức ho khan, cảm thấy trước mắt đen sì, còn chưa kịp
phản ứng, chợt nghe được Sở Hoan ở bên nói:
- Lão Bạch né tránh!
Đao phong chợt nổi lên, Bạch Hạt Tử phản xạ có điều kiện quay đầu lại, phát hiện trong thích khách cũng có người xuyên qua thác nước tiến vào bên trong, chẳng qua lúc này Sở Hoan một mình giữ cửa, người kia còn
chưa đến gần, Sở Hoan chém tới một đao, thích khách kia bị Huyết Ẩm Đao chém trúng, máu tươi tràn ra, toàn thân cũng bị lực thác nước đánh vào, rơi xuống giống như viên đá.
Lập tức lại có hai cây trường thương xuyên qua thác nước, đâm vào bên trong. Sở Hoan vung đại đao
chặt đứng đầu hai cây trường thương, trường thương thu hồi, Sở Hoan vẫn nắm chặt đại đao, sẵn sàng đón địch, đề phòng có người xông qua thác
nước.
Tiếng thác nước rất vang, cách thác nước nhìn không
thấy cảnh tượng bên ngoài, cũng không nghe được thanh âm bên ngoài,
không chỉ Sở Hoan nắm chặt đại đao, Lang Oa Tử cũng đã giương cung cài
tên, nhìn chằm chằm thác nước, chờ có người xông vào, lập tức bắn chết.
Giằng co một đêm, lúc này sắc trời đã tảng sáng, mặc dù rất mơ hồ,
nhưng Bạch Hạt Tử cũng đã nhìn rõ ràng, đằng sau thác nước này quả thật là một thạch động, thật ra thạch động này cũng không tính là quá lớn,
tối đa chỉ chứa được hơn mười người, bên tường nhấp nhô, có mũi đá nhô
ra, Bạch Hạt Tử cũng không biết đây là thạch động tự nhiên, hay bị
người đào, nếu nói là đào lại căn bản nhìn không ra dấu vết, cũng không biết có phải quá lâu năm dấu vết đã biến mất hay không.
Trên tường đá còn có dây leo, trên mặt đất lại bằng phẳng, nằm ngủ cũng thoải mái dễ chịu.
Chờ một lát, không thấy có động tĩnh nữa, Sở Hoan biết rõ mặc dù đối
phương là một đám người liều mạng, nhưng cũng sẽ không chịu chết uổng
phí, xông vào thác nước này rõ ràng chỉ có đường chết, sợ rằng không mấy người có gan xông tới.
Hắn cảm thấy toàn thân ướt nhẹp,
thật ra chính hắn cũng không biết đều là nước đọng hay còn xen lẫn mồ
hôi, tình thế lúc trước gấp gáp, nếu không phải phía sau thác nước có
thạch động như vậy, Sở Hoan cũng không biết tiếp theo nên làm gì bây
giờ, dù sao Bạch Hạt Tử cùng Lang Oa Tử đã bị thương, mặc dù thương thế không tính quá nặng, nhưng liên tục chảy máu chém giết, chẳng mấy chốc sẽ tiêu hao hết thể lực. Cừu Như Huyết đao pháp không yếu, nhưng đối
phương còn có hơn ba mươi người, thật sự liều chết, phía mình rốt cuộc
thế đơn lực bạc, thật sự muốn đối phương trọng thương, bên mình cũng
phải bỏ ra cái giá cực lớn.
Vươn tay gạt nước đọng trên trán, tùy tiện nhìn, Sở Hoan mới cười nói:
- Trước kia chỉ nghe nói tới Thủy Liêm Động, không thể tưởng được hôm nay cũng tìm được Thủy Liêm Động.
Mấy người thấy dưới khốn cảnh như vậy, Sở Hoan còn có thể cười ra
tiếng, đều bội phục lá gan của Sở hoan, chẳng qua Thủy Liêm Động trong
miệng Sở Hoan lại khiến mấy người không quá rõ ràng.