Ỷ La vốn đã không còn hy vọng, chợt nhìn thấy Na Sử Bột Cổ Lợi
không hạ đao xuống, lập tức vui mừng khôn xiết. Nàng quỳ xụp xuống bên
cạnh Sở Hoan, ngẩng đầu nhìn Na Sử Bột Cổ Lợi run giọng nói:
-
Phụ thân, nếu như người muốn giết, cứ việc giết chết con gái. Con gái
không một câu oán hận. Các người…. các người không nên thương tổn Sở
Hoan!
Na Sử Bột Cổ Lợi dời ánh mắt sang nhìn Ỷ La. Trong đôi mắt
to tròn rất đẹp kia, tràn đầy vẻ bất lực và cầu xin, nhưng sâu trong đôi mắt lại hàm chứa vẻ kiên nghị.
Na Sử Bột Cổ Lợi nhắm mắt lại,
hít sâu một hơi, rồi đột nhiên đem thả đao xuống trên mặt đất, xoay
người hướng Ma Ha Tạng quì một gối, thi lễ thật sâu, rồi đứng dậy, không hề nhìn Ỷ La, ở trước mắt bao người, cứ như vậy rời đi.
Ma Ha
Tạng chắp hai tay sau lưng, bộ y phục màu vàng khiến gã thoạt nhìn uy
nghiêm vô cùng. Gã cau mày lại, nhìn chằm chằm Sở Hoan, rốt cục nói:
- Bổn vương không hối hận vì có một huynh đệ như ngươi. Nhưng bổn vương
hy vọng sau này ngươi sẽ không phải hối hận vì quyết định hôm nay.
Gã không nói thêm lời nào, xoay người rời khỏi. Tiết Hoài An thấy thế, vội vàng kêu lên:
- Nhiếp chính vương!
Ma Ha Tạng chắp hai tay sau lưng, cũng không quay đầu, chỉ dừng bước lại.
- Nhiếp chính vương, lại không biết Công chúa quý quốc có thể... !
Tiết Hoài An chắp tay hỏi rất cẩn thận.
Ma Ha Tạng vẫn không quay đầu lại, chỉ cười lạnh nói:
- Bổn vương cấp cho các ngươi một Phò mã Tây Lương rồi, chẳng lẽ còn muốn bổn vương phải mất đi một vị Công chúa nữa ư?
Gã hừ lạnh một tiếng, rồi bỏ đi.
Trên đại điện, mọi người ngơ ngác nhìn nhau, rất nhanh, Hữu tể Kim Cô Lỗ đã đứng lên nói:
- Triều hội hôm nay dừng ở đây, chư vị đều lui xuống trước đi.
Chúng thần lập tức đều đứng dậy, xếp thành hàng mà ra, trước khi đi, không thiếu được lại liếc nhìn Sở Hoan một cái.
Sở Hoan đứng dậy, nhìn thấy Ỷ La hãy còn dõi theo bóng dáng của Na Sử Bột
Cổ Lợi, biết Ỷ La hiện tại tâm tình bi thống, giơ tay nâng Ỷ La dậy. Ỷ
La lập tức nhào vào trong lòng ngực Sở Hoan, khóc nức nở.
Kim Cô
Lỗ liếc nhìn Sở Hoan, ánh mắt cổ quái, nhưng không đi ra cửa điện mà đi
vòng về phía sau điện. Đại Lễ quan Cổ Tát Hắc Vân cũng đi đến, ngang tay trước ngực thi lễ với Tiết Hoài An, sau đó mới thở dài nói:
-
Phò mã, Nhiếp chính vương là người trọng tình trọng nghĩa. Ngài một lòng muốn ngươi cùng ngài hợp sức làm việc lớn. Đối với ngươi rất tán
thưởng. Chỉ có điều ngài không thể tưởng được, ngươi cự tuyệt ngài trước mặt mọi người như thế. Tâm trạng của Nhiếp chính vương bây giờ nhất
định sẽ không tốt.
Sở Hoan thản nhiên cười, vẫn ôm Ỷ La, cũng không nói gì.
Tiết Hoài An cũng cau mày nói:
- Đại Lễ quan, hai nước đã bàn định thỏa thuận sẽ gả Công chúa cho nhau,
kết tình huynh đệ, nhưng hiện giờ ý tứ của Nhiếp chính vương...
Cổ Tát Hắc Vân nói:
- Tiết đại nhân, ý tứ của Nhiếp chính vương hẳn là ngài cũng minh bạch.
Sở đại nhân vốn là Phò mã Đại Tây Lương, hiện giờ muốn đi theo các ngài
trở về Tần quốc. Ngài nói Nhiếp chính vương còn có thể cho Công chúa
theo các ngài trở về không?
Y nhìn Ỷ La, thở dài:
- Hơn
nữa Tháp lan cách Ỷ La cũng là Công chúa Tây Lương, đã được gả cho Sở
Phò mã, vậy hai nước cũng xem là đã có quan hệ thông gia rồi.
- Nhưng Công chúa quý quốc không đến, Công chúa Đại Tần ta cũng sẽ không đến nữa.
Tiết Hoài An rất khó xử:
- Đại Lễ quan, nói một cách không khách khí, quý quốc không làm theo ước
định, bội ước trước, Đại Tần ta tất nhiên cũng sẽ không tuân thủ ước
định.
Cổ Tát Hắc Vân suy nghĩ một chút rồi nói:
- Việc này sẽ bàn sau.
Y hướng Sở Hoan dò hỏi:
- Phò mã định khi nào trở về Tần quốc?
Tiết Hoài An vội nói:
- Tự nhiên là càng nhanh càng tốt, nếu có thể, bây giờ chúng ta trở về, sẽ tiến hành thu dọn hành lý, mai sẽ khởi hành về nước.
Cổ Tát Hắc Vân nói:
- Đợi ta đi trước bẩm báo Nhiếp chính vương. Nếu Nhiếp chính vương đồng
ý, ta sẽ khẩn cầu Nhiếp chính vương phái một đội quân tiễn quý sứ đoàn
đến biên giới sa mạc.
Sở Hoan trong lòng nghĩ đến một chuyện, lập tức lắc đầu nói:
- Đại Lễ quan khách khí, cũng không cần làm phiền binh sĩ quý quốc.
Hắn nhớ đến việc còn phải mang Cổ Tát Đại phi rời khỏi thành Thanh La. Một
khi binh sĩ Tây Lương đi theo, nói không chừng sẽ nhìn ra sơ hở, rước
lấy phiền toái thật lớn.
Ma Ha Tạng ngồi ở trên ghế. Cung nhân hộ vệ bốn phía ngay cả thở mạnh cũng không dám. Bởi vì tất cả mọi người có thể nhìn thấy vẻ lạnh lẽo trên mặt Nhiếp chính vương.
Gã cầm túi rượu màu vàng rất to, liên tục uống mấy ngụm. Rượu tràn qua miệng chảy
xuống bộ râu thô ráp, nhưng gã căn bản cũng không để ý.
Tuy rằng hiện giờ đã là Nhiếp chính vương, nhưng phong thái của Ma Ha Tạng vẫn như cũ, hết sức tự nhiên, không câu nệ tiểu tiết.
Kim Cô Lỗ cúi người đi vào, ra hiệu hộ vệ và cung nhân lui ra, bước nhẹ đi
đến trước mặt Ma Ha Tạng, đang muốn thi lễ, Ma Ha Tạng đã nói:
- Ngồi xuống nói chuyện!
Sau khi Kim Cô Lỗ ngồi xuống bên cạnh, Ma Ha Tạng buông gói rượu, nhìn lão hỏi:
- Lão đại nhân có từng nghĩ tới, Sở Hoan hôm nay sẽ cự tuyệt tứ phong của bổn vương?
Kim Cô Lỗ hơi trầm ngâm một lát mới đáp:
- Trước đó lão thần đúng là không ngờ tới. Nhiếp chính vương tứ phong, khẳng khái hiếm thấy, Sở Hoan... đúng là không thức thời.
- Ngươi cho là bổn vương trong lòng rất tức giận?
Ma Ha Tạng thản nhiên nói:
- Ngươi lầm rồi, tuy rằng kết quả như mong muốn của bổn vương, nhưng đối với kết quả như vậy, bổn vương cũng không thất vọng.
Kim Cô Lỗ ngẩn ra.
- Ma Ha Tạng ta cả đời này cao ngạo.
Ma Ha Tạng thản nhiên cười nói:
- Để ta xem là người trên vật, cũng không có mấy người. Ban đầu ở Tần
quốc vừa gặp Sở Hoan đã khiến bổn vương có một loại cảm giác thân thiết. Ngươi không biết, bổn vương lúc ở triều đình Tần quốc, xem đám quan
viên đông đúc ở đó cũng chỉ là một đám giá áo túi cơm. Nhưng Sở Hoan tuy rằng quan chức thấp kém, lại tựa như hạc giữa bầy gà. Nhân vật như vậy, cũng không nên thuộc về nước Tần. Hắn là người kiên nghị và mạnh mẽ,
hẳn là nên thuộc về Tây Lương chúng ta.
Kim Cô Lỗ thở dài:
- Lão thần cả gan nói thẳng, Sở Hoan khí phách, nhưng thật ra là một trung thần hiếm thấy.
Ma Ha Tạng vuốt bộ râu đã bị rượu làm cho ướt nhẹp, cười lạnh nói:
- Nếu hắn muốn đi, bổn vương cho hắn đi. Nếu hắn ở Tần quốc con đường
thăng tiến nhấp nhô, không được trọng dụng, hắn nhất định sẽ nhớ hôm nay bổn vương đối với hắn coi trọng như thế nào. Nói vậy sẽ hối hận. Nếu
hắn ở Tần quốc được trọng dụng, thì ta nguyện ý thấy...
Quả đấm của gã nắm chặt lại:
- Tần quốc không có người kế tục, bổn vương sẽ cử binh đông tiến, nếu như không có đối thủ chân chính, thì cũng không tránh khỏi rất buồn tẻ.
Khóe miệng gã nổi lên nụ cười thản nhiên:
- Sở Hoan, chỉ trông mong ngươi thật sự có năng lực, trở thành đối thủ của ta trên sa trường.
Kim Cô Lỗ nói:
- Hôm nay Nhiếp chính vương tứ phong sứ thần Tần quốc ngay tại triều
đường, sau khi bọn họ trở về, Hoàng đế Tần quốc nhất định sẽ biết, sau
này hai nước chỉ sợ không tiếp tục hòa bình được.
- Hòa bình?
Ma Ha Tạng cười ha hả nói :
- Bổn vương sống ở thời đại này, vốn cũng không tồn tại hòa bình. Cái bổn vương cần, là thần phục!
Gã nhìn Kim Cô Lỗ chậm rãi nói:
- Hơn nữa... bổn vương nhất định sẽ thể hiện thái độ này!
Kim Cô Lỗ nheo mắt lại.
Ma Ha Tạng vẻ mặt ngưng trọng hẳn lên:
- Bổn vương phải ổn định lòng người, nếu thể hiện thái độ đàm phán hòa
bình với Tần quốc, ta nghĩ sẽ có rất nhiều người không phục trong lòng.
Tâm tư của các Tộc trưởng, ta rất rõ ràng. Bọn họ không cần hòa bình với Tần quốc, bọn họ cần, là trận đánh tiếp theo với Tần quốc.
Kim Cô Lỗ dường như hiểu được cái gì:
- Hôm nay Nhiếp chính vương ở trên triều đường xỏ xiên chế giễu Tần quốc, là khiến mọi người hiểu được tâm tư của Nhiếp chính vương.
- Bổn vương không sợ người Tần đề phòng.
Trong mắt Ma Ha Tạng hiện ra vẻ khinh thường:
- Nhưng bổn vương lại phải khiến Tây Lương các bộ phận một vốn một lời
nguyện trung thành với bổn vương. Ta muốn làm cho bọn họ hiểu, bổn vương sớm hay muộn sẽ mang theo bọn họ tiếp tục đông chinh.
- Nhiếp chính vương cự tuyệt gả Công chúa, cũng là tính toán như thế.
- Ta đường đường là Đại Tây Lương, sao có thể dùng nữ nhân đi tìm hòa bình?
Ma Ha Tạng cười lạnh nói:
- Từ đầu đến cuối, bổn vương không hề nghĩ đến việc gả Công chúa. Dùng nữ nhân giành hòa bình, chỉ có thể chứng minh nam nhân quốc gia này đều là người nhu nhược. Ngay cả nữ nhân cũng không bảo hộ được, còn mặt mũi
nào khai sáng nghiệp lớn?
Gã tựa vào ghế, hai tay đặt lên thành ghế:
- Hoàng đế Tần quốc muốn dùng Công chúa của bọn họ đến hòa thân, đã chứng minh sự bất lực và ngu muội của hắn. Mà bổn vương... tuyệt sẽ không
đánh đồng mình với hắn.
Bắc viện Vương phủ.
Sở Hoan sau
khi hồi phủ, liền cùng Tiết Hoài An, Hiên Viên Thắng Tài thảo luận
chuyện lên đường. Chuyến đi này vốn là phải cưới Công chúa Tây Lương,
nhưng Ma Ha Tạng hiển nhiên không có ý tứ kia, Tiết Hoài An biết đã
không thể tranh thủ, tuy nhiên với y mà nói, đây cũng không phải là
chuyện xấu.
Công chúa Tây Lương không đi, Công chúa Đại Tần tất nhiên cũng sẽ không đến.
Mấu chốt chính của việc trao đổi Công chúa chính là muốn quân Tây Lương
đang chiếm cứ Tây bắc lui binh, giải trừ nguy nan cho đế quốc. Nhưng lần này Tây Lương nội loạn, không cần Tần quốc trả giá quá lớn, Tây Lương
bất đắc dĩ đã phải tự mình triệt binh. Đây đương nhiên là điều người Tần hài lòng nhất.
Sở Hoan cao hứng nhất chính là Ỷ La cuối cùng có
thể cùng nhau mình trở về Tần quốc. Chuyện khó khăn là, còn có Cổ Tát
Đại phi phải nghĩ cách đưa ra ngoài thành.
Ma Ha Tạng có thể cho mình mang theo Ỷ La trở về Tần, bình tĩnh mà xem xét, Sở Hoan cũng cảm
thấy Ma Ha Tạng lòng dạ vẫn còn hết sức khoáng đạt. Nhưng nếu chuyện Cổ
Tát Đại phi bại lộ, Ma Ha Tạng chỉ sợ sẽ không vui vẻ mà nói chuyện như
vậy nữa.
Lần này trở về, hàng hóa mang theo cũng không ít, ngoại trừ lễ vật định dùng để cưới Công chúa Tây Lương không sử dụng đến, còn có đống tài sản Sở Hoan lấy được từ Phổ Chiếu tự. Hơn nữa trong đại
hôn, quan viên Tây Lương tới chúc mừng cũng mang theo rất rất nhiều tài
vật, cộng lại cũng có hơn mười cái rương lớn. Đám đồ đạc này muốn chở về Tần quốc, cần không ít chiếc xe. Nên Sở Hoan rất nhanh sai người vào
thành mua mấy chiếc xe lạc đà.
Trong lòng người nước Tần đều rất rõ ràng, ở lại Tây Lương ngày nào là phiền toái ngày đó. Cho nên ai nấy đều nhanh chóng chuẩn bị, càng sớm càng tốt rời khỏi mảnh đất thị phi
này. Nói như Tiết Hoài An, quân tử không đứng dưới bức tường sắp đổ, cần phải nhanh chóng tránh khỏi bức tường thành Thanh La đầy hiểm nguy này.
Mấy người Tiết Hoài An lúc rời đi đã ước định, sáng sớm ngày mai, sứ đoàn
tập trung ở Bắc viện Vương phủ, sau đó lập tức khởi hành trở về Tần
quốc. Đợi sau khi đám người Tiết Hoài An rời đi, Sở Hoan lại lại nghĩ
tới hai chị em Tây Vực kia, lập tức cảm thấy đau đầu. Mấy hôm nay, hắn
vẫn không tìm ra cách giải quyết. Đến nước này rồi không giải quyết cũng không được.
Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến kỳ thật vẫn chờ Sở Hoan
đến. Các nàng đối với con đường phía trước một mảnh mờ mịt, không biết
vận mệnh tiếp theo sẽ như thế nào. Khi Sở Hoan xuất hiện trước mặt hai
người, hai người không ngừng rối rít hỏi thăm. Bố Lan Thiến đi thẳng vào vấn đề hỏi:
- Sở, ngươi có nghĩ ra biện pháp gì giúp bọn ta không?
Sở Hoan cũng không trả lời ngay, ngồi xuống ghế ngồi, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Ta có thể mang theo các cô rời khỏi thành Thanh La. Nếu các cô đồng ý,
ta có thể tìm một vài người dũng sĩ hộ tống đưa các cô về nước. Hơn nữa, có thể cho các cô đủ lộ phí.
Hắn hơi nhíu mày, ánh mắt lướt qua hai chị em xinh đẹp diễm lệ nói:
- Ngoài việc đó ra, các cô còn cần muốn ta giúp gì, cứ nói.