Kiều Minh Đường không nhịn được thấp giọng nói:
- Nguỵ Chính, thánh thượng ở đây, ngươi định giở trò gì vậy?
- Để cho hắn nói.
Lâm Nguyên Phương cất lên giọng nói kỳ lạ:
- Kiều đại nhân, Thánh thượng Bắc tuần, cần thể nghiệm và quan sát dân tình. Hôm nay có quan viên địa phương muôn dâng tấu, thánh thượng còn chưa nói gì, đâu đã đến phiên ngươi lên tiếng?
Hợp lực ba
đảng triều đình Tần quốc, hôm nay là Thái tử đảng, Tề Vương đảng và Tân đảng giúp đỡ lẫn nhau chế phục các thế lực khác.
Dù Tề Vương đảng mấy năm gần đây mới bắt đầu hình thành, so ra còn muộn hơn so với Tân đảng, nhưng Tề Vương đảng cũng đã kế thừa tổ chức thành viên của
Hán Vương đảng. So sánh với Tề Vương đảnh do Hán Vương đảng chuyển đổi thành, lấy quan viên châu phủ kinh thành và vùng lân cận là căn cơ lực lượng của đảng xem như là mỏng yếu nhất.
Tân đảng dù hôm nay chiếm được chỗ cắm dùi tại triều đình, cuối cùng, vẫn là bởi vì Hoàng
đế tin tưởng Lâm Nguyên Phương mà Mã Hoành mấy quan viên đứng đầu Tân
đảng. Làm thống lĩnh của Tân đảng, Lâm Nguyên Phương cậy lòng tin của
hoàng đế, một lòng muốn mở rộng Tân đảng, vì thế dù là Thái Tử đảng hay Tề Vương đảng, chỉ cần có cơ hội, Lâm Nguyên Phương không ngại từ bỏ cơ hội ném đá xuống giếng.
Gã cũng biết rõ Kiều Minh Đường
chính là một trong thành phần quan trọng của Thái Tử đảng. Hôm nay Nguỵ Chính gây khó dễ, muốn vạch tội Kiều Minh Đường trước mặt hoàng đế,
điều này dĩ nhiên Kiều Minh Đường không nghĩ tới, Lâm Nguyên Phương
càng không nghĩ tới.
Tâm trạng Lâm Nguyên Phương vô cùng
ngạc nhiên, nếu là bình thường, quan hệ giữa lục ti nha môn của địa
phương và Tổng đốc cũng không tệ. Hơn nữa mỗi tổng đốc thường để cho
người của mình đảm nhiệm lục ti nha môn.
Trên triều đình để
nâng cao hiệu suất, có thể khiến cho công sự của Tổng đốc thi hành
thuận lợi, cũng không hi vọng mấy người lục ti nha môn và Tổng đốc đấu
chọi lẫn nhau. Dù sao đế quốc vừa mới bắt đầu thi hành chính sách cai
quản theo địa phương, Tổng đốc xử lý chính sự, địa phương chỉ huy sứ xử lý quân sự. Về phương diện sắp xếp chỉ huy, triều đình không thể sắp
xếp người có quan hệ mật thiết với Tổng đốc, trên thực tế giám thị địa
phương Tổng đốc quan hệ với chỉ huy sứ, chỉ là một trong những thần y
vệ quan trọng. Bất kể do đâu, chỉ cần Tổng đốc thân thiết với chỉ huy
sứ, triều đình sẽ ngay lập tức chia rẽ.
Cho nên trên vùng
đất Tần quốc, vẫn một mực duy trì truyền thống, mối quan hệ giữa chỉ
huy sứ và Tổng đốc càng xa lạ, thì càng an toàn đối với chức quan của
hai bên.
Tổng đốc khó mà nhúng tay vào quân sự, cho nên dù
lục ti nha môn sử dụng người có quan hệ mật thiết với Tổng đốc, triều
đình cũng không quá để ý.
Kiều Minh Đường đảm nhiệm chức Tổng đốc Tây Sơn đạo nhiều năm.
Dựa theo lẽ thường, lục ti nha môn chủ sự đều là người của hắn, dù là quan hệ cũng không quá mức thân thiết, nhưng ít nhất cũng không có
chuyện đối chọi gay gắt. Dù sao Tổng đốc sẽ không cho phép có cộng sự
không cùng trên một con đường với mình.
Thế nhưng với tư cách là Lễ bộ tư nha môn chủ sự Nguỵ Chính, vừa đi vào long liễn, ngay lập tức hạch tội Kiều Minh Đường. Nhìn dáng vẻ không chút hoang mang của y, dường như đã có sự chuẩn bị từ trước.
Điều này khiến mọi
người hơi giật mình, cảm thấy sự tình có chút kỳ quặc, Lâm Nguyên Phương trước kinh hãi sau vui mừng. Nếu như có thể mượn cơ hội này làm lung
lay địa vị của Kiều Minh Đường, cũng coi như niềm vui ngoài ý muốn.
Kiều Minh Đường cũng hết sức khôn khéo, nghe lời nói của Lâm Nguyên
Phương liền biết rõ người này có tâm tư gì, thỉnh tội nói:
- Hạ thần lỡ lời, xin thánh thượng giáng tội!
Hoàng đế khoát tay nói:
- Ngươi cũng không cần vội thỉnh tội, trẫm ngược lại muốn nghe xem Nguỵ Chính vạch ngươi tội gì.
Nhìn về phía Nguỵ Chính, hỏi:
- Nguỵ Chính, ngươi nói Kiều Minh Đường khi quân phạm thượng, hắn đúng là có tội khi quân?
Nguỵ Chính quỳ trên mặt đất, đầu ngẩng cao, dù bụng đói kêu vang, có
chút chột dạ, nhưng vẫn dùng hết khả năng lớn tiếng nói:
- Khởi bẩm thánh thượng, Kiều Minh Đường quả thực có tội khi quân!
- Hắn lừa dối trẫm như nào?
Nguỵ Chính nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, Kiều Minh Đường nói đế quốc trên dưới đồng
lòng, Thiên Môn đạo sắp được bình định, đây đều là lời của kẻ khi quân, tội không thế tha thứ!
- A?
Kiều Minh Đường khẽ giật mình, há to miệng, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc.
Chúng thần ngơ ngác nhìn nhau, thần sắc khác nhau. Hoàng đế mặt không đổi sắc, bình tĩnh hỏi:
- Ngươi nói Kiều Minh Đường khi quân, vậy ngươi muốn nói đế quốc của
trẫm trên dưới không đồng lòng, Thiên Môn đạo cũng không thể bình định?
Nguỵ Chính không hề do dự nói:
- Khởi bẩm thánh thượng, đế quốc trên dưới chẳng những không đồng lòng mà còn lục đục nội bộ, nếu không cũng không đến mức nạn trộm cướp khắp nơi, dân chúng lầm than... Dưới tình cảnh như vậy, muốn san bằng Thiên Môn đạo, dù là có mạnh đến đâu, cũng là khó càng thêm khó!
- Câm mồm!
Lâm Nguyên Phương tiến lên một bước, chỉ vào Nguỵ Chính, nổi giận nói:
- Nguỵ Chính, ngươi thật to gan, ngươi hẳn cũng biết ngươi đang nói cái gì chứ?
Nguỵ Chính lườm Lâm Nguyên Phương một cái, thản nhiên nói:
- Lâm bộ đường, ngài cũng vừa mới nói, muốn để hạ quan nói, hạ quan mới nói một hai câu, không thể tiếp tục nói nữa sao?
- Ngươi...!
Lâm Nguyên Phương thẹn quá hoá giận:
- Ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ trước mặt thánh thượng, khinh nhờn...!
Lời nói còn chưa dứt, hoàng đế đã ngắt lời:
- Nguỵ Chính, ngươi nói thiên hạ dân chúng lầm than?
Thấy hoàng đế hỏi, Lâm Nguyên Phương biết ý dừng lại, không dám tiếp tục ho he gì.
Nguỵ Chính gật đầu nói:
- Đúng vậy, lưu dân bốn phía nổi lên, nạn trộm cướp thành đàn, thiên
tai liên miên, chiến hỏa không ngừng... Hạ thần thật sự không biết, dưới tình cảnh này, dân chúng làm thế nào có thể bình an qua ngày, lại có
thể đồng tâm hiệp lòng với triều đình?
Thần sắc hoàng đế lạnh đi, cười nhạt nói:
- Trẫm cũng từng nói, có vài kẻ rắp tâm gây loạn, reo rắc bệnh dịch
vào lòng người, nói thiên hạ loạn, nhưng trẫm vẫn không tin. Từ khi
trẫm xuất kinh đến nay, đi qua nơi đâu đều thấy muôn dân an cư lạc
nghiệp, cảnh sắc an nhàn. Theo lời ngươi nói, nạn trộm cướp thành đàn,
lưu dân bốn phía nổi lên từ đâu mà ra?
Nguỵ Chính nói:
- Những gì thánh thượng nhìn thấy là những gì thánh thượng muốn thấy, những gì không muốn thấy đều không thấy được.
- Ngươi nói gì?
Hoàng đế nhíu mày.
Nguỵ Chính không do dự nói:
- Hồi bẩm thánh thượng, bắt đầu từ ngày thánh thượng xuất kinh, ven
đường nơi người đi qua đều là đã được bố trí trước. Theo như hạ thần
biết, tin tức thánh thượng Bắc tuần đã sớm truyền đến khắp các địa
phương. Dù thánh thượng không hạ ý chỉ, nhưng các châu phủ đã nắm rõ đại khái tuyến đường Bắc tuần của thánh thượng.
Kiều Minh Đường lúc này mô hôi lạnh túa ra, đám quan chức hộ tống cùng theo đến Tây
Sơn đạo, nguyên một đám trong lòng run rẩy, sợ hãi không thôi.
Ai cũng cho rằng đây chỉ là đến yết kiến thánh thượng, chiếu theo lộ
trình thông thường, Hoàng đế Bắc tuần đi ngang qua Tây Sơn, quan viên
Tây Sơn tất nhiên phải đến yết kiến lắng nghe giáo huấn.
Lần này tới đây, đơn giản là bái kiến hoàng đế, nghe răn dạy mấy câu, sau
đó an toàn tiễn hoàng đế rời khỏi Tây Sơn đạo. Trong lúc này, ai ai
cũng coi chừng, thận trọng, không nên nói nhất quyết không nói, không
nên làm nhất quyết không làm, ngay cả ngón tay cũng không thể khẽ động, cũng là vì để không chút sóng gió đưa tiễn bước hoàng đế bệ hạ.
Tất cả đều cảm thấy đây là sự tình không ngôn từ nào diễn đạt, cũng
đều cho rằng đồng liêu của mình có thể luôn luôn ăn ý, ngay cả Kiều
Minh Đường cũng nghĩ đám quan viên dưới tay mình nhất định cũng không
có kẻ nào phản bội lại hắn.
Nhưng chúng quan viên Tây Sơn
chưa từng nghĩ tới, Nguỵ Chính hơn năm mươi tuổi này, lại đẩy mọi người vào tình cảnh không kịp trở tay.
Mọi người đều biết, Nguỵ
Chính là người đọc sách, xuất thân phúc hải, học rộng hiểu nhiều, cũng
coi như là có tài nhưng muộn đường công danh. Cũng may sau khi vào Quốc Tử Giám, cùng đợt với Kiều Minh Đường, cũng coi như là đồng liêu. Từ
đó Nguỵ Chính bị điều tới Lễ bộ, nhưng trở thành một người ít khi xuất
hiện, trầm mặc ít nói, không có không phải với ai, nhưng cũng không
giao tiếp nhiều chốn quan trường. Chịu khổ tại Lễ bộ nhiều năm, chỉ mới lên đến chức viên ngoại.
Dựa theo tính cách của y muốn lên cao hơn nữa cũng khó như lên trời.
Chỉ là Kiều Minh Đường sau khi ngồi vững tại Tây Sơn đạo, nghĩ tới
đồng liêu cộng sự ngày xưa tại Quốc Tử Giám, có lẽ nhìn trúng người trợ lý trung thành Lễ bộ viên ngoại này, cũng không ngại thị phi, vì thế
nói đỡ vài câu, triều đình liền điều Nguỵ Chính tới Tây Sơn đạo, đảm
nhiệm chức Lễ bộ tư chủ sự Tây Sơn đạo. Đối với một người không hề thu
hút người khác như y cũng không quá thu hút sự chú ý của mọi người. Hắn ở Lễ bộ nhiều năm, lúc rời khỏi kinh thành, thậm chí cũng không có
chút rung động. Dù đến Tây Sơn đạo cũng không có tiếng tăm gì, rất ít
qua lại với đồng liêu khác. Thời gian dài mọi người đều biết tính tình
vị Lễ bộ tư chủ sự này cũng không qua lại gì.
Hôm nay bất
luận là ai gây khó dễ, mọi người cũng sẽ không kinh ngạc như bây giờ.
Tất cả đều nhìn về phía Nguỵ Chính, người nửa đời ít xuất hiện, ai có
thể nghĩ tới lão có thể gây ra sự tình kinh thiên động địa như vậy.
Kiều Minh Đường nhìn những nếp nhăn trên mặt hoàng đế lộ ra vẻ lạnh
lẽo, biết rõ chuyện hôm nay sẽ không thể bỏ qua, thầm cười khổ:
- Nguỵ Chính à Nguỵ Chính, cũng vì sự thành thật nghe lời năm đó,
không gây chuyện thị phi, ta mới bỏ ra công sức đưa người tới Tây Sơn.
Mấy năm gần đây, ngươi cũng chưa từng gây chuyện cho ta. Ta còn nghĩ
rằng bản thân nhìn người rất chuẩn. Ai ngờ, lần này ngươi đem hết phiền toái ra dùng hết....
Trong lòng hắn hối hận không thôi.
Hoàng đế ánh mắt khẽ chớp, nhìn chằm chằm Nguỵ Chính, nhưng không nói lời nào.
Các thần tử bên trên đều câm như hến. Đám người Kiều Minh Đường lúc
vừa đến long liễn còn bộ dạng nhẹ nhõm vui vẻ, lúc này đã tiêu tan hết không còn một mảnh. Bầu không khí đầy áp lực, âm trầm. Một vài quan
viên thậm chí cảm thấy bản thân hít thở không thông.
Nguỵ Chính thấy hoàng đế không nói gì, do dự một chút mới nói tiếp:
- Bởi vì các nơi đều biết con đường đi qua của thánh thượng, cho nên
trong lúc chuẩn bị đón thánh thượng Bắc tuần, khắp các địa phương châu
phủ huyện tiến hành tu sửa đường, mặt khác phái người canh giữ, không
cho bất kỳ bóng dáng người dân chạy nạn nào xuất hiện xung quanh.
Hoàng đế mặt không biểu tình, Nguỵ Chính tiếp tục nói:
- Cũng chính vì vậy, những gì thánh thượng chứng kiến đều là do sắp
xếp. Bọn họ biết rõ thánh thượng muốn thấy cái gì nên bày ra cái đó.
Hoàng đế chậm rãi ngồi lên ngai vàng, cuối cùng nói:
- Ngươi nói bọn chúng làm ra như vậy là muốn trẫm nhìn thấy ư?
- Vâng!
Nguỵ Chính nói:
- Thánh Thượng cho rằng thiên hạ thái bình, cho nên muốn nhìn thấy
thiên hạ thái bình. Những chuyện như dân chúng lầm than, tai ương, trộm cắp hoành hành thánh thượng không muốn nhìn thấy, thậm chí không muốn
nghe thấy, cho nên cũng không nhìn thấy, càng không nghe thấy.
Hoàng để hỏi lại:
- Ngươi nói bọn chúng lừa gạt trẫm?
- Bọn họ sợ hãi thánh thượng.
Nguỵ Chính vẫn giữ biểu tình vô cùng cung kính:
- Vì chức quan vinh hoa phú quý, thậm chí vì tính mạng người thân, bọn họ đành làm theo ý muốn của thánh thượng.
Hoàng đế già nua cười kỳ dị:
- Ý của ngươi, bọn họ lừa gạt trẫm, là ý muốn của trẫm?
Một tay đặt trên tựa tay của ngai vàng, lạnh lùng hỏi:
- Nguỵ Chính, lá gan ngươi thật sự không nhỏ!