Cú đánh bằng thiết trượng của người đội nón tre kia, tuy không được
chuẩn bị đầy đủ, chỉ thuận thế quét qua, nhưng cú đánh này cũng vẫn
khiến cho Bạch Hạt Tử văng ra, thân thể chạm vào tường đá, miệng oa một
tiếng, hộc ra một ngụm máu tươi, nếu là một kích toàn lực của người đội
nón tre này, chắc chắn mạng của Bạch Hạt Tử sẽ mất dưới thiết trượng.
Trước đó Bạch Hạt Tử đã lường được bản lĩnh người đội nón tre không thấp,
nhưng vừa mới giao thủ mới phát hiện uy lực của đối phương cao hơn dự
đoán của mình. Gã cảm thấy đầu vai mình đau đớn kịch lietj, trong lòng
biết xương bả vai thương thế nghiêm trọng, cánh tay phải không cách nào
nhấc lên, nếu không có ý chí cứng cỏi chống đỡ, chỉ sợ dao găm trong tay đã rơi xuống đất.
Sau khi gã phun một ngụm máu tươi từ trong
miệng, toàn bộ lục phủ ngũ tạng giống như sóng gầm biển động, thậm chí
bởi vì chạm vào tường sinh ra lực va chạm cực lớn, khiến đầu của gã hơi
choáng váng.
Người đội nón tre đã đứng dậy, nắm chặt thiết trượng trong tay, khuôn mặt tràn đầy sát khí, nhìn chằm chằm Bạch Hạt Tử, bước tới gần.
…
…
Sở Hoan như hình với bóng đi theo sau lưng Trường Mi, trong chốc lát đã lien tục đâm ra bốn năm chiêu, chẳng
qua đều bị Trường Mi né tránh. Trường Mi cũng không có trả đòn, dường
như chơi trốn tìm với Sở Hoan, né tránh trong mật thất. Động tác của Sở
Hoan tràn đầy sức bật, nhanh nhẹn linh hoạt, nhưng Trường Mi dáng người
cao gầy chạy trốn cũng rất nhẹ nhàng, mỗi lần đều có thể tránh được
chiêu số của Sở Hoan, nhanh chóng tránh né.
Tăng bào màu lục của
lão trong khi di động tung bay phiêu hốt, Sở Hoan thấy thân thể lão nhẹ
nhàng như thế, lại không thấy lão phản kích, trong lòng hơi kỳ quái, lo
lắng Trường Mi có quỷ dị khác, lúc tấn công cũng dốc lòng đề phòng.
Hắn chứng kiến Bạch Hạt Tử bị người đội nón tre đánh bay ra ngoài, lại
trông thấy người đội nón tre tới gần Bạch Hạt Tử, thân thể Bạch Hạt Tử
dựa vào tường đá, nhìn qua dường như đã không còn lực hoàn thủ, nếu như
hắn tiếp tục đuổi theo Trường Mi đang né tránh, chắc chắn Bạch Hạt Tử sẽ mất mạng dưới thiết trượng của người đội nón tre.
Sở Hoan đang
muốn qua cứu giúp, trong lúc đó thoáng nhìn thân thể Trường Mi bỗng
nhiên dừng lại, bỗng nhiên hất đầu, hai lông mi thật dài vung tới.
Trong nháy mắt này, linh quang lóe lên, chẳng biết vì sao, dường như Sở Hoan
có khứu giác trời sinh, hắn cảm thấy Trường Mi một mực né tránh làm ra
động tác này, chỉ sợ cất giấu nguy hiểm thật lớn, phán ứng của hắn cũng
rất nhanh chóng, khi cặp lông mày của Trường Mi kia vung ra, thân thể Sở Hoan dĩ nhiên nhảy về phía sau theo bản năng.
Vút vút vút!
Một loạt tiếng gió xẹt qua, Sở Hoan mơ hồ chứng kiến phía trên mặt mình,
chẳng qua mấy thốn, có thứ gì đó xẹt qua, lóe lên rồi biến mất, thậm chí nhìn không rõ là vật gì.
Trường Mi nhìn thấy dường như Sở Hoan biết trước, dĩ nhiên tránh thoát một kích này, cũng hơi biến sắc.
Thời điểm này, Sở Hoan nghe được bên kia truyền tới giọng nói của Kỳ Hoành:
- Đại nhân không cần phân tâm, ta tới cứu người!
Sở Hoan đưa ra thủ thế trước khi phát động công kích, chính là muốn ba
người toàn lực xuất kích, cố gắng một kích đắc thủ, tuyệt đối không thể
đánh lâu, chỉ có đánh cho đối phương trở tay không kịp, mới có thể thay
đổi cục diện.
Tình cảnh của họ tối này, vốn là dùng yếu địch
mạnh, muốn chiếm cứ thượng phong, nhất định phải dành được tiên cơ trogn thời gian ngắn nhất.
Ba người cùng ra tay, đột nhiên phát động
công kích, Kỳ Hoành gần như là lập tức đánh gục hòa thượng trọc đầu
không hề phòng bị, Bạch Hạt Tử cũng gần như bị người đội nón tre đánh
thương trong thời gian ngắn, chủ lực hai bên, Sở Hoan và Trường Mi trong lúc nhất thời chưa phân ra cao thấp.
Một lần phát động công kích đột nhiên này, từ biểu hiện của hai bên có thể nói ở thế hòa, dường như cũng không chiếm được tiện nghi, nhưng bên Sở Hoan không có đạt được
kết quả dự đoán trước đó, không thể thay đổi thế cục, trên thực tế từ
góc độ nào đó mà nói, lần ra tay đột nhiên này vẫn thất bại.
Người đội nón tre đã vung thiết trượng, đánh thẳng về phía Bạch Hạt Tử. Trong tích tắc này, người đội nón tre nghe được kình phong vang lên sau lên,
lại nghe được tiếng hét lớn giống như mãnh hổ của Kỳ Hoành, gã biết nếu
mình đánh thiết trượng này ra ngoài, chắc chắn sẽ lấy được tính mạng của Bạch Hạt Tử, nhưng thanh thế đằng sau cực kỳ mãnh liệt, có thể đánh gục Bạch Hạt Tử, mình lại vô lực ứng phó tập kích đằng sau.
Kinh
nghiệm chiến đấu của người này cực kỳ phong phú, phán đoán tình thế cực
kỳ chuẩn xác, Bạch Hạt Tử thương thế không nhẹ, gần như không có sức
hoàn thủ, người đội nón tre đương nhiên không thể mạo hiểm bản thân tổn
thương mà lấy tính mạng Bạch Hạt Tử.
Trong mắt gã, Bạch Hạt Tử
là cừu non đợi làm thịt, mình hoàn toàn có thể thu thập Kỳ Hoành sau
lưng trước, sau đó giết chết Bạch Hạt Tử.
Năng lực khống chế của
gã rất mạnh, thiết trượng kia vốn đánh thẳng về phía trước, lại cứ thế
bị gã thu lại, cánh tay khẽ cong, thiết trượng đã vươn ra từ dưới xương
sườn gã, đánh thẳng về phía Kỳ Hoành tập kích phía sau, biến chiêu này
cực nhanh, hơn nữa động tác đẹp đẽ, thiết trượng kia giống như độc xà.
Người đội nón tre cực kỳ tự tin trong lòng, cho rằng đối phương không thẻ
tưởng được mình có thể lập tức xuất ra diệu chiêu này, gã đánh về phía
kình phong sau lưng, thế tới của đối phương nhanh chóng, chỉ cần không
đề phòng, có thể vừa vặn đụng vào thiết trượng của mình, nói không chừng chuôi thiết trượng có thể trực tiếp đâm vào thân thể Kỳ Hoành.
Tuy hòa thượng Đại Đức Tự là người xuất gia, lại dường như rất thiếu lòng
Bồ Tát, thiết trượng bọn họ theiets kế, vốn là một loại binh khí cực kỳ
ngoan độc, trượng có chín khúc, chuôi còn cố ý chế thành hình nhọn, có
thể tùy thời dùng như trường mâu.
Chẳng qua lúc này người đội nón tre phán đoán sai lầm, thiết trượng trong tay gã đánh ra sau một nửa,
lại cảm thấy theiets trượng không cách nào nhúc nhích về sau một tấc.
Người đội nón tre phản ứng nhanh chóng, dùng tốc độ nhanh nhất xoay người,
liền thấy Kỳ Hoành đã dùng một tay nắm lấy một đầu thiết trượng khác của mình, trên khuôn mặt kiên nghị kia không chút biểu tình, hai người đều
một tay cầm thiết trượng, mặt đối mặt. Cánh tay người đội nón tre co về
từng chút, Kỳ Hoành dùng khí lực toàn thân, nhưng khí lực cuối cùng
không so được với người đội nón tre, thân thể vẫn bị kéo tới từng chút
một, khoảng cách ngày càng gần, người đội nón tre nhếch miệng nhe rang
cười hung ác, một tay cầm thiết trượng, tay kia đã nắm thành đấm, trong
tiếng hô quát, quyền đánh thẳng về phía Kỳ Hoành, Kỳ Hoành cũng ra quyền gần như cùng một thời điểm.
Tuy gã tự biết mình không mạnh bằng
người đội nón tre, nhưng lúc này ra quyền, không chút do dự, buông tay
đánh cược một lần, biết rõ địch không lại, nhưng không thể buông tha!
Rắc!
Hai đấm đụng nhau, tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên, thân thể Kỳ Hoành chấn
động, sắc mặt lập tức tái nhợt, trong đôi mắt kia xẹt qua vẻ thống khổ
khó có thể chịu đựng, nhưng vẫn cắn rặng chịu đựng, khuôn mặt vẫn hung
ác, chẳng qua cơ mặt không khỏi bắt đầu run lên, cánh tay kia cuối cùng
mềm rũ xuống.
Người đội nón tre chậm rãi thu tay lại, dò xét đôi mắt Kỳ Hoành, khóe miệng lộ ra nụ cười lạnh, giọng nói lạnh lùng:
- Không biết lượng sức mình… !
Gã nâng một cước đá vào ngực Kỳ Hoành, gã ra chân rất nhanh, Kỳ Hoành
tránh không kịp, bị một cước này đá bay ra ngoài, rơi trên mặt đất, vốn
giãy dụa hai cái, lập tức oa một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi, trên
trán đã đổ mồi hôi to như hạt đậu.
Lúc này trái tim Sở Hoan đã
trầm xuống, hắn nghĩ rằng đối phương sẽ rất mạnh mẽ, lại không ngờ mạnh
như vậy, tuy Kỳ Hoành giết chết hòa thượng trọc đầu, nhưng trong giây
lát, Bạch Hạt Tử cùng Kỳ Hoành trước sau bị người đội nón tre đánh
thương, thực lực đối phương mạnh mẽ quả thực vượt khỏi dự liệu của hắn.
Tình thế nguy cấp, Sở Hoan thầm nghĩ bắt giặc trước bắt vua, bắt Trường Mi
lại, thế nhưng thân hình Trường Mi nhẹ nhàng tung bay cực kỳ nhanh nhẹn, hai người giống như hai bóng ma ở trong mật thất.
Trân Ni Ti
cùng Bố Lan Thiến một mực nhắm mắt, nhưng bên tai truyền đến tiếng chém
giết cùng mùi máu tươi đã lan ra trong mật thất, điều này khiến cặp song sinh toàn thân run rẩy, hai tay che mắt, không dám mở ra.
Người
đội nón tre một cước đá bay Kỳ Hoành, khuôn mặt lộ ra nụ cười dữ tợn,
nắm thiết trượng, gã gần như là liên tục đánh Bạch Hạt Tử cùng Kỳ Hoành
trong giây lát, tuy rằng bị Bạch Hạt Tử làm thương đầu vai máu tươi đầm
đìa, gã lại giống như người không có việc gì, vẻ mặt đắc ý, đột nhiên
nghe được sau lưng truyền đến tiếng nói:
- Nạp mạng đi… !
Tuy rằng Bạch Hạt Tử thương thế nghiêm trọng, nhưng thấy được Kỳ Hoành cũng bị đá bay ra ngoài, gã chịu đựng đau đớn toàn thân, gom hết khí lực,
thừa dịp người đội nón tre đắc ý, tới gần từng bước. Gã vốn là thổ phỉ,
không nói tới quang minh chính đại gì, muốn liều chết đâm người đội nón
tre từ phía sau, chờ đến lúc tới gần, đã toàn lực nhào về phía trước,
dồn hết khí lực nắm chặt dao găm, đâm thẳng vào lưng người đội nón tre.
Người đội nón tre này cũng không quay đầu lại, mắt thấy chủy thủ Bạch Hạt Tử
gần trong gang tấc, người đội nón tre đột nhiên vung ngược chân, giống
như ngựa vung đuôi, một cước đá thẳng vào bụng Bạch Hạt Tử. Bạch Hạt Tử
căn bản tránh không kịp, bị đá bay ra ngoài lần nữa, cả người rơi xuống
đất, lúc trước gã bị thiết trượng đánh trúng, lại va chạm với tường đá
nặng nề, lục phủ ngũ tạng đã sóng gầm biển động, một cước này đá gã rơi
xuống đất, Bạch Hạt Tử cảm thấy nội tạng mình bị một cước này đá nát,
đau đớn không thôi, muốn giãy dụa, nhưng toàn thân không còn khí lực,
thậm chí trong nhất thời hô hấp cũng rất khó khăn.
Đúng lúc này
nghe được tiếng bước chân dồn dập, lập tức, một người nhảy ra từ trong
khe đá, đúng là một người đội nón tre khác tiến vào dẫn Nặc Cự La. Một
tay gã mang theo thiết trượng, một tay kéo theo một hòa thượng áo xám
thân hình cao lớn, hòa thượng áo xám kia dường như không có cảm giác,
mặc kệ gã đẩy ra ngoài.
Người đội nón tre ném hòa thượng áo xám
qua một bên, vốn liếc nhìn chung quanh, lập tức nhìn về phía đồng bạn
đội nón tre của mình, trầm giọng nói:
- Đạt Nan, ngươi thế nào?
- Trung Nguyên có câu, nói là thiêu thân lao đầu vào lửa, hôm nay ta mới hiểu được cái gì gọi là thiêu thân lao đầu vào lửa.
Người đội nón tre tên Đạt Nan kia cười lạnh.
Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử đã không thể đứng dậy, hai người đội nón tre không hề quan tâm tới họ, mà đưa mắt về phía Sở Hoan cùng Trường Mi, thấy hai bóng người đan xen nhau, chợt nghe Trường Mi trầm giọng nói:
- Sở Phò mã, dừng tay!
Một bóng người nhảy ra, Sở Hoan muốn theo sát, hai gã thiết trượng đã sớm
chuẩn bị sẵn, vươn thiết trượng ra, đánh tới Sở Hoan, hai thiết trượng
này đều hùng hồn có lực, Sở Hoan không dám đón đỡ, lui về phía sau, kéo
một khoảng cách, hai người đội nón tre còn muốn tiến lên, Trường Mi đã
trầm giọng nói:
- Dừng tay, lui ra!
Hai người đội nón tre lập tức dừng lịa, lui ra sau lưng Trường Mi, một trái một phải, giống như hai hộ pháp kim cương.
Trường Mi mặt không biểu tình nhìn Sở Hoan, chắp tay trước ngực, lắc đầu thở dai:
- Sở Phò mã, ta đối đãi chân thành, vì sao ngài không biết tốt xấu như thế?
Lão nhìn Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử bị thương không dậy nổi, ra vẻ bất đắc dĩ:
- Đây là kết quả Sở Phò mã muốn thấy!
Điều này đương nhiên không phải kết quả Sở Hoan muốn.
Chuyện trên đời, nhiều khi đều không diễn ra theo suy nghĩ của mình.
Sở Hoan thần sắc lạnh lùng đến đáng sợ, Trường Mi đã nói:
- Sở Phò mã, hai bộ hạ này của ngài, thương thế rất nặng!
Lão chỉ vào hòa thượng áo xam vừa được dẫn tới:
- Nặc Cự La ở nơi này, mỹ nhân còn ở nơi này, tài vật cũng còn ở nơi này, chỉ cần Phò mã đại nhân nói ra Chân Ngôn, bần tăng sẽ lập tức chưa
thương cho hai gã bộ hạ… Mà hết thảy hứa hẹn lúc trước, vẫn chắc chắn y
nguyên!
Giọng Trường Mi chưa chấm dứt, đột nhiên kình phong lại
nổi lên, khuôn mặt Sở Hoan vốn lạnh lùng tới cực điểm, lập tức lộ ra vẻ
vô cùng kinh ngạc, bởi vì hắn nhìn thấy, hai người đội nón tre sau lưng
Trường Mi, lại cùng lúc ra tay, thiết trượng trong tay họ, không thể
tưởng được một trái một phải hợp lực đánh về phía Trường Mi không hề
phòng bị.
Bạch Hạt Tử và Kỳ Hoành không thể nhúc nhích trên mặt
đất đều thấy được một màn không thể tưởng tượng này, hai người đội nón
tre ra tay quyết đoán, nghiễm nhiên muốn đưa Trường Mi vào chỗ chết.