Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 627: Q.3 - Chương 627: Kim sau lưng






Trân Ni Ti và Bố Lan Thiến vốn tưởng rằng chém giết chấm dứt, ai biết Đạt Nan lại đột nhiên ra tay, thiết trượng kia đập nát đầu Đạt Diệp, hai cô nương Tây Vực nhìn xem rõ ràng, kêu ra tiếng, lại bịt kín mắt lần nữa.

Bạch Hạt Tử và Kỳ Hoành đều chấn động, họ thật sự không thể tưởng được, Đạt Nan dĩ nhiên ngoan độc như thế, không chút do dự giết chết huynh đệ ruột của mình.

Mà thúc thủ tương tàn, nguyên nhân chỉ vì Trấn Ma Chân Ngôn kia.

Đối phương cầu mãi Trấn Ma Chân Ngôn, Bạch Hạt Tử và Kỳ Hoành cũng không biết Trấn Ma Chân Ngôn rốt cuộc là thứ gì, nhưng giờ phút này thực sự hiểu được, Trấn Ma Chân Ngôn kia chắc chắn là bảo vật vô song, nếu không đối phương tuyệt đối sẽ không liều lĩnh muốn đạt được Trấn Ma Chân Ngôn như thế.

Đạt Nan đánh gục huynh đệ của mình, lúc này mới chậm rãi thu hồi thiết trượng đầy máu tươi, xoay người lại, dĩ nhiên ngưng trọng khác thường, nhìn Sở Hoan nói:

- Phò mã, Đạt Diệp đã rơi vào ma đạo, ta không thể không ra tay.

Sở Hoan thở dài nói:

- Như vậy, Trấn Ma Chân Ngôn chỉ có thể truyền thụ cho người rồi.

Đạt Nan không nói hai lời, quỳ trên mặt đất, liên tục khấu chín cái về phía Sở Hoan, lúc này mới đứng dậy, cung kính nói:

- Sư phó ở trên, đệ tử Đạt Nan khẩn cẩn ban thưởng Chân Ngôn.

Sở Hoan gật đầu, rốt cuộc nói:

- Thật ra Trấn Ma Chân Ngôn chỉ là một quyển kinh văn tối nghĩa khó hiểu, thật ra đến tận lúc này ta còn chưa hiểu được bên trong rốt cuộc có ý gì.

Hắn dừng một chút, rốt cuộc nói:

- Câu đầu tiên của nó là, cổ lý mã kỷ đa mễ cáp hi… !

Hắn bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nhìn về phía Bạch Hạt Tử và Kỳ Hoành, lại nhìn cặp song bào thai cách đó không xa, liền im lặng không nói.

Đạt Nan lập tức hiểu được ý của Sở Hoan.

Đã là Trấn Ma Chân Ngôn này chỉ có thể truyền thụ một người, Sở Hoan đương nhiên không tiện nói ra chỗ đông người.

Gã đi tới phía trước hai bước, muốn tới gần, Sở Hoan đột nhiên đưa tay, đề phòng nói:

- Ngươi không được qua đây… !

Đạt Nan âm thầm buồn cười trong lòng, biết Sở Hoan sợ mình nhích tới gần đánh lén, thầm nghĩ ngươi đã trúng độc, bộ dạng này cho dù quang minh chính đại giết ngươi, cũng là chuyện dễ dàng, cần gì phải đánh lén?

Gã đã hạ quyết tâm, chờ lấy được Chân Ngôn, ngoại trừ cặp song bào thai dáng người nóng bỏng, những người khác đương nhiên đều phải giết chết.

Chân Ngôn trong lòng, chẳng qua cặp song bào thai gợi cảm này làm nô lệ cho mình, mặc mình dạy dỗ, còn có tài phú khổng lồ này, Đạt Nan cảm thấy mình sắc trở thành đại nhân vật, trong lòng rất kính động, vội hỏi:

- Phò mã, sao vậy?

Sở Hoan nghiêm nghị hỏi:

- Có giấy bút chứ?

Đạt Nan biết rõ hắn muốn viết ra, lắc đầu nói:

- Nơi này không có giấy bút.

Sở Hoan nhíu mày, lòng Đạt Nan nóng như lửa đốt, nói:

- Sư phó yên tâm, lời ta như núi, tuyệt đối sẽ không thương tổn Phò mã.

Sở Hoan cười khổ nói:

- Là ta đa tâm, thật ra dùng tình huống hiện giờ của ta, ngươi muốn giết ta, dễ dàng.

Hắn tự cười nhạo, rốt cuộc nói:

- Đạt Nan, ngươi tới đây, ta truyền Chân Ngôn cho ngươi.

Đạt Nan không do dự nữa, nhích tới gần, dừng lại chỉ cách vẻn vẹn một bước ngắn, lúc này Sở Hoan mới thấp giọng nói hai câu, Đạt Nan nghe rất mơ hồ, lỗ tai không kìm được ghé xuống, Sở Hoan lại nói thầm hai câu, lúc này Đạt Nan thầm muốn nghe rõ ràng Chân Ngôn, lại ghé sát vào, nói khẽ:

- Sư phó, ngài lớn tiếng một chút… lớn tiếng một chút, họ không nghe thấy được… !

Đúng lúc này, đột nhiên cảm thấy kình phong đánh úp về phía bụng mình, gã phản ứng cực nhanh, biết rõ Sở Hoan thừa cơ ra tay, liền muốn né tránh, nào ngờ tốc độ của Sở Hoan cực nhanh, gã còn chưa lui lại, liền cảm thấy dưới bụng đau nhức kịch liệt, một thanh chủy thủ đã đâm vào bụng gã, thanh chủy thủ này đâm vào hơn một nữa, chưa đếm chuôi, Đạt Nan đã lui lại trong cơn đau nhức kịch liệt, nắm chặt thiết trượng, nhìn xuống bụng mình, thấy được một thanh chủy thủ vẫn găm ở đó, máu tươi đã tràn ra.

Khuôn mặt gã lộ ra vẻ dữ tợn, mạnh mẽ rút thanh chủy thủ, máu tươi lại phun ra, thân thể gã hơi lay động, nắm chặt thiết trượng, nghiêm nghị quát:

- Ngươi thật to gan… !

Dưới con thịnh nộ, gã bất chất tất cả, nhấc thiết tượng, muốn tiến lên giết chết Sở Hoan.

Gã đi được hai bước lại kinh hãi phát hiện, Sở Hoan đã đứng dậy, thần sắc lạnh lùng đáng sợ, hơn nữa thuận tay nhặt thiết trượng của Đạt Diệp lên, thấy được thiết trượng của Sở Hoan chỉ về mình, giọng nói lạnh lùng:

- Đạt Nan, ngươi chắc chắn phải chết!

Đạt Nan hoảng sợ nói:

- Ngươi… ngươi không phải đã… ?

- Trúng độc?

Sở Hoan cười lạnh nói:

- A Thị Đa quả thực bắn ám khí, nhưng không có trúng ta, ta chỉ nhặt được một chiếc ám khí dưới mặt đất mà thôi… Nếu như không để các ngươi tin tưởng ta đã trúng độc, thì sao có thể khiến các ngươi tự giết lẫn nhau? Đối phó hai người các ngươi, ta chưa hắn có thể thắng, đối phó một mình ngươi, dư dả!

Kỳ Hoành và Bạch Hạt Tử thấy Đạt Nan bị đâm, Sở Hoan vốn đã trúng độc không cách nào nhúc nhích lại thần kỳ đứng lên, lập tức mừng rỡ, cùng kêu lên:

- Đại nhân… !

Sở Hoan liếc hai người, cười nói:

- Các ngươi còn có thể chịu đựng được chứ?

- Yên tâm đi, không chết được!

Bạch Hạt Tử nhếch miệng cười nói:

- Đại nhân, làm thiệt con lừa trọc chết tiệt này… !

- Mẹ nó, một cước vừa rồi thiếu chút nữa đạp chết ta.

Kỳ Hoành cũng hưng phấn nói:

- Đại nhân, đạp con lừa trọc chết tiệt này mấy cước giúp ta, khiến cho hắn nếm thử thối công của người Tần chúng ta!

Trân Ni Ti và Bố Lan Thiến cảm thấy thế cục trong mật thất có thay đổi, mở to mắt nhìn sang, thấy bụng Đạt Nan máu tươi đầm đìa, lại thấy Sở Hoan đứng thẳng lên, chẳng biết tại sao hai cô nương Tây Vực này lại cảm thấy cực kỳ hưng phấn, dường như ở sâu trong lòng một mực ngóng trông Sở Hoan có thể thủ thắng.

Trong mắt Đạt Nan hiện ra vẻ oán độc:

- Hóa ra ngươi làm bộ trúng độc, đây đều là cái bẫy ngươi bày ra… !

- Ta một mực lo lắng ngươi sẽ không mắc lừa.

Sở Hoan thở dài:

- Nếu như người còn có lương tri nhân tính, có lẽ sẽ không trúng vào bẫy của ta. Lúc ta đặt bẫy, cũng không biết ngươi và Đạt Diệp là huynh đệ, sau khi biết rõ các ngươi là huynh đệ, ta còn lo lắng các ngươi sẽ bận tâm tình huynh đệ, sẽ không tự giết lần nhau… Chẳng qua ta thật không ngờ, ngươi tuy là người xuất gia, lúc nào cũng đàm Phật luận thiện trên môi, nhưng lòng dạ của ngươi còn ngoan độc hơn ma quỷ Địa ngục, huynh đệ ruột của mình, nói giết là giết… Người như ngươi không xuống Địa ngục, vậy Địa ngục còn để cho ai đây?

Đạt Nan vé một mảnh áo, buộc chặt vết thương của mình, không để tiếp tục đổ máu, hung dữ nhìn chằm chằm Sở Hoan:

- Cho dù như thế, ngươi thật sự muốn sống sót sao?

Gã vung đầu thiết trượng, đánh qua Sở Hoan.

Sở Hoan cười lạnh, tiến tới phía trước. Thiết trượng của Đạt Nan đánh xuống, Sở Hoan không chút do dự vung thiết trượng nghênh đón, loại thiết tượng này là lần đầu tiên Sở Hoan sử dụng, đương nhiên không biết thi triển trượng pháp thế nào, chẳng qua lúc này lại dùng thiết trượng như trường côn, chỉ cần có khí lực, có thể thi triển ra.

Keng!

Thiết trượng đụng nhau, đốm lửa văng khắp nơi, hai bên đều cảm thấy cánh tay tê rần, lần này dùng lực, hai bên đều không giữ lại khí lực, toàn lực đánh ra, đều thất kinh khí lực đối phương không nhỏ.

Chẳng qua cánh tay Sở Hoan đơn giản là bị chấn động, mà bụng dưới Đạt Nan bị thương, lần này dùng lực, máu tươi ở miệng vết thương tràn ra càng nhanh, ngay cả có khăn vải buộc chặt, cũng khó có thể ngăn chặn.

Gã cảm thấy miệng vết thương dưới bụng đau nhức tới tim, khuôn mặt nhăn lại, mồ hôi lạnh ứa ra. Sở Hoan đã vung thiết trượng, nện tới Đạt Nan. Đạt Nạn mạnh mẽ chống đỡ, vung thiết trượng lên đón, thiết trượng giao kích, Đạt Nan liên tiếp lui về phía sau, miệng vết thương ngày càng đau đớn, máu chẳng thẳng xuống. Đột nhiên nghe Sở Hoan hét to một tiếng, một tiếng keng vang lên, lần này Đạt Nan không nhịn được nữa, tay mềm nhũn ra, thiết trượng rời tay bay đi, gã nhanh chóng che vết thương bụng dưới, sắc mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh ứa ra, cực kỳ dữ tợn.

Sở Hoan cũng không tiếp tục vung thiết trượng, lạnh lùng nhìn Đạt Nan, thấy Đạt Nan hung hăng nhìn mình, khóe miệng lộ ra nụ cười vui vẻ, đột nhiên vung chân đá Đạt Nan.

Đạt Nan cũng có thể tính là dung mãnh, cũng nhấc chân ra đòn.

Rầm!

Đùi Đạt Nan chỉ nâng lên một nửa, chân của Sở Hoan đã đá vào đầu gối gã nhanh như thiểm điện, Đạt Nan cảm thấy khí lực một cước này của Sở Hoan rất lớn, hơn nữa đầu gối là khớp xương trọng yếu, đó là điểm chết người nhất, đau nhức kịch liệt tới tim, một cước của Sở Hoan, đá gãy xương đầu gối của gã.

- Vừa rồi ngươi dùng cái chân này đá người của ta, hiện giờ cho ngươi hiểu được, cái gì là thối công chính thức!

Sở Hoan mặt không biểu tình nói, nhấc chân lần nữa, đá về phía Đạt Nan. Xương bánh chè đùi phải của Đạt Nan đã gãy, muốn nhấc chân nhưng căn bản không nổi, lại quát lên một tiếng, ra quyền nghênh đón.

Thối công của Sở Hoan là thiên chuy bách luyện, tùy tâm sở dục, vốn muốn đá chân Đạt Nan, nhìn thấy Đạt Nan ra quyền, chân thu lại, nhanh chóng đá tới cổ tay Đạt Nan.

Rầm!

Đạt Nan chẳng qua là nắm đấm, lại không linh hoạt bằng chân của Sở Hoan, rắc một tiếng, mũi chân đá vào tay Đạt Nan, xương cổ tay lập tức đứt gãy, một tay đã phế đi.

Đạt Nan đau tới nhe rang há miệng, nhìn thấy Sở Hoan lại muốn ra chân, dĩ nhiên sợ hãi liên tục lui về phía sau.

Sở Hoan chậm rãi buông chân, động tác tiêu sái, nắm thiết trượng hỏi:

- Ngươi nói cho ta biết mấy vấn đề, có lẽ ta sẽ từ bi, tha cho ngươi một mạng!

- Ngươi… ngươi muốn hỏi điều gì?

- Quỷ đại sư rốt cuộc là ai ? Bì Sa Môn là ai ?

Sở Hoan chậm rãi hỏi :

- Vì sao các ngươi đều mơ tưởng Trấn Ma Chân Ngôn, Trấn Ma Chân Ngôn này rốt cuộc có chỗ huyền diệu nào?

Đạt Nan cười quái dị :

- Hóa ra… hóa ra ngươi không biết… ha ha ha, hóa ra cái gì ngươi cũng không biết… !

- Ngươi có thể nói cho ta biết rõ!

Sở Hoan lạnh lùng nói:

- Ngươi có muốn nói hay không?

Đạt Nan cắn răng nói:

- Vì sao ta phải tin tưởng ngươi?

- Ngươi chỉ có thể tin tưởng ta!

Mặt Sở Hoan không biểu tình:

- Thương thế của ngươi đổ máu rất nhanh, nếu như không thể xử lý kịp thời, rất nhanh sẽ đổ máu mà chết… !

- Ta… !

Đạt Nan biết rõ Sở Hoan nói rất đúng tình hình thực tế, trước kia gã không quan tâm người khác chết đi, thậm chí thích xem bộ dạng thống khổ của người khác trước khi chết, đã từng có người cầu khẩn trước mặt gã, thậm chí gã khinh thường những kẻ sợ chết kia, cảm thấy mình thật sự hung hãn không sợ chết, nhưng tử vong thật sự tới gần, gã mới phát hiện mình rất sợ chết, do dự một chút, rốt cuộc nói:

- Ngươi… ngươi nói lời giữ lời?

- Vậy thì phải xem ngươi biết rõ bao nhiêu.

- Được, ta cho ngươi biết. Quỷ đại sư là Đại Tâm Tông Bát… !

Gã chỉ nói đến chữ Bát, giọng nói liền nghẹn lại, Sở Hoan khẽ giật mình, nhìn thấy thân thể cao lớn của Đạt Nan lung lay, sau đó ngã quỵ về phía trước, run rẩy hai cái trên mặt đất liền bất động.

Lập tức nghe được giọng nói vô lực lại trầm thấp giọng như quỷ mị vang lên:

- Ám khí tàn nhẫn nhất của ta, chính là chiếc Tru Ma Châm thấy máu là chết này…!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.