Doanh Nhân không hiểu, nhưng Trần Trúc trong lòng lại có cách tính toán riêng của mình, mà cách tính toán này cũng rất rõ ràng rồi, những biểu hiện ở hội trường trong con mắt người khác thì có chút không thể tin nổi, nhưng trong lòng Trần Trúc thì lại là một phương pháp xử lý rất hợp tình hợp lý.
Trần Trúc cũng đã ngoài năm mươi tuổi rồi, cũng đã trải qua rất nhiều sóng gió, nên nhìn sự việc rất thấu đáo.
Tề Mậu Phương có thể lọt vào tóp bốn, hắn biết rằng đây cũng là kết quả tốt nhất rồi, còn về danh hiệu ngự tửu, trong lòng hắn hiểu rõ, lần này không bao giờ tới lượt Tề Mậu Phương rồi.
Tề Mậu Phương lọt vào tốp bốn, cũng đã thu được những lợi ích rất lớn rồi, bây giờ hắn lo lắng nhất là kết quả ai sẽ là người đoạt giải nhất ngự tửu lần này, hắn hiểu rằng lần bình phẩm ngự tửu này khả năng Diệu Thảo Đường đoạt được giải là rất lớn, và cũng hiểu rằng sau khi Diệu Thảo Đường đoạt được ngự tửu thì đối với Tề Mậu Phương có kết cục thế nào, tình hình như vậy, hắn đứng ra nói rằng Tề Mậu Phương không thể nào là địch thủ của Hòa Thịnh Tuyền được, làm như vậy không còn nghi ngờ gì nữa cũng đã tạo cho Hòa Thịnh Tuyền một thanh thế rất lớn rồi.
Đường đường Tề Mậu Phương đã thừa nhận không phải là đối thủ của Hòa Thịnh Tuyền, chủ động nhận là yếu thế, đây cũng là cách để nâng Hòa Thịnh Tuyền lên một tầm cao mới, dưới con mắt của Trần Trúc, Thẩm Kính muốn lấy việc tư để phá rối kỉ cương, điều này cũng không thể không suy nghĩ được.
Bảo vệ Hòa Thịnh Tuyền, thực ra chính là bảo vệ lợi ích sinh tồn của Tề Mậu Phương, Trần Trúc xuất đầu lộ diện như vậy, nhìn có vẻ đang đánh giá cao và nâng tầm của Hòa Thịnh Tuyền nhưng thực ra lại là bảo hộ cho lợi ích của chính mình.
Phương Chính Hạo thấy Trần Trúc đột nhiên ra một chiêu vậy, bỗng chốc nhíu mày lại, khuôn mặt nhìn rất hung ác, còn những người tới xem thì đều nghị luận rất sôi nổi rồi, trong lời nói thì đều là khen ngợi chất lượng rượu của Hòa Thịnh Tuyền.
Tuy Thẩm Kính trong lòng có chút bất mãn với Trần Trúc, nhưng vẫn tỏ ra nghiêm trang nói:
- Nếu đã như vậy, trong lòng bản quan đã có chủ định rồi.
Dừng lại một lát lại nói:
- Năm nay chất lượng rượu của Tề Mậu Phương và Nhất Phẩm Đường khiến bản quan vô cùng thán phục, quả thật là rượu ngon. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bản quan bình phẩm rượu bao năm nay Thiên Diệp Hồng của Diệu Thảo Đường và Trúc Thanh tửu của Hòa Thịnh Tuyền thì có vẻ kém một chút!
Hắn nói ra lời này, thực tế cũng đã công bố kết quả rồi, trong tứ đại danh tửu có thể tiến vào vòng trung kết đúng như mọi người dự liệu rồi, đó chính là cuộc quyết đấu của Phương gia và Tô gia mà thôi.
Trần Trúc nghe vậy, cũng đã mỉm cười chắp tay hướng về Lâm Lang, tỏ ra rất hài lòng về hành động vừa rồi của mình, nói:
- Bà chủ Tô, rượu của quý phường đúng là tuyệt đỉnh của Tây Sơn Đạo, Tề Mậu Phương ta không dám so sánh rồi.
Lâm Lang đứng dậy, cũng hành lễ nói:
- Ông chủ Trần quá khiêm tốn rồi!
Trần Trúc mỉm cười, liếc nhìn Phương Chính Hạo một cái, rồi cười tươi rói nói với Lâm Lang:
- Bà chủ Tô, tại hạ hi vọng Trúc Thanh tửu lần này có thể đoạt được giải nhất, đó mới là niềm vinh dự của triều đình, cũng là vinh hạnh của Tây Sơn Đạo!
Rồi lại chắp tay hướng về Thẩm Kính rồi lui ra khỏi hội trường.
Ông chủ Tiếu của Nhất Phẩm Đường cũng tự hiểu, lần bại trận này cũng không có gì phải thất vọng cả, cũng tỏ ra khách sáo rồi lui ra, tới lúc này, trong hội trường đúng như dự liệu của mọi người, chỉ còn lại Diệu Thảo Đường và Hòa Thịnh Tuyền mà thôi.
Phương Chính Hạo quay đầu lại, nhìn Lâm Lang một cái rồi chắp tay cười nói:
- Bà chủ Tô, chúc mừng nhé, năm năm trước lệnh tôn đã bại dưới ta Phương gia ta, không ngờ năm năm sau màn kịch này lại tái diễn rồi!
Lâm Lang cũng chẳng thèm nhìn Phương Chính Hạo một cái, chỉ thản nhiên nói:
- Màn kịch còn chưa kết thúc, có phải tái diễn hay không, hạ hồi phân giải!
Nàng nhìn qua miếng lụa che mặt, nhìn khắp tứ phía, dường như đi tìm cái gì đó, cuối cùng chăm chú nhìn vào một chỗ, miệng nở nụ cười.
Sở Hoan lúc này với trang phục thường dân, cũng lẫn lộn trong đám khán giả kia, thần khí rất thản nhiên theo dõi những diễn biến trong hội trường.
Thẩm Kính trở về chỗ ngồi, rồi nói với mấy vị quan viên bên cạnh mấy câu, liền có quan viên cao giọng nói:
- Chư vị, hôm nay xem ra thời tiết không được tốt cho lắm, vốn sẽ nghỉ ngơi hai canh giờ, tối nay sẽ tìm ra người đoạt ngự tửu, nhưng nhìn sắc trời, không biết chừng mưa trút xuống lúc nào, ý của Thẩm thiếu khanh, tiến hành phân định luôn để tránh mưa to trút xuống, khiến mọi người ướt hết.
Đám người nghe xong, lập tức hoan hô như sấm dậy, cứ cho rằng phải đợi thêm hai canh giờ nữa, nhưng lần này lại tiến hành luôn, tất nhiên là vô cùng vui mừng rồi.
Lúc này quan viên mới cao giọng nói với hai chủ gia:
- Đưa rượu lên!
Phương Chính Hạo quay đầu lại, hất hàm, tên tùy tùng theo sát bên cạnh mới đêm vò rượu tinh túy lên, đặt trên chiếc bàn ở giữa hội trường.
Vò rượu này chế tác rất tinh xảo, vừa đặt lên bàn, mọi người đã thấy rất rõ ràng, tứ phía vang lên những tiếng thán phục.
Phương Chính Hạo nghe thấy những tiếng thán phục tứ phía, vẻ mặt đắc ý, đứng dậy, chậm rãi đi tới hội trường, đầu tiên là hành lễ với các quan viên sau đó là hành lễ tứ phía, hừ hừ giọng rồi cao giọng nói:
- Chư vị, chắc mọi người đều biết, Thiên Diệp Hồng của Phương gia chúng ta được triều đình tán thưởng và tin dùng, cũng dựa vào chất lượng rượu, lần trước đã được tuyển chọn làm ngự tửu, nhưng Phương gia ta vẫn không ngừng tiến tới, vẫn muốn cất ra những loại rượu ngon để cung cấp lên triều đình, năm năm nay, Phương gia ta ngày đêm nghiên cứu, gia phục đích thân cất, cuối cùng cũng đã tạo ra một loại rượu mới.
Lời này vừa nói ra, những người đếm xem bỗng ầm ầm như sấm dội vậy.
Phương Chính Hạo đợi tiếng hô hào của mọi người ngưng lại liền chỉ vào vò rượu rất đắc ý nói:
- Mời chư vị xem, đây chính là vò rượu mà Phương gia ta trong năm năm đã cất ra, tốn rất nhiều công sức, gia phụ đặt nó là Vạn Diệp Hồng, so với Thiên Diệp Hồng này còn thơm đậm hơn nữa. Gia phụ sai tại hạ mang tới một câu, Phương gia ta thân là con dân Đại Tần, trong giới cất rượu, trách nhiệm lớn nhất đó là cố gắng hết sức để tạo ra những loại rượu ngon nhất để kính hiến cho triều đình!
Đám người nghe thấy lời này, cũng không có những tiếng hô háo to lớn nữa, những lời này của Phương Chính Hạo dường như là đang muốn lấy lòng đám quan viên kia, khiến dân chúng cảm thấy không được thoải mái cho lắm.
Nghe ý tứ của Phương Chính Hạo, dường như chỉ một lòng cất rượu cho Hoàng đế vậy.
Mà giờ phút này, Tiểu lục tử cũng đã mang chiếc vò rượu nhìn vẻ rất cổ xưa tới, đặt cách vò rượu của Phương gia một đoạn, rất cẩn thận nhẹ nhàng đặt xuống.
Phương gia có Vạn Diệp Hồng, mọi người lập tức rất hứng khởi với Tô gia, tuy thời khắc cuối cùng Phương gia cũng đã ra được sát chiêu, cũng không biết Tô gia có khiến mọi người có cảm giác khác lạ không nữa.
Thẩm Kính ngồi trên ghế, thấy Tiểu lục tử mang vò rượu tới, tựa vào ghế, cao giọng hỏi:
- Phương gia một lòng vì triều đình, cất ra được một loại rượu mới có tên là Vạn Diệp Hồng, vậy Tô gia các người có rượu mới nào không?
Tiểu lục tử tuổi tác còn nhỏ, thoạt nhìn thì cũng chỉ hơn mười tuổi mà thôi, nhưng trong ánh mắt của mọi người, nhưng cũng có vẻ rất điềm tĩnh, cung kính nói:
- Hồi bẩm thiếu khanh đại nhân. Đây chính là loại rượu mới mà Tô gia chúng tôi mới cất được!
- Ố?
Thẩm Kính ngồi thẳng lên, hỏi:
- Đây là rượu gì? Có phải là Trúc Thanh tửu không?
Tiểu lục tử trả lời:
- Hồi bẩm đại nhân, loại rượu này tên là Thiên Thu Lạc.
- Thiên Thu Lạc?
Thẩm Kính nhíu mày lại, Phương Chính Hạo đứng cách Tiểu lục tử không xa vẻ mặt có vẻ rất khó coi, rồi thầm nghĩ, lẽ nào Thiên Thu Lạc này chính là tửu vương của Tô gia sao?
Vì hắn muốn tuyệt đối không để xảy ra sai sót nhầm lẫn nào, bỏ ra số tiền năm ngàn lượng bạc để mua chuộc Lương Phường Chủ, chính là muốn hủy hoại tửu vương của Tô gia, để dẹp chướng ngại vật này, nhưng lúc này Tiểu lục tử lại mang tới một loại rượu mới, điều này khiến Phương Chính Hạo vô cùng kinh ngạc.
Hắn thầm nghĩ, lẽ nào Lương Phường Chủ đã không hủy hoại tửu vương, chính là Tô Lâm Lang đã cho hắn vào tròng chăng? Trong lòng cảm thấy vô cùng tức giận, muốn tìm Lương Phường Chủ để hỏi rõ ngọn ngành.
Tuy nói Tô gia mang tới Thiên Thu Lạc khiến Phương Chính Hạo có chút giật mình, nhưng Phương Chính Hạo cũng không có chút lo lắng sẽ bại trận, danh hiệu ngự tửu hôm nay, quyết định cuối cùng vẫn là ở Thẩm Kính, hơn nữa Vạn Diệp Hồng của bản gia cũng không hề thua kém gì, cho dù Thiên Thu Lạc của Tô gia có hơn chút đỉnh, nhưng có Thẩm Kính đứng chống lưng cho rồi thì danh hiệu ngự tửu làm sao lọt được bàn tay của hắn chứ.
Tiểu lục tử nhìn Phương Chính Hạo một cái, lớn tiếng nói:
- Đại nhân, ý của Thiên Thu Lạc chính là mong ước Đại Tần ta thiên thu muôn đời quốc thái dân an. Mọi người nói xem, Trung Nguyên ta từ thời đại cổ cũng đã có rượu ngon rồi, tự cổ chí kim, mỹ tửu không hề gị gián đoạn, rượu đại diện cho văn hóa của trung nguyên ta, sự lưu truyền của rượu, chính là nguồn văn hóa của Trung Nguyên được lưu truyền mãi mãi.
Dừng lại một lát, tiếp tục nói:
- Hòa Thịnh Tuyền ta là người trong giới rượu này, đại diện cho văn hóa rượu của Đại Tần chúng ta, chính là đại diện cho Đại Tần thiên thu vui khỏe, đó chính là việc mà những người trong nghề chúng ta phải làm...!
Tuy tuổi tác của Tiểu lục tử còn trẻ, những lời nói này được nói ra thì lại rất chững chạc, đứng trước bàn dân thiên hạ nói những lời đó, Tiểu lục tử tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng trên khuôn mặt vẫn có chút ửng đỏ.
Nói xong những câu đó, Tiểu lục tử nhìn về phía mọi người, cũng nhìn thấy bóng dáng Sở Hoan trong đám người đó đang giơ ngón tay cái lên biểu dương hắn.
Cũng vào lúc này, trong đám người bỗng có tiếng nói lớn:
- Nói hay lắm, nói hay lắm!
Trong lúc này bên ngoài hội trường những tiếng hoan hô vang trời, Phương Chính Hạo nghe thấy đám người khe ngợi vậy, hung hãn nhìn Tiểu lục tử một cái, nhưng Tiểu lục tử không có chút sợ hãi gì, trái lại còn liếc lại hắn một cái đầy khinh thường.
Lâm Lang ngồi bên cạnh, tĩnh mịch như bạch liên, nhưng trên khóe môi nở nụ cười.
Chiếm khí thế trước đã, rồi sẽ chiếm tình cảm, và cuối cùng là chiếm ngôi quán quân, đây chính là trình tự mà Sở Hoan đã định ra trước, trước lúc vào hội trường đã chiếm được khí thế rất lớn rồi, lần này Tiểu lục tử lại nói ra những lời đó chiếm được cảm tình của mọi người rồi, cũng coi như đã chiếm được tình cảm rồi.
Một lần nữa Thẩm Kính lại chắp tay sau lưng, sau khi những tiếng hoan hô tán thưởng của mọi người ngơi dần, thấy Thẩm Kính đi tới trước bàn rượu, vỗ tay cười nói:
- Nói hay lắm, nói hay lắm!
Rồi chuyển đề tài cười nói:
- Nhưng nói hay cũng chẳng có tác dụng gì, bản quan bình phẩm chính là dựa vào chất lượng rượu...
- Hòa Thịnh Tuyền và Diệu Thảo Đường đều muốn tìm những cái tinh túy nhất, đều mang tới đây những loại rượu ngon nhất!
Rồi vung tay lên nói:
- Mở nắp!
Bên cạnh có người tiến tới, mở nắp hai vò rượu này ra, liền ngửi thấy mùi thơm phảng phất, lan tràn bốn phía, chỉ có điều hai vò rượu cùng mở nên mọi người không biết hương thơm của vò rượu nào nữa.
Hai chiếc bát được mang lên, rồi rót từ hai vò rượu ra nửa bát, Thẩm Kính hai tay chắp sau lưng nhìn một cái, chỉ thấy hai bát rượu đó vô cùng trong suốt, chỉ nhìn về sắc ngoài thì không thể nào phân biệt được.
Lập tức hắn cúi người xuống, hắn ngửi hai bát rượu này, ngửi tới Thiên Thu Lạc, trên khuôn mặt như lộ ra vẻ hưởng thụ vậy, rồi lại ngửi Vạn Diệp Hồng, lông mày bỗng nhíu lại, nhưng cái biểu cảm này chỉ lóe qua mà thôi, khó ai có thể phát hiện ra sự khác thường trên khuôn mặt hắn được.