Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1397: Q.8 - Chương 1397: Tiến thoái lưỡng nan.




Tống Hữu Đức dẫn đầu năm nghìn kỵ binh, sĩ khí như cầu vồng, lao nhanh như sấm, chỉ trong nháy mắt đã nhìn thấy thân ảnh nhốn nháo phía trước. Một đám thân ảnh dày đặc trong đêm tối đang nhanh chóng lui về hướng bắc.

Ánh mắt Tống Hữu Đức lóe sáng, gã đương nhiên biết rõ, đội ngũ phía trước là quân Tây Quan bỏ chạy từ thành Thanh Đường.

Chứng kiến hình ảnh quân địch, năm nghìn kỵ binh càng hùng hổ, như nhìn thấy bầy cừu đang chạy thục mạng. Lúc này, bọn họ đương nhiên cảm thấy mình chính là mãnh hổ đang thôn tính đàn cừu.

Kỵ binh đã triển khai đội hình, dưới tình huống đột ngột điên cuồng như vậy, Tống Hữu Đức tin tưởng có lẽ chỉ một lần đột kích là có thể khiến quân Tây Quan hoàn toàn tan rã. Gã nắm chặt đao trong tay, nghĩ tới cảm giác lưỡi đao chém vào cổ địch, gã liền trở nên hưng phấn.

Đội kỵ binh khí thế ầm ầm, khoảng cách với quân địch phía trước càng lúc càng gần.

Đột nhiên, con ngựa rống lên một tiếng đau đớn. Tống Hữu Đức chỉ cảm thấy thân thể của mình trầm xuống phía dưới, còn chưa kịp phản ứng thì cả người đã từ trên lưng ngựa bay ra ngoài. Lúc này, gã đã nhìn thấy kỵ binh Bắc Sơn mà gã đang chạy nước rút theo tựa hồ như gặp ma, vô số ngựa khuỵu chân trước xuống, rất nhiều người từ trên lưng ngựa bay ra ngoài.

Trong tích tắc, Tống Hữu Đức rơi xuống đất, trong lòng vô cùng kinh hãi. Gã thực sự không biết tại sao lại xuất hiện biến cố như vậy. Đợi gã rơi phịch xuống đất, lúc ngẩng đầu lên xem mới phát hiện tuấn mã của mình đã vào trong một chiến hào. Bên trên chiến hào có trát một lớp bùn đất, thoạt nhìn sẽ không nhận ra, nhưng chiến mã dẫm lên trên lập tức bị lún xuống, cả người lẫn ngựa chìm trong hố bùn.

Tống Hữu Đức biết vận khí của mình coi như là tốt, rất nhiều kỵ binh sau khi bay ra, lúc rơi xuống đất, cơ thể hạ xuống lại bị rơi vào bẫy. Bên trong cái bẫy đó được bố trí đầy chông tre nhọn, ngã lên phía trên, tre nhọn xuyên qua cơ thể, vô cùng thê thảm, tuyệt đối không còn đường sống sót.

Kỵ binh Bắc Sơn đang công kích toàn diện, căn bản không đề phòng ở đây có thể sẽ đào bẫy. Kỵ binh phía trước nháo nhào rơi vào trong khe hào.

Kỵ binh phía sau bị thương không nhẹ, đụng vào đám bị ngã xuống. Chỉ trong chốc lát, người ngã ngựa đổ, tuấn mã rống lên đau đớn, người thì kêu gào thảm thiết. Một số kỵ binh vận khí tốt, thoát khỏi bẫy chiến hào.

Nhưng xông về phía trước chỉ được khoảng mười mét lại là vô số kỵ binh người ngã ngựa đổ. Năm nghìn kỵ binh vốn là uy phong lẫm liệt, sĩ khí như hồng nhưng vài đường chiến hào đột nhiên xuất hiện, quân đoàn kỵ binh đang lao nhanh như sấm bỗng vô cùng thê thảm, trong chớp mắt đã có mấy trăm người rơi vào bẫy chiến hào, bị mũi trúc nhọn đâm chết.

Vô số người ngựa ở phía trước đổ xuống, những kỵ binh không kịp ghìm ngựa chỉ có thể bước theo sau. Người ghìm được ngựa ở nguyên tại chỗ đang vô cùng sợ hãi, trong lúc nhất thời không dám xông về phía trước.

Trận hình kỵ mã lúc này loạn cả một đoàn. Năm nghìn kỵ binh này vốn dĩ là pháp bảo chiến thắng trận chiến này, giống như khẩu súng trường dài nhưng bỗng nhiên, đầu súng bị bẻ gãy, đầu mũi tên bị hư hỏng. Rất nhiều kỵ binh nhìn thấy chiến mã rơi vào chiến hào phía trước đang giãy dụa, muốn từ khe hào bò lên, nhưng kỵ binh rơi vào bẫy chiến hào toàn thân bị trúc nhọn xuyên qua, có một số trong chốc lát vẫn chưa chết, phát ra tiếng gầm.

Tiếng gào thét phá tan bầu trời, khiến cho màn đêm yên tĩnh trở nên vô cùng thê lương. Những thanh âm này rơi vào tai những chiến hữu sau lưng, khiến không ít người sắc mặt tái nhợt.

Vài chiến hào xuất hiện đột ngột dễ dàng giết chết vài trăm tên Bắc Sơn.

Kỵ binh Bắc Sơn khí thế hùng hổ xông tới nhưng lại không thể không dừng lại tại chiến hào trước mặt. Tổn thất mấy trăm kỵ binh, đừng nói là chém giết một tên quân Tây Quan mà đến cả mặt mũi một tên Tây Quan cũng chưa từng được nhìn rõ ràng.

Cách đó không lâu vốn là quân Tây Quan bị đợi làm thịt, lúc này đã nhanh chóng thay đổi cục diện, đội tiền biến thành đội hậu.

Bọn họ đã sắp xếp tốt chiến trận, không lập tức tới giết mà duy trì đội hình, trong không khí trầm mặc ẩn chứa sát khí bức người.

Hiên Viên Thắng Tài tay cầm chiến đao, kỵ binh đi đến phía trước, nhìn thấy quân Bắc Sơn đang kêu gào giãy dụa, kỵ binh phía sau đều không dám đi, khuôn mặt lộ ra vẻ lạnh lùng.

Gã đương nhiên biết rõ tại sao lại xuất hiện hình ảnh trước mặt này. Trên thực tế, màn này đã được mưu tính kỹ lưỡng từ rất lâu. Lần trước Sở Hoan đến Thanh Đường, trước khi đưa Tề Vương đi đã bố trí tỉ mỉ trận chiến này.

Ngoài mặt, Sở Hoan và quân Bắc Sơn đã đi đến thống nhất, đồng ý rút quân từ sông Lương Tử, đợi đến khi quân Bắc Sơn đánh đến dưới thành Thanh Đường, quân Tây Quan sẽ tiếp tục rút binh, liên thủ dẫn dụ Chu Lăng Nhạc.

Sở Hoan hoài nghi Tiếu Hoán Chương có dụng tâm khác nhưng vẫn cho Tiếu Hoán Chương một cơ hội.

Nếu như quân Bắc Sơn đến Thanh Đường, quân Tây Quan rút quân, quân Bắc Sơn không truy kích mà ở lại Thanh Đường, như vậy Tiếu Hoán Chương sẽ có khả năng liên thủ cùng Tây Quan đối phó Thiên Sơn.

Nhưng chỉ cần Tiếu Hoán Chương truy kích quân Tây Quan rút lui từ phía sau, dụng tâm hiểm ác đương nhiên sẽ lộ rõ.

Không nghi ngờ gì, trừ phi Tiếu Hoán Chương thật sự muốn liên minh cùng Tây Quan, nếu không tuyệt đối không có khả năng bỏ qua cơ hội tốt một lần đánh tan quân chủ lực tuyến nam Tây Quan như vậy.

Sở Hoan thậm chí đã dự liệu được, quân Bắc Sơn muốn truy kích quân Tây Quan tất sẽ lợi dụng quân bài kỵ binh trong tay gây khó dễ trước, trùng kích quân Tây Quan, khiến cho quân Tây Quan lâm vào trạng thái hỗn loạn, sau đó bộ binh Bắc Sơn sẽ thừa dịp tấn công.

Bất kể tâm tính Tiếu Hoán Chương như thế nào, bên Tây Quan đương nhiên phải chuẩn bị cho trường hợp xấu nhất.

Một khi quân Bắc Sơn thực sự truy kích từ phía sau, đối với quân Tây Quan mà nói, uy hiếp lớn nhất chính là mấy nghìn kỵ binh này. Đoạn đường từ Thanh Đường tới thành Giáp Châu này gần như đều là vùng đất bằng phẳng, địa hình như vậy uy lực của kỵ binh đương nhiên sẽ kinh người. Nếu không có biện pháp ứng phó thì sự uy hiếp của kỵ binh Bắc Sơn đối với quân Tây Quan chính là đòn chí mạng.

Sở Hoan và đám người Hiên Viên Thắng Tài nghiên cứu nhiều ngày, cuối cùng suy tính, quân Bắc Sơn cho dù truy kích cũng sẽ không vào lúc quân Tây Quan rút ra khỏi thành mà lập tức truy kích. Mặc dù đoạn đường từ Thanh Đường đến Giáp Châu hầu như đều là đường bằng nhưng nếu nói là địa điểm tấn công tốt nhất chính là lui về phía bắc thành Thanh Đường ngoài ba mươi dặm, nơi này không có gì cản trở, thích hợp cho kỵ binh tấn công nhất.

Tuy dự đoán quân Bắc Sơn sẽ phát động công kích ở chỗ này nhưng Bắc Sơn có thực sự như vậy hay không, quân Tây Quan cũng không có cách nào xác định, chỉ có thể mạo hiểm một phen.

Trong tay quân Tây Quan lại không hề có vũ khí hữu hiệu ứng phó kỵ binh, có lúc phương pháp đơn giản nhất ngược lại chính là phương pháp hiệu quả nhất. Quân địch một khi truy kích, đương nhiên sẽ anh dũng xông lên, nếu như đào xới chiến hào tại địa điểm tấn công, bố trí bẫy, rất có khả năng sẽ có được hiệu quả kỳ diệu.

Nhưng đào chiến hào, một khi động tác quá nhiều, bị quân địch phát hiện, như vậy sẽ mất tác dụng. Hơn nữa, lần này Sở Hoan rất rõ ràng, tuy quân Bắc Sơn không tiến vào cảnh nội Tây Quan với quy mô lớn nhưng ở vùng lân cận Thanh Đường tất sẽ có thám tử theo dõi động tĩnh của Thanh Đường. Khi đào chiến hào ở phía bắc thành Thanh Đường, bắt buộc phải tránh tai mắt của đối phương.

Cũng may đây không phải là một vấn đề khó giải quyết. Bên này thành Thanh Đường hiển nhiên là không tiện hành động bừa bãi nhưng có binh mã xuất thành rất dễ bị đối phương do thám được, cũng may thành Giáp Châu để lại hơn nghìn quân chiến giữ. Hiên Viên Thắng Tài bí mật điều động ba trăm binh sĩ từ thành Giáp Châu, ngụy trang, ẩn mình trong một thôn cách địa điểm đào chiến hào không tới mười dặm.

Thôn trang không lớn, trước đó Hiên Viên Thắng Tài đã đưa toàn bộ người dân trong thôn dời đến thành Giáp Châu. Ba trăm binh sĩ này ngụy trang sống trong thôn.

Sau khi Sở Hoan rời khỏi Thanh Đường, ba trăm binh sĩ mỗi tối đều mang theo dụng cụ đào xới, lặng lẽ chạy tới nơi này, tranh thủ lúc gió to đêm tối đào xới chiến hào.

Chiến hào không thông suốt mà tách ra. Dù sao nếu tất cả đều đào móc thành chiến hào thì lúc quân Tây Quan rút quân ngược lại đối với bộ đội của mình cũng sinh ra phiền phức. Giữa hai đầu chiến hào sẽ để lộ ra một phần đất không đào xới, có thể để người đi lại được, binh sĩ đào chiến hào đương nhiên cũng sẽ có ký hiệu đánh dấu chỗ nào có thể đi qua được.

Chiến hào được đào liên tục năm đường chằng chịt, thiết kế bẫy bên dưới, bên trên phủ đất bùn.

Quân Bắc Sơn đêm nay bắt đầu tấn công. Có một số người rơi vào chiến hào, có một số người lại có thể đi qua từ bên cạnh chính là bởi vì chiến hào không thông nhau mà là từng đoạn từng đoạn. Nhưng đi qua đường thứ nhất chưa hẳn có thể đi qua được đường thứ hai. Qua được đường thứ hai, đường thứ ba, thứ tư, thậm chí thứ năm lại vắt ngang ở phía trước. Quân Bắc Sơn đằng đằng sát khí xông đến đương nhiên sẽ không ngờ tới nơi này sớm đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ đợi bọn chúng xông tới.

Kỵ binh Bắc Sơn trợn mắt há mồm. Tống Hữu Đức từ trên ngựa rơi xuống, bên tai nghe tiếng gào thét bốn phía, giãy dụa đứng lên, chợt nghe được thanh âm “Vèo vèo vèo” vang lên. Quân Tây Quan trước mặt đã xuất hiện một đội xạ thủ, dương cung gài tên, mũi tên trút xuống như mưa. Những binh sĩ bị sập bẫy chiến hào, tránh khỏi tai ương chiến hào cũng không tránh được vận rủi của mũi tên. Tống Hữu Đức vung đao ngăn cản nhưng mũi tên Tây Quan như mưa, thanh âm “Vèo vèo vèo” liên tục.

Chỉ trong chốc lát, Tống Hữu Đức đã trúng hơn mười mũi tên, mũi tên bắn trúng chỗ trọng yếu khiến hai chân gã quỳ xuống, nhìn về phía trước giống như một mảng u hồn bóng đen, gục đầu xuống rồi cứ thế mất mạng.

Lúc này, người kinh hãi nhất chính là La Định Tây.

Kỵ binh công kích phía trước, La Định Tây dẫn đầu bộ binh đã đuổi theo từ phía sau. Hơn vạn bộ binh đã chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi kỵ binh xông lên làm rối loạn thế trận, bọn chúng thì liền xông lên, hợp lực cùng kỵ binh đánh tan quân Tây Quan. Nhưng sự phát triển của sự việc lại hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của gã. Gã nhìn về kỵ binh phía trước vốn anh dũng công kích nhưng chỉ trong chốc lát liền nghe thấy tiếng hí đau đớn của tuấn mã và tiếng kêu thảm thiết của binh sĩ thì biết rõ đã xảy ra biến cố.

Ngay sau đó, gã nhìn thấy đội hình kỵ binh hoàn toàn hỗn loạn, thậm chí có một bộ phận kỵ binh đã quay đầu ngựa lại, muốn chạy về.

Gã thúc ngựa tiến lên, xông qua trận hình kỵ binh, liền nhìn thấy cảnh khiến gã kinh hãi trước mặt, bốn năm trăm kỵ binh mã cả người lẫn ngựa đều ở trong chiến hào. Bên quân Tây Quan mũi tên như mưa, kỵ binh tới gần bẫy chiến hào nhao nhao lui về phía sau nhưng hiện tại kỵ binh và ngựa chiến bị sập bẫy giữa “cơn mưa” cung tên, không mấy người sống sót.

Gã nhìn về phía đối diện, thấy quân Tây Quan ở phía trước bắn tên, mà phía sau cung binh thân ảnh nhộn nhịp, trong lòng đã rõ ràng, quân Tây Quan đang tổ chức trận hình, đợi sau khi cung binh rút về phía sau, e là bộ binh sẽ tiến tới giết.

Gã vò đầu, vốn dĩ quân Bắc Sơn chiếm ưu thế nhưng tình thế lúc này đã tương đối nghiêm trọng.

Phải biết kinh nghiệm đơn binh tác chiến của quân Bắc Sơn vốn là yếu hơn so với quân Tây Quan, tuy nhiên hiện tại về mặt binh lực quân Bắc Sơn chiếm ưu thế, hơn nữa kỵ binh cũng không bị đụng phải tới mức hoàn toàn bị thương nhưng lúc này căn bản không thể bỏ chạy trở về. Nếu lúc này quay đầu bỏ chạy về phía thành Thanh Đường, quân Tây Quan truy kích phía sau, quân Bắc Sơn chắc chắn sẽ đối mặt với cảnh tan tác hoàn toàn. Đã đến giờ phút này, hai bên chỉ có thể tiến hành một trận quyết chiến bằng đao bằng thương thật.

Kỵ binh mặc dù là binh chủng cực kỳ cường hãn nhưng nếu không đủ không gian tiến hành công kích, căn bản không có cách nào phát huy được đặc điểm của kỵ binh. Hiện tại, chiến hào đang ở phía trước mặt, hơn nữa quân Tây Quan căn bản không cho kỵ binh không gian tấn công, uy lực của kỵ binh đã bị hạ đến trình độ thấp nhất.

Giờ khắc này, gã chỉ nghĩ đến phục binh ở hai cánh trái phải Lưỡng Dực. Nếu không xuất hiện chuyện ngoài ý muốn, phục binh Lưỡng Dực có lẽ đã tới địa điểm chỉ định. Bên này người ngã ngựa đổ, tiếng kêu rên liên hồi, thanh âm truyền khắp nơi, Lưỡng Dực tất nhiên đã sớm phái người chú ý đến động tĩnh bên này. Đã phát ra động tĩnh, Lưỡng Dực đương nhiên sẽ tả hữu đánh ra. Chỉ cần phục binh Lưỡng Dực tung ra, sau đó bên này tổ chức đánh chính diện, dưới ba mặt giáp công, tất nhiên nắm chắc bảy phần đánh bại quân Tây Quan.

Nhưng lúc này Lưỡng Dực vẫn chưa có động tĩnh, La Định Tây không dám khinh nhẹ tiến lên, càng không dám lui về sau, quả thực là tiến thoái lưỡng nan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.