Mưa dầm liên miên, đất trời mờ mịt. Từ hôm mùng ba tết, vùng đất Tây Bắc bắt đầu mưa lên miên, tiết trời mưa dầm như vậy cũng khiến cho con
người ta cảm thấy khó chịu.
Sau khi thành hôn, mấy ngày liên
tiếp, Sở Hoan vô cùng vất vả. Ban ngày phải xử lý một số lượng lớn công
vụ, vừa phải chuẩn bị vật tư cho chiến sự ở tiền tuyến, vừa phải chuẩn
bị tốt cho công việc trồng trọt sau mùa xuân.
Tuy chiến sự
còn chưa nổ ra, thắng bại còn chưa biết, nhưng Sở Hoan kết luận, cho dù
kết quả sau này như thế nào thì việc cày bừa vụ xuân của Tây Quan cũng
không thể trì hoãn được. Một khi đã đến mùa vụ mà chưa gieo hạt thì Tây
Quan năm nay nhất định sẽ thất thu, đến lúc đó e là số người chết còn
cao hơn là số binh sĩ tử trận trên chiến trường.
Trước đó, Sở Hoan đã ra lệnh cho Ngụy Vô Kỵ đứng đầu Hộ bộ, chỉ huy các quan viên
nghiêm túc chấp hành sách lược mượn lương thực cho thuê lại. Dù ở một
mức độ nào đó mà nói, đúng là trước mắt có tổn hại đến lợi ích của các
thân sĩ gia tộc quyền thế. Dù là có Tây Quan Thất Tính đi đầu, nhưng
chuyện này vẫn vô cùng khó giải quyết, vẫn thi hành xuống bên dưới.
Mượn tới lương thực của các thân sĩ gia tộc quyền thế, đương nhiên
không có khả năng tất cả sẽ chuyển cho kho của Sóc Tuyền thành. Số lương thực này mang đến chính là muốn cho dân chúng thuê lại để mà trồng
trọt. Nếu tất cả các nơi đều vận chuyển đến Sóc Tuyền, rồi từ Sóc Tuyền
phân phát xuống như vậy vận chuyển qua lại sẽ làm tăng hao tổn thành
phẩm. Cho nên khi Hộ bộ bắt đầu đã ban lệnh, tất cả lương thực của các
thân sĩ ở huyện sẽ mang đế kho của huyện, đăng ký, kiểm kê, sau đó sẽ do Hộ bộ tổ chức thống nhất, điều phối quy hoạch.
Phần đông
quan viên được Hộ bộ của Sóc Tuyền phái đi, phân công đến mỗi một huyện, do quan viên của Hộ bộ và quan viên của địa phương cùng nhau kiểm kê
lương thức, sau đó đóng cửa kho lương, không có lệnh của Hộ bộ thì không được phép mở kho lương.
Hóa đơn từ các huyện ùn ùn kéo đến,
tất cả đều gửi lên sở Hộ bộ, tự nhiên lượng công việc của sở Hộ bộ cũng
nhiều lên. Chẳng những phải tính toán chung cho tất cả nhân khẩu, ruộng
đất của cả châu, phủ, huyện, lại phải điều tra việc thiếu đủ ruộng đất.
Sau đó, căn cứ vào số liệu hiện có, kiểm kê số lượng lương thực phát ra, rồi tiến hành phân phối. Công việc ban đầu tiến hành rất thuận lợi,
nhưng do sự việc ở Bắc Sơn, rất nhiều chuyện cũng trở nên phức tạp theo.
Cũng là việc lương thực trong kho, từ đầu vốn chuẩn bị để làm lương
thực sử dụng, nhưng vì chiến sự bộc phát, tất nhiên phải đảm bảo cung
ứng đủ lương thảo. Lương thực của Tây Quan vốn không có nhiều, lại phải
đảm bảo việc cung ứng trước mắt không xảy ra vấn đề, tất nhiên phải mượn lương thực tham ô cho thuê lại. Tuy nhiên, số lương thực này không thể
điều động tùy ý được. Dù trước đó quan phủ đã có công văn rõ ràng gửi
xuống là lương thực này để phân phối cho dân chúng trồng trọt, hơn nữa
dân chúng cũng đã bứt đầu làm thủ tục thuê lương thực. Thời điểm này nếu như không có lương thực để phát, uy tín của quan phủ thì không nói làm
gì, nhưng trong dân chúng của Tây Quan, tự nhiên sẽ không thiếu người
xuất ra.
Hơn nữa bắt các thân sĩ gia tộc quyền thế giao nộp
lương thực, dù là với danh nghĩa cho quan phủ mượn để cho thuê, cũng đã
có không ít thân sĩ bất mãn. Chỉ là vì bị quan phủ Tây Quan và bảy họ ép buộc, nên họ bắt buộc phải miễn cưỡng nộp lên. Một khi quan phủ dùng số lương thực này vào việc khác, hiển nhiên sẽ có người nhảy ra. Nếu như
các thân sĩ và dân chúng có người vì chuyện này mà cãi nhau, tăng thêm
họa ngoại xâm, đối với Tây Quan mà nói thì đúng là họa vô đơn chí.
Sở Hoan chỉ có thể thương lượng cùng Ngụy Vô Kỵ của Hộ bộ. Việc điều
động lương thực là khó tránh khỏi, nếu không cũng không thể để cho các
tướng sĩ ở tiền tuyến phải chết đói được. Chỉ có điều, việc điều động
lương thực phải trong mức độ nhất định, đủ để cho binh sĩ tiếp nhận. Dù
sao với tình hình chiến sự trước mắt, thiếu một chút quân lương thì các
chiến sĩ tiền tuyến cũng không thể nào chết đói được.
Những
chuyện này khiến cho người ta sứt đầu mẻ trán, Sở Hoan và sở Hộ bộ mất
hai ngày để xử lý. Sở Hoan ngược lại rất khâm phục Ngụy Vô Kỵ, Đỗ Phụ
Công, Tô Lâm Lang. Những việc lộn xộn này thậy khiến cho người ta đau
đầu. Những người xử lý sự vụ hậu cần e là còn vất vả hơn nhiều so với
người ở tiền tuyến.
Kỳ thật, Sở Hoan cũng hiểu rõ, nói cho cùng, mình khó xử như vậy cũng là vì người ở Tây Quan quá ít.
Ruộng đất Tây Quan vốn cằn cỗi, lương thực sản xuất ra không nhiều, hơn nữa vừa qua khỏi chiến loạn, thời điểm hắn tiếp nhận Tây Quan, trong
kho lương cũng không còn lương thực.
Nếu như không phải người ít, lương thực đầy đủ, Sở Hoan tất nhiên sẽ không buồn phiền vì chuyện
hậu cần. Binh tinh, lương đủ, tập trung tinh thần lo nghĩ chuyện chiến
sự là đủ rồi.
Thỉnh thoảng suy nghĩ trong lòng, nếu như đây
là vùng Giang Nam, phải trưng dụng lương thực dư, chỉ e là chuyện quân
lương không cần lo nghĩ đến. Giang Nam là nơi giàu có và đông đúc, chỉ
cần trưng dụng kho lương của một nhà thân sĩ quyền thế, mỗi hộ trưng
dụng một ít, cũng đủ để cung ứng quân lương. Tuy nhiên, hiện giờ đang ở
Tây Bắc, không thể làm gì hơn, thân sĩ gia tộc quyền thế ở Tây Quan mà
so với thân sĩ Giang Nam chỉ như là ăn mày mà thôi.
Một ngày
bận trong công nghìn việc, đêm về cũng vẫn phải chiến đấu, vợ chồng mới
cưới, một lúc rước về bốn nữ nhân, không thể lạnh nhạt với ai được.
Có được bốn mỹ nữ thì đúng là tề nhân chi phúc, nhưng đối với một người đàn ông mà nói, đây chưa hẳn đã là một chuyện tuyệt vời.
Trong thời gian tân hôn này, thật không muốn đi đến mấy cái sân nhỏ kia chút nào.
Cũng may Sở Hoan là người thông minh, hai buổi tối sau, hắn đã đúc kết
ra một tuyến đường, đầu tiên là đi về phòng của Đại Nhi, bởi vì chuyện
con cái nên hiển nhiên tiêu hao cũng ít đi. Rồi sang phòng của Lâm Lang, Lâm Lang là người phụ nữ đẹp, hơn nữa lại là người thương của Sở Hoan,
thân thể cũng tiêu hao nhiều hơn, đến lúc này, sẽ đi đến phòng của Tố
Nương.
Được Tố Nương vuốt ve an ủi, là nơi tốt nhất, chẳng
những không tiêu hao tinh lực, mà hơn nữa, tinh tinh lực còn được khôi
phục. Đây cũng là chuyện khuê phòng cực kỳ hiếm thấy và lý thú.
Chờ đến khi thỏa mãn Tố Nương, tinh lực của Sở đại nhân đã được khôi
phục, lúc này, lại phải tiếp tục lên trận, đi đến phòng của Mỵ Nương. Mỵ Nương vô cùng xinh đẹp nhưng cũng có nhiều thủ đoạn, nhất định phải
tích lũy tinh thần đầy đủ thì mới đối phó được.
Ban ngày lo
công sự, chuyện buổi tối, với Sở Hoan ngược lại lại coi là chuyện hết
sức mệt nhọc. Mỗi ngày, hắn phải đợi quân báo từ Nam tuyến rồi Tây
tuyến, đặc biệt là Nam tuyến phải chú ý tới động thái của Tiêu Hoán
Chương.
Tuy lúc Sở Hoan ở cùng với mấy vị thê tử thì cười
cười nói nói, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ, chuyện chung đụng này, không thể kéo dài thêm nữa. Chiến sự mới bắt đầu, bản thân hắn cũng có thêm
nhiều việc, thậm chí còn muốn đích thân ra tiền tuyến. Tất nhiên khi họ
còn ở bên cạnh, trước mắt, hắn vẫn phải một mặt làm việc, một mặt tiêu
hao cùng với họ.
Cho đến mùng sáu tết, trong một ngày, liên tục nhận được tin tức báo về khiến cho Sở Hoan vừa mừng vừa lo.
Quân báo đầu tiên là từ Nam tuyến đưa tới, bên trong Hiên Viên Thắng
Tài nói rõ, vào mùng 3 tết, bên kia Bắc Sơn đã có quan viên tới tra hỏi. Phía Bắc Sơn chỉ trích rằng có ba tên lính trong quân của Tây Quan vượt biên, tiến vào bên trong Bắc Sơn, làm ra chuyện nghe mà rợn người. Ba
tên lính này không những hành hung một thôn phụ, mà còn giết chết hai
người trong thôn, chém chết một con heo mẹ.
Sau chuyện này,
ba tên binh sĩ đã bị dân làng tấn công, chạy không thoát đã bị đánh đến
chết. Quan viên Bắc Sơn không chỉ mang tới thi thể của ba tên lính, mà
còn mang theo cả nhân chứng nữa.
Ở lá thư sau, Hiên Viên
Thắng Tài mới biểu đạt quan điểm của mình. Sự việc quá trùng hợp, đương
nhiên là do Bắc Sơn cố ý tạo ra, cố ý gây ra chuyện này, mục đích rất
đơn giản chỉ là để lấy một cái cớ để khởi chiến mà thôi.
Sau khi điều tra, ba tên binh sĩ kia chính là quân của Tây Quan.
Tuy Sở Hoan đã sắp xếp, hạ lệnh cho Hiên Viên Thắng Tài nhanh chóng rút lui, đưa quân lính tới Thanh Đường, nhưng ở gần sông Lương Tử, phái
người đi tuần tra, bằng không thì toàn quân lui lại phía sau.
Ba tên lính kia là người quan Tây Quan phái đi tuần tra ở sông Lương
Tử, đêm năm mới đã đột nhiên mất tích, vậy mà mùng ba tết đối phương đã
phái người đến Thanh Đường thành tra hỏi.
Từ Du Xương thành
đến thành Thanh Đường, dù là thúc ngựa liên tục thì ba ngày đêm cũng
không thể đến nơi được. Cho nên tên quan viên kia hiển nhiên là đã có
chuẩn bị trước ở Đan Dương thành.
Theo suy đoán của Hiên Viên Thắng Tài, ba tên binh sĩ kia khi đi tuần tra đã bị người Bắc Sơn thừa
cơ bắt đi rồi giết chết, rồi bịa ra một cái tội, sau đó phái người đến
Tây Quan hỏi tội. Ngay cả vụ án kia dù có đúng đi chăng nữa thì tuyệt
không phải do binh sĩ của Tây Quan gây ra, mà là do một tay người Bắc
Sơn dựng nên.
Sở Hoan nhận được phong thư này, trong thâm tâm ngược lại đang cười lạnh.
Hắn lúc trước uy hiếp Bắc Sơn, sẽ tấn công Bắc Sơn, hơn nữa còn nói
thẳng cho đối phương biết, muốn tìm một lý do khai chiến, thật sự không
có gì khó. Chỉ cần hi sinh mấy người, đổ lên đầu đối phương là có thể
khai chiến luôn. Thật không thể ngờ đối phương lại dùng chiêu thức ấy.
Dấu hiệu này phát đi, Sở Hoan đoán chắc, bên kia Bắc Sơn nhất định đã
chuẩn bị xong xuôi để khai chiến. Có lẽ khi hắn nhận được phong thư này
thì quân Bắc Sơn đã đang vượt sông Lương Tử, tiến quân về phía thành
Thanh Đường.
Trong cùng một ngày, lại có tận hai phong thư được đưa tới, một là từ chợ mậu dịch Nhạn Môn Quan đưa tới.
Trong thư nói, người Tây Lương đã băng qua sa mạc, mang tới mấy ngàn
con chiến mã. Lúc đầu, bên chợ mậu dịch còn tưởng là quân Tây Lương tới
đây chém giết, quân Tây Bắc thậm chí còn điều quân tiến về phí trước,
chuẩn bị nghênh địch. Tuy nhiên, sau đó đã nhanh chóng biết được đây là
Đại lễ Quan cổ Tát Hắc Vân, theo thống kê, chiến mã mang tới tầm hơn ba
ngàn con.
Trong thư còn nói rõ, Tây Lương lần này vốn là đưa
tới bốn ngàn con để giao dịch, nhưng khi đi qua sa mạc gặp phải gió bão
lớn, đã tổn thất không ít chiến mã.
Đây cũng là chuyện duy nhất gần đây khiến cho Sở Hoan cảm thấy hưng phấn.
Ba ngàn con chiến mã, tuy là số lượng không nhiều, nhưng so với số
lượng của Thiên Sơn hắc phong kỵ hay là Liêu Đông thiết kỵ thì chênh
lệch rất nhiều. Số lượng ba ngàn con thật là một số lượng lớn. Hơn nữa,
đây là lần giao dịch đầu tiên, cũng không có nghĩa là lần cuối. Điều
quan trọng hơn là, ai cũng biết chiến mã của Tây Lương nổi tiếng khắp
thiên hạ, đừng nói là ngựa Tây Bắc hắc phong kỵ của Chu Lăng Nhạc hay là Liêu Đông mã của Xích Luyện Điện, đều không thể bì được với chiến mã
của Tây Lương.
Đối với phong thư được đưa tới một canh giờ
sau đó, là một phong thư khẩn, nhưng lại khiến Sở Hoan bị chấn động. Nội dung phong thư này cũng khiến cho Sở Hoan lo lắng liệu rằng giao dịch
lần này với người Tây Lương có thể tiến hành thuận lợi hay không.