Mọi người thấy đại hán kia biến thành một đống thịt nhưng vẫn chưa
chết hẳn, cái đầu vẫn lắc lắc, khuôn mặt vẫn còn nguyên vẻ hưng phấn.
Thấy cảnh tượng khủng bố dị thường này, ai nấy đều quên chém giết, cho
dù là thuộc hạ của Hắc tiên sinh hay hộ vệ của Sở Hoan đều kinh hãi.
Nhưng Sở Hoan không dừng lại, hắn vẫn bay nhẹ nhàng di chuyển. Hắc tiên sinh không dám đón đỡ chỉ dám vừa nhảy vừa tránh, thi thoảng khẽ phất
ống tay áo. Khi thoáng thấy đại hán mềm nhũn kia hắn vô cùng hoảng sợ.
Hắn biết tám chín phần mười là do màn sương khói kia, Hắc tiên sinh này
thân pháp quỷ dị, làn sương cũng âm tàn dị thường, cũng không dám xem
thường người này nữa.
Trong thâm tâm hắn vô cùng kinh ngạc,
hắn cảm thấy mình đã từng thấy thân pháp của Hắc tiên sinh ở đâu rồi, bộ pháp biến ảo linh hoạt quỷ dị, nhưng không thể nhớ nổi.
Đột
nhiên một loạt tiếng bước chân vang lên ở đằng sau, Hắc tiên sinh tránh
ra, Sở Hoan quay đầu nhìn sang, chỉ thấy cách đó không xa xuất hiện một
đoàn nhân mã…
Sở Hoan hơi giật mình, thấy đột nhiên xuất hiện một đám người, chắc là bộ hạ của Hắc tiên sinh, thầm nghĩ, khi mình ra đi
cực kỳ bí mật, hành tung cũng được che giấu cẩn thận, sao đám người Hắc
tiên sinh lại biết tung tích của mình mà hành thích ở đây?
Đám
người ngựa kia dần hiện ra rõ ràng. Có chừng hai, ba chục người, đi đầu
là một người cưỡi một con ngựa cao lớn, nhưng hắn nhìn một cái là nhận
ra, con ngựa cao to ấy cũng không được tính là lương câu gì.
Ngồi trên lưng ngựa là một đại hán râu quai nón mặc áo đơn, một tay giữ
cương ngựa, tay kia cầm một thanh đại đao đầu quỷ, tóc bện thành từng
búi nhỏ, thoạt nhìn vô cùng hung hãn. Sau lưng gã, đám người y phục
không giống nhau, binh khí trong tay cũng không đồng nhất, có đao, có cả trường thương, thậm chí còn có cả dao ăn và búa, xem chừng là một đám
người ô hợp.
Đại hán râu quai nón thấy bên này có người, lớn tiếng hô:
- Các huynh đệ, nơi này có con mồi, bao vây cho lão tử…!
Cả đám người hô to gọi nhỏ xông tới, Hắc tiên sinh và Sở Hoan đã lùi xa thêm mấy bước, không động thủ nữa, cùng nhìn đám ô hợp đang xông lên
kia.
Hai hộ vệ và thủ hạ của ba đại hán thủ vệ của Hắc tiên sinh
cũng dừng tay, nắm chặt đao nhìn đám người kia xông lại, cùng lập trận
sẵn sàng đón địch.
- Bao vây. Tất cả bỏ vũ khí xuống.
Gã cưỡi ngựa đi đầu to mồm:
- Nghe lời còn có thể giữ cho các ngươi một mạng, nếu không, một tên cũng không tha…!
Gã vừa gào, đám thủ hạ cũng hò hét xông lên bao vây đám người Sở Hoan lai.
Sở Hoan nhíu mày, ánh mắt lạnh băng. Hắn đã hiểu đám người này cũng
chẳng phải thủ hạ của Hắc tiên sinh, xem chừng là một đám thổ phỉ giặc
cỏ tới đây ăn cướp.
Gã cưỡi ngựa đi đầu vênh váo tự đắc ngồi trên lưng ngựa, phanh vạt áo, vẻ mặt đắc ý như thể Đại Tướng quân thống soái thiên quân vạn mã.
- Nộp tất cả ra đây!
Gã giơ quỷ đầu đao, chỉ vào đám người Sở Hoan:
- Các ngươi là đám tôm tép nào dám làm loạn trên đường hả?
Sở Hoan nhàn nhạt hỏi ngược lại:
- Các ngươi là đám tôm tép nào dám làm loạn trên đường hả?
Lời vừa nói ra, bọn thổ phỉ đều cười ha hả, có người hỏi lại:
- Ngươi không biết Đại vương của chúng ta sao? Thật đáng chết. Khắp
vùng này đều là của Đại Vương chúng ta. Đại vương chúng ta là hậu nhân
của Quan Võ thánh!
- Quan Võ thánh?
Sở Hoan cười nhạt hỏi lại:
- Quan Vũ?
Hắn nhìn nhìn vào hai mắt gã râu quai nón:
- Ngươi là hậu nhân của Quan Vũ?
- Không sai!
Gã râu quai nón dương dương đắc ý đáp:
- Xem mấy người các ngươi cũng có chút bản lĩnh, giao hết đồ ra đây,
bổn Đại vương sẽ tha cho các ngươi một mạng. Nếu muốn nương nhờ, bổn Đại vương tuyệt sẽ không bạc đãi các ngươi. Các ngươi có muốn theo bổn Đại
vương lập nên một phen sự nghiệp không?
Sở Hoan thở dài:
- Không biết Quan Đại vương muốn nói là sự nghiệp gì?
- Còn có thể là cái gì?
Một gã lâu la mắng chửi:
- Chúng ta đi theo Đại vương giành lấy thiên hạ. Sau này, Đại vương
được làm Hoàng đế, chúng ta sẽ là khai quốc công thần, vinh hoa phú quý
hưởng vô cùng…
Sở Hoan không nhịn được cười lớn:
- Chỉ bằng một đám ô hợp mấy chục tên các ngươi cũng muốn tranh đấu giành thiên hạ?
- Lớn mật!
Có kẻ mắng:
- Ngậm cái miệng chó của ngươi lại. Đại vương, tiểu tử này không thức
thời, dám ở đây nhục mạ ngài. Phải làm thịt hắn trước rồi nói.
Hiển nhiên kẻ này muốn khoe khoang trước mặt Đại vương, giơ đại đao trong tay lên nhào về phía Sở Hoan.
Hai tay Sở Hoan siết chặt, chốc lát đột nhiên lại nghe có tiếng vó ngựa vang lên, tiếng vó ngựa lần này dường như vang lên từ sâu trong lòng
đất, như tiếng sấm rền ầm ầm từ xa truyền tới.
Đương nhiên gã lâu la đang nhào lên kia cũng nghe thấy, lập tức dừng chân lại, trong
tích tắc, kể cả Quan Đại vương kia, tất cả đều lặng thinh không tiếng
động. Quan Đại vương kia nhìn sang, giữa đất trời tối tăm mù mịt không
nhìn rõ, đột nhiên gã đổi sắc thất thanh hô:
- Không…không tốt… Hình như…hình như là Vân Lý Phong…!
Ba tiếng “Vân Lý Phong” vừa thốt ra, cả đám thổ phỉ đều biến sắc đầy hoảng sợ.
Nghe thấy ba tiếng “Vân Lý Phong”, Sở Hoan cũng hơi kinh ngạc.
Cái tên này hắn vô cùng quen thuộc. Trước đây không lâu, trong vụ huyết án ở Ngưu Lan thôn, toàn thôn bị đồ sát, khi ấy, Sở Hoan còn chưa biết
gì có nghe Đổng Thế Trân kể lại, ở trong cảnh nội Tây quan có một đội
cường phỉ, được xưng là Vân Lý Phong, nghe nói có chừng hơn ba bốn trăm
người, ai nấy đều cưỡi ngựa, kẻ dẫn đầu đeo mặt nạ bằng đồng xanh, khi
hành động, đến như gió đi như sét, rất khó tìm ra được tung tích của y.
Sở Hoan đã từng nghe nói về đám thổ phỉ này nhưng chưa bao giờ thấy.
Quan Đại vương và mấy chục thủ hạ đều tái mặt, đương nhiên lúc này
chúng không còn tâm lý ra tay với đám người Sở Hoan nữa. Quan Đại vương
không hổ là Đại vương, phản ứng rất nhanh, quay đầu ngựa gào lên:
- Chạy!
Đám lâu la thủ hạ nghe được lệnh lập tức quay đầu, như một bầy cừu khi
thấy đàn sư tử, vung chân liền chạy, chen lấn bát nháo chỉ sợ mình chậm
hơn.
Nhìn về khoảng không xa xăm, tiếng vó ngựa càng lúc càng
gần, Sở Hoan thấy từ trong cát bụi mênh mông, một đoàn bóng đen xuất
hiện, ngựa nhanh như bay, kỵ sĩ trên lưng ngựa một thân y phục đen
tuyền, che mặt, tay vung đại đao, tuấn mã như sét, kỹ thuật cưỡi ngựa
của bọn họ hiển nhiên vô cùng khéo léo, nháy mắt đã tới gần. Lúc này, Sở Hoan và Hắc tiên sinh đều bày sẵn trận địa đón địch, cũng không biết
đám kỵ sĩ này về phe nhà nào, tới khi họ lướt qua mình, bọn hắn mới biết thì ra họ không nhằm vào mình.
Đám lâu la thủ hạ của Quan Đại
vương gào khóc thảm thiết. Ngoại trừ Quan đại vương, những kẻ khác đều
dựa vào hai cái đùi mà chạy, mà hai cái đùi đương nhiên không thể so
được với bốn chân ngựa. Đám thủ hạ chạy chưa được bao xa các kỵ sĩ đã
đuổi theo, không chút do dự, đại đao vung lên chém xuống, huyết quang
bay múa, tiếng kêu rên kéo dài không ngớt. Cả đám kêu cha gọi mẹ, thậm
chí còn không có dũng khí phản kháng lại. Dưới đao các kỵ sĩ, đám thủ hạ của Quan Đại vương như một đàn dê đợi làm thịt, từng người từng người
ngã vào vũng máu.
Đối với bầy thổ phỉ này, các kỵ sĩ không chút xót thương, hạ thủ không chút lưu tình.
Sắc mặt Sở Hoan đanh lại, hắn thấy rõ, đoàn kỵ sĩ này có chừng ba bốn
chục người, xem chừng đã được huấn luyện nghiêm chỉnh, mặc kệ là thuật
cưỡi ngựa hay đao công đều đã được huấn luyện.
Chỉ trong chốc lát, các kỵ sĩ đã giết sạch cả đám thổ phỉ không sót một ai, thi thể
ngổn ngang dưới đất. Họ lau sạch máu trên đại đao vào đống thi thể, thu
đao vào vỏ, ghìm chặt tuấn mã, nhưng không lập tức rời đi. Cả vùng thiên địa lặng thinh, Sở Hoan vẫn tập chung nhìn vào giữa, chỉ thấy xa xa một con ngựa quay lại, chính là Quan Đại vương đã chạy đầu tiên.
Quan Đại vương vô cùng chật vật, sắc mặt đầy sợ hãi. Sở Hoan nghĩ, sao
người này lại tự nhiên quay lại? Nháy mắt đã thấy sau lưng gã có hơn
mười kỵ sĩ đuổi theo, hắn hiểu, đám kỵ sĩ này chia làm hai đường trái
phải giáp công, khi Quan Đại vương chạy thục mạng đã bị họ chặn lại,
không thể làm gì khác đánh hoảng sợ quay đầu.
Thấy thi thể đầy
đất, sắc mặt Quan Đại vương trắng bệch. Các kỵ sĩ đặt tay lên chuôi đao, ngăn gã lại, gã đành ghìm cương ngựa, tuấn mã hí dài xoay tròn tại chỗ. Không chỉ là Quan Đại vương mà ngay cả con ngựa của gã cũng cảm nhận
được khí tức tử vong mà sợ hãi vô cùng.
Nhìn qua nhìn lại mấy
vòng, Sở Hoan càng thấy rõ hơn, vòng vây do hơn mười kỵ sĩ tạo thành, ở
giữa có một người rất nổi bật, y đeo mặt nạ đồng xanh, một tay cầm cương ngựa, toàn thân tản ra sát khí dày đặc.
- Vân Lý Phong!
Sở Hoan thì thầm.
Đương nhiên Quan Đại vương cũng biết mình không thể chạy, nhìn các kỵ
sĩ xung quanh lãnh khốc như băng, gã tung người xuống ngựa, ném đại đao
đầu quỷ trong tay, xoay người quỳ rạp xuống, run giọng xin:
-
Đại…đại ca mặt đồng… Chúng ta… chúng ta đều là người một nhà, chúng ta…
Ta nguyện từ nay về sau làm trâu làm ngựa cho ngài… Đại ca… Đại ca, ngài tha cho ta đi. Tha cho cái mạng chó của ta, mặc kệ…mặc kệ ngài bắt ta
làm gì, ta…ta đều nghe…
Người mang mặt nạ đồng xanh một tay nắm
cương ngựa một tay cầm đại đao chậm rãi tiến lại gần như dắt ngựa đi
dạo, dưới mặt nạ, đôi mắt cực kỳ lạnh lùng, ngồi trên ngựa nhìn Quan Đại vương quỳ rạp dưới đất. Y chậm chậm giơ tay lên, trong tiếng run rẩy
cầu xin của Quan Đại vương, ánh đao lóe lên, tiếng run rẩy cầu xin của
gã lập tức im bặt.
Đại đao cắt đứt cổ Quan Đại vương, máu tươi
phụt ra. Gã giữ lấy cổ, chỉ có thể kêu mấy tiếng “Khừ khừ”, đồng tử co
rút đầy sợ hãi, lập tức ngã quỵ, thân thể giật giật vài cái, và không
bao giờ động đậy nữa.
Người mang mặt nạ đồng xanh cũng không
thèm nhìn thi thể, chậm rãi quay lại. Các kỵ sĩ tách ra một con đường, y giật cương ngựa bước tới, khi cách Sở Hoan hai mét thì dừng lại, gằn
từng tiếng:
- Chúng ta là Vân Lý Phong!