Tố Nương thấy Sở Hoan đứng dậy cũng đứng lên, Sở Hoan kéo xiêm y, vừa mặc đồ vừa quay đầu lại nói:
- Nàng nghỉ ngơi trước đi, ta ra ngoài xử lý chút chuyện, nếu không có gì ngoài ý muốn thì rất nhanh trở lại.
Hắn nghe bên ngoài truyền đến tiếng gà kêu, biết là có chuyện khẩn cấp. Thân là Tổng Đốc Tây Quan, mỗi ngày đều có rất nhiều việc, nửa đêm có
tin truyền đến cũng là chuyện bình thường. Chỉ là khi Sở Hoan ở trong
phòng Tố Nương thì bộ hạ không dám đến trước sân kêu to, vì thế Sở Hoan
đã dặn dò thuộc hạ, nếu như có việc vô cùng khẩn cấp thì ở sân ngoài bắt chước tiếng gà kêu. Việc này được giao cho hai người Bạch Hạt Tử cùng
Kỳ Hồng, hai người này sau khi được Sở Hoan dặn dò, ngày đêm luyện tập
tiếng gà gáy, tiếng gà gáy mà Sở Hoan nghe được, hỏa hầu còn kém một
chút, biết ngay là Kỳ Hồng.
Mặc thêm xiêm y, Sở Hoan ra khỏi
sân nhỏ, thấy Kỳ Hồng đứng bên ngoài tiếp tục gọi, đến khi thấy Sở hoan
đi ra mới ngừng lại, vội vàng nói:
- Đại nhân, trước cửa phát hiện ra có một cái bọc.
- Hả?
- Vừa rồi có người gõ cửa, nhưng lúc mở cửa ra thì không thấy ai cả, chỉ để lại một cái bọc.
Kỳ Hồng giải thích:
- Trong bọc có một phong thư, trên đó có viết là vô cùng khẩn cấp, vì thế ti chức mới quấy rầy đại nhân.
Sở Hoan nhận lấy phong thư từ Kỳ Hồng. Hắn híu mày, tỉ mỉ nhìn một
lượt, thần sắc nghiêm trọng, hơi trầm ngâm một chút, cuối cùng lên
tiếng:
- Mau đi gọi Cừu Như Huyết tới.
Tam châu dưới Bắc Sơn đạo bao gồm Thanh Châu, Cam Châu cùng Tín Châu.
Phía Tây Bắc Bộ Tín Châu giao thoa cùng với Thiên Sơn đạo Sa Châu, ở đó không có tấm bình phong thiên nhiên. Cảnh giới Sa Châu thuộc khu vực
Tín Châu Ngọc Điền huyện, Ngọc Điền huyện thành đứng vị trí đầu tiên
trong 23 huyện thành trong Bắc Sơn đạo.
Ngọc Điền huyện thành cách Bắc Sơn đạo Du Xương phủ chừng trăm dặm, nằm ở Ngọc Điền huyện
thành, có thể nhìn thấy cảnh tượng trong Thiên Sơn đạo Sa Châu. Sau khi
Tây Lương tàn binh, Ngọc Điền huyện thành trở thành nơi phòng thủ trọng
địa của Bắc Sơn đạo, đạo lý rất đơn giản, Thiên Sơn Thiết Kỵ bất cứ lúc
nào cũng đều có thể tiến vào Bắc Sơn, Tiếu Hoán Chương đề phòng cẩn thận với Chu Lăng Nhạc. Với tư cách là đạo phòng tuyến đầu tiên ngăn cản
Thiên Sơn Thiết Kỵ, huyện thành này, có hơn 5000 binh lực, hơn nữa lương thảo phong phú, trang bị hoàn mỹ, Bắc Sơn đạo chiến mã không nhiều,
ngoài Bắc Sơn đạo cấm vệ quân có một bộ phận, số còn lại đều được phân
đến Ngọc Điền huyện thành.
Đối với sự bố trí phòng ngự ở Ngọc Điền huyện thành, Tiếu Hoán Chương chưa từng chủ quan, một mực cố thủ
Ngọc Điền huyện thành, hơn nữa còn phái con trai thứ của mình là Tiếu
Tĩnh Khiêm đến nơi này đảm nhiệm chủ tướng Bắc Sơn quân.
Tiếu Tĩnh Khiêm võ lực tốt, là dũng tướng thanh danh hiển hách ở Bắc Sơn
đạo. Người này từ nhỏ tập võ, võ công tương đối cao, không thích đọc
sách, hành vi cử chỉ vô cùng thô tục.
May mà từ nhỏ y thích
đùa nghịch trong quân doanh, quen thuộc nhiều tướng lãnh Bắc Sơn đạo,
mưa dầm thấm lâu, cũng tinh thông binh pháp. Hiện nay y là chủ sự của
Bắc Sơn đạo binh bộ, toàn quan binh ở Bắc Sơn đại ngoài thuộc về cấm vệ
quân của La Định Tây, những châu phủ quân khác đều quy về Tiếu Tĩnh
Khiêm thống soái.
Bắc Sơn đạo mượn cờ hiệu bình định phản
loạn, ở Bắc Sơn đạo trắng trợn tăng cường quân bị, bất luận là biên chế
cấm vệ quân hay là châu quân, sớm đã vượt qua số lượng quy định, Bắc Sơn hiện nay đã có hơn mấy vạn binh.
Đối với Tiếu Tĩnh Khiêm mà
nói, y mặc dù rất thích tranh đấu nhưng cũng không bằng lòng xung đột
với Thiên Sơn quân nhân. Về vấn đề chiến lược Bắc Sơn, y cùng huynh
trưởng Tiếu Tĩnh Sanh có chủ trương là đi trước nuốt lấy Tây Quan đạo.
Chỉ là mục đích cuối cùng của hai người không giống nhau.
Tiếu Tĩnh Sanh cùng Chu Lăng Nhạc có quan hệ mật thiết, không có dã tâm tranh hùng Tây Bắc, nhưng một mực hy vọng có thể ủng hộ Chu Lăng Nhạc
trở thành Tây Bắc Vương, trở thành công thần đầu tiên dưới trướng Chu
Lăng Nhạc.
Tiếu Tĩnh Khiêm lại không muốn thần phục dưới
trướng Chu Lăng Nhạc, chỉ là y cũng biết thực lực của Thiên Sơn quân
nhân rất mạnh, với thực lực hiện tại của Bắc Sơn, chính diện chiến đấu
cùng Thiên Sơn quân, e là lành ít dữ nhiều. Vì thế y hi vọng có thể đi
trước một bước nuốt lấy Tây Quan đạo, nghỉ ngơi tĩnh dưỡng, đợi đến khi
lông cánh đầy đủ sẽ cùng sống mái một lần với Chu Lăng Nhạc.
Bất luận là mục tiêu cuối cùng như thế nào, nhưng y cùng huynh ruột Tiếu Tĩnh Sanh trên thực tế cũng không có địch ý quá lớn với Chu Lăng Nhạc.
Chỉ là y hiểu rõ, trong tay Chu Lăng Nhạc có Thiên Sơn Thiết Kỵ, mình
cũng cần phải tử thủ Bắc Sơn đạo. Cho dù sau này muốn tranh cao thấp thì điều kiện tiên quyết cũng là cần bảo vệ tiền vốn của chính mình, nếu
như Bắc Sơn thất thủ, thì tranh hùng Tây Bắc cũng chỉ là người ngu nói
mơ mà thôi.
Tọa trấn Ngọc Điền, y cũng cẩn trọng, thao luyện
binh mã, giám sát động tĩnh của Thiên Sơn, tướng sĩ cao thấp cũng không
buông lỏng.
Tiếu Tĩnh Khiêm là một kẻ vũ phu, thân thể cường
tráng, tinh lực hơn người. Tuy tọa trấn tiền tuyến, huấn luyện binh mã,
nhưng y cũng không có trì hoãn hưởng thụ rượu ngon cùng gái đẹp.
Mặc dù là đêm đầu đông, nhiệt độ rất thấp, nhưng trong buồng của Tiếu
Tĩnh Khiêm lò sưởi ấm áp như mùa xuân, lò than đốt lên rừng rực, trên
mặt đất phủ thảm da lông tốt nhất, Tiêu Tĩnh Khiêm lúc này không để ý
gì, cầm ly rượu, ánh mắt như chuông đồng nhìn ba nữ vũ đang múa trước
mắt.
Đây là đồ mới đưa tới, nhiều người đều biết rõ, Du Xương thành phủ quy mô tuy kém hơn Sóc Tuyền Thành của Tây Quan nhưng bàn về
độ phồn hoa thì Sóc Tuyền Thành có chút không theo kịp.
Đặc
sắc lớn nhất của Du Xương phủ thành chính là thanh lâu nhạc phường mọc
lên san sát như rừng, lớn nhỏ có hơn trăm nhà, trong đón nổi tiếng nhất
được xưng là Du Xương thập bát diễm của Thập bát tòa thanh lâu nhạc
phường. Cô nương ở đây đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, hơn nữa người nào
cũng giỏi ca múa. Những cô nương được tú bà dạy dỗ, khoe màu đua sắc, Du Xương phủ thành cũng được coi là nơi khiến cho nam nhân toàn Tây Bắc
lưu luyến quên lối về.
Trên thực tế, 18 tòa thanh lâu này đều lấy Tiếu gia làm chỗ dựa, trong đó một nửa số chủ gánh đều là người
trong Tiếu gia. Rất nhiều cô nương trong đó, thông qua rất nhiều phương
thức hoặc bị bắt ép hoặc cưỡng bức hoặc lợi dụng đưa vào, trước khi đến
Ngọc Điền thì Tiếu Tĩnh Khiêm là khách quen của lầu 18, mỗi tháng có gần nửa thời gian trà trộn trong đó.
Đến Ngọc Điền, cách Du
Xương phủ tầm trăm dặm, đương nhiên không thuận tiện như trước nữa,
nhưng Tiếu gia nhị công tử cũng không phải người thường, hạ lệnh trong
Du Xương thập bát diễm, mỗi lần đưa tới một cô nương mới. Sau khi trải
qua sự dạy dỗ của tú bà, các cô nương nhất định phải đưa tới Ngọc Điền,
do Tiếu gia nhị công tử kiểm tra đủ tư cách mới được chính thức tiếp
khách.
Cho nên ngoài luyện binh, Tiếu gia nhị công tử còn có
một việc quan trong, chính là ở trong các này kiểm nghiệm những cô nương từ Du Xương đưa tới. Mỗi tháng, các cô nương sẽ đưa đến Ngọc Điền cho
nhị công tử xem qua, nhưng chỉ có cô nào được nhị công tử thích, thì mới có thể ở lại hầu hạ hai đêm để nhị công tử kiểm tra triệt để từ trong
đến ngoài.
Trên thực tế những cô nương được đưa đến không
phải người nào cũng được nhị công tử để mắt đến. Có thể được ở lại, chỉ
khoảng hai ba phần mười, nhưng nếu được ở lại thì nhị công tử cũng không bạc đãi người đó.
Có thể ở lại hầu hạ hai đêm, khi trở về, luôn được ban thưởng không ít.
Tiếu gia là đệ nhất gia tộc của Bắc Sơn đạo, của cải ngàn vạn, món tiền nhỏ đó đối với Tiếu nhị công tử không là gì cả.
Nói chúng, mỗi lần đưa tới ba đến năm cô nương, Tiếu công tử nhìn vào
mắt tối đa cũng được một hai người. Chỉ là lần này có chút ngoại lệ, đưa đến ba cô nương, mỗi người một phong cách, gầy béo khác nhau, Tiếu nhị
công tử lại đều thấy vừa mắt, lập tức chuẩn bị một đấu ba, buông lỏng
một chút.
Cô nương có thể được đưa đến đây đã được tú bà dạy
dỗ nguyên vẹn từ thân thể đến tâm lý, biết cách làm thế nào để lấy lòng
nam nhân, cho nên ba vũ cơ ăn mặc mỏng manh, ca múa, da thịt ẩn hiện,
thật là biết cách hấp dẫn người khác.
Tiếu nhị công tử uống
xong một ly rượu, buông ly xuống, cứ như vậy trần truồng đi ra. Thân thể của hắn cường tráng như sắt thép. Hắn có chút say, thuận tay ôm chầm
lấy một cô nương, "Xèo xèo" vài tiếng, đem y phục của nàng ta cởi ra. Cô nương kia ngã vào trong lòng Tiếu Tĩnh Khiêm, ánh mắt mị tơ, nhưng lại
làm bộ hoảng hốt.
Tiếu Tĩnh Khiêm cười ha hả, thủ đoạn này
đương nhiên không có chút tác dụng trước mặt hắn. Hắn nằm trên mặt đất,
dùng hai tay gối sau gáy, nhìn ba vũ cơ gầy béo khác nhau hỏi:
- Đĩnh vàng trên cái bàn kia, các ngươi đều thấy chứ?
Trên bàn để ít nhất một đĩnh cũng mười lượng, ba vũ cơ sớm đã thấy rồi.
- Đêm nay, đĩnh vàng đó sẽ thuộc về một trong ba người các ngươi.
Tiếu Tĩnh Khiêm nhàn nhã nói:
- Muốn lấy được vàng, xem bản lãnh của các ngươi đó.
Ba vũ cơ ghé sát người Tiếu Tĩnh Khiêm, từng người cười quyến rũ nói:
- Nhị công tử, người muốn bọn thiếp đem ra bản lãnh gì?
Tiếu Tĩnh Khiêm nhìn chằm chằm đôi môi đỏ thắm của ba người kia, cười hắc hắc nói:
- Ba người các ngươi thay phiên nhau dùng miệng của các ngươi, xem ai
có thể khiến bản công tử ra trước, ai khiến bản công tử ra, thì vàng sẽ
thuộc về người đó!
Ba vũ cơ nhìn nhau, cười quyến rũ, liếm môi, dường như lo lắng bị người kia đoạt lấy trước, rối rít nói:
-Ta trước...ta trước...!
Tiếu Tĩnh Khiêm nói:
- Không vội, các ngươi theo quy tắc búa kéo vải...!
Lời còn chưa nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng nói:
- Nhị công tử, Du Xương đưa người tới cầu kiến...!
Tiếu Tĩnh Khiêm nhíu mày, hắn ghét nhất là có người quấy rầy lúc này, trầm giọng nói:
- Người ở kinh thành tới thì cũng ở ngoài đó chờ ta...!
- Nhị công tử, là việc gấp, vô cùng khẩn cấp...!
Người bên ngoài nói.
Tiếu Tĩnh Khiêm nhíu chặt mày, ba vũ cơ kia bắt đầu so búa kéo vải.
Tiếu Tĩnh Khiêm đứng dậy, đi ra phía ngoài cửa, thuận tay kéo lấy chiếc áo choàng, quấn quanh người. Mở cửa, nhìn thấy một gã người hầu bên
ngoài, hỏi:
- Rốt cuộc thì có chuyện gì xảy ra?
- Nhị công tử, là người do Lưu quản gia phái tới.
Người hầu nói khẽ:
- Vô cùng khẩn cấp, hiện đang đợi người.
- Lưu quản gia?
Thần sắc Tiếu Tĩnh Khiêm khẽ biến, ngưng trọng buộc đai lưng, dặn dò nói:
- Dẫn gã đi đến nội sảnh chờ ta, ta giờ đi gặp hắn...đừng để ai nhìn
thấy, lặng lẽ đưa đến, không được cho bất kỳ ai biết có người từ kinh
thành tới gặp ta...!
Người hầu cung kính đồng ý, nhanh chóng lui ra, Tiếu Tĩnh Khiêm chưa xoay người đã thấy một vũ cơ chạy đến, vui vẻ nói:
- Nhị công tử, thiếp thắng rồi...!
Nhìn thấy ánh mắt thay đổi lạnh lùng dị thường của Tiếu Tĩnh Khiêm, nàng ta không dám nói tiếp.