Sở Hoan nghe thấy Tố Nương nói như vậy, càng thêm vui mừng, càng
ôm chặt thân thể thơm tho, mềm mại của Tố Nương, nhẹ nhàng nói:
- Nàng là chủ mẫu của phủ tổng đốc, những chuyện này, đương nhiên do nàng làm chủ.
- Thiếp làm chủ?
Tố Nương có chút căng thẳng nói:
- Việc này...việc này phải nghe theo chàng.
Sở Hoan đưa tay vuốt mũi Tố Nương, trêu chọc nói:
- Làm trượng phu thì hàng ngày lo kiếm tiền, việc trong nhà đương nhiên phải làm phiền vị nữ chủ nhân này làm chủ rồi, lẽ nào những việc này
lại phải làm phiền ta?
Tố Nương vội nói:
- Không
phải...Đó là....đó là sớm một chút. Việc này có thể công khai trong phủ, thiếp đã cho người dọn dẹp Tây viện, những thứ cần thêm đã mua thêm.
Vốn dĩ vài hôm trước muốn nói với chàng, chỉ là vài ngày nay chàng bận
chuyện công vụ bên ngoài nên....!
- Nàng chuẩn bị để Đại Nhi dọn đến Tây viện ở?
Sở Hoan đã hiểu mọi chuyện.
Tố Nương nhỏ nhẹ nói:
- Con cũng đã sinh rồi, mặc dù tạm thời chưa định danh phận nhưng không thể để đứa bé ở vườn sau được...!
Sở Hoan nói:
- Nàng nói có lý, vậy cứ theo ý nàng mà làm.
- Vậy...vậy vị Liễu cô nương nên sắp xếp thế nào?
Tố Nương do dự một chút, cuối cùng vẫn cẩn thận hỏi:
- Cô ta...cô ta định ở đây bao lâu?
- Điều này...!
Sở Hoan có chút lúng túng. Hắn cũng biết, mặc dù thời đại này nam nhân
tam thê tứ thiếp là chuyện bình thường, chỉ là một nữ nhân nối tiếp một
nữ nhân khác đến ở lại trong nhà, Tố Nương dù rộng lượng đến mấy, e rằng trong lòng cũng có chút không hài lòng, huống hồ Tố Nương vốn không
phải là một người rộng lượng, dễ tính.
Còn Mị Nương, Sở Hoan
cũng không nghĩ được nên dàn xếp như thế nào cho tốt. Mặc dù nói giữa
hắn và Mị Nương có tình có ý nhưng nói cho cùng vẫn là quan hệ trong
sạch. Dù bình thường Mị Nương hay trêu chọc, Sở Hoan thật không biết
trong lòng hồ ly Mị Nương này đang nghĩ gì.
Hắn và Mị Nương
đã từng đồng sinh cộng tử, tình cảm hiển nhiên trên mức bình thường. Hắn đương nhiên hy vọng Mị Nương có thể ở lại Tây Quan, thậm chí có thể
giúp đỡ hắn, nhưng trong thâm sâu nội tâm hắn lại không dám hoàn toàn
tin tưởng người con gái như hồ ly này.
Dẫu sao nàng cũng xuất thân từ Thanh Thiên Vương, hắn không cách nào bảo đảm nàng có thật đã
phân rõ giới hạn với Thanh Thiên Vương.
Cho dù là bản thân Mị Nương, mặc dù nói cùng Sở Hoan đến Tây Quan thậm chí lưu lại trong phủ
tổng đốc dưỡng thương nhưng Sở Hoan không thể xác định rốt cuộc Mị Nương có lưu lại hẳn không.
Hắn có suy nghĩ, Tố Nương chỉ coi Sở Hoan không tiện nói ra, trong lòng lại có chút ưu tư.
Địa vị hôm nay của Sở Hoan, không giống như xưa, mặc dù Tố Nương xuất
thân nghèo khổ nhưng ở kinh thành một thời gian, kết giao mật thiết với
phu nhân của Lễ bộ thượng thư Tiết Hoài An, từ miệng của Tiết phu nhân
biết được không ít chuyện. Nàng hiểu rằng các đại quan quý nhân hầu như
đều có thê thiếp thành đàn. Tố Nương cũng cảm thấy việc các đại quan quý nhân có nhiều thê thiếp là chuyện đương nhiên, không có gì không ổn.
Trong mắt nàng, Sở Hoan hôm nay là một đại quan quý nhân, Sở Hoan có
nhiều thê thiếp là lẽ thường. Mặc dù trong lòng có chút không thoải mái
nhưng nàng chỉ cảm thấy đó là quyền mỗi vị đại quan quý nhân nên có.
Sau Khi Sở Hoan mang Mị Nương về, mặc dù cũng giải thích với Tố Nương
đó là một người bạn nhưng Tố Nương hiểu rõ, đương nhiên không phải là
bạn bè bình thường, hơn nữa dung mạo của Mị Nương rất xinh đẹp. Ở phủ
tổng đốc này, xét về dung mạo thì không ai có thể so sánh, phong thái
của Mị Nương so với tất cả phụ nữ trên dưới trong phủ càng chênh lệch vô cùng.
Một cô nương tuyệt sắc như vậy được Sở Hoan đưa về
phủ, Tố Nương nếu thấy bọn họ không có quan hệ gì, chính là tự chửi mình ngu xuẩn.
Cũng chính vì cảm thấy áp lực quá lớn, Tố Nương lo sợ Sở Hoan sẽ không còn yêu thương nàng nên nàng phải vuốt ve, an ủi,
hết sức phối hợp, ngoan ngoãn đồng ý những điều Sở Hoan nói ra.
Hai người mỗi người một suy nghĩ, trong phòng bỗng yên lặng trong chốc lát.
- Nhị Lang, ngày mai chàng phải đi xa, hay là, đi nghỉ sớm đi.
Sau một lát, Tố Nương khẽ nói.
Sở Hoan “Ừ” một tiếng, ôm chặt Tố Nương, phủi phủi áo gấm, hôn lên trán Tố Nương, nhẹ nhàng nói:
- Mệt rồi, ngủ sớm đi.
- Lần này đi, có phải rất lâu mới quay về không?
Sở Hoan nói:
- Phải ở lại Nhạn Môn quan, ta đã hạ lệnh bên ngoài Nhạn môn quan bố
trí một khu buôn bán, cùng người Tây Lương giao dịch muối, ngựa. Bên đó
đưa thư tới nói khu buôn bán đã xây xong nhưng bọn họ lo lắng vấn đề an
toàn. Quân Tây Bắc án binh bất động, không phản đối cũng không tán
thành. Người của ta đã yêu cầu Cam Hầu, thống soái quân Tây Bắc phái một số binh mã đến bảo vệ nhưng Cam Hầu tránh không gặp.
Dừng một lúc, bàn tay từ eo của Tố Nương di chuyển đến cặp mông nở nang, nói khẽ:
- Muốn ở ngoài Nhạn Môn quan xây khu buôn bán, không thể thiếu sự ủng
hộ của quân Tây Bắc. Không có bọn họ bảo vệ, khu buôn bán muốn thuận lợi phát triển là điều không thể.
Tố Nương không hiểu rõ lắm, liền hỏi:
- Tại sao bọn họ không nghe lời chàng? Chàng không phải là Tổng đốc của Tây Quan sao?
Sở Hoan véo một cái vào mông Tố Nương, cười nói:
- Nàng cho rằng Tổng đốc thì có thể quản tất cả mọi người ư? Quân Tây
Bắc tự thành hệ thống, thuộc về triều đình, không thuộc quyền quản lý
của địa phương. Quân Tây Bắc không nghe lệnh của ta, ta cũng không thể
điều động bọn họ dù là một binh một tốt.
- Ồ...!
Tố Nương đã hiểu ra, nằm trong lòng Sở Hoan, chớp chớp mắt hỏi:
- Tại sao bọn họ không bảo vệ khu buôn bán?
Sở Hoan khẽ cười nói:
- Tình hình hiện tại của quân Tây Bắc cũng không tốt lắm. Nhạn Môn quan bị hủy, quân Tây Bắc còn không có ba vạn quân, trong Nhạn Môn quan xây
dựng 36 ổ lâu đài, hơn nữa còn phải trồng trọt...!
- Trồng trọt?
Tố Nương ngạc nhiên nói:
- Thiếp nghe bọn họ nói Tây Bắc rất nhiều nơi không thích hợp trồng
trọt. Nhạn Môn quan toàn là cát, đất có thể trồng trọt được rất ít, bọn
họ trồng trọt thì cũng không trồng được bao nhiêu lương thực.
- Thu hoạch ít, dù sao vẫn hơn không có thu hoạch.
Sở Hoan khẽ than thở:
- Quân lương của quân Tây Bắc từ trước đến nay đều do triều đình cung
cấp. Tây Quan lại giao nộp lương thực cho triều đình, đầu tiên sẽ được
chứa trong kho lương của Tây Quan, thực tế sẽ không vận chuyển đến kinh
thành. Những lương thực này sẽ vào kho lương và do hộ bộ điều phối,
trong đó một lượng lớn sẽ được chuyển đến biên quan làm quân lương. Tây
Quan thiếu lương thực, sẽ từ trong quan điều chuyển tiếp tới đó, như vậy sẽ đỡ phải vận chuyển lương thực đi đi lại lại, tiết kiệm rất nhiều.
Chỉ là bây giờ quốc gia đang khó khăn, trong kho lương của Tây Quan
không có lương thực, từ trước đến nay đều viện trợ kho lương Trần Dương
của Tây Quan, đến nay đã rỗng tuếch. Tình hình bây giờ căn bản không thể điều động lương thực ra ngoài quan làm quân lương. Triều đình bây giờ
đang khó khăn, ngay cả nạn dân Tây Bắc cũng khó mà cứu tế, đừng nói đến
còn lương thực vận chuyển ra ngoài biên quan...!
Tố Nương mặc dù xuất thân dân dã, nhưng không phải ngốc nghếch, nghe xong liền hiểu:
- Nhị Lang, chàng nói là triều đình không thể nuôi nổi binh lính, những người binh lính đó chỉ có thể tự trồng trọt nuôi mình sao?
- Đúng thế.
Sở Hoan cười nói:
- Việc quân Tây Bắc trồng trọt đều là chủ ý của Cam Hầu, người này có
tầm nhìn xa. Nếu như lúc đầu không trồng trọt, chỉ trông chờ vào quân
lương triều đình chuyển tới, bây giờ e rằng tất cả đã chết đói.
- Dù không chết đói, những binh lính đó cũng biến thành cường đạo, tự mình đi cướp.
Tố Nương nói.
Sở Hoan không ngờ Tố Nương lại hiểu biết vậy, chàng chỉ cho rằng nàng
là một phu nhân suốt ngày ở trong phủ sống cho qua ngày, hóa ra cũng
hiểu biết một số đạo lý, nhẹ nhàng nói:
- Không sai, không có lương thực, binh lính không thể bị đói, nếu không sẽ dẫn đến loạn, hậu
quả thật khó lường. Cho nên ta mới nói Cam Hầu có tầm nhìn xa, sớm đã
nhận ra triều đình không thể cung cấp đầy đủ quân lương, trồng trọt ít
nhiều cũng có thu hoạch, mặc dù không thể ăn no nhưng cũng không bị chết đói. Chỉ cần không chết đói thì sẽ không xảy ra binh biến.
Tố Nương buồn bã nói:
- Các ngôi nhà ở kinh thành đều rất đẹp, các vị phu nhân một ngày tiêu
không ít ngân lượng. Tiết phu nhân mỗi ngày đều dùng trân châu, phấn
thoa mặt, chỉ tính riêng bà ta một tháng tiêu tốn rất nhiều ngân lượng
để mua trân châu. Nếu trong kinh thành có một nhóm đông các phu nhân như bà ta, nếu không dùng trân châu, phấn trang điểm thì một năm có thể
tiết kiệm một khoản ngân lượng lớn. Số ngân lượng này có lẽ sẽ đủ để
những binh lính ăn đủ no.
- Nàng nói đúng.
Sở Hoan tán thưởng nói:
- Nếu tất cả đều giống như nàng nghĩ thì quốc thái dân an rồi. Những
binh lính ngoài biên ải không sợ gian khổ, bảo vệ biên quan. Nhưng đến
ăn còn không đủ no, những vị phu nhân trong kinh thành ăn ngon mặc đẹp,
một bữa ăn cũng tiêu rất nhiều ngân lượng....!
Nghĩ đến thời Đại Tần đế quốc từng phồn vinh bây giờ lại đến mức này, trong lòng hắn cảm thấy ảm đạm.
Hắn đã đến biên quan, đích thân trải nghiệm gian khổ ở biên quan.
Hắn cũng ở kinh thành một thời gian dài, càng hiểu được sự phồn hoa của kinh thành. So sánh hai nơi này đúng là Thiên đường và Địa ngục.
Hoàng đế đứng đầu tiêu xài lãng phí, quan viên phía dưới học theo bề
trên, xa hoa vô độ. Quốc gia rơi vào tình trạng như hiện nay, gốc rễ
chính là vì xa hoa, lãng phí, quốc khố trống rỗng, đến nỗi bây giờ ngay
cả lương thảo cho biên quan cũng không thể cung ứng được, có thể nói
bệnh đã nguy kịch.
- Nhị Lang, chàng vẫn chưa nói tại sao không phái binh lính bảo vệ khu buôn bán?
Tố Nương rất ít khi cùng Sở Hoan nói những vấn đề này, thấy Sở Hoan có
điều đang suy nghĩ, không kìm được nhẹ nhẹ lay cánh tay của hắn.
Sở Hoan cười nói:
- Vị đại tướng quân Cam Hầu của chúng ta cũng biết việc xây dựng khu
buôn bán sẽ có lợi ích rất lớn, hắn tránh không gặp mặt. Nói cho cùng là hy vọng có thể kiếm một chút trong đó.
- Chàng muốn nói hắn muốn ngân lượng?
- Cũng không nhất định là muốn ngân lượng.
Sở Hoan nói:
- Bây giờ ở Tây Bắc cái gì cũng thiếu, hắn muốn ám chỉ ngầm với ta,
muốn quân Tây Bắc bảo vệ khu buôn bán bình yên vô sự, vị tổng đốc Tây
Quan là ta đây cũng phải có thành ý...!
Hắn lại khẽ cười nói:
- Cũng không có gì, ta sớm đã nghĩ rồi, không có sự bảo vệ của quân Tây Bắc, khu buôn bán quả thực có nguy hiểm, ai có thể bảo đảm sẽ không có
ai đến cướp khu buôn bán. Có lợi ích, mọi người cùng hưởng, Cam tướng
quân cũng muốn chuyển tới ta suy nghĩ này. Kỳ thực ta cũng muốn gặp vị
thống soái quân Tây Bắc này, lần này đúng lúc đến Nhạn môn quan một
chuyến, một là đến xem tiến trình xây khu buôn bán, hai là đến thăm
viếng vị Cam tướng quân này.
Vẫn chưa dứt câu, bên ngoài đã
vọng tới một loạt âm thanh như tiếng gà mẹ kêu, Sở Hoan nghe thấy âm
thanh đó, lập tức kéo chăn lên, xoay người rời khỏi giường.