Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 211: Q.2 - Chương 211: Kỳ phong đột khởi






Phương Chính Hạo đã đến, khiến mọi người cảm thấy rất phấn khởi, nhưng trong lòng mọi người đều mong được thấy bà chủ của Hòa Thịnh Tuyền là Lâm Lang cơ.

Ở Vân Sơn phủ này Hòa Thịnh Tuyền tiếng tăm rất lừng lẫy, tên tuổi của Tô Lâm Lang, là đề tài mà khắp các phố phường đều bàn tán tới.

Rất nhiều người đều biết, sau khi ông chủ của Hòa Thịnh Tuyền qua đời, con gái lão là Tô Lâm Lang đã kế thừa nghiệp của cha mình, gánh vác trọng trách của Hòa Thịnh Tuyền, thậm chí có rất nhiều người biết rằng, Tô Lâm Lang là con dâu của Phương gia nữa.

Nhưng Tô Lâm Lang vì sao rời khỏi Phương gia mà quay trở về tiếp tục kế thừa sản nghiệp của Tô gia thì đó vẫn là ẩn tình ít ai biết được.

Nhưng có một điều có thể khẳng định là, tuy người được gặp Lâm Lang rất ít, nhưng tiếng tăm về độ xinh đẹp của Lâm Lang thì đồn thổi vang dội, Tô gia có một quả phụ xinh đẹp, tuy những câu này ít người nói ra những nó đã hiện hữu trong đầu mọi người là như vậy rồi.

Người ngưỡng mộ vẻ đẹp của Lâm Lang quả không hề ít, nhưng được chiêm ngưỡng Lâm Lang thì chỉ đếm trên đầu ngón tay, hơn nữa không cần nói Lâm Lang ít ra ngoài, cho dù có ra ngoài đi chăng nữa, thì cũng đều ngồi trong xe ngựa, mà xe ngựa đều được che kín mít rồi, tuy rất nhiều người muốn thấy tận mắt vẻ đẹp của Lâm Lang nhưng cũng thật khó khăn.

Thực ra những người đến xem hôm nay, cũng không có ít người vì mỹ nhân Lâm Lang mà tới.

Tuy trước khi diễn ra đại học bình phẩm ngự tửu Lâm Lang không hề xuất hiện, nhưng mọi người cũng biết rằng, trận chiến cuối cùng, có thể liên quan tới tiền đồ của Hòa Thịnh Tuyền thì Lâm Lang nhất định sẽ xuất hiện.

Mà sự thật cũng như bọn họ dự liệu, sau khi Phương Chính Hạo đến chưa hết một nén hương, có một chiếc xe ngựa chậm rãi đi tới, mười tên hộ viện được Sở Hoan huấn luyện đều tháp tùng bên cạnh, những tửu trang và cửa hàng thuộc Hòa Thịnh Tuyền hôm nay cũng đều tới đây, có tới vài chục người, nhìn vẻ rất khí thế, nhìn về thế lực có vẻ vượt qua Phương Chính Hạo rồi.

Lâm Lang làm việc gì cũng không thích khoa trương, có thói quen từ tốn khiêm nhường, nhưng lần này Sở Hoan lại kiến nghị nàng phải táo bạo và khác biệt hơn chút, cho dù thế nào đi nữa, lấy khí thế đè đối phương trước đã, để kẻ khác biết rằng thực lực của Hòa Thịnh Tuyền không hề đơn giản.

Đoàn tháp tùng đi theo có tới mấy chục người, hơn nữa không ít người còn cưỡi trên ngựa mà tới, phía trước có mấy tên hộ viện đi mở đường, cảm thấy rất trạng trọng và khí thế.

Xe ngựa tất nhiên là không được phép vào trong hội trường rồi, cho nên sẽ phải dừng ở bên ngoài hàng rào này.

Lúc này Phương Chính Hạo cũng đã đứng dậy rồi, hay tay chắp sau lưng, phóng tầm mắt xa xa nhìn về phía xe ngựa, trong khóe mắt toát ra vẻ lạnh lùng, miệng khẽ nở nụ cười vẻ đắc ý.

Tô Lâm Lang tới thật đúng lúc, hắn còn lo rằng Lâm Lang sẽ không tới nữa cơ, tới lúc đó đánh bại Hòa Thịnh Tuyền không có Lâm Lang ở đó thì còn có hứng thú gì nữa chứ.

Mọi người đang tranh giành trước sau để nhìn xe ngựa, chờ đợi Lâm Lang xuất hiện, rèm xe được kéo ra, từ trong xe chậm rãi bước ra một gia nhân dáng người vô cùng yểu điệu.

Lâm Lang mặc một bộ váy màu trắng toát, nhìn giống như tiên tử hạ phàm vậy, nàng đội một chiếc nón bằng tren, nên khó có thể nhìn rõ khuôn mặt của nàng được, nhưng nhìn bộ dạng rất lả lướt quyến rũ, như vậy cũng đã khiến người khác phải ngẩn ngơ rồi.

Dưới ánh mắt nhìn chăm chú của vô số người, Lâm Lang vẫn tỏ vẻ bình tĩnh, bước đi nhẹ nhàng, đi tới hội trường, đi bên mình là một tên Tiểu lục tử mặc một bộ quần áo màu xanh, Tiểu lục tử cũng mang một vò rượu nhìn bên ngoài rất bắt mắt, tuy không thể sánh với vẻ tinh xảo của Phương Chính Hạo được, nhưng khí thế cũng không hề kém cạnh gì lắm.

Dáng người lượn lờ, giống như tiên tử giáng trần, càng giống như một bông hoa Tố Vấn trắng toát bay vào trong hội trường vậy, nàng bước đi rất nhẹ nhàng, những bước đi rất kiều diễm, không ít người lúc đó đều nghĩ: "Đều nói Tô Lâm Lang vô cùng xinh đẹp, tuy hiện tại không nhìn được diện mạo, nhưng thấy dáng vẻ kiều diễm và khí chất kia, quả thật là danh bất hư truyền".

Rượu ngon phải có giai nhân, xưa nay đều ngồi cùng một chỗ, lúc này Lâm Lang và Tiểu lục tử tay cầm vò rượu tiến vào hội trường, bốn bên bỗng tĩnh lặng một hồi lâu, rồi nhanh chóng trở nên nháo nhào ồn ào, nghị luận này nọ.

Phương Chính Hạo đầu tiên nhìn Lâm Lang một cái, rồi nhìn thấy trên tay Tiểu lục tử cầm một vò rượu, có chút kinh ngạc, mắt chớp chớp, hắn biết rằng tửu vương của Tô gia đã không còn nữa rồi, nhưng hôm nay Tô Lâm Lang vẫn mang tới một vò rượu, hơn nữa khí chất của Lâm Lang lại rất điềm tĩnh, điều này khiến Phương Chính Hạo cảm thấy có đôi chút bất an.

Ánh mắt của Phương Chính Hạo cứ nhìm chăm chú vào vò rượu trên tay Tiểu lục tử, trong lòng thầm nghĩ:

- Lẽ nào Tô gia còn có một sát chiêu khác nữa? Điều này là không thể, sát chiêu lớn nhất của Tô gia chỉ có thể là tửu vương... nhưng hai vò tửu vương đều đã bị hủy hoại rồi, làm sao còn có vò tửu vương khác được chứ?

Vẻ mặt hắn trầm hẳn xuống, lại nghĩ:

- Lẽ nào tên họ Lương kia và Lâm Lang liên kết với nhau để tạo ra thế cục này, cố ý để hại lão tử sao? Chẳng nhẽ tửu vương bị hủy hoại lại là giả sao? Tửu vương thật sự vẫn nằm trong tay bọn họ sao?

Trong đầu hắn cứ nghĩ này nghĩ nọ, vẻ mặt trầm ngâm bất an, lúc này ông chủ Trần và ông chủ Tiếu cũng đã khách sáo đứng dậy, Lâm Lang lượn lờ tiến tới hướng về hai vị hành lễ.

Sau khi ông chủ Trần hành lễ lại, hạ giọng nói:

- Bà chủ Tô, lần bình phẩm ngự tửu này, rượu của lão phu chắc không thể nào đoạt được giải nhất rồi, chỉ hi vọng vào Trúc Thanh tửu của các người có thể mang vinh dự cho Vân Sơn phủ chúng ta mà thôi!

Ông chủ Trần là ông chủ lớn của Tề Mậu Phương, cũng là một phường rượu của Vân Sơn phủ.

Tuy Tề Mậu Phương và Hòa Thịnh Tuyền cũng có tính cạnh tranh nhau, nhưng Hòa Thịnh Tuyền làm việc rất cẩn trọng, cũng biết ở Vân Sơn phủ phường rượu rất nhiều, nơi nào cũng cần phải sinh tồn, cho nên hành sự vẫn giữ lại đường mưu sinh cho kẻ khác.

Tiếng tăm của Hòa Thịnh Tuyền ở Vân Sơn phủ này vô cùng vang dội, so với những phường tửu của các nhà khác thì hơn hẳn rồi, các đại tửu lầu tất nhiên đều thích dùng rượu của Hòa Thịnh Tuyền cất rồi, nhưng từ khi ông chủ Tô bắt đầu, số lượng rượu được cung cấp ở Vân Sơn phủ bị hạn chế nhất định, những phường rượu sản xuất ra rượu ngoài một phần tiêu thụ ở Vân Sơn phủ, còn lại đều xuất ra các châu khác như Tây Sơn Đạo, cũng vì như vậy, số lượng rượu mà Hòa Thịnh Tuyền cung cấp cho Vân Sơn phủ là không thể đủ được rồi, đây cũng là cách để các phường rượu khác có đường làm ăn.

Cái gọi là đồng hàng thì là oan gia, tuy Hòa Thịnh Tuyền trong lĩnh vực rượu đứng vị trí đầu tiên ở Vân Sơn phủ này, nhẽ ra sẽ khiến các kẻ cùng nghề ghen ghét, nhưng cũng chính vì Hòa Thịnh Tuyền để lại con đường kinh doanh cho bọn họ, tuy ở Vân Sơn phủ này các phường rượu lớn nhỏ đều tỏ ra đố kị nhưng không oán hận, hơn nữa đối với danh hiệu thủ lĩnh về rượu ở Vân Sơn phủ này vô cùng tâm phục khẩu phục.

Ông chủ Trần hi vọng Hòa Thịnh Tuyền đoạt được giải nhất, không phải là những lời nói giả tạo khách sáo.

Lão cũng đã biết rõ Phương gia ở Hãn Châu rồi, cách hành sử của Diệu Thảo Đường lại hoàn toàn khác với Hòa Thịnh Tuyền.

Không ít người đều biết, trước khi Diệu Thảo Đường của Phương gia được thành lập thì ở Hãn Châu có tới hai ba mươi phường rượu, nhưng sau khi Diệu Thảo Đường lớn mạnh, mở rộng ra khắp nơi, sau khi đoạt được giải nhất ngự tửu, càng dựa vào danh nghĩa và thế lực, xây dựng phường tửu ở khắp nơi, ở đất Hãn Châu thì phường rượu của Phương gia đã chiếm tới tám phường rồi, hơn nữa quy mô lại vô cùng to lớn, mỗi năm ngoài những số rượu ngự tửu tiến cung, mỗi năm Diệu Thảo Đường sản xuất ra số lượng rượu phải nói là kinh khủng, trong Hãn Châu thì cứ mười vò rượu thì Diệu Thảo Đường có tới bảy tám vò rồi, trong đó có sự ảnh hưởng của danh tiếng là chính, ngoài ra cũng có sự khống chế thị trường rượu của Phương gia.

Kể từ đó, cuộc sống của các phường tưởu ở Hãn Châu gặp rất nhiều khó khăn, rất nhiều phường rượu cũng đã không thể đấu đá được đều đóng cửa hết, hiện nay ở Hãn Châu ngoài Diệu Thảo Đường là có quy mô lớn nhất còn lại có ba bốn phường rượu nữa, nhưng cũng chỉ là miễn cưỡng mà duy trì thôi.

Trong con mắt của rất nhiều người, đơn giản chỉ là muốn thấy một trận quyết đấu củahai đại phường tửu đỉnh cao nhất mà thôi, nhưng đối với những lợi ích của những kẻ trong nghề mà nói, trận quyết đấu giữa Diệu Thảo Đường và Hòa Thịnh Tuyền không chỉ là một trận đầu náo nhiệt, cũng không chỉ là trận quyết đấu giữa hai phường tửu.

Kết quả của trận quyết đấu này, tất nhiên sẽ ảnh hưởng vô cùng to lớn tới hai phường tửu đỉnh cao nhất này, nhưng đối với những phường tửu to nhỏ khác, cũng quyết định tới một vận mệnh nhất định.

Trước đó, tuy Diệu Thảo Đường luôn muốn chiếm lĩnh thị trường rượu ở Vân Sơn phủ này, nhưng vì có sự tồn tại của Hòa Thịnh Tuyền, cho nên vẫn không có cách nào tìm được khe hở.

Nhưng hiện tại Hòa Thịnh Tuyền đang gặp phải tình cảnh khốn khó, tất cả những người trong nghề thì đều biết cả.

Nếu Hòa Thịnh Tuyền đoạt được giải nhất lần bình phẩm này, thì cũng sẽ có được sự ủng hộ chính thống của quan phủ, và tất nhiên sự khó khăn trước mặt về lương thảo cũng sẽ được giải quyết xong xuôi, và những phường tửu lớn nhỏ ở Vân Sơn phủ này cũng còn có cơ hội tiếp tục tồn tại.

Nhưng nếu Hòa Thịnh Tuyền gặp phải bất lợi, thì cũng coi như danh hiệu này hoàn toàn biến mất trong lĩnh vực sản xuất rượu này, thay vào đó là tên tuổi của Diệu Thảo Đường rồi, Phương gia ở Hãn Châu chắc chắn sẽ nhanh chóng chiếm lĩnh thị trường ở đây, với tác phong của bọn họ, thì thị trường rượu rộng lớn của Vân Sơn phủ này rất nhanh sẽ nằm trong sự khống chế của bọn họ mà thôi, và điều này đồng nghĩa với việc các phường tửu lớn nhỏ ở đây sẽ không còn đường sinh tồn.

Tề Mậu Phương cũng là một phường tửu lớn đứng kế sau Hòa Thịnh Tuyền ở Vân Sơn phủ này, sau khi Hòa Thịnh Tuyền biến mất thì Diệu Thảo Đường nghiễm nhiên trở thành kỳ phùng địch thủ lớn nhất ở Vân Sơn phủ này rồi, sau này chắc hẳn sẽ bị Diệu Thảo Đường dùng những thủ đoạn mà tiêu diệt nốt thôi.

Điều này ông chủ Trần của Tề Mậu Phương hiểu rất rõ, cho nên trong lòng của lão, vẫn mong muốn Hòa Thịnh Tuyền đánh bại được Diệu Thảo Đường.

Dưới cái khăn che mặt của Lâm Lang nở ra nụ cười thản nhiên, dịu dàng nói:

- Nếu chỉ dựa vào thực lực để thi thố cao thấp thì Hòa Thịnh Tuyền coi như thua rồi, điều này cũng không cần phải bàn cãi nhiều. Nhưng nếu dựa vào những thế lực khác để thi thố thì Hòa Thịnh Tuyền tuyệt đối sẽ không đáp ứng.

Giọng nói của nàng rất dịu dàng, nhưng ngữ điệu thì lại rất nghiêm khắc, giọng nói không to cũng không nhỏ, cũng đủ để Phương Chính Hạo đứng bên cạnh nghe thấy, Phương Chính Hạo cũng đã nở nụ cười lạnh lùng, rồi chậm rãi ngồi xuống, liếc nhìn Lâm Lang một cái, thản nhiên nói:

- Chẳng cần biết hắn là mèo trắng hay mèo đen, nói cho cùng, bắt được chuột thì đó mới là con mèo tốt.

Ngừng lại một lát, lại cười lạnh lùng nói:

- Đại hội bình phẩm ngự tửu năm nay vẫn nhỉn thấy nàng, không biết lần sau có còn nhìn thấy nàng nữa không, không biết trên bàn cờ này còn có quân của Hòa Thịnh Tuyền nữa không?

Lúc này Tô bá cũng đã đứng dậy, nhường chỗ ngồi cho Lâm Lang, dáng vẻ rất tao nhã của Lâm Lang chậm rãi ngồi xuống, cũng không thèm nhìn Phương Chính Hạo lấy một cái, ánh mắt nhìn thẳng về đài chủ trì, dịu dàng nói:

- Có lẽ Phương đại công tử vẫn chưa nghe thấy một câu, đó chính là tà không thể nào thắng được chính, dựa vào thế lực ngoài thì có thể nhanh đó, nhưng tuyệt đối không thể bền được. Gia phụ năm đó bại dưới ta ngươi, thì trong lòng các ngươi hiểu rõ nhất, di nguyện của gia phụ, chính là hi vọng Hòa Thịnh Tuyền đường đường chính chính đánh bại Diệu Thảo Đường các ngươi, Tô Lâm Lang ta tất nhiên sẽ hoàn thành ý nguyện của người rồi.

Phương Chính Hạo hừ lạnh lùng một cái rồi nói:

- Người chết còn nhiều lắm, chưa chắc di nguyện của mỗi người đều có thể hoàn thành được. Nàng muốn hoàn thành di nguyện phải xem Hòa Thịnh Tuyền các ngươi có đủ bản lĩnh không mà thôi.

Lâm Lang ngẩng đầu nhìn bầu trời, giọng nói rất bình thản:

- Sự thắng bại không thể nói bằng mồm được, mà phải trên chiến trận!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.