Tâm trạng Bồ Tồn Thụy không tốt, quân Bắc Sơn nhân đêm tối truy
kích, lần nào gã cũng bị ở lại, dẫn theo 4 ngàn quân chuẩn bị chiếm
thành Thanh Đường. Sau khi quân chủ lực xuất phát, gã vẫn phải giữ quân ở lại khu cách thành Thanh Đường 5 dặm về phía Nam, giữ những bó đuốc,
làm nghi binh. Nếu đuốc di chuyển, mật thám quân Tây Quan sẽ biết động
tĩnh của quân Bắc Sơn.
Theo lý mà nói, so sánh công lao truy
kích quân địch và giữ thành trì là không thể so sánh được. Có thể lấy
được thành, là công lao lớn. Chỉ tiếc rằng, hiện tại thành Thanh Đường
giống như quân Bắc Sơn lấy đồ trong túi, không cần tốn sức.
Quân chủ lực Tây Quan đã rút khỏi thành, để lại một thành trì không có
quân binh nắm giữ. Thành trống này cũng đã mất đi vị trí chiến lược vốn
có của nó. Lúc này dù có chiếm được thành, cũng không thể coi là đại
công gì. Nhưng truy kích địch, đại bại Tây Quan, đó mới là công lao lớn.
Bồ Tồn Thụy bị giữ lại, có chút không cam lòng, nhưng lại không thể làm gì. La Định Tây là chủ tướng quân Bắc Sơn, gã đương nhiên không dám
cãi.
Theo sự dặn dò của La Định Tây, sau khi quân chủ lực Bắc Sơn đuổi theo quân Tây Quan 15 dặm, gã xuất binh, hướng về thành Thanh
Đường, chiếm lấy thành trống không ai nắm giữ này.
Trinh thám liên tiếp đến báo, đợi đến khi biết La Định Tây thống lĩnh binh mã đã
ra khỏi thành Thanh Đường 15 dặm, gã bắt đầu dẫn quân tiến về thành.
Khoảng cách có 5 dặm, nháy mắt đã đến, đã biết thành này không có quân
giữ thành. 4 ngàn quân của gã không hề có chút áp lực, hơn nữa, quân Bắc Sơn đã cử người vượt vào thành, đại quân vừa đến, cổng thành sẽ lập tức mở ra.
Thành Thanh Đường chỉ là một huyện thành nhỏ bé,
tường thành không cao cũng không chắc chắn. Quân Bắc Sơn không thiếu
binh sĩ giỏi, leo tường thành không phải là vấn đề.
Gã dẫn quân đến thẳng cổng nam của thành, ánh đuốc sáng rực, như một
trời sao. Gã ngẩng đầu nhìn lên tường, thấy mấy bóng người di chuyển,
biết rõ đó là nội ứng trong thành, quay đầu nhìn một binh sĩ cầm đuốc
phía sau, quay đuốc mấy vòng. Đó là ám hiệu được quy định trước đó, ý
nói nội ứng trong thành mau tranh thủ thời gian mở cổng thành.
Bóng người trên thành đi xuống, biến mất. Gã biết, tên đó đang đi mở
cổng thành, cầm dây cương, vẻ chán nản. Dù lấy ngay được thành Thanh
Đường, nhưng gã lại không hề vui vẻ.
Đang đợi cổng thành mở ra, có một kỵ binh phóng như bay từ phía sau đến, báo:
- Bẩm báo Bồ Lãng tướng, phía sau quân ta xuất hiện một đội binh mã, đang nhanh chóng di chuyển về hướng này.
Gã khẽ giật mình, nhíu mày:
- Phía sau xuất hiện binh mã? Có biết là nhánh quân nào? Phía Đan Dương có 2 ngàn binh mã, bọn chúng cũng không thể bỏ Đan Dương không lo mà
đuổi đến.
- Lãng tướng, phía sau chúng ta, đương nhiên là người của chúng ta.
Một tên thuộc hạ bên cạnh nói:
- Lẽ nào Tiếu Đô đốc muốn tận mắt thấy trận thắng này nên dẫn binh đến?
Gã cũng thấy sau mình không thể nào là quân địch được. Chỉ là lúc này
đột nhiên xuất hiện một nhóm binh mã đến, thật kỳ lạ, nhưng cũng chưa
chắc không phải là Tiếu Hoán Chương dẫn quân đến.
Đang do dự, lại có một con ngựa phi nhanh đến:
- Lãng tướng, chúng tôi thăm dò đối phương, có vẻ là Tiếu Đô đốc đích thân dẫn binh đến, cờ có chữ Tiếu!
Gã liền nghiêm nghị nói:
- Tiếu đô đốc quả thật đích thân dẫn binh đến?
Gã lớn tiếng nói:
- Truyền lệnh xuống, xếp hàng nghênh đón đô đốc.
Lại hướng lên thành hô lớn:
- Mau mở cổng thành, Tiếu Đô đốc đến rồi.
Dù nói thế nào, dù không được tham gia truy kích, dù lấy được thành
Thanh Đường một cách dễ dàng, dù sao cũng hơn không lập được công gì. Ít nhất khi Tiếu Hoán Chương đến, vẫn có thể giao cho Tiếu Hoán Chương
thành trì này.
Mấy ngàn thủ hạ của gã cũng không phải là binh lính lão luyện, hầu hết đều là tân binh chiêu mộ mấy năm gần đây. Lúc
này hô xếp hàng nghênh đón Tiếu Hoán Chương, đội ngũ liền loạn, khó khăn lắm mới xếp lại được.
Ở giữa còn trống một con đường để Tiếu Hoán Chương có thể vào thành dễ dàng. Chỉ là đợi đến khi hàng ngũ đã
chỉnh tề vẫn chưa thấy cổng thành mở ra. Gã không chịu được, lại nhíu
mày, đang định quát lên thì nghe thấy tiếng bước chân từ phía nam, liền
rung dây cương, đi lên trước, nghĩ thầm Tiếu Hoán Chương đến nhanh vậy,
liền xuống ngựa, đưa dây cương cho thủ hạ.
Gã thấy trong trận bó đuốc dù không lớn nhưng vẫn ánh lên chữ Tiếu trên cờ, thầm nghĩ, lần này đánh bại quân Tây Quan, lấy được Giáp Châu. Đó là bước đầu tiên để
Tiếu Hoán Chương chiếm lấy Tây bắc. Lão ta rất coi trọng chuyện này, còn đích thân đên. Đây cũng là chuyện dễ hiểu. Gã chỉnh lại áo giáp, thần
thái nghiêm nghị, đợi lão đến.
Quân binh đến, ngoài tiếng
bước chân, cũng không có tiếng động gì khác, rất hùng mạnh, xem ra cũng
phải đến 2, 3 ngàn binh mã. Nhanh chóng qua mặt đất lầy lội tiến đến.
Bước chân từ nhanh trở nên gấp gáp. Gã nhíu mày, thấy có gì đó không
đúng, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thảm thiết từ phái sau. Gã thất sắc, quay mặt lại, chỉ thấy đội hình phía sau bắt đầu hỗn loạn, binh lính
trong trận liên tiếp ngã xuống.
- Xảy ra chuyện gì?
Gã hoảng hốt, rút đao ra. Vừa rồi xếp hàng để đón Tiếu Hoán Chương nên
toàn quân đều quay về phía nam, quay lưng về phía thành Thanh Đường.
Nhưng đến tận bây giờ, cổng thành vẫn chưa hề mở.
- Bồ Lãng tướng, trên tường...!
Bên cạnh có người hoảng hốt hô:
- Trên thành có quan quân Tây Quan...!
Gã ngẩng đầu, thấy cảnh tượng trên tường liền biến sắc. Không biết từ
khi nào trên tường thành trống lại xếp một đội cung tiễn, ít nhất cũng
phải có đến 3, 4 trăm người. Những tiễn thủ trên thành không chút lưu
tình, bắn tên liên tiếp. Quân Bắc Sơn xếp dày đặc dưới thành, lại xếp
liên tiếp, gần cổng thành, lúc này liền trở thành bia sống.
Bốn ngàn binh lĩnh Bắc Sơn vốn cho rằng có thể dễ dàng lấy được thành
Thanh Đường. Hơn nữa, tình báo trước đó cũng cho rằng quân Tây Quan đã
rút hết, không có binh lính ở lại, càng thả lỏng hơn. Bọn họ không ngờ
chuyện chém giết lại đến đột nhiên như vậy, lại càng không nghĩ, cổng
thành không hề mở mà trên thành lại có hàng trăm tiễn thủ như vậy.
Đội hình vốn cũng ngay ngắn, lại bị đội tiễn thủ này bắn loạn lên.
Người đứng bên trúng tên ngã xuống, càng hỗn loạn hơn. Gã vô cùng tức
giận.
Cũng chính lúc này, phía nam lại truyền đến tiếng hô giết. Đội ngũ giương cờ Tiếu đó như lang sói xông lên, đầy sát khí.
Thành Thanh Đường vốn lấy dễ như trở bàn tay, nay lại xuất hiện quân
coi giữ, vốn là nghênh đón “người nhà”, nháy mắt lại giết đến. Mấy ngàn
binh mã nhất thời trở tay không kịp, thực sự không biết có sự sai sót
gì.
Nhưng đối phương rõ ràng không để thời gian cho bọn họ
suy nghĩ, rất nhiều người vẫn chưa lấy lại tinh thần, đội ngũ đó đã xông đến rồi, không nói lời nào, liền vung đao chém.
Đội hình
quân Bắc Sơn hoàn toàn náo loạn. Gã hét lên, xung quanh đã vây đến rất
nhiều quân địch. Lúc này, gã mới nhìn rõ, đó không phải đội hình quân
Tiếu Hoán Chương, rõ ràng là quân Tây Quan làm cờ chữ Tiếu.
Nhưng gã không hiểu, bọn chúng đều đã rút theo hướng Bắc rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện một nhánh quân ở phía sau mình.
Binh lực Tây Quan thực sự không thể so sánh với quân Bắc Sơn. Nhưng mới giao chiến, quân Bắc Sơn đã ở thế yếu.
Nhánh quân Bắc Sơn vốn không có chuẩn bị cho sự chém giết, hoàn toàn bị đánh đến trở tay không kịp. Nhưng quân Tây Quan lại sớm có dự tính, sĩ
khí cao ngút, như mãnh hổ hạ sơn.
Nếu hai quân đánh chính
diện, quân Bắc Sơn đâu có thể không chịu nổi một đòn như vậy. Nhưng
trong tình huống này, mấy ngàn binh mã Bắc Sơn từ trên xuống dưới đều
choáng váng, vẫn không tin có sự thay đổi như vậy.
Máu bắn
khắp nơi, tiếng kêu thảm thiết liên tiếp vang lên. Hai quân đã lẫn vào
nhau, xen kẽ, đã thành một trận đánh giáp lá cà đầy mùi máu.
Gã kinh hãi trong lòng, nhưng vào lúc này chỉ có thể cố gắng chém giết.
Gã vung chiến đao lên, chém liên tiếp địch. Gã biết rõ, lúc này, đội
hình đã tan, sĩ khí đã giảm, hạ quân lệnh đã không còn có tác dụng gì,
chỉ có thể lấy loạn trị loạn, hét lớn:
- Huynh đệ, chặt đầu một quan quân Tây Quan, thưởng 50 lượng bạc, mọi người kiếm bạc nào.
Vào lúc này, gã chỉ có thể dùng cách nguyên thủy này để kích lệ thuộc
hạ đánh một trận tử chiến. Dù gì, binh lính dưới tay gã cũng không phải
thế yếu, liều một trận chưa chắc đã thua.
Chỉ tiếc rằng,
chiến trường vô cùng hỗn loạn. Một số quân Bắc Sơn trở tay không kịp,
run sợ trong lòng, thất bại mà phân tán.
Trong trận, một
chiến tướng quân Tây Quan cao, ngồi trên ngựa, tay cầm rìu lớn, chém tới liên tiếp. Dũng tướng Lư Tồn Hiếu như mãnh hổ trong đám cừu của quân
Tây Quan, lấy mình làm gương, đánh đâu thắng đó.
Quân Bắc Sơn không ai địch nổi.
Nhánh quân Tây Quan này do Lô Tồn Hiếu lãnh đạo. Y hiên ngang xông đến, đi qua nơi nào, đầu người liền lăn lóc, máu phủ khắp nơi. Chủ tường còn bạt mạng như vậy, binh sĩ Tây Quan đương nhiên sẽ không tiếc mạng.
Lô Tồn Hiếu rõ ràng làm ra một con đường máu lót đường, khí thế cao
ngút. Toàn thân y cũng đầy máu tươi. Quân Bắc Sơn thấy thần át dũng mãnh như vậy, đâu dám lại gần. Y đi đến đâu, Quân Bắc Sơn đều tản ra như bầy thỏ. Quả nhiên là rất sắc bén, thấy Bồ Tồn Thụy vung trường đao cách đó không xa, liên tiếp giết chết mấy binh lính tây Quan, Lư Tồn Hiếu hét
lớn, bước như bay, vung rìu lớn, xông về phía Bồ Tồn Thụy.
Bồ Tồn Thụy chém ngã một tên địch, chợt nghe thấy cách đó không xa truyền
đến tiếng hét lớn. Gã quay đầu lại, thấy Lô Tồn Hiếu như chiến binh thời cổ đang nhanh chóng xông về phía mình. Cái rìu lớn đầy máu, khắp người
đầy sát khí, trong khoảnh khắc, gã thấy mình yếu đi, như mất hết dũng
khí chiến đấu.
Còn chưa tiếp chiêu, gã đã biết mình không
phải là đối thủ của đối phương. Đối phương người đầy sát khí, bản thân
gã còn kém xa. Gã sợ hãi, nghĩ Tây Quan có dũng tướng như vậy từ khi
nào. Ma xui quỷ khiến, gã như vô thức, không hề có ý liều mạng với Lô
Tồn Hiếu, liền quay người đi. nguồn t.u.n.g h.o.a.n.h (.) c.o.m