Kiều Minh Đường mặt có chút biến sắc:
- Tám mươi tám người? Lẽ nào... từ kinh thành đi về Hà Tây, trên con đường này, phải dựa vào hai trăm người này đỡ?
Tiết Hoài An nói nhỏ:
- Thật ra cũng không phải như vậy, hai trăm người này tuy là nam tử
hán cường tráng, nhưng từ kinh thành Lạc An đến Vũ Bình phủ Hà Tây, lại xa nghìn dặm, dù có là 200 con bò cũng mệt chết.
- Đúng thế.
Kiều Minh Đường khẽ gật đầu.
Tiết Hoài An nói:
- Cho nên đám tùy tùng tiếp giá đi theo, còn có những người giỏi tay
nghệ điều từ công bộ tới, chuyển tới đường lớn Thông Thản, có thể gắn
xong bánh xe cho long liễn trong thời gian ngắn nhất, 20 con tuấn mã
đồng loạt kéo long liễn tiến về phía trước.
- Thì ra là thế.
Kiều Minh Đường lúc này mới chợt hiểu ra.
Phía sau Kiều Minh Đường không xa, mười mấy tên quan viên cao cấp Tây Sơn đạo đều đã nhìn về phía Long liễn ở xa xa, ai ai cũng lộ ra vẻ kinh ngạc, có người xì xào bàn tán, biểu cảm vô cùng phong phú.
Tiết Hoài An dẫn đầu một đám người gồm cả Kiều Minh Đường đi tới bên
cạnh lều vải, phía trước là hàng rào gỗ có binh sĩ đứng canh chừng. Tiết Hoài An nói:
- Kiều tổng đốc, ngài đứng đợi ở đây, thánh thượng sau khi xuất quan, nếu triệu kiến sẽ thông truyền.
Kiều Minh Đường chắp tay đồng thuận, suất lĩnh hơn mười viên quan quỳ rạp dưới đất chờ hoàng đế triệu kiến.
Không biết qua bao lâu, nghe từ phía đằng sau truyền đến tiếng thở
nhẹ, Kiều Minh Đường quay đầu lại thấy một viên quan ngã xuống, viên
quan bên cạnh lập tức đỡ lấy.
- Chuyện gì vậy?
Kiều Minh Đường hơi nhíu mày.
Thống lĩnh cấm vệ quân Vệ Thiên Thanh quỳ sau lưng gã đã khẽ bẩm báo:
- Đại nhân, Nguỵ chủ sự thể lực không chịu nổi đã ngất đi!
Nguỵ chủ sự là Nguỵ Chính, là trưởng quan Lễ bộ tư Tây sơn đạo, tuổi
quá ngũ tuần, râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò, lúc này hai mắt nhắm nghiền, hàm răng cắn chặt.
Kiều Minh Đường hơi giật mình, vội vàng phân phó:
- Mớm nước cho ông ta!
Vệ Thiên Thanh lấy túi nước từ bên hông, dưới sự giúp đỡ của các quan viên khác, rót nước vào miệng Nguỵ Chính. Sau đó, mới thấy Nguỵ Chính
ho khan một chập, cuối cùng mở mắt.
Nhìn mấy tên quan viên bốn phía vây quanh, Nguỵ Chính cảm thấy có chút kỳ lạ, Vệ Thiên Thanh giải thích:
- Nguỵ chủ sự, vừa rồi ngài hôn mê.
- Hả?
Nguỵ Chính chống tay đứng lên.
- Thất lễ, thất lệ, mong chư vị lượng thứ!
Kiều Minh Đường chau mày hỏi:
- Nguỵ chủ sự, ngươi không có trở ngại gì chứ?
Nguỵ Chính lắc đầu, Vệ Thiên Thanh đã đến gần sát thấp giọng nói:
- Đại nhân, buổi sáng ra ngoài, buổi trưa cũng không ăn gì, lại một
đường không dừng ngựa chạy tới đây, mọi người đều đã lả đi, một đám
người bụng đói òng ọc, đợi cho đến khi thánh thượng không có vấn đề gì
chứ?
Kiều Minh Đường chau mày:
- Hiện giờ nói gì cũng không kịp, lương khô mang theo đều để ngoài doanh trại, cũng không thể đưa vào đây...!
Than nhẹ một tiếng, nói tiếp:
- Mọi người đều cố chịu, Tiết bộ đường nói rồi, thánh thượng đang
ngồi, cũng sắp đến lúc xuất quan rồi, chờ đến sau khi thánh thượng
triệu kiến rồi tính tiếp.
Mọi người đều chắp tay đồng ý.
Không biết qua bao lâu, ngay cả Kiều Minh Đường cũng cảm thấy mất hết sức lực. Cuối cùng, một tên thái giám từ bên trong đi ra, Kiều Minh
Đường cùng chúng quan viên miễn cưỡng kéo lại tinh thần. Tên thái giám
vung lên cây phất trần, giọng the thé:
- Thánh thượng hạ chỉ, truyền Tổng đốc Tây sơn đạo Kiều Minh Đường và các bộ quan viên nha môn Tây Sơn yết kiến.
Kiều Minh Đường cùng các quan viên lĩnh chỉ, tên thái giám đó đi trước dẫn đường, chúng quan viên đi sau lưng Kiều Minh Đường, đi về phía
long liễn.
Lúc tới gần long liễn, chúng quan viên càng kinh
ngạc, đứng xa đã thấy long liễn vô cùng to lớn. Đến khi tiến đến gần,
long liễn này cực kỳ khổng lồ, khó trách tám mươi tám người mới có thể
nâng lên. Đi một vòng quanh long liễn, cùng phải mất một thời gian dài. Toàn bộ long liễn như một đình viện, bốn phía đều dùng đá cẩm thạch
làm lan can, bốn phía long liễn, rường cột chạm trổ hoa mỹ xa xỉ. Dưới
ánh sáng của viên dạ minh châu kia càng thêm phần chói mắt, lộng lẫy
vàng son.
Kiều Minh Đường lúc này thấy bên cạnh long liễn
một gã mặc áo giáp võ tướng nhìn về phía mình. Võ tướng kia lưng đeo
trường cung, ngân giáp trong người, toát ra tư thế hiên ngang.
Võ tướng kia dùng hai con ngươi như hàn tinh, quét qua một đám quan
viên. Kiều Minh Đường xoay người, hành lễ với võ tướng kia.
Những người khác không nhận ra, nhưng nếu ngay cả viên võ tướng này
không nhận ra, Kiều Minh Đường lăn lộn nhiều năm trong chốn quan
trường, gã liếc mắt đã nhận ra tên võ tướng kia đúng là thống lĩnh cận
vệ hoàng gia Hiên Viên Thiệu.
Viên minh châu tuyệt đối thế gia Vũ Huân đệ nhất đế quốc!
Hiên Viên Thiệu cũng chắp tay hoàn lễ với Kiều Minh Đường, sau đó nhẹ nhõm đứng thẳng người.
Dưới sự hướng dẫn của thái giám, một đám quan viên đã tiến vào long
liễn. Lúc này, càng cảm thấy trên mặt đất tuy phủ đầy đá cẩm thạch,
nhưng ánh sáng của dạ minh châu chiếu xuống, bóng loáng khiến tất cả đều cảm thấy kinh người.
Như Tiết Hoài An nói, trên long liễn
này quả thực có một phòng vô cùng rộng lớn, trang trí vô cùng lộng lẫy, sơn son thiếp vàng, có thể chứa được bốn mươi, năm mươi người chứ chẳng chơi.
Hoàng đế bệ hạ một thân long bào, ngồi trên long ỷ.
Lúc đám người Kiều Minh Đường đi vào, trong sảnh đã có hơn mười tên
quan viên chia thành hai bên đứng ngay ngắn. Kiều Minh Đường lại phát
hiện mấy vị quan lớn triều đình đều đang đứng trong sảnh, gồm có môn hạ tỉnh nạp ngôn Chu Đình, sử bộ thượng thư Lâm Nguyên Phương, hộ bộ
thượng thư Mã Hoành, công bộ thượng thư Trịnh Giai.
Kiều
Minh Đường tâm trạng có chút bất ngờ, hoàng đế Bắc tuần thì thôi đi,
vậy mà quan viên hộ giá lần này thật sự không ít. Điều quan trọng là,
ngay cả quan lớn như môn hạ trung thư và lục bộ nha môn cũng đều theo
tới đây.
Tới nay, đế quốc đang trong giai đoạn gấp rút, Đông Nam chiến hoả cũng không thể dập tắt trong thời gian ngắn, hơn nữa
càng lúc càng nghiêm trọng. Hà Bắc Thanh Thiên Vương bên kia cũng tiến
sát từng bước. Mặt khác, đám đạo phỉ loạn tặc dù quy mô không theo kịp
Thiên Môn Đạo và Thanh Thiên Vương, nhưng cũng tàn sát bừa bãi, ngoại
trừ nạn trộm cướp, vì thế mà nạn đói đang uy hiếp căn cơ đế quốc.
Tây Bắc năm nay dù khí hậu tốt, nhưng khí hậu trong quan nội lại không tốt. Khắp các nơi xuất hiện hạn hán thiên tai. Có thể nói, đế quốc hôm nay đúng là Thiên Sang Bách Khổng, càng cần các trọng thần của đế quốc ngày đêm lo liệu, giải quyết từng vấn đề nghiêm trọng mà đế quốc gặp
phải.
Nhưng là trong lúc như vậy, trọng thần của đế quốc
không cố thủ ở kinh thành, lại theo phò giá Bắc tuần, Kiều Minh Đường
thật không biết hiện giờ kinh thành Lạc An là một cảnh tượng ra sao.
Những ý nghĩ này cũng chỉ kịp lóe lên trong đầu gã, gã không có quá
nhiều thời gian để tiếp tục suy nghĩ. Gã bước nhanh về phía trước, quỳ
trên mặt đất, cung kính nói:
- Thần Tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường bái kiến hoàng thượng. Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!
Chúng quan viên phía sau gã cùng lần lượt quỳ xuống, đồng loạt hô vạn tuế.
Hoàng đế bệ hạ tóc trắng râu dài, mặc áo long bào, nhìn có chút mệt
mỏi, khí sắc không tốt lắm, mang theo nụ cười thản nhiên, giống như một ông lão bình thường.
- Kiều ái khanh, trẫm không hạ chỉ tuyên triệu các ngươi, các ngươi đến đây có việc gì?
Sắc mặt hoàng đế không tốt, nhưng tâm tình cũng không tệ, cười nói:
- Chậm trễ công vụ, trẫm cần trách phạt ngươi đấy!
Kiều Minh Đường lập tức nói:
- Thánh thượng Bắc tuần, trên đường đi qua Tây Sơn, thần tưởng nhớ
thánh thượng, các vị đồng liêu cũng muốn diện kiến thiên nhan, càng muốn nghe lời răn dạy của thánh thượng, mới dám cả gan đến yết kiến. Sự vụ Tây Sơn đạo đã được sắp xếp, không dám có chút chậm trễ.
Hoàng đế cười haha, giơ tay lên nói:
- Đều bình thân!
Chờ cho chúng quan viên lục đục đứng dậy, mới cười nói:
- Trẫm biết rõ, trong số các ngươi nhiều người chưa từng gặp trẫm, muốn diện kiến trẫm cùng không phải chuyện to tát gì...!
Ngài ngồi thẳng lên, thân hình hơi nghiêng về phía trước.
- Vì trẫm làm việc, nhưng cả đời chưa từng gặp mặt trẫm, hẳn là trong lòng cảm thấy hoang mang...!
Lời hoàng đế vừa nói ra, vốn trong không khí vô cùng nghiêm túc, lập
tức nhẹ nhõm đi nhiều. Không ít thần tử lộ ra bộ dáng tươi cười, sử bộ
thượng thư Lâm Nguyên Phương nói đầu tiên:
- Khắp thiên hạ,
nơi đâu không phải đất của vua, nơi đâu không phải nước của vua. Thiên
hạ trăm ngàn muôn dân bá tánh đều là con dân thánh thượng, ai không muốn diện kiến thiên nhan chứ? Thế nhưng thánh thượng là Chân long thiên
tử, là bầu trời Đại La Kim Tiên, hạ phàm cứu thế chúng sanh, phàm phu
tục tử sao có thể đều nhìn thấy thiên nhan. Chúng thần có thể được gần
bên người thánh thượng, được diện kiến thiên nhan, đó là phúc phận mấy
đời tu luyện. Nếu phúc phận đã hết, thì tuyệt đối không để gặp được
thiên nhan.
Ngôn từ của gã có chút cuồng ngạo, chỉ là các
viên quan trong triều cũng đã quen, chẳng thèm để ý. Ngược lại mấy tên
quan viên Tây Sơn đạo tỏ vẻ hơi kinh ngạc, nghĩ trong lòng một trọng
thần đế quốc, trước mặt mọi người lại nói những lời dối trá, thật sự
khiến người khác nổi da gà, nhưng dáng vẻ của hoàng đế, dường như hết
sức hưởng thụ những lời này.
Lễ bộ tư chủ sự Tây sơn đạo Nguỵ Chính nhíu mày...
Hoàng đế cười nhạt nói:
- Trẫm lần này Bắc tuần, những chuyện chứng kiến dọc đường khiến lòng trẫm rất vui... Có vài kẻ trong lòng còn có tâm làm loạn, nói Đại Tần
đế quốc khắp nơi loạn phỉ, dường như thiên hạ đã loạn thành một mớ.
Thậm chí nhiều người nghe theo lời đồn bậy, lung lay lòng người...Tai
nghe là giả, mắt thấy mới là thật, trẫm lần này ra khỏi kinh thành,
nhìn thấy quốc thái dân an, Kiều ái khanh, trẫm hỏi ngươi, khắp nơi
trong thiên hạ này đều là loạn phỉ sao?
- Khởi bẩm thánh thượng, lời đồn dừng tại trí giả.
Kiều Minh Đường cung kính nói:
- Lời nói có Thiên Môn yêu đạo mê hoặc dân tâm, Đông Nam làm loạn,
nhưng đế quốc trên dưới vẫn hết lòng đoàn kết. Thánh thượng anh minh, uy danh khắp bốn biển, Thiên môn yêu đạo, cũng chờ ngày dẹp gọn.
Hoàng đế cười hỏi:
- Thật vậy sao?
- Lôi đại tướng quân là danh tướng cái thế, thiết kỵ Đại Tần ta, nam
chinh bắc thảo, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, Tiêu Tiểu Yêu đạo
sánh được sao?
Kiều Minh Đường thân người khom xuống, cúi đầu:
- Thiên Môn yêu đạo dù có càn rỡ, cũng không có chút nào dám quá phận. Đại Tần ta vạn dặm ranh giới, dùng sức mạnh cả nước chống lại một đám người nhỏ nhoi. Thiên Môn yêu đạo, có gì đáng sợ!
Hoàng đế cười rộ lên nói:
- Kiều ái khanh nói hay lắm. Đại Tần tướng sĩ của ta, đều là tôi luyện thành thép, đánh đâu thắng đó, không gì địch nổi. Trẫm có Lôi tướng
quân bình định Đông Nam, chẳng mấy mà tin chiến thắng sẽ đưa về.
Quần thần đồng thanh nói:
- Thánh thượng anh minh!
Đúng lúc này lại nghe thấy âm thanh vô cùng chói tai:
- Khởi bẩm Hoàng thượng, vi thần có việc muốn khởi tấu!
Mọi người nhìn về phía người đang nói, thấy người tới là gã quan viên Tây Sơn đạo, râu tóc bạc trắng, thân hình gầy gò. Kiều Minh Đường quay người thoáng nhìn qua nhíu mày:
- Nguỵ chủ sự, ngươi muốn làm gì vậy?
Người đột nhiên cất tiếng nói này, chính là Lễ bộ tư chủ sự Tây Sơn đạo Nguỵ Chính.
Nguỵ Chính không để ý tới Kiều Minh Đường, tiến lên trước đám người, quỳ dưới mặt đất:
- Vi thần có điều muốn tấu!
Hoàng đế dò xét Nguỵ Chính vài lần, Kiều Minh Đường nói:
- Thánh thượng, đây là Lễ bộ tư chủ sự Tây Sơn đạo Nguỵ Chính!
- Há?
Hoàng đế khẽ vuốt chòm râu bạc trắng, cười khẽ nói:
- Nguỵ Chính, ngươi có chuyện gì muốn tấu?
- Vi thần muốn vạch tội mấy người!
Nguỵ Chính lớn tiếng nói:
- Những người này hại nước hại dân, khi quân phạm thượng, là gian thần to gan!
Lời nói vừa dứt, chúng quan viên trong sảnh đều biến sắc. Vốn bầu
không khí cũng không tồi, Nguỵ Chính kẻ này lại đứng ra đòi vạch tội
đại thần, ngay lập tức bầu không khí nghiêm trọng vài phần. Sử bộ
thượng thư Lâm Nguyên Phương trách cứ:
- To gan, Nguỵ Chính, thánh thượng là thiên cổ minh quân, ai dám khi quân phạm thượng?
Hoàng đế khoát tay, ý bảo Lâm Nguyên Phương không cần nói nhiều, thân hình hơi nghiêng về phía trước, nhìn chằm chằm Nguỵ Chính quỳ phục trên mặt đất:
- Ngươi muốn vạch tội ai?
- Vi thần muốn vạch tội là Tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đường!
Nguỵ Chính ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thằng vào Hoàng đế:
- Kiều Minh Đường khi quân phạm thượng, a dua nịnh hót, không màng an nguy đất nước, bỏ mặc Tây Sơn muôn dân bá tánh, quả là kẻ đại gian ác!
Mọi người đều hết sức sợ hãi, Kiều Minh Đường há miệng to hết cỡ, nhất thời thấy kỳ dị hết sức. Không thể ngờ lão già ngày thường không có gì kỳ lạ giờ phút này lại nói ra những lời nói kinh người đến thế.