Huynh đệ Đạt Nan ngớ người. Đạt Diệp sắc mặt chìm xuống. Đạt Nan cố gắng nghiêm mặt nói:
- Phò mã, Phò mã nói chuyện như vậy có ý gì?
Sở Hoan suy nghĩ một chút, rốt cuộc hỏi:
- Đạt Nan Đại sư, không biết ngươi có biết cái tên Na Già không?
Sở Hoan vừa dứt lời, huynh đệ Đạt Nan đã biến sắc. Đạt Nan vội hỏi:
- Phò mã biết cái tên này?
- Không sai.
Sở Hoan đáp:
- Trước khi chết, vì tình huống khẩn cấp, Quỷ Đại sư đã cho Sở mỗ một cái tên, hơn nữa, đem trấn ma chân ngôn giao cho ta.
Trong mắt huynh đệ Đạt Nan lộ ra vẻ hưng phấn không thể che giấu.
Vào lúc này, bọn họ hoàn toàn khẳng định, Sở Hoan xác thực biết trấn ma chân ngôn.
- Ta cũng không biết vì sao Quỷ Đại sư lại ban cho cái tên này.
Lông mày Sở Hoan dựng thẳng lên, tay che ngực, trên mặt hiện ra một tia thống khổ. Đạt Nan bước lên một bước, lo lắng nói:
- Phò mã, ngươi có thể nói chuyện chứ?
Lần này, gã thực sự quan tâm đến thương thế của Sở Hoan. Gã biết hắn đã
trúng độc của hòa thượng mi dài. Mà Đạt Nan thì quá hiểu A Thị Đa giấu
độc châm trong lông mày, lại càng hiểu rõ độc tính trong ám khí. Lúc này chỉ sợ Sở Hoan chưa kịp nói chân ngôn ra thì đã chết vì độc tính.
Sở Hoan giơ tay lên, ý bảo Đạt Nan không được lại gần. Mặc dù rất sốt ruột, nhưng Đạt Nan cũng không dám tiến lên.
Sở Hoan hít một hơi thật sâu, mới tiếp tục nói:
- Trước lúc lâm chung, Đại sư có dặn, trấn ma chân ngôn tuyệt không thể
giao cho người ngoài. Hơn nữa, còn dặn, nếu muốn truyền thụ chân ngôn,
thì chỉ được truyền cho duy nhất một đồ đệ. Nói cách khác, phải bái ta
làm sư, ta mới có thể đem chân ngôn giao lại. Nếu không, chính là đã vi
phạm di ngôn của Quỷ đại sư. Cho nên…
Sở Hoan hiểu rõ, càng làm ra vẻ khó khăn, đối phương càng tin mình thật sự có bí mật.
Đạt Nan cau mày lại. Đạt Diệp không chút do dự lập tức nói:
- Tốt, ta bái ngươi làm thầy là được.
Đạt Nan gật đầu:
- Nếu Quỷ Đại sư đã nói như vậy, hơn nữa, Phò mã cũng đã thề, chúng ta
không thể làm khó Phò mã. Hai chúng ta nguyện ý nhận người làm sư, từ
nay về sau, trung thành hầu hạ.
Sở Hoan lắc đầu:
- Không được.
Đạt Nan cau mày hỏi:
- Vì sao? Phò mã không muốn nhận chúng ta là đồ đệ?
Đạt Nan nắm chặt thiết trượng, mắt đã hiện ra sát cơ.
Sở Hoan lắc đầu:
- Cũng không phải là không muốn truyền thụ chân ngôn. Chẳng phải các
ngươi đã nói, ta giữ chân ngôn cũng chẳng có tác dụng gì. Dùng mấy câu
chân ngôn đổi lấy trân bảo mỹ nhân, kẻ ngu cũng không cự tuyệt.
Đạt Nan cười:
- Phò mã nói chí lý. Chân ngôn ở trong tay ngài chẳng có tác dụng gì cả.
- Nhưng Quỷ Đại sư đã dặn, có thể nhận đệ tử, tuy nhiên…
Nói tới đây, Sở Hoan cố ý dừng một chút, vẻ mặt nghiêm túc:
- Đại sư đã ép ta phải thề, chỉ được nhận duy nhất một đệ tử mà thôi.
Đạt Nan và Đạt Diệc liếc nhìn nhau, lộ ra thái độ kỳ lạ.
Sở Hoan đã quét mắt nhìn hai người hỏi:
- Hai vị Đại sư, không biết rằng trong hai người, ai nguyện ý trở thành đệ tử của ta.
Đạt Diệp lập tức nói:
- Ta nguyện ý.
Đạt Nan trầm giọng quát:
- Lui ra.
Đạt Diệp quay đầu nhìn Đạt Nan, thắc mắc:
- Vì sao phải lui ra?
- Ta là ca ca của ngươi, bái sư, tất nhiên ta có quyền trước.
Đạt Nan hướng Sở Hoan nói:
- Phò mã, ta xin bái sư, người đem chân ngôn truyền cho ta là tốt nhất.
Đạt Diệp lập tức nói:
- Bởi vì ta là đệ đệ, nên việc quỳ lạy hãy để ta làm.
Gã vừa nói chuyện vừa bước về phía Sở Hoan.
Đạt Nan cười lạnh:
- Đạt Diệp, ngươi căn bản không coi ca ca này vào mắt.
- Ta và ngươi đều là người xuất gia, không phân biệt trưởng ấu.
Đạt Diệp cũng không nhượng bộ, cười lạnh:
- Cũng không thể có chuyện ngươi muốn gì thì muốn.
Đạt Nan trách mắng:
- Ngươi nói nhăng nói cuội gì đó? Cho dù không phân biệt huynh đệ, nhưng
trong môn phái, bài vị của ta dẫu sao cũng đứng trước ngươi
- Kim Cương ngang hàng nhau, không phân cao thấp.
Đạt Diệp nắm chặt thiết trượng trong tay:
- Đạt Nan, ngươi đừng quên, 36 người chúng ta ban đầu đều là Kim Cương.
Mặc dù có chênh lệch thứ tự nhưng ta và ngươi không ai hơn ai, đều là
danh dự Kim Cương hộ pháp.
Đạt Nan chỉ cười lạnh:
- Nói như thế, hôm nay ngươi quyết định tranh giành với ta đến cùng?
Tính tình Đạt Diệp cũng có chút nóng nảy hơn, nện thiết trượng xuống đất:
- Nếu ngươi không nhường ta, vì sao ta phải ngươi?
Khóe miệng gã nổi lên tia cười lạnh:
- Đạt Nan, chưa chắc võ công của ngươi đã hơn ta.
Đạt Nan hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi muốn xuống tay với ta?
- Nếu ngươi ép ta, ta sao phải sợ ngươi?
Đạt Diệp hai mắt như muốn phát rét, thái độ thủ thế thấy rõ:
- Võ công của ngươi vốn kém ta hai phần. Hôm nay đầu vai của ngươi còn bị thương, ngươi cảm thấy mình có thể là đối thủ của ta ư?
Cơ mặt Đạt Nan co rúm lại, rồi đột nhiên bật cười. Gã quay lại nhìn Sở Hoan hỏi:
- Phò mã, đây là kế ly gián của ngươi? Chỉ dùng mấy câu nói mà muốn huynh đệ chúng ta tương tàn?
Sở Hoan nghiêm nghị đáp:
- Nếu như Đạt sư Đạt Nan nghĩ như vậy, ta cũng không còn cách nào khác.
Ta chỉ tuân thủ theo di mệnh lúc lâm chung của Quỷ Địa sư mà thôi.
Trên mặt hắn hiện lên nụ cười bất đắc dĩ:
- Sinh tử của chúng ta, giờ đã nằm trong tay các ngươi rồi. Các ngươi
nghĩ một chút đi, ta ly gián các ngươi thì có ích gì? Cho dù có ai trong số các ngươi sống sót, sau khi truyền thụ chân ngôn, chỉ sợ người còn
sống cũng sẽ lấy tính mạng ta trong nháy mắt.
Đạt Diệp nói:
- Đạt Diệp, hắn không nói láo. Lão quỷ kia đúng là có cái quy củ đó thật. Ngươi và ta đều biết có quy củ như thế…
- Câm mồm
Đạt Nan quát.
Đạt Diệp thấy gã quát lên chói tai, đang giận tím mặt, thì đúng vào lúc đó, nghe Sở Hoan nói:
- Hai vị Đại sư, thật ra không cần tranh giành.
- Sao?
Đạt Nan hỏi:
- Phò mã có ý gì?
- Các ngươi là huynh đệ. Không nên để tổn thương hòa khí.
Sở Hoan khẽ thở dài:
- Chỉ là một vài câu nói, các ngươi tùy ý cử một người bái ta làm thầy.
Sau khi ta truyền thụ chân ngôn rồi, thì có thể nhận người khác làm đệ
tử, và tiếp tục truyền xuống.
Nhưng sau đó hắn nghiêm nghị nói:
- Nhưng ta nói trước, bất kể là ai, muốn truyền thụ chân ngôn, chỉ có thể truyền cho duy nhất một đồ đệ. Nếu vi phạm quy củ nhất mạch đơn truyền
này, sẽ trọn đời không được siêu thoát.
Đạt Nan cười nói:
- Phò mã quả nhiên là sáng suốt.
Đạt Diệp hỏi:
- Người nào bái sư trước?
Đạt Nan lại hỏi:
- Đạt Diệp, nếu như ta để ngươi bái Phò mã làm sư, ngươi thề chắc chắc sẽ thu ta làm đồ đệ, đem chân ngôn truyền cho ta chứ?
Đạt Diệp không chút suy nghĩ liền đáp:
- Điều đó là đương nhiên. Ta và ngươi là huynh đệ.. Sau khi ta có chân ngôn nhất định sẽ chỉ truyền cho ngươi.
Vừa rồi gã còn nói không huynh đệ gì hết, lúc này lại đem tình huynh đệ ra mà hứa hẹn.
Đạt Nan lắc đầu nói:
- Vậy ngươi thề đi, nếu như ngươi dám thề, ta sẽ để cho ngươi bái Phò mã làm thầy.
Đạt Diệp lập tức đưa tay ra thề:
- Ta, Đạt Diệp, hôm nay xin bái Phò mã Sở Hoan làm sư phụ. Sau khi được
Phò mã truyền thụ chân ngôn, sẽ lập tức thu Đạt Nan làm đồ đệ. Nếu vi
phạm lời thề này, trời tru đất diện, trọn đời không được siêu thoái,
muôn đời luân hồi làm súc sinh và ngạ quỷ.
Đạt Nan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm:
- Đạt Diệp, ta và ngươi đúng là huynh đệ, ngươi đã lập lời thề, tất nhiên sẽ không làm trái. Tốt, thường ngày ngươi đối với vi huynh rất biết
nghe lời, hôm nay vi huynh không tranh giành nữa, nhường cho ngươi quyền bái Phò mã làm sư phụ.
Đạt Diệp hoan hỉ không dứt, lúc này mới tiến lên hướng Sở Hoan nói:
- Ta đã bái Phò mã làm sư, Phò mã, xin hãy truyền thụ trấn ma chân ngôn.
Sở Hoan cười khổ nói:
- Hai vị Đại sư cảm thấy ta truyền thụ chân ngôn cho mình là hợp đạo lý?
Không đâu. Hai vị Đại sư cũng phải lập lời thề, sau khi truyền thụ chân
ngôn, sẽ thả cho chúng ta rời đi. Hơn nữa, những thứ này đều thuộc về ta hết.
Đạt Nan lắc đầu cười nói:
- Phò mã yên tâm, người xuất gia không nói dối, tuyệt sẽ không phạm vào lời thề.
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến vốn đứng trong góc tường im thin thít, không dám
có cử động gì, lúc này thấy cuộc chém giết đã ngưng, mới dám mở mắt nhìn sang bên này.
Bạch hạt tử và Kỳ Hoành thương thế rất nặng, tuy
nhiên, có chút may mắn là vết thương không còn chảy máu, tuy bị đả
thương gân cốt không thể nhúc nhích, nhưng trong thời gian ngắn tính
mệnh cũng không đáng ngại.
Hai người nọ thấy Sở Hoan thỏa hiệp,
muốn truyền thụ chân ngôn, trong lòng cảm thấy hai gã hòa thượng này có
đến tám chín phần là sẽ không giữ lời. Bọn họ liên tưởng tới trường hợp A Thị Đa còn không được buông tha, sau khi nhận chân ngôn, chẳng lẽ lại
thả Sở Hoan?
Nhưng giờ khắc này cũng không còn lựa chọn nào khác. Nếu như Sở Hoan cố ý không truyền thụ chân ngôn, hai hòa thượng này chỉ sự sẽ nổi giận. Nếu giao chân ngôn, có lẽ còn có một cơ hội sống sót.
Dù sao hai hoà thượng này cũng đã lập lời thề, không biết sau khi nhận
chân ngôn hai người này có giữ lời hay không mà thôi?
Đạt Diệp
lúc này đứng cách Sở Hoan ba bước, quỳ trên mặt đất, để thiết trượng một bên. Sau đó, gã tháo nón tre trên đầu xuống, lúc này mới cung kính nói:
- Đệ tử Đạt Diệp, hôm nay nguyện bái Phò mã Sở Hoan làm vi sư. Xin Phò mã thu nhận làm môn hạ.
Sở Hoan nói:
- Người Trung Nguyên chúng ta có quy tắc. Bái sư cần lạy chín lạy. Đạt
Diệp, nếu là đệ tử của Sở Hoan ta, phải lạy ta chín lạy, ta sẽ truyền
thụ trấn ma chân ngôn cho ngươi.
Đạt Diệp cung kính khấu đầu.
Bái sư phải lạy chín cái. Đạt Diệp mới lạy được năm cái, đột nhiên nghe
tiếng kình phong vang lên. Gã biết chuyện không ổn, thuận tay nắm lấy
thiết trượng, thì sớm đã có một cây thiết trượng đập xuống, đúng vào
cánh tay cầm thiết trượng của Đạt Diệp. Chát một tiếng, cánh tay gã bị
đập gãy. Đang đau nhức toàn thân, gã vẫn kịp phản xạ lăn mình trên mặt
đất trốn tránh.
Người đột nhiên ra tay, chính là Đạt Nan.
Đạt Diệp cố gắng tránh né, nhưng Đạt Nan nào chịu bỏ qua. Gã lướt tới, quát to một tiếng, thiết trượng trong tay liên tục vung lên. Đạt Diệp đang
tìm cách tránh né, chợt nghe lưng đau nhức một trận. Thiết trượng của
Đạt Nan rốt cuộc đã đánh trúng lưng gã. Cột sống gã trong nháy mắt bị
gãy vụn, không thể cử động nữa. Đạt Nan không chút lưu tình, thiết
trượng trong tay tiếp tục nện xuống, trúng ngay cái đầu trọc của Đạt
Diệp. Cái đầu gã tựa như quả dưa hấu bị trúng ba gậy, óc bắn tung tóe,
trông cực kỳ đáng sợ.