Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1089: Q.8 - Chương 1089: Nụ cười giả tạo




Sở Hoan nhìn về phía một hộ vệ, làm một động tác ra hiệu bằng tay, hộ vệ đó hiểu được, lấy túi lương khô đeo bên hông đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan đưa lương khô đến trước mặt ông lão, nói:

- "Ông lão, cảm ơn ông đã rộng rãi, ta uống nước của ông, vậy phần lương khô này, xin ông cứ nhận lấy trước... !"

Ông lão nhìn lương khô Sở Hoan đưa tới, trong hai tròng mắt trống rỗng hiện lên vẻ kinh ngạc, tuy thân thể suy yếu, nhưng lương khô của Sở Hoan vừa mới đưa qua, thân thể già nua của ông lão không hiểu sao sinh ra sức lực, đôi tay khô quắt một phát nắm lấy túi lương khô, mở ra nhìn bên trong một chút, nhưng rất nhanh, vẻ rạng rỡ trên mặt ông lão liền tiêu tan mất, sự vui mừng trong ánh mắt cũng tan theo, đưa trả lại túi lương khô, than thở nói:

-“Ngài đi đi, ngài có lòng tốt, nhưng chưa chắc người tốt sẽ gặp điều lành…!”

Sở Hoan cũng không nhận lại, hỏi:

- "Chuyện bắt lính ông vừa nói thật ra là như thế nào?"

Ông lão rõ ràng đối với Sở Hoan có chút hảo cảm, nói:

- "Nghe các vị nói giọng nơi khác, không phải người địa phương, chẳng lẽ không biết ở đây đã xảy ra chuyện gì sao ?"

Sở Hoan hỏi:

- "Chuyện ông nói là chuyện gì?"

- "Ai... !"

Ông lão thở dài một tiếng.

- "Nghe nói Tây Quan vừa có một tổng đốc mới, vô cùng tàn bạo ngang ngược, ép đến nỗi binh lính tạo phản, quân đội Hạ Châu bên này đã khởi binh đi đánh vị tổng đốc kia!"

Đầu lông mày Sở Hoan hơi giật giật, hỏi:

- "Tổng đốc mới rất tàn bạo ngang ngược sao? Nhưng theo ta biết, vị tổng đốc này hình như không phải người xấu."

Ông lão vuốt cằm nói:

-"Thật ra lão cũng không biết thật ra là chuyện gì… Lần trước xảy ra dịch bệnh lớn, ở đâu cũng có người chết, thôn của lão cũng có nhiều người chết vì bệnh, đúng ra đều ngồi chờ chết, nhưng vị tổng đốc đó lại đem phương thuốc tới, nhờ vậy mọi người mới qua được một kiếp. Theo lý mà nói, vị tổng đốc đó cũng không phải người xấu, nhưng không biết sao, bên này lại tạo phản… Hạ Châu bên này tạo phản, chắc chắn vị tổng đốc kia sẽ đem binh qua đánh, Hồ tướng quân chiếm thành Hạ Châu, sau đó phái người đi khắp nơi bắt trai tráng về tu sửa thành trì, còn muốn bắt họ đánh với vị tổng đốc kia một trận…!”

Trên gương mặt già nua tràn đày vẻ bất đắc dĩ.

- "Một đứa con trai của lão bị bắt đi rồi, trong thôn cũng bị bắt đi không ít người, nghe nói đánh trận, nhiều người trong thôn đều bỏ trốn hết, chỉ còn lại mấy người già cả chúng ta thôi… Các vị, các vị đều là người nơi khác, cũng không phải người xấu, mau trốn đi thôi, nói không chừng quân đội của tổng đốc sắp tới rồi, đợi tới khi đánh nhau thì chạy không kịp nữa…!"

Sở Hoan cau mày nói:

- "Ta nghe nói, tổng đốc có lệnh, quân đội của ông ta không được ức hiếp dân chúng... !"

Lão nhân xem thấu việc đời, cười cười lắc đầu nói:

- "Đây đều là chuyện gạt người, lão sống quá nửa đời người, gặp qua không ít quân đội, có đội quân nào mà không ức hiếp dân chúng đâu? Cướp ít đồ đạc thì thôi, lại…!"

Ông lão cười khổ lắc đầu, cũng không tiếp tục nói hết.

Sở Hoan biết rõ có mấy lời ông lão không muốn nói, cũng không hỏi nhiều, nhìn ra ngoài cửa, nói:

- "Ông lão, bên ngoài nhiều bão cát, hàng năm đều như thế nào sao ?"

Ánh mắt ông lão nhìn ra bên ngoài, nói:

- "Đây là thời điểm Lục Thường, thường xuyên có bão cát, lão từ nhỏ sống ở Hạ Châu, Hạ Châu bên này bão cát rất nhiều, vào thời điểm Lục Thường thì bão cát mạnh nhất... !"

Ánh mắt Sở Hoan lóe sáng, hỏi:

- "Ông lão, thời điểm Lục Thường này kéo dài bao lâu?"

Lão nhân suy nghĩ một chút, nói:

- "Bão cát năm nay không yếu, nhưng mà qua bảy tám ngày nữa, chắc cũng sẽ tan… Hôm nay còn khá một chút, qua hai ngày nữa, bão cát sẽ càng mạnh…!"

Sở Hoan như có điều suy nghĩ, khẽ gật đầu.

Đúng lúc này, liền nghe được tiếng vó ngựa từ bên ngoài truyền tới, hai hộ vệ của Sở Hoan lập tức cảnh giác. Bọn họ đều cầm lấy tay nải, bên trong có để đao, tay họ đã đút vào bên trong.

Sở Hoan đưa mắt ra hiệu một cái, khe khẽ lắc đầu, hai hộ vệ hiểu ý Sở Hoan, không hành động nóng vội, rút tay ra. Hai hộ vệ này ăn mặc bình thường, tướng mạo cũng thường thường, người khác nhìn vào cũng chỉ tưởng là dân thường mà thôi.

Tiếng vó ngựa dừng lại, rất nhanh liền nghe có giọng nói phía ngoài truyền đến:

- "Thôn này chỉ có mấy nhà, vậy cứ nghỉ tạm ở đây một lúc... !"

Sở Hoan ngồi bên cạnh ông lão, chăm chú nhìn ra ngoài cửa, nhìn thấy có mấy người. Người đi đầu mặc trường bào, mang thắt lưng, đội một cái mũ, bước vào bên trong nhìn quét qua một lượt, chân mày liền cau lại, hai mắt nhìn vào Sở Hoan. Vào lúc này, mấy người khác cũng đi theo người đó, một người nói:

- "Hắc tiên sinh, ở đây còn có lương khô, chỉ là nước còn lại không nhiều, ở đây có thể lấy thêm chút nước... !"

Người mặc trường bào khoảng hơn bốn mươi tuổi, bề ngoài bình thường, xương gò má hơi cao, nhìn chằm chằm Sở Hoan một lát, sau đó sắc mặt liền hòa hoãn xuống, đi vào trong phòng, chắp tay khách khí nói:

- "Thật là xin lỗi, mấy người chúng ta là người qua đường, bên ngoài bão cát lớn, đi đường quá mệt mỏi, muốn ở chỗ này nghỉ ngơi một lát, không biết có quấy rầy hay không ?"

Ông lão sắc mặt không đổi, nói:

- "Nếu các vị không chê, các vị có thể nghỉ lại ở đây."

Hắc tiên sinh mặc trường bào mỉm cười gật đầu, vào trong nhà, bốn người kia theo sát sau lưng. Sở Hoan liếc thấy, bốn người này dù ăn mặc bình thường, nhưng bên hông lại mang đao, vào tới trong nhà, ánh mắt họ đều quét qua Sở Hoan và hai hộ vệ, hiện ra vẻ cảnh giác.

Hắc tiên sinh lấy trong tay áo ra một khối bạc vụn, đặt ở bên cạnh ông lão, ôn hòa nói:

- "Lão trượng, chúng ta lấy ở đây một ít nước, đây là tiền nước... !"

Lão nhân đã lắc đầu nói:

- "Uống nước không phải trả tiền, thu lại đi."

- "Mạo muội quấy rầy, đã mười phần không thỏa đáng, ít bạc này, xin ông nhận lấy!"

Hắc tiên sinh khách sáo nói.

Ông lão lắc đầu, không thu bạc, cũng không nói chuyện.

Hắc tiên sinh bảo người qua vại nước lấy nước, hai người đàn ông to cao liếc nhau, lại gần vại nước, khi đi ngang qua hộ vệ của Sở Hoan, hết sức cẩn thận, ánh mắt sắc bén.

- "Không biết vị này xưng hô như thế nào?"

Hắc tiên sinh thái độ vô cùng hòa nhã, nhìn Sở Hoan hỏi.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- "Đều là người lưu lạc chân trời, gặp nhau cần gì quen biết trước?"

Hắc tiên sinh gật đầu thở dài:

- "Gặp nhau cần gì quen biết trước? Lời nói này hay quá, trận đại chiến ở Hạ Châu sắp tới, các vị nên sớm rời khỏi nơi này để khỏi bị liên lụy."

Sở Hoan "à" một tiếng, hỏi:

- "Vị tiên sinh này có phải muốn rời Hạ Châu đi lánh nạn?"

Hắc tiên sinh cười khổ nói:

- "Đúng vậy. Các vị có điều không biết, quan binh và phản quân sắp đại chiến, bọn thổ phỉ cũng chờ cơ hội hành động, ngay ngày hôm qua, chúng ta còn đụng phải một đám thảo khấu... !"

Rất khó khăn giơ một cánh tay lên:

- "Cánh tay này của ta bị chém một đao, đến giờ còn rất đau."

"Thảo khấu ?"

Hắc tiên sinh gật đầu, đứng dậy đi về phía Sở Hoan, đưa tay cuộn ống tay áo lên.

- "Ngài xem, một đao kia thật không nhẹ, thiếu chút nữa chặt đứt cánh tay ta... !"

Đang nói chuyện, ống tay áo đang cuốn lên, bỗng nghe Sở Hoan quát lớn một tiếng, thân mình ngửa ra phía sau, gần như cùng lúc, bên dưới ống tay áo đang cuốn lên của Hắc tiên sinh, chợt lộ ra một cái bao cổ tay bằng da đang bao trên cánh tay, trên bao cổ tay kia rõ ràng có gắn ám khí, lúc cuộn tay áo lên, mấy cây ngân châm cùng được phóng ra ngoài.

Ngay lúc đó, hai gã đàn ông đi lấy nước đã rút đao bên người, lật tay chém về phía hai hộ vệ. Hai gã đàn ông còn lại cùng lúc ra tay, cũng rút đao hướng về phía hai hộ vệ kia. Hai hộ vệ bị giáp công trước sau, nhưng hình như có chuẩn bị trước, một người thân hình linh hoạt xoay một cái, hai người liền quay lưng vào nhau, cùng giúp nhau che chắn phía sau, vung đao nghênh chiến.

Khi mấy cây ngân châm trên cánh tay Hắc tiên sinh phóng ra, Sở Hoan đã ngửa ra sau, cả người lẫn cái ghế đang ngồi đều ngã xuống. Hắn một tay chống xuống, không để mình ngã chạm đất, chân đã lập tức vung lên đá vào bụng dưới của Hắc tiên sinh. Hắc tiên sinh hình như không ngờ Sở Hoan phản ứng nhanh đến vậy, thân hình vội vã tránh lui, cánh tay còn lại vung lên, từ trong ống tay áo, một đám sương mù lập tức tản ra.

Sở Hoan biết sương mù này không ổn, trầm giọng nói:

- "Cẩn thận sương mù, ngừng thở."

Một tay đã chụp lấy cái ghế, thuận thế đập tới Hắc tiên sinh.

Thân pháp của Hắc tiên sinh kia vô cùng nhanh nhẹn, nhẹ nhàng lùi về sau, từ trong nhà đã lui ra đến bên ngoài, nhưng Sở Hoan lại như hình với bóng, lập tức bám theo, sương mù kia tan ra nhanh chóng kinh người, Sở Hoan ngừng thở, tay hắn nhắm Hắc tiên sinh chụp tới.

Trong phòng, hai hộ vệ nghe Sở Hoan nhắc nhở, biết hình huống gấp gáp, phản ứng nhanh chóng, đỡ một đao của địch nhân xong, không dám hít thở, cùng lúc xông ra ngoài cửa.

Phía sau, bốn gã đàn ông cũng xông ra theo, tên cuối cùng xông ra khỏi cửa, bước chân liền chậm lại, giống như say rượu, thân thể lắc lư, đại đao rơi khỏi tay, ngây ngô đứng đó, thần sắc ngốc trệ, ánh mắt trống rỗng, rất nhanh, trên mặt hắn liền hiện ra nụ cười cực kỳ quái dị.

Lúc này cũng không có ai chú ý đến hắn, Hắc tiên sinh bước chân nhẹ nhàng, Sở Hoan thân hình linh hoạt, hai người như hai cánh bướm. Hắc tiên sinh rõ ràng không dám trực tiếp đỡ chiêu của Sở Hoan, mà Sở Hoan trong lòng sợ Hắc tiên sinh lại giở trò quỷ, cũng cẩn thận đề phòng.

Sở Hoan liên tục ra chiêu, nhưng hắn cảm thấy Hắc tiên sinh trước mắt này, thân pháp nhẹ nhàng lại hết sức quỷ dị, phảng phất cảm thấy thân pháp này của Hắc tiên sinh, hình như mình đã từng gặp qua.

Bốn gã thủ hạ của Hắc tiên sinh, một người ra khỏi phòng, liền đứng ngoài cửa cười ngây ngốc. Ba người còn lại đánh với hai hộ vệ, đại đao chạm nhau, tia lửa văng bốn phía, tiếng leng keng vang rộ. Hai hộ vệ này từ trong số võ sĩ cận vệ chọn ra, kinh nghiệm thực chiến phong phú, là nhân vật lợi hại có thể lấy một chọi mười, mà đối phương cũng không phải tầm thường, lấy ba đánh hai, giằng co không dứt.

Đột nhiên, nghe thấy âm thanh "ha ha ha ha", mọi người ai cũng thối lui, nhìn qua, thấy tên đang đứng cười ngốc trước cửa, hai tay mở rộng, nụ cười quái dị trên mặt càng đậm, rõ ràng là một nam nhân cường tráng, lại làm ra động tác cực kỳ mềm mại, giống như nữ nhi đang nhảy múa, ánh mắt vốn trống rỗng bỗng xuất hiện vẻ hưng phấn.

Dù là hộ vệ của Sở Hoan, hay là thuộc hạ của Hắc tiên sinh, trông thấy bộ dạng kì quái nọ đều giật mình, không biết tên kia cuối cùng đang phát bệnh thần kinh gì.

Trong giây lát, một tiếng "Rắc..c…c… !” vang lên, xương khớp trên thân thể tên đang nhảy múa kia bắt đầu vặn vẹo cực độ. Mấy người rõ ràng nghe được tiếng xương cốt đứt gãy, trơ mắt nhìn thân thể tên nọ từ từ bị thu lại. Xương cốt gã giống như biến mất, cả người dường như chỉ còn lại da thịt, nhanh chóng chùng xuống, trở thành một đống túi da đáng sợ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.