Thành Hạ Châu nằm ở phía tây, cách đây không đến hai mươi dặm.
Dưới bầu trời, một đoàn xe quân đội đang chậm rãi đi về phía nam, không dưới trăm người. Một nửa trong số binh tướng mặc áo giáp, trong đó có
một chiếc xe ngựa hoa mỹ, trên đỉnh xe ngựa có một vòng hoa làm bằng
gấm. Nhìn từ xa có vẻ giống như thật.
Đi phía trước là phó
tướng Thường Hoan trấn thủ Thiên Cô bảo của Tây quan. Phía sau lưng gã
là hai Văn lại. Quân Tây Bắc đều là dũng sĩ phu quân, nhưng cũng không
thiếu một số Bút Lại. Trong đó, một người là Bút Lại do quân Tây Bắc
tuyển chọn, có tài nói năng, còn lại là quan viên do Thiên Sơn phái đến
đại doanh Tây Bắc.
- Không có gì bất ngờ xảy ra, dựa vào tốc
độ hiện tại, không quá ba ngày, là có thể đến Tây Quan đạo, tiến vào
cảnh nội của Thiên Sơn đạo.
Thường Hoan giơ tay lên vẫy tên quan viên, nói:
- Vào được cảnh nội Thiên Sơn đạo, Chu đốc đã sai người đợi ở đó, vào bên trong, cũng tức là không có bất kỳ sơ hở gì.
Thường Hoan “ồ” lên một tiếng, nói:
- Đoạn đường tiếp theo, Tây Quan đạo cũng bình yên, không xảy ra chuyện gì. Tướng quân giao việc này cho tôi, có thể đưa Ngọc Kiều đến Thiên
Sơn, tôi coi như đại cáo thành công rồi.
- Thường phó tướng, Sở Hoan dù to gan đến đâu cũng không dám làm loạn lúc này.
Quan viên Thiên Sơn mỉm cười, nói:
- Đây là hôn sự của hai nhà Chu đốc và Cam tướng quân. Nếu Cam cô nương xảy ra chuyện ở địa bàn của Sở Hoan, ta xem hắn đối mặt với Cam tướng
quân thế nào.
- Chỉ mong có thể thuận lợi đi hết đoạn đường này.
Thường Hoan thở dài, ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói:
- Trời đang âm u, nhìn sắc trời, không chừng chút nữa sẽ mưa, tranh thủ đi nhanh một chút, rồi tìm một chỗ nghỉ ngơi.
Văn Lại, cánh tay phải của quân Tây Bắc hỏi:
- Thường phó tướng, đi về phía nam là Thành Hạ Châu. Nếu tranh thủ thời gian, trước khi trời tối, có thể đến kịp Thành Hạ Châu, có cần đến đó
nghỉ ngơi không ạ?
Thường Hoan chưa nói gì, quan viên Thiên Sơn lắc đầu nói:
- Không ổn. Thường phó tướng, thật ra ngài cũng hiểu, hai nhà Chu đốc
và Cam tướng quân kết thân, không ít người trong lòng ghen ghét. Tuy
chúng ta đi qua Tây Quan cảnh nội, nhưng tốt nhất vẫn nên ít dính dáng
đến họ thì hơn, nói không chừng lại xảy ra chuyện khác. Thường phó tướng mới nói, chúng ta đều đang làm việc, thực hiện chức trách, chính là có
thể bảo vệ Cam cô nương an toàn về đến Thiên Sơn.
Thường Hoan suy nghĩ một chút, gật gật đầu, đang muốn nói chuyện, bỗng nghe thấy
tiếng vó ngựa từ phía trước vang đến. Gã ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời âm u, một đoàn người ngựa đang đi tới hướng này, không quá chục con. Người không đông, nhưng tốc độ cực nhanh.
Thường Hoan lông mày
nhíu chặt, tay đè dưới chuôi dao. Binh sĩ sau lưng nghiêm chỉnh huấn
luyện, không bảo vệ cỗ xe, mà vây đến bên cạnh cỗ xe ngựa của tân nương
tử, bảo vệ xung quanh.
Hơn chục con ngựa ấy nói đến là đến,
cách xa hơn chục bước, đã ghìm chặt ngựa lại, người đi đầu xuống ngựa
trước, cao giọng nói:
- Xin hỏi đây có phải là đội ngũ hộ tống Cam tướng quân hay không?
Thường Hoan ghìm cương ngựa, nhìn thấy đối phương không đông người,
người kia mình mặc cẩm phục, giọng nói cũng rất hòa khí, hoàn toàn không giống thổ phỉ chặn đường, thúc ngựa tiến lên vài bước, chắp tay hỏi:
- Xin hỏi các hạ là ai?
- Hoàng Ngọc Đàm!
Người đó cười nói.
Thường Hoan nhíu mày, cảm thấy cái tên này quen quen, nhưng Văn Lại Tây Bắc đứng cạnh đã thục ngựa đến cạnh Thường Hoan, khẽ hỏi:
- Thường phó tướng, Hoàng Ngọc Đàm chính là người Thư họa song tuyệt danh dương Tây Bắc.
Thường Hoan khẽ giật mình. Tuy là quân nhân, nhưng đối với Hoàng Ngọc
Đàm danh dương Tây Bắc, gã không dám khinh mạn. Gã xuống ngựa, chắp tay
nói:
- Ra là Hoàng tiên sinh, thất lễ thất lễ.
Đột nhiên nghĩ đến cái gì, hỏi:
- Hoàng tiên sinh, ta nghe nói... ta nghe nói ngươi nhận chức ở Hạ Châu, không biết là thật hay giả?
- Trò đùa nửa đời, nguy nan của Tây Bắc hôm nay, Sở Đốc đã phải hạ mình, nên cho đến nay đảm nhiệm Tri châu Hạ Châu.
Hoàng Ngọc Đàm mỉm cười nói:
- Không biết nên xưng hô với tướng quân thế nào?
Thường Hoan nghe thấy đối phương không chỉ là Danh sĩ Hoàng Ngọc Đàm,
mà còn là Tri châu Hạ Châu, lập tức càng nghiêm nghị, chắp tay nói:
- Thường Hoan - Thiên Cô bảo quân Tây Bắc.
- Ra là Thường tướng quân.
- Hoàng đại nhân, không biết đại nhân đến đây có việc gì?
Thường Hoan hỏi.
Hoàng Ngọc Đàm cười nói:
- Sở đốc có lệnh, Cam tướng quân muốn tống thân Thiên Sơn, phải đi qua
Hạ Châu, lệnh ta phải bày tiệc rượu, tận tình tiếp đón, còn mời Cam cô
nương và Thường phó tướng tham dự.
Tên quan viên Thiên Sơn kia đã thúc ngựa đi trước, nghe thấy Hoàng Ngọc Đàm nói như vậy, lập tức nói:
- Đây không phải là làm phiền sao? Đi thêm chút nữa, nhất định có thể
tìm thấy chỗ nghỉ ngơi. Nếu về hướng đông, đi lại vòng vèo, con đường
này lại nhiều hơn vài chục dặm.
Hoàng Ngọc Đàm “ồ” lên một tiếng, thản nhiên nói:
- Hẳn là thịnh tình của Sở đốc, còn con đường hơn mấy chục dặm nữa?
Gã bỗng nhiên cao giọng, nói lớn:
- Cam cô nương, Sở đốc nhớ giao tình với Cam tướng quân, đặc biệt đã
cho Hạ Châu chuẩn bị, kính mong cô nương vào thành nghỉ một đêm. Giờ
cũng sắp tối rồi, mà xem ra lại còn sắp mưa to, đoạn đường phía trước
khó khăn, chi bằng vào Hạ Châu nghỉ ngơi dưỡng sức, ngày mai lên đường,
tốc độ sẽ nhanh hơn.
Bên trong xe ngựa không yên lặng quá lâu, một lát sau, chợt nghe thấy một giọng nói vọng ra:
- Thường Hoan, đến Thành Hạ Châu.
Quan viên Thiên Sơn kia khẽ nhíu mày, Thường Hoan được giao phó, không
nói nhiều lời, hạ lệnh quân lính đi về phía đông, hướng đi Thành Hạ
Châu.
Hoàng Ngọc Đàm đi trước dẫn đường, quân lính đi theo
sau, chỉ đi một lúc, đã nhìn thấy kênh mương dần dần xuất hiện phía
trước. Hơn nữa, kéo tấm rèm gỗ lên, rõ ràng là một đạo công sự phòng
ngự.
Cho dù là Thường Hoan, hay quan viên Thiên Sơn, tất cả
đều biết rõ chuyện gì xảy ra, ngầm hiểu lẫn nhau. Thường Hoan không hỏi, Hoàng Ngọc Đàm cũng không nói chữ nào liên quan đến công sự phòng ngự
này.
Liên tục mấy đạo công sự phòng ngự, bố trí tầng tầng lớp lớp, tên quan viên Thiên Sơn kia lúc đầu còn sợ có thêm sự cố, không
muốn đến Thành Hạ Châu. Giờ đã đến đây, nhìn thấy phòng ngự thế này,
trong lòng lại nghĩ đến, đã có công sự vững chắc ở đây, Thiên Sơn và Tây Quan không sớm thì muộn cũng khó tránh khỏi một trận chiến, không bằng
thăm dò rõ ràng tình hình phòng ngự ở đây. Nếu nhớ được bố cục công sự,
về đến Thiên Sơn bẩm báo với Chu Lăng Nhạc, nói không chừng lại là một
đại công. Trong đầu gã nghĩ vậy, đôi mắt trân châu liếc phải liếc trái,
âm thầm ghi nhớ địa hình và công sự ở đây.
Gã nghĩ, nghe nói
Hạ Châu này, Sở Hoan phái quân sư đắc lực nhất Bùi Tích đến đây, hôm nay vào thành Hạ Châu, nên có thể gặp Bùi Tích.
Bùi Tích là thân tín của Sở Hoan. Thiên Sơn đương nhiên biết có một nhân vật như vậy,
nhưng những tình báo để lại rất ít. Với tư cách là Chủ tướng quân Tây
Quan tuyến Tây, bên Thiên Sơn thậm chí không biết rõ danh tính của Bùi
Tích, càng không biết thủ đoạn dùng binh của Bùi Tích. Tên quan viên
Thiên Sơn này có thể được phái đến Tây Bắc, đương nhiên là một đời ngạy
bén giảo hoạt, giỏi về nhìn mặt nói chuyện. Gã lúc này không những muốn
làm rõ cách bố trí của thành Hạ Châu, sau khi nhìn thấy đầu não của Hạ
Châu, bản thân nhất định phải quan sát tỉ mỉ. Qua lời nói, cử chỉ, phán
đoán tính tình của bọn họ, thậm chí có thể thông qua lời nói của họ,
phán đoán giữa họ có rạn nứt hay không?
Còn chưa đến thành Hạ Châu, trong lòng tên quan viên Thiên Sơn đã bách chuyển thiên hồi, càng nghĩ càng cảm thấy lần này là cơ hộ tốt nhất cho mình lập công.
Chỉ là sự việc hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã. Vào trong thành, đầu tiên, binh lính bị xếp vào một quán dịch trạm, Cam Ngọc Kiều là tân
nương tử, lại là phụ nữ, đương nhiên không thể tham gia tiệc rượu. Đám
người Thường Hoan bị kéo vào dự tiệc, trong đó có cả quan viên Thiên
Sơn, đến quán này, Thường Hoan cũng để ý, phái binh sĩ thủ hạ phòng bị
nghiêm ngặt.
Thực ra, Thường Hoan cũng hiểu rõ, đừng nói là
trong thành Hạ Châu, kể cả ngoài thành, người của Sở Hoan cũng không dám làm thế với Cam Ngọc Kiều. Hôm nay vào thành Hạ Châu, quan viên Tây
Quan càng phải chú ý cẩn thận, tuyệt đối không dám để Cam Ngọc Kiều xảy
ra chuyện trong thành. Mà chuyện này cũng nằm trong dự liệu của Sở Hoan, xung quanh quán là binh lính Tây Bắc bảo vệ. Mấy con phố gần đã bị
phong tỏa triệt để, do quân Tây Quan gác, cấm bất cứ kẻ nào xâm nhập
vào.
Quan viên Thiên Sơn vốn cho rằng trong yến tiệc sẽ gặp
được đầu não của Hạ Châu, nhưng thực ra, trong bữa tiệc, chỉ có Hoàng
Ngọc Đàm. Đừng nói đến tên Bùi Tích thần bí khó lường, ngay cả tướng
quân Hàn Anh trấn thủ Hạ Châu cũng không thấy tung tích. Hoàng Ngọc Đàm
không giấu diếm, thản nhiên nói:
- Gần đây Hạ Châu có một đám trộm cướp, Hàn tướng quân phải bố trí mai phục diệt thổ phỉ, công việc
bề bộn, nên không thể dự tiệc được.
Ngoài Hoàng Ngọc Đàm ngồi đây, còn có mấy quan viên bình thường của Hạ Châu. Trong bữa ăn không
nói chuyện công việc. Dường như Hạ Châu đã sớm chuẩn bị, mọi người đều
chỉ chúc tụng hai ba lần, như kiểu Tây Quan có hỷ sự, không khí vui vẻ
chan hòa, nhưng quan viên Thiên Sơn cảm thấy nhàm chán không tả nổi. Lúc đầu tưởng sẽ được gặp đầu não của Hạ Châu, ý nghĩ này đã bị tan thành
mây khói.
Bên này tổ chức tiệc, bên dịch quán, ba con ngựa
phi thẳng đến trước cửa dịch quán, đi đầu là một người mặc áo giáp, nhảy tử trên ngựa xuống, đến trước cửa bị quan binh trấn cửa chặn lại, người đó nói:
- Ta là Kỳ Hồng - Thống lĩnh thân cận của Sở đốc,
cho ta gặp Cam cô nương, để chúc mừng đại hôn của Cam cô nương. Tổng đốc Tây Quan Sở đốc đã chuẩn bị hậu lễ, ta phải giao đến tận tay Cam cô
nương.
Binh sĩ gác cửa trầm giọng nói:
- Thường phó tướng có lệnh, không có mênh lệnh của phó tướng, bất kể là ai cũng không được vào dịch quán.
- Thường tướng quân đang dự tiệc.
Kỳ Hồng nghiêm mặt nói:
- Ngươi bây giờ có thể bẩm với Cam cô nương, nếu Cam cô nương không gặp, chúng ta lập tức đi ngay.
Binh sĩ kia do dự một lát, cuối cùng cũng đi bẩm báo. Một lát sau, quay lại, nói:
- Cam cô nương chỉ gặp Kỳ Hồng.
Kỳ Hồng mỉm cười, cầm lấy gói quà từ tay thuộc hạ ở phía sau, có binh
sĩ dẫn đường. Vào đến dịch quán, đến một căn phòng, gõ cửa, Kỳ Hồng nhìn thấy Cam Ngọc Kiều trong bộ y phục mềm mại hàng ngày. Cam Ngọc Kiều mặc áo dài nhẹ nhàng, cách ăn mặc rất khác trước kia.
Trước kia
nàng ăn mặc lộ ra vẻ oai hùng, hôm nay ăn mặc như vậy, ngược lại càng
thêm phần dịu dàng nữ tính. Cam Ngọc Kiều nhìn thấy Kỳ Hồng, chợt có
chút giật mình, phất tay bảo nha hoàn trong phòng lui xuống. Kỳ Hồng
thuận tay đóng cửa lại, để gói quà xuống dưới chân, tiến lên mấy bước,
chắp tay khẽ nói:
- Cô nương bình yên vô sự là tốt rồi, Sở đốc ngày đêm lo lắng, còn tưởng rằng cô nương đã xảy ra chuyện.