Cuối cùng, phong thư đến từ Kim Châu, do Thủ thương phương của Kim
Châu phái người đi ngày đêm mang tới cũng đã đến tay Sở Hoan. Thấy dấu
sáp đỏ thì biết ngay đây là thư cấp báo.
Hơn nữa, người mang
thư đến cũng lập tức hư thoát (hạ đường huyết), con ngựa kia cũng kiệt
sức, mọi người đều biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc.
Sở
Hoan nhận được phong thư, nhìn thấy dấu sáp màu đỏ, cũng thấy kinh hãi.
Điều đầu tiên nghĩ đến là Cam Hầu của Tây Bắc hẳn đã có động thái rồi.
Đợi đến khi xem xong thư mới phát hiện sự việc không nghiêm trọng như
mình nghĩ, nhưng chuyện này cũng rất nghiêm trọng.
Trong thư, Phương Như Thủy khẳng định, Cam Hầu đã phái đội quân từ đại doanh Tây
Bắc, nhưng đội ngũ này không có nhiều người, cùng lắm là hơn trăm người. Tuy nhiên, đồ đạc mà bọn họ mang theo không ít, sau khi tìm hiểu đã
khẳng định được họ là đội ngũ đi tiễn thân.
Cam Hầu cùng Chu
Lăng Nhạc, hai nhà kết thân, việc này trước đó vẫn âm thầm tiến hành,
vốn rất ít người biết. Phương Như Thủy dù là Thủ tướng của Kim Châu
nhưng cũng không biết chuyện này.
Phương Như Thủy trấn thủ
Kim Châu nhưng mọi người đều ngầm hiểu, chức trách trên người y chỉ là
giám sát động tĩnh của quân Tây Bắc.
Phía Nam Kim Châu là Hạ
Châu. Hạ Châu là do Hàn Anh trấn thủ, Phương Như Thủy ở phía sau không
cần lo lắng gì cả. Tuy nhiên, lại có tới 4000 - 5000 binh mã đóng quân ở đây, ngoài việc ổn định Kim Châu còn có một nguyên nhân khác, chính là
để giám sát quân Tây Bắc.
Từ doanh trại Tây Bắc phái một đội
ngũ đi để tiễn thân, đối với Phương Như Thủy mà nói thì đây đúng hẳn
không phải là một chuyện đùa mà là một chuyện lớn. Y đương nhiên không
có nói rõ ràng, nhưng bên trong phong thư cũng có mơ hồ nói lên suy
nghĩ. Nếu chuyện hôn sự này thành công, Tây Bắc rất có thể sắp trở thành kẻ địch của Tây Quan. Chính bởi vậy cho nên Phương Như Thủy mới phái
người mang tin tức, cưỡi con ngựa nhanh nhất của Kim Châu, ngày đêm
không ngừng nghỉ, muốn báo cho Sở Hoan nhanh nhất.
Sở Hoan
đọc thư, không ngạc nhiên về chuyện hôn sự của hai nhà. Việc này hắn đã
biết từ sớm, điều làm hắn ngạc nhiên là việc Cam Ngọc Kiều đã về tới Tây Bắc.
Cam Ngọc Kiều trước tết hai ngày đã đột nhiên mất tích ở am Minh Hà, Sở Hoan đã nhanh chóng phái người đi trấn giữ các cửa
thành, kiểm tra tất cả những người rời khỏi thành, hơn nữa còn phái Cừu
Như Huyết lợi dụng Chúc Thanh Diệp của Sóc Tuyền thành cùng Tam giáo Cửu Lưu, toàn thành tìm kiếm tung tích của Cam Ngọc Kiều, sáng tối cùng ra
tay. Sở Hoan vốn tưởng có thể kiếm được chút tin tức gì của Cam Ngọc
Kiều, vậy mà cho đến tận trước khi nhận được phong thư này, vẫn không có được chút tin tức nào của Cam Ngọc Kiều.
Sở Hoan luôn cảm
thấy, có lẽ có người bắt cóc Cam Ngọc Kiều, nhưng dựa trên thời gian thì không thể nào ra khỏi thành được. Tiếp đó, cửa thành cũng được phong
tỏa nghiêm ngặt, trừ phi là hóa thành chim bay ra khỏi thành.
Sóc Tuyền thành là Tây Bắc đệ nhất thành, tường thành cao lớn, hơn nữa
đâu đâu cũng có lính canh gác, muốn bay ra khỏi thành e rằng cũng không
có khả năng.
Cho nên hắn vẫn cho là Cam Ngọc Kiều vẫn còn ở
trong thành, bị người ta khống chế. Chính vì nguyên nhân này mà hắn
không hạ lệnh dừng việc tìm kiếm lại.
Nhưng khi nhận được phong thư này, hắn liền hiểu ra, Cam Ngọc Kiều đã rời thành từ sớm rồi.
Dựa theo thời gian tính toán thì Cam Ngọc Kiều đã đi từ năm trước rồi.
Sở Hoan vô cùng kinh ngạc, dù hắn đã có chuẩn bị trước nhưng là tưởng
Cam Ngọc Kiều vẫn còn ở Sóc Tuyền, hơn nữa hôm nay đã xuất phát từ đại
doanh Tây Bắc đi về Thiên Sơn.
Hắn không thể tưởng tượng được Cam Ngọc Kiều đã dùng cách nào để đi khỏi, nhưng quan trọng nhất là hắn không làm rõ được rốt cuộc là Cam Ngọc Kiều đổi ý, tự mình rời khỏi Sóc Tuyền, trở lại đại doanh Tây Bắc, hay vẫn bị người ta khống chế, ép
buộc.
Không nghi ngờ gì nữa, việc quân Tây Bắc lần này mang
Cam Ngọc Kiều đến Thiên Sơn đối với Sở Hoan mà nói là việc rất nghiêm
trọng.
Sở Hoan giấu Cam Ngọc Kiều ở am Minh Hà chính là không muốn cho việc hôn sự giữa hai nhà Cam – Chu có thể thuận lợi diễn ra.
Tuy là không thể cản trở được cuộc hôn nhân này lâu dài, cũng không thể
giấu Cam Ngọc Kiều ở am Minh Hà quá lâu, nhưng chỉ cần là kéo dài được
chuyện hôn sự này, Chu Lăng Nhạc không thể cùng Cam Hầu kết thành thông
gia thì sẽ không manh động. Từ đó, hoàn toàn có thể tranh thủ nhiều thời gian hơn cho chiến sự Nam tuyến.
Hôm nay, quân Tây Bắc quang minh chính đại đưa tiễn Cam Ngọc Kiều, ngược lại là chuyện vô cùng khó
giải quyết. Sở Hoan tuy đã rất thận trọng, thế nhưng cũng biết được lợi
hại của việc này, tuyệt không dám để cho việc Cam Ngọc Kiều ở Tây Bắc
xảy ra bất cứ vấn đề gì.
Hơn nữa, việc khiến cho Sở Hoan đau
đầu hiện giờ là mấy ngàn con chiến mã Tây Lương đã đến phiên chợ mậu
dịch quan ngoại. Đương nhiên là trong tay Sở Hoan không thiếu muối để
giao dịch. Thời gian gần đây, ruộng muối không ngừng lại, tuy nhiên con
đường tiêu thụ ra bên ngoài có chút trở ngại. Muối mới hiện giờ cũng chỉ có thể tiêu thụ ở bốn châu. Với tốc độ sản xuất của 6 ruộng muối mới
thì không có cách nào tiêu thụ xung quanh Tây Quan, cho nên muối gần đây sản xuất ra đều được chứa trong kho muối.
Sở Hoan trong tay
không thiếu muối, cho nên, tùy theo kho muối mà sản xuất thêm muối mới
để cùng người Tây Lương tiến hành giao dịch muối – ngựa.
Nhưng chợ mậu dịch quan ngoại lại ở giữa Tây Quan và Nhạn Môn Quan, mà
Nhạn Môn Quan lại đang bị quân Tây Bắc khống chế. Đây cũng là việc khiến Sở Hoan lo nghĩ.
Hắn hiện tại không đoán được tâm tư của Cam Hầu.
Tuy nói lần trước đi tới đại doanh Tây Bắc, cùng Cam Hầu đàm phán về
chuyện chợ mậu dịch vô cùng suôn sẻ, Cam Hầu luôn miệng cam đoan sẽ đáp
ứng chuyện xuất nhập chợ mậu dịch an toàn thông qua Nhạn Môn Quan.
Tuy nhiên lòng người thay đổi, hôm nay Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc cùng
đi, hắn đương nhiên không muốn thấy Tây Quan lớn mạnh. Mấy ngàn chiến mã của Tây Lương một khi đến tay Sở Hoan, không còn nghi ngờ gì nữa, sức
chiến đấu của quân Tây Quan sẽ tăng lên rất nhiều. Đây không phải là
điều Chu Lăng Nhạc muốn thấy. Với tư cách là đồng minh với Chu Lăng
Nhạc, Sở Hoan chỉ sợ đến lúc đó Cam Hầu sẽ chặn mấy ngàn con chiến mã
lại.
Sở Hoan hiểu rõ, nếu quân Tây Quan muốn lớn mạnh mà
không có kỵ binh thì căn bản không thể. Hiện giờ, sức chiến đấu của Kỵ
binh nói không ngoa, muốn xây dựng lực lượng hùng mạnh nhất định phải có một số lượng lớn chiến mã. Chiến mã của Tây Lương nổi danh khắp thiên
hạ, một khi đã có một số lượng lớn chiến mã của Tây Lương, Sở Hoan có
niềm tin tuyệt đối có thể phát triển quân Tây Quan.
Tuy nhiên nếu lần giao dịch này mà thất bại do Cam Hầu cản trở, sẽ gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng. Người Tây Lương không phải là ngu, nếu như lần
giao dịch này không thuận lợi, chiến mã bị người Tây Bắc giữ lại, Sở
Hoan rất khó tưởng tượng sau này người Tây Lương có yên tâm đưa chiến mã tới hay không.
Người Tây Lương hiểu rất rõ người Trung
Nguyên giao dịch muối – ngựa như thế nào. Quân sự của người Tây Lương
cũng là chiếm ưu thế hơn so với người Trung Nguyên về kỵ binh. Người Tây Lương bảo tồn ưu thế Kỵ binh, cũng khống chế người Tây Lương chặt chẽ.
Đến nay, cũng chưa từng thấy xuất hiện nhóm người Tây Lương nào quá lớn
vào Trung Nguyên để tiến hành giao dịch.
Cho nên, ngựa Tây
Lương ở Trung Nguyên vẫn luôn được cất giấu cẩn thận, chỉ có một số quan lại quyền quý, bỏ ra một số tiền lớn, trong phủ mới có một hai con.
Chuồng ngựa có ngựa Tây Lương cũng là để tượng trưng cho thân phận.
Nếu có ngựa Tây Lương thì cũng là thương nhân Tây Lương mạo hiểm mất
đầu để đem đến bán. Ngựa Tây Lương ở Trung Nguyên giá cắt cổ, người bình thường căn bản không thể mua được. Thương nhân Tây Lương mang được ngựa đến Trung Nguyên tất nhiên sẽ phát tài. Người chết vì tài, chim chết vì ăn. Chính bởi vậy mà cho đến nay, có không ít thương nhân bán ngựa sang Trung Nguyên, dù là với số lượng rất ít.
Dù cho trước đó khi Hoa triều sụp đổ, quần hùng Trung Nguyên tranh nhau xưng bá, không ít
kiêu hùng đã tiến về Tây Lương, tiến hành giao dịch ngựa nhưng đều bị
người Tây Lương cự tuyệt.
Phách giả Trung Nguyên cho tới bây
giờ đều hi vọng có được một đoàm kỵ binh hùng mạnh của người Tây Lương.
Hơn nữa, chiến mã dưới hông kỵ binh đều là chiến mã Tây Lương thì mới
đạt đến đỉnh phong. Chỉ tiếc là ước mong này của vô số anh hùng Trung
Nguyên còn chưa thể thực hiện được.
Sở Hoan càng hiểu rõ, nếu như không phải hiện nay xuất hiện muối hoang, nếu như không phải Ma Ha
Tàng một lòng muốn nhất thống Tây Lương thì hắn cũng không thể cùng Ma
Ha Tàng thực hiện giao dịch. Có thể khiến cho Ma Ha Tàng đưa tới mấy
nghìn con chiến mã, đủ để thấy quyết tâm của y lớn thế nào. Cuối cùng là do muối hoang đã khiến cho Ma Ha Tàng làm như vậy.
Sở Hoan
thậm chí còn nghĩ, dùng tâm tư của Ma Ha Tàng, cũng không thể ngờ là
chiến mã Tây Lương sẽ vào đến Trung Nguyên, mang đến mối đe dọa cho nơi
này.
Thậm chí quyết định này cũng không phải là do Ma Ha Tàng quyết định mà là do các bộ lạc quyết định. Có lẽ là do áp lực sự xuất
hiện của muối hoang, đã ép Ma Ha Tàng phải tiến hành giao dịch muối –
ngựa, tình huống này không phải là không thể.
Sở Hoan tin là
nếu không phải là muối mà là hoàng kim châu báu, nhất định Ma Ha Tàng sẽ không tiến hành mua bán với người Trung Nguyên.
Bất kể nói
thế nào, lần này giao dịch muối - ngựa với người Tây Lương có thể nói là cơ hội ngàn năm có một. Hơn nữa, Sở Hoan định ép giá tại chỗ, có thể
dùng giá thấp chưa từng có để giao dịch với người Tây Lương. Lần giao
dịch này nếu có gì sai sót, e là có trăm năm nữa cũng không có cơ hội.
Nếu như Cam Hầu thật sự giữ lại chiến mã, người Tây Lương không thể giao dịch muối – ngựa, như vậy người Tây Lương thấy giao dịch muối - ngựa
khó thực hiện thì sẽ không làm nữa.
Ấn tượng của Sở Hoan với
Cam Hầu cũng không quá tệ. Hơn nữa, Cam Hầu cũng phải là người không
biết nhìn xa, giao dịch muối mã đối với Trung Nguyên rất có ích, Cam Hầu cần phải nắm bắt.
Thế nhưng trên thực tế, Cam Hầu sao có thể buông một tay để cho người Tây Lương qua cửa?
Mấy ngàn con chiến mã Tây Lương trước mặt, không còn nghi ngờ gì nữa,
đây đúng là một kho báu trong mắt người Trung Nguyên, thậm chí còn quý
giá hơn châu báu nhiều. Cam Hầu lại có thể không có ý đồ với Chiến mã
của Tây Lương sao? Sở Hoan cũng không dám chắc Cam Hầu có vì nguyên nhân nào đó mà đem Chiến mã của Tây Lương chiếm thành của riêng không?
Hôm nay, Thiên Sơn có được kỵ binh mạnh như vậy, lại khiến cho đầu óc
Sở Hoan suy nghĩ không được tập trung. Tăng thêm mấy vạn quân cho Tây
Bắc vốn là đã có được sức chiến đấu tốt, thế gọng kìm, Tây Quan rất khó
để ngăn cản. Nếu như Cam Hầu thật sự chiếm chiến mã làm của riêng, dùng
để trang bị cho quân Tây Bắc, đến lúc đó, kỵ binh của Thiên Sơn và Tây
Bắc cùng tiến đánh, Sở Hoan thấy mình cơ bản không cần đánh tiếp, mà cắt đầu của mình trực tiếp đem cho Chu Lăng Nhạc là được rồi.