Ma Ha Tạng chậm rãi ngồi xuống, nhìn chằm chằm Sở Hoan hỏi:
- Vi quân lấy việc an dân làm nhiệm vụ hàng đầu, nếu ngay cả việc đó cũng không làm được, thì cũng có thể đổi người khác.
Gã tựa vào Vương tọa, vẻ mặt lạnh lùng:
- Hoàng đế Tần quốc quá mức hoa mắt ù tai, bổn vương thương cảm con dân
nước Tần đang lâm vào cảnh thống khổ nên muốn cứu bọn họ khỏi nước sôi
lửa bỏng. Bổn vương phong ngươi làm Bắc viện Đại vương, đó là muốn cho
ngươi gánh vác trọng trách giải cứu gánh nặng cho con dân nước Tần.
- Thiết kỵ đi qua nơi nào, nơi ấy ngập tràn xương cốt. Cái này chính là
giải cứu con dân Đại Tần ta như Nhiếp chính vương nói ư?
Sở Hoan đối chọi gay gắt.
- Muốn thiên hạ thái bình, trước tiên phải chấp nhận đổ máu.
Ma Ha Tạng lãnh đạm nói:
- Đạo lý này, ngươi hẳn là hiểu?
- Ta không hiểu.
Sở Hoan lắc đầu:
- Ta chỉ biết là con dân Tần quốc thì cho dù là ở thời điểm khó khăn
nhất, nhưng nếu có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, cũng sẽ đồng lòng chống đỡ địch!
- Sở Hoan, xem ra khổ tâm của bổn vương, ngươi không rõ rồi.
Ma Ha Tạng vẻ mặt ác nghiệt:
- Bổn vương hỏi ngươi một lần nữa, chức vị Bắc viện Đại vương, ngươi làm hay không làm?
Sở Hoan lắc đầu:
- Quân tử có việc nên làm, có việc không nên làm, Nhiếp chính vương đã biết đáp án, hỏi nhiều làm gì!
Soạt!
Ma Ha Tạng đã rút đao ra, mũi đao chỉ vào Sở Hoan:
- Ngươi không sợ bổn vương giết chết ngươi ngay lúc này?
- Nhiếp chính vương tất nhiên có thể động đao trên triều đường Tây Lương.
Sở Hoan thản nhiên nói:
- Cũng có thể khiến người trong thiên hạ thấy, người Tây Lương không nói
chuyện lễ nghĩa, đạo lý. Nói không thông, liền dễ dàng động võ. Bản quan chính là sứ thần Tần quốc, vì hòa bình hai nước mà đến, Nhiếp chính
vương nâng đao chỉ vào bản quan, cũng có thể khiến cho chư sử Tây Vực ở
đây nhìn một cái, xem Tây Lương là một quốc gia như thế nào?
- Soạt soạt soạt!
Một hồi xao động. Quan viên Tây Lương đều đứng hết lên. Thị vệ trên điện
cũng nhanh chóng đi ra, mũi đao chỉ về phía sứ thần Tần quốc. Quan viên
Tây Lương mặc dù không đeo vũ khí, nhưng cũng đã có hơn mười người xông
lên phía trước, vây mấy người Sở Hoan vào giữa, hai tay nắm chặt. Coi bộ dáng kia, chỉ cần Ma Ha Tạng ra hiệu, đám người kia liền sẽ nhào tới.
- Soạt soạt soạt.
Lại một hồi tiếng rút đao vang lên. Hiên Viên Thắng Tài và hai gã Cấm Vệ
quân hộ vệ phía sau cũng đã cầm đao nơi tay. Tuy rằng địch đông ta ít,
nhưng không hề có chút nào sợ hãi.
Sở Hoan cũng rút đao ra, lạnh lẽo nhìn bốn phía, trầm giọng nói:
- Bản quan là sứ giả Tần quốc, ai dám động thủ?
Hắn chỉ mũi đao về phía trước:
- Ai muốn động thủ, nhất định máu của hắn phải bắn năm bước!
Tiết Hoài An mặt sắc đại biến. Chư sử Tây Vực cũng đều thất kinh. Không ai
ngờ tới tình huống này. Hai bên mới vừa rồi còn nói nói cười cười, lúc
nào mũi đao đã chỉ vào nhau.
Ma Ha Tạng tay cầm Kim đao, từ
Vương tọa bước từng bước một xuống. Tất cả mọi người Tây Lương như hổ
rình mồi, nhìn chằm chằm Sở Hoan. Sở Hoan lúc này lại đối mắt với Ma Ha
Tạng, hai bên nhìn nhau, không hề sợ hãi.
- Huynh đệ kết nghĩa của ta, ngươi không làm Bắc viện Đại vương đã đành, còn muốn cùng ta động binh đao?
Vẻ mặt Ma Ha Tạng ác nghiệt không thể nào diễn tả hết, nhìn chằm chằm ánh mắt Sở Hoan hỏi.
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Trên triều đường, chỉ có Tây Lương Nhiếp chính vương và sứ thần Đại Tần, không có huynh đệ kết nghĩa!
Ma Ha Tạng trầm giọng nói:
- Nếu ta hiện tại chém giết ngươi, ngươi còn gì để nói nữa không?
Sở Hoan nhìn chằm chằm Ma Ha Tạng, cười nói:
- Ta không lời nào để nói, chẳng qua là cảm thấy Nhiếp chính vương đang sợ ta!
- Sợ ngươi?
Ma Ha Tạng cau mày.
Sở Hoan nói:
- Nếu không phải trong lòng Nhiếp chính vương sợ hãi Sở Hoan ta, thì cần
cần gì phải vội vã giết chết ta trước mắt bao người, ngay tại đây?
Hắn lắc đầu thở dài:
- Nhiếp chính vương tự xưng là Tây Lương đệ nhất dũng sĩ, không thể tưởng được đối với một tiểu quan lại Tần quốc này cũng sinh lòng sợ hãi. Sở
mỗ thật sự không biết, Tây Lương có đảm lượng gì để chống lại Đại Tần.
La Sát Chương Hợp phẫn nộ quát:
- Câm mồm!
Rồi lão khua tay nói:
- Giết chết người nước Tần!
Nói xong liền định xông lên.
Ma Ha Tạng lại lạnh lùng quát:
- Dừng tay!
Gã nhìn chằm chằm Sở Hoan, rồi đột nhiên vào lúc này cất tiếng cười to.
Tiếng cười của gã như sét đánh. Đại diện Tây Lương tựa hồ như bị tiếng
cười thô lỗ của gã làm cho chấn động.
Mọi người trong lúc nhất thời đều khó hiểu, lại có chút ngạc nhiên.
- Sở Hoan, ngươi tốt lắm, Ma Ha Tạng ta không nhìn lầm người.
Ma Ha Tạng cười to nói:
- Lá gan của ngươi, so với trời còn lớn hơn!
Gã bỗng nhiên xoay người trở về Vương tọa, đặt mông ngồi xuống, buông Kim đao ra, lớn tiếng nói:
- Ngươi nói bổn vương sợ hãi ngươi, bổn vương cho ngươi cơ hội trở lại
nước Tần của ngươi, khiến Hoàng đế của ngươi đối xử tử tế với ngươi, đợi đến khi đại quân của Ma Ha Tạng ta bước vào quốc thổ nước Tần, lúc đó
ngươi sẽ hiểu, ta và ngươi, đến tột cùng là ai sợ ai?
Na Sử Bột Cổ Lợi nhíu mày, hướng Ma Ha Tạng nói:
- Nhiếp chính vương... !
Không đợi lão nói xong, Ma Ha Tạng đã đưa tay ngăn lại:
- Người Tây Lương ân oán rõ ràng. Sở Hoan, khi ở nước Tần, ngươi đã giúp
bổn vương. Ở Hắc sơn, ngươi cũng từng đồng sinh cộng tử với bổn vương.
Hôm nay, bổn vương cho ngươi rời khỏi, nhưng ngươi nhớ kỹ, nếu gặp lại ở sa trường, bổn vương và ngươi không ai còn nợ ai.
Na Sử Bột Cổ Lợi vẫn không nhịn không được nói:
- Nhiếp chính vương, Sở Hoan đã là Phò mã bộ tộc Na Sử, hắn không thể rời khỏi Tây Lương!
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Ỷ La là thê tử của ta, nên ta muốn mang nàng về nhà!
- Tuyệt không có khả năng!
Na Sử Bột Cổ Lợi cười lạnh nói:
- Nhiếp chính vương khai ân, cho ngươi trở về Tần quốc, nhưng nữ nhi của
ta thì tuyệt đối không thể theo ngươi tới Tần quốc. Nàng là người Tây
Lương, là Tháp lan cách Na Sử bộ tộc. Nàng sinh ở Cổ Lạp Thấm, chết ...
cũng phải chết ở Cổ Lạp Thấm!
Sở Hoan quả quyết nói:
- Ỷ
La là thê tử của ta, cuộc sống của nàng, từ bây giờ không do ngài nắm
trong tay. Nàng có lựa chọn của bản thân, nếu nàng nguyện ý ở lại Tây
Lương, ta sẽ không miễn cưỡng. Nhưng nếu nàng bằng lòng theo ta về Tần
quốc, ta nhất định sẽ mang nàng rời khỏi.
Na Sử Bột Cổ Lợi cười to:
- Chẳng lẽ ngươi tin nàng sẽ bằng lòng theo ngươi rời khỏi Tây Lương?
Đúng vào lúc này, lại nghe một giọng nói trong trẻo vang lên:
- Ta bằng lòng!
Thanh âm này vang lên vô cùng đột nhiên. Mọi người lập tức nhìn về hướng phát ra giọng nói, thì thấy từ ngoài điện, một cô gái đang từ từ tiến vào.
Sở Hoan nghe thấy giọng nói đó, lập tức quay đầu lại, liền nhìn thấy Ỷ
La đang đứng ở cửa điện.
Mọi ánh mắt đều dừng ở trên người Ỷ La.
Ỷ La mặc trang phục thuộc da, tóc búi cao trên đỉnh đầu, giống như bông hoa xinh đẹp, từ xa xa nhìn Sở Hoan.
Không ai ngờ tới, Ỷ La đột nhiên lại xuất hiện ở Thái Dương điện.
Vẻ mặt Na Sử Bột Cổ Lợi lạnh xuống. Ỷ La chậm rãi đi về phía Sở Hoan.
Chúng quan viên Tây Lương đúng là không kìm lòng nổi tách ra một con
đường, để Ỷ La thuận tiện đến bên cạnh Sơ Hoan, đưa một bàn tay ra, Sở
Hoan liền nắm chặt tay nàng.
Tuy nói Tây Lương nữ tử không giống như nữ tử Trung Nguyên khư khư giữ lễ tiết, nhưng ở triều đường Tây
Lương mấy trăm ánh mắt, hai người tay trong tay, vẫn khiến mọi người
giật mình.
- Ngươi muốn đi theo hắn?
Na Sử Bột Cổ Lợi lạnh lẽo nhìn Ỷ La.
Ỷ La gật đầu nói:
- Vâng, con là thê tử của chàng!
- Vậy ngươi còn nhớ, ta là phụ thân của ngươi không?
Cơ mặt Na Sử Bột Cổ Lợi co giật, hai tay của lão thậm chí ở hơi hơi phát run.
Ỷ La đang nắm tay Sở Hoan đột nhiên quỳ gối trước mặt Na Sử Bột Cổ Lợi. Sở Hoan thấy thế, cũng quỳ xuống theo Ỷ La.
- Con gái mãi mãi không quên Cổ Lạp Thấm, càng không quên công ơn cha mẹ nuôi dưỡng.
Đôi mắt Ỷ La phiếm hồng, khóe mắt đã ngấn nước:
- Nhưng con gái đã là thê tử của Sở Hoan, con đã nhận lời với chàng,
chàng đi tới chỗ nào, con sẽ theo ở đó, vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ.
Sở Hoan nắm chặt tay Ỷ La.
- Ha ha ha... !
Na Sử Bột Cổ Lợi cười thống khổ, trong con mắt vừa tức giận vừa chua xót:
- Nữ nhi Cổ Lạp Thấm, nữ nhi ta sinh dưỡng, hôm nay lại muốn rời bỏ quê hương, và tộc nhân, rời bỏ mẹ cha, đi tới địch quốc.
Ỷ La rơi lệ, rung giọng nói:
- Ân sinh dưỡng của cha mẹ, Ỷ La sẽ vĩnh viễn khắc ghi trong lòng, không một khắc nào quên.
Na Sử Bột Cổ Lợi đột nhiên như phát điên, chạy tới, đoạt lấy loan đao
trong tay một gã võ sĩ trước điện, nhanh chóng xoay người, đại đao trong tay chém xuống Ỷ La.
Lúc Sở Hoan hộ tống Ỷ La quỳ xuống, Huyết
Ẩm đao thả ở bên cạnh. Na Sử Bột Cổ Lợi lần này xuất đao cực kỳ đột
ngột. Lão là dũng sĩ trên thảo nguyên dũng sĩ, là một tay đao thành
thục, xuất đao cực nhanh. Sở Hoan muốn lấy đao ngăn cản cũng không kịp,
trong chớp nhoáng này, cũng không nghĩ nhiều, thân thể quét ngang, ngăn ở trước người Ỷ La.
Hiên Viên Thắng Tài tuy rằng khoảng cách có
chút gần hơn, nhưng gã không thể nào ngờ tới Na Sử Bộ Cổ Lợi lại xuống
tay với con gái của mình nên muốn rút đao ngăn cản cũng không kịp, đang
kinh hãi thất sắc nhìn thấy Sở Hoan vọt đến trước mặt Ỷ La, trong lòng
lại càng kinh hãi.
Trên đại điện, đúng là không lường tới việc Na Sử Bột Cổ Lợi đột nhiên xuất đao, trong lúc nhất thời đều vô cùng kinh
sợ. Ngay cả Ma Ha Tạng cũng trợn mắt há hốc mồm.
Khi Ỷ La cảm
giác được mũi đao sắc bén của Na Sử Bột Cổ Lợi sắp chạm tơi, mặt cũng
không đổi sắc. Nhưng Sở Hoan đột nhiên vọt lên trước mặt nàng, thì cả
tim và mật của nàng như vỡ ra. Ỷ La thất thanh kêu lên:
- Không cần!
Nàng cố gắng đẩy Sở Hoan ra, muốn ngăn trở một đao kia, nhưng cơ thể Sở Hoan cứng như đá, Ỷ La căn bản vô lực động đậy.
Lúc này trong lòng nàng chỉ có một ý niệm: Hoan ca là vì ta mà chết, ta cũng sẽ chết cùng chàng.
Đang lúc mọi người kinh hãi thì mũi đao cũng đột nhiên dừng lại.
Mũi đao sáng như tuyết dừng cách trán Sở Hoan trên trán khoảng một tấc. Một đao kia nếu là toàn lực chém xuống, Sở Hoan chắc chắn chết không thể
nghi ngờ.
Na Sử Bột Cổ Lợi không hổ là tay đao lão luyện. Lão
xuất đao mặc dù mau, nhưng đình đao lại nhanh hơn. Mũi đao dừng lại, mọi người lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Mà Sở Hoan lúc này lại ngửa đầu,
nhìn Na Sử Bột Cổ Lợi. Tuy rằng mũi đao ngay trước trán, thiếu chút nữa
chết đi, nhưng trên mặt hắn không ngờ không có một chút gì là sợ hãi, mà ngược lại, ung dung dị thường.
Tình cảnh này, khiến mọi người có mặt ai nấy đều sinh lòng cảm thán. Ngay cả người thù hận người Tần tận
xương tủy như La Sát Chương Hợp, giờ khắc này cũng không khỏi không bội
phục dũng khí của Sở Hoan.
Cũng có một số người trong lòng thì
cảm thấy Sở Hoan bề ngoài thoạt nhìn cũng không quá đặc biệt, nhưng lòng can đảm của hắn đã khiến cho người ta khâm phục, mà giờ khắc này vì Ỷ
La, lại không chút nào sợ chết, quả nhiên là trọng tình trọng nghĩa. Đó
nhất định là nhất đẳng hảo hán tử. Người Tây Lương dù sao cũng thuần
phác, khâm phục dũng sĩ, trước cảnh tượng này, cho dù lúc đầu khó chịu
với Sở Hoan nhưng lúc này cũng bắt đầu cảm thấy khâm phục hắn, đều cho
rằng Sở Hoan quả nhiên là một hảo hán. Ma Ha Tạng tứ phong Sở Hoan làm
Bắc viện Đại vương, quả nhiên là có đạo lý.
Ma Ha Tạng mí mắt nhảy lên, nhìn Sở Hoan, trong mắt xẹt qua ánh nhìn phức tạp, sâu trong đồng tử, cũng hiện ra sự kính nể.
- Ngươi không sợ chết?
Na Sử Bột Cổ Lợi vẫn chưa thu đao, lạnh lùng hỏi.
- Sợ chết?
Sở Hoan thản nhiên đáp:
- Là người ai cũng sợ chết. Nhưng sợ chết không phải là không thể chết, có đôi khi cần chết, sẽ đi tìm cái chết.
- Ngươi có thể chết vì Ỷ La?
- Nàng là thê tử của ta, ta đã lập được lời thề, chỉ cần ta sống, sẽ đem hết khả năng bảo hộ nàng.
Sở Hoan nhìn thẳng vào ánh mắt Na Sử Bột Cổ Lợi:
- Một đao kia, ta nguyện đỡ cho nàng.