Trường Mi đều đặt lực chú ý lên người Sở Hoan, tuy Sở Hoan chỉ còn lại
một người, nhưng Trường Mi cũng không dám phát lờ Sở Hoan, thiết trượng
hai bên đánh tới, sắc mặt Trường Mi đột biến, đã né tránh.
Chẳng qua hai người đội nón tre ra tay lúc này, đã sớm có chuẩn bị, hai người phối hợp quả thật không chê vào đâu được.
Có thể nói khinh công Trường Mi vô cùng cao minh, lúc trước Sở Hoan toàn
lực công kích như vậy cũng chưa thể làm thương Trường Mi, nhưng hai
người đội nón tre này hiểu rõ ràng năng lực của Trường Mi, biết khinh
công Trường Mi lợi hại, trong tích tắc Trường Mi lắc mình, thiết trượng
của hai người vô cùng ăn ý một trước một sau ngăn cản.
Trường Mi
nhìn thấy thiết trượng phía trước vô cùng hung mãnh, không đường né
tránh, không thể làm gì chỉ có thể dùng tay nắm lấy thiết trượng, muốn
mạnh mẽ ngăn cản, tốc độ ra tay của lão không chậm, quả thật bị lão bắt
được thiết trượng.
Rầm!
Một tiếng động vang lên, tuy rằng
Trường Mi nắm được thiết trượng đầu tiên, nhưng thiết trượng khác đã
hung hăng nện vào lưng Trường Mi, thân thể gày gò của Trường Mi không
cách nào thừa nhận đòn thế nghiêm trọng như vậy, toàn thân mềm nhũn,
người đội nón tre khác đã dùng sức rút thiết trượng ra, sau khi rời khỏi tay Trường Mi, tên kia lại vung một thiết trượng, rầm một tiếng, nện
vào ngực Trường Mi.
Trường Mi giống như diều đứt dây, bay ra
ngoài, lập tức rơi trên mặt đất. Thân thể cả lão nằm dưới đất, miệng
liên tục nhổ ra mấy ngụm máu tươi, cả người hấp hối.
Biến cố bất thình lình này khiến Bạch Hạt Tử và Kỳ Hoành kinh ngạc tới ngây người, thậm chí đã quên đau đớn trên người.
Trong mắt Sở Hoan cũng hiện ra vẻ khó tin.
Trong lòng hai người đội nón tre vẫn đề phòng Trường Mi, sau khi Trường Mi
rơi xuống đất, hai người nhanh chóng tách ra, cũng không tới gần Trường
Mi, chỉ nhìn xa xa, thần sắc dữ tợn khác thường.
Trường Mi gian nan ngẩng đầu, trong mắt hiện ra vẻ không dám tin, lão liếc hai người, rốt cuộc hỏi:
- Đây… Đây là vì cái gì… ?
Người đội nón tre tên Đạt Nan kia cười hắc chắc nói:
- Tôn giả, ngươi thông minh như vậy, lại không biết chúng ta muốn làm gì sao?
Đôi mắt Trường Mi chợt lóe lên, dường như đã hiểu được cái gì, thở dài:
- Hòa ra… Hóa ra các ngươi cũng muốn… cũng muốn đạt được Chân Ngôn… !
Đạt Nan cười lên ha ha, giọng nói như chuông đồng:
- Ta đã nói mà, Tôn giả nhất định sẽ hiểu được!
Trường Mi thở dài:
- Ta… ta cũng không bạc đãi các ngươi, các ngươi… các ngươi… !
- Không nhắc tới bạc đãi hay không.
Đạt Nan cười lạnh nói:
- Từ trước tới nay Bộ tôn đối với ngươi không tệ, thế nhưng lúc này bắt
cóc Sở Hoan, Bộ tôn biết không? Ngươi chẳng qua là muốn âm thầm lấy được Chân Ngôn!
Trường Mi nói:
- Ta… ta nghe không rõ, ngươi… các ngươi nói cái gì, tới… tới gần một chút… !
Một người đội nón tre khác cười lạnh nói:
- Đã đến nước này, ngươi còn muốn bịp bợm, không biết là rất ngu xuẩn
sao? Trong cặp lông mày dài của ngươi, cất giấu không dưới năm loại ám
khí, nếu chúng ta tới gần, nói không chừng sẽ bị ngươi đánh lén, Tôn
giả, chúng ta không ngu như vậy.
Trường Mi nằm dài trên mặt đất,
thương thế của lão còn nặng hơn Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử, dường như có
thể chết bất cứ lúc nào, nửa người dưới, máu tươi chậm rãi đổ ra, dường
như ngực đã bị đánh nát, lão phát ra tiếng cười cổ quái:
- Các
ngươi… các ngươi dám ham Chân Ngôn, dùng năng lực của các ngươi, có biết sẽ rơi vào kết cục gì… ? Từ nay về sau, các ngươi… cho dù các ngươi
chạy tới đây, Bộ tôn… Bộ tôn tuyệt đối không cho các ngươi sống sót… !
Đạt Nan cười ha ha nói:
- Tôn giả, dường như ngươi quen rồi, chính ngươi cũng muốn phản bội Bộ tôn, muốn đạt được Chân Ngôn.
Tên còn lại vẫn cẩn thận nhìn chằm chằm Đạt Nan:
- Lần này sau khi đạt được tung tích của Sở Hoan, ngươi căn bản không bẩm báo với Bộ tôn, mà tự mình bắt cóc Sở Hoan, đạt được Chân Ngôn. Đơn
giản là ngươi chứng kiến Bộ tôn bị thương ở sườn đồi, mới có thể một tay che trời bên ngoài. Tôn giả có thể phản bội Bộ tôn, như vậy Kim cương
đương nhiên cũng có thể phản bội Tôn giả.
Sở Hoan nghe Bộ tôn,
Tôn giả, Kim cương trong miệng chúng, cảm thấy đây là một loại xưng hô
của Đại Đức Tự, tuy rằng ngay từ đầu dựa vào giọng nói hắn đã đoán được
Trường Mi tuyệt đối không phải Bì Sa Môn, chẳng qua hắn cũng biết thân
phận không tầm thường của Trường Mi này tại Đại Đức Tự.
Bộ tôn trong miệng những người này, nếu Sở Hoan phán đoán không sai, có lẽ là Bì Sa Môn.
Hơn nữa miệng chúng nói rõ ràng, vị Bộ tôn kia bị thương ở sườn đồi, đang
bế quan chữa thương, Quỷ đại sư bị Bì Sa Môn hại chết, nhưng trước khi
chết Quỷ đại sư đã từng nói, Bì Sa Môn đã trọng thương, thậm chí phải
dưỡng thương vài năm.
Vị Tôn giả bế quan chữa thương kia, đương nhiên là Bì Sa Môn.
- Cho dù các ngươi đạt được… đạt được Chân Ngôn, từ nay về sau, cũng sẽ…
cũng sẽ ngày đêm không yên, Bộ tôn… Bộ tôn tuyệt đối sẽ không để các
ngươi có được… có được Chân Ngôn… !
Khí tức Trường Mi ngày càng yếu, khuôn mặt đã như tro tàn.
- Tôn giả, ngươi dám làm việc sau lưng Bộ tôn, không phải bởi vì thương
thế hiện giờ của Bộ tôn quá nặng, không cách nào xuất quan sao?
Đạt Nan cười lạnh nói:
- Thương thế của Bộ tôn, ít nhất cũng phải hai ba năm mới có thể khôi
phục, Phạt Đồ La Phất Đa La đã điên rồi, Nhĩ A Thị Đã cũng chết rồi,
nhìn chung Đại Đức Tự, dường như không ai là đối thủ của huynh đệ chúng
ta. Sau khi ngươi chết, Tôn giả vô pháp chủ sự, Đại Đức Tự chia rẽ, cho
dù huynh đệ chúng ta cao chạy xa bay, bọn hắn thực có người có thể tìm
được chúng ta sao?
Tuy Trường Mi sắp chết, nhưng vẫn phát ra tiếng cười cổ quái:
- Bộ tôn.. Bộ tôn bị thương, chắc chắn sẽ có một ngày khỏi hẳn… !
- Chúng ta có Chân Ngôn trong tay, đến lúc đó chỉ sợ Bộ tôn cũng không phải đối thủ của chúng ta.
Đạt Nan không hề sợ hãi:
- A Thị Đa, không biết sau khi ngươi chết, có cần huynh đệ chúng ta tụng niệm kinh siêu độ cho ngươi vài lần hay không?
- Nhưng… các ngươi còn không có được Chân Ngôn… !
Trường Mi bắt đầu thở hổn hển, cười lạnh nói.
Lúc này huynh đệ Đạt Nan đã chuyển ánh mắt về phía Sở Hoan.
- Sở Phò mã, nếu như không phải chúng ta, ngài chắc chắn sẽ bị A Thị Đa làm hại.
Đạt Nan cười nói:
- A Thị Đa làm người xảo trá, cho dù ngài thật sự đáp ứng điều kiện của
hắn, dùng Chân Ngôn đổi lấy những thứ kia, sau khi hắn đạt được Chân
Ngôn, ngài cũng tuyệt đối không thể mang những thứ kia đi, hắn nhất định sẽ giết ngài, thậm chí giết chết huynh đệ chúng ta, hắn không muốn cho
bất luận kẻ nào biết rõ hắn đã đạt được Chân Ngôn.
- Không sai!
Một người đội nón tre khác nói:
- Cũng không phải chúng ta muốn phản bội A Thị Đa, nhưng nếu chúng ta
không giết hắn, sau khi hắn đạt được Chân Ngôn, nhất định sẽ nghị biện
pháp giết chết chúng ta!
Sở Hoan cười nhạn đáp:
- Ý của
hai vị, ta nghe rõ. Giao dịch với A Thị Đa, hắn sẽ lừa gạt chúng ta,
nhưng giao dịch với các vị, các vị sẽ thành thật không lừa dối!
Hai người đội nón tre nhìn nhau, đều một tay dựng thẳng, cùng kêu một tiếng A Di Đà Phật, Đạt Nan vẻ mặt nghiêm nghị:
- Sở Phò mã, người xuất gia không nói dối, chỉ cần Phò mã có thể nói cho
Chân Ngôn, chúng ta cam đoan Sở Phò mã có thể thản nhiên rời khỏi nơi
này, hai vị bộ hạ của Phò mã, chúng ta cũng sẽ nhanh chóng chữa thương
cho họ.
Gã ra vẻ áy náy:
- Ra tay làm thương hai vị thí chủ, đó là vì mê hoặc A Thị Đa, kính xin Phò mã cùng hai vị thí chủ khoan dung!
Sở Hoan đang muốn nói chuyện, đột nhiên thân thể nhoáng một cái, một tay
đặt lên trán. Hai người đội nón tre lập tức cảnh giác, liền thấy Sở Hoan bỗng nhiên đặt mông ngồi xuống đất, Bạch Hạt Tử cùng Kỳ Hoành thấy thế, đều chấn động. Huynh đệ Đạt Nan mặt mũi tràn đầy nghi hoặc, liền thấy
Sở Hoan thò tay vào ngực mình, lập tức hơi dùng lực, chậm rãi vươn tay
ra, trong lòng bàn tay có một thứ gì đó rất nhỏ, dưới ánh lửa, phát ra
ánh sáng màu trắng nhạt.
Huynh đệ Đạt Nan nhìn nhau, trong mắt đều xẹt qua vẻ quái dị, Đạt Nan nói:
- Phò mã, đây là… ?
- Là thứ bắ ra từ trong lông mày A Thị Đa.
Đôi mày Sở Hoan nhíu chặt:
- Nó đâm vào ngực ta, thứ này… thứ này hình như là một cây châm… !
- Không phải châm.
Đạt Nan thở dài:
- Phò mã, đây là ám khí giấu trong lông mày A Thị Đa… Ngài bị ám khí của hắn đánh trúng rồi.
Gã liền quan tâm:
- Phò mã, ngài có cảm giác không khỏe gì?
Sở Hoan lắc đầu nói :
- Ta… ta không có cảm giác không khỏe gì.
Hắn bắt đầu muốn giãy, nhưng vừa động lại chán nản ngồi xuống đất, dường như không có khí lực.
Miệng hắn nói không có việc gì, nhưng kẻ mù cũng có thể nhìn ra Sở Hoan đã trúng độc.
Bạch Hạt Tử và Kỳ Hoành vốn trông cậy vào Sở Hoan còn có thể chuyển bại
thành thắng, lúc này thấy được ngay cả Sở Hoan cũng trúng độc, cảm thấy
nặng nề, sinh cơ cuối cùng đã không còn lại gì.
Huynh đệ Đạt Nan
thấy Sở Hoan không thể đứng dậy, trong mắt đều xẹt qua vẻ mừng rỡ, nhưng khuôn mặt lại nghiêm nghị, trái lại Trường Mi A Thị Đa đang hấp hối lại phát ra tiếng cười cổ quái, Đạt Nan quay đầu lại lạnh lùng nhìn A Thị
Đa, thiết trượng trong tay bay ra, lập tức rơi xuống nên vào lưng A Thị
Đa, A Thị Đa lại phun ra một ngụm máu, thân thể giãy dụa hai cái, đầu
rơi mạnh xuống đất, không động đậy được nữa.
Đạt Nan chậm rãi
nhích tới gần, cực kỳ cẩn thận, tới bên cạnh, A Thị Đa vẫn không nhúc
nhích, Đạt Nan cầm lấy thiết trượng, nhìn thấy một vũng máu lớn tràn ra
từ dưới thân A Thị Đa, dùng thiết trượng chọc, cuối cùng khóe miệng phát ra nụ cười đắc ý, quay đầu nói với Sở Hoan:
- Sở Phò mã, A Thị Đa đã chết, đại địch đã trừ rồi!
Một người đội nón tre khác đã vội nói:
- Phò mã, hiện giờ có thể yên tâm giao Chân Ngôn cho chúng ta.
- Đại Diệp, Phò mã bị thương, vẫn là thương thế của Phò mã quan trọng hơn, Chân Ngôn không tính cái gì.
Đạt Nan bước tới gần Sở Hoan, Sở Hoan trầm giọng nói:
- Không được qua đây… !
Đạt Nan vội nói:
- Phò mã, bần tăng chỉ muốn xem một chút thương thế của ngài.
- Ta không bị thương, càng không trúng độc.
Sở Hoan cắn rang nói.
Đại Diệp đáp:
- Đã là Phò mã không trúng độc, như vậy phải chăng có thể nói ra Chân Ngôn?
Gã liếc Bạch Hạt Tử cùng Kỳ Hoành
- Hai bộ hạ này của ngài thương thế không nhẹ, sau khi Phò mã nói Chân Ngôn ra, chúng ta cũng tiện nhanh chóng chữa thương.
Sở Hoan lộ ra vẻ do dự, Đạt Diệp còn muốn thúc giục, Đạt Nan lại lắc đầu ra hiệu với gã, tự mình nói với Sở Hoan:
- Phò mã, trời sắp sáng, đây cũng không phải nơi có thể ở lâu, ngài xem… ?
Sở Hoan hít một hơi thật sâu, cuối cùng cười khổ nói:
- Các ngươi nói không sai, Quỷ đại sư… truyền thụ Chân Ngôn cho ta, hơn
nữa hắn còn nói với ta, Chân Ngôn này chính là chí bảo của Đại Tâm Tông, không thể tùy tiện tiếp lộ ra ngoài, càng không thể tùy tiện truyền cho người khác.
Sở Hoan vừa nói, huynh đệ Đạt Nan xác định Sở Hoan biết rõ Chân Ngôn, ngăn chặn vui vẻ trong lòng, Đạt Nan nói:
- Quỷ đại sư là cao tăng Đại Tâm Tông chúng ta, chỉ tiếc… ài, hắn có thể
lưu Chân Ngôn lại, có thể thấy được vẫn nhớ mãi không quên Đại Tâm Tông
ta, biết rõ bảo vật của Đại Tâm Tông ta, vẫn phải trở về Đại Tâm Tông.
Sở Hoan nói:
- Các ngươi thật sự giữ lời?
- Phò mã có ý gì ?
- Nếu ta giao Chân Ngôn cho các ngươi, các ngươi quả thật cho hết ta hết thảy thứ này, lại để ta rời đi?
Sở Hoan nghiêm nhị nói.
Đạt Nan lập tức đáp:
- Người xuất gia không nói dối, điểm này, Phò mã yên tâm.
- Ngươi nói như vậy, thì không được.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Các ngươi phải thề!
Đạt Diệp hơi nóng vội khó dằn, Đạt Nan đã nói:
- Đã là Phò mã cẩn thận nhưu vậy, chúng ta đương nhiên tuân theo.
Một tay gã dựng thẳng, thề:
- Phật tổ ở trên, đệ tử Đạt Nan hôm nay nghênh đón Trấn Ma Chân Ngôn trở
về từ miệng Sở Hoan Phò mã, những thứ trong mật thật đều thuộc về Sở Phò mã, hơn nữa để cho Sở Phò mã bình yên rời đi, từ nay về sau, sẽ đối đái Sở Phò mã như ân nhân, nếu vi phạm lời này, sau khi chết rơi vào địa
ngục A Tị, vĩnh viễn không được siêu sinh!
Thần sắc gã nghiêm
nghị, nhìn lên rất chân thành. Đạt Diệp thấy Đạt Nan lập trọng thệ này,
do dự một chút, lại nghe Đạt Nan trầm giọng nói:
- Đạt Diệp, còn không thề?
Đạt Diệp đành phải thề.
Chờ Đạt Diệp thề xong, Đạt Nan mới dựng thẳng một tay, nói với Sở Hoan:
- Phò mã, xin thưởng lời!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Còn không được, còn một chuyện quan trọng, đó cũng là nhắn nhủ của Quỷ
đại sư trước khi lâm chung, ta phải làm việc dựa theo di ngôn của Quỷ
đại sư!