Khi Bùi Tích đến, còn tưởng rằng Sở Hoan có việc quan trọng cần
thương lượng, tới trong sảnh, Sở Hoan đã mỉm cười mời Bùi Tích ngồi, Bùi Tích hỏi:
- Nhị đệ, ngày mai là đại hôn, còn chuyện gì chưa
nghĩ ra nữa? Một lúc nữa mấy cô nương nhập môn, tất cả mọi việc đều phải cân nhắc kỹ một chút, ba vị cô nương hôm nay đều là nghĩa nữ của mấy
gia tộc lớn, đây đều là người có mặt mũi, chúng ta lơ là sơ suất không
sao cả, nhưng chớ khiến người khác vì sơ sẩy của chúng ta mà rút lễ.
Mắt thấy hôn lễ sắp đến, Lý phu tử vẫn không thể đuổi đến trước hôn lễ.
Bùi Tích với tư cách huynh trưởng kết nghĩa của Sở Hoan, có một số việc, đương nhiên phải lo liệu.
Sở Hoan cười cười, vỗ vỗ cái hộp trên bàn, mỉm cười nói:
- Đại ca, đây là quà tặng cho huynh.
Bùi Tích khẽ giật mình, cười nói:
- Là hôn lễ của đệ, không phải của ta. Hơn nữa, ta đây nghèo hèn không
tặng nổi hậu lễ gì, sao đệ lại quay ra tặng quà cho ta?
- Huynh cứ mở ra đi.
Sở Hoan lại cười nói.
Bùi Tích thấy Sở Hoan cười cổ quái, ngược lại cũng có chút kỳ quái, mở
hộp ra. Bên trong hộp đặt một cái hộp ngọc, y ngẩng đầu liếc nhìn Sở
Hoan, Sở Hoan chỉ vào hộp ngọc nói:
- Tiếp tục mở ra.
Bùi Tích cảm thấy hiếu kỳ, lấy hộp ngọc ra, để ở lòng bàn tay, mở ra xem, lập tức nói:
- Đây là... Thiên Sơn Tuyết Liên.
Y kiến thức rộng rãi, đương nhiên nhìn một cái là nhận ra Tuyết Liên này.
- Đúng vậy.
Sở Hoan cười nói:
- Đây là Thiên Sơn Tuyết Liên thế gian khó cầu, đại ca, bây giờ Tuyết Liên này là của huynh rồi.
Bùi Tích đóng hộp ngọc lại, bỏ vào hộp gỗ, cau mày nói:
- Nhị đệ, đệ muốn làm gì? Đệ có biết giá trị của Thiên Sơn Tuyết Liên này không?
Sở Hoan cười nói:
- Huynh đệ trong lúc tặng quà, còn nói gì giá trị?
- Đệ biết ý ta không phải như vậy.
Trong mắt Bùi Tích vẫn còn hiện ra một tia kinh động:
- Nhị đệ, Thiên Sơn Tuyết Liên, như đệ nói, thế gian hiếm có. Đây là kỳ vật ở đỉnh Thiên Sơn, bao nhiêu người muốn mà không chiếm được, cho dù
là ngàn vàng trong tay, cũng không mua nổi.
Dừng một chút, nghiêm nghị nói:
-
Sao đệ lại có vật này?
Sở Hoan thở dài:
- Là một vị cố nhân đưa quà đến, lễ vật ở đây, người lại không biết tung tích ở đâu.
- Người này quả nhiên khó lường.
Bùi Tích gật đầu, lại không hỏi nhiều, chỉ nói:
- Nếu là bằng hữu tặng, đệ phải cẩn thận cất giữ, tác dụng của Tuyết
Liên này, nếu như đệ không rõ, có thể tìm trong sách y thuật, tiền
triều, chương cuối cùng, có giới thiệu kỹ về Thiên Sơn Tuyết Sơn...
- Không cần phải vậy.
Sở Hoan mỉm cười nói:
- Đồ đã là của đại ca rồi, đại ca biết dùng thế nào là tốt rồi.
Bùi Tích vốn là người làm việc dứt khoát, nhưng giờ phút này lại lắc đầu:
- Đồ vật này, cho dù là huynh đệ, cũng không thể nhận. Nhị đệ, đệ luyện võ công, nếu có Tuyết Liên này tương trợ, hiển nhiên sẽ tiến thêm một
bậc trên con đường võ công. Dù không dùng để luyện võ, có lẽ một ngày
nào
đó, cũng có thể dùng tới.
Sở Hoan thu hồi nét tươi cười, nghiêm mặt nói:
- Đại ca, bệnh ở chân huynh, nói cho cùng, không phải nguyên nhân ở
xương cốt, mà là vì kinh mạch. Một trong những tác dụng lớn nhất của
Tuyết Liên này, đó là có thể khôi phục khả năng sống của kinh mạch. Đệ
nghĩ qua, nếu như ăn Tuyết Liên này, bệnh ở chân huynh, chắc có thể khỏi hẳn.
Bùi Tích lắc đầu cười khổ:
- Đây là bệnh mãn tính, không thể hồi phục, vật quý như vậy, dùng lên một cái chân, thật sự là lãng phí của trời...
Y dừng một chút, mới nói tiếp:
- Huynh cùng thánh y Trương Nhất Dương là bạn cũ, y thuật của lão, đệ
cũng được chứng kiến qua, ngay đến bản lĩnh của lão cũng bó tay hết
cách, sẽ không vì một viên Tuyết Liên mà thay đổi.
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Thánh y cao siêu, nhưng người xưa nói phải, không bột đố gột nên hồ,
nếu không có thuốc tốt thực sự, có những bệnh, chỉ sợ thánh y cũng không trị được. Thiên Sơn Tuyết Liên này, lại đúng là kỳ vật trị liệu kinh
mạch, chỉ cần tìm được thánh y, lại có Tuyết Liên, chắc có thể trị được
bệnh ở chân của đại ca.
Bùi Tích vẫn lắc đầu nói:
- Ta đã thành thói quen, không cần Tuyết Liên. Nhị đệ, đem Tuyết Liên cất kỹ, việc này không cần nhắc lại.
- Đã như vậy...
Sở Hoan cầm hộp ngọc, đi đến bên lò lửa bên cạnh, nói:
- Đối với đệ mà nói, bệnh ở chân của đại ca, so với cái gì cũng quan
trọng hơn. Nếu như Tuyết Liên không dùng được trên chân đại ca, vậy là
vô giá trị, không bằng vứt vào trong lửa, một mồi lửa thiêu hủy.
Bùi Tích cười khổ, nói:
- Nhị đệ, đệ...đệ cần gì phải như vậy, Tuyết Liên này quý giá như vậy,
dù cho huynh thật sự nhận, cũng chưa chắc hữu dụng, rất lãng phí.
- Thử một lần, vẫn tốt hơn không thử.
Sở Hoan nói:
- Đại ca, cách làm người của đệ, huynh chắc rõ, đệ làm việc, nói được làm được.
Đem hộp ngọc kia đặt vào trên lò lửa, chỉ cần buông lỏng tay, sẽ rơi vào trong lửa.
Bùi Tích thở dài một tiếng, nói:
- Đã như thế, đệ giữ lại trước, đợi huynh xem phải sử dụng Tuyết Liên này như thế nào.
Sở Hoan nghe Bùi Tích đồng ý, lúc này mới mỉm cười, đi tới, đem hộp ngọc nhét vào trong tay Bùi Tích, cười nói:
- Đã là đồ của huynh, đệ sao có thể giữ. Huynh đều nói rồi, Thiên Sơn
Tuyết Liên, quý giá cực điểm, đệ sợ để ở bên người, ngay đến ngủ cũng
không được.
- Đệ ngủ không được, đem Tuyết Liên cho huynh, trong tay huynh, chẳng lẽ có thể ngủ được?
Bùi Tích lắc đầu, sâu thẳm trong đáy mắt hiện lên vẻ cảm kích.
- Huynh là đại ca, những chuyện này, huynh phải đảm đương nhiều.
...
...
Thời gian một ngày, đảo mắt đã qua, thành Sóc Tuyền chỉ cần là quán
rượu có chút tiếng, đều được bao hết, đây đương nhiên là tam gia Tô -
Tiền - Hồng hào phóng.
Tô lão thái gia tiếp xúc với lễ bộ ty
sớm nhất, sớm xác định Lâm Lang phải ra từ cửa Tô phủ. Theo phong tục
Tây Bắc, lúc khuê nữ xuất giá, nhà gái sẽ mời người thân bạn bè tới tham gia tiệc rượu trước. Tiệc rượu qua đi, dưới sự chứng kiến của người
thân bạn bè, tân nương tử mới có thể lên kiệu hoa của nhà trai, một
đường diễn tấu sáo và trống vào bên trong nhà trai, buổi tối nhà trai sẽ cử hành đại tiệc.
Đối với gia tộc nhà gái mà nói, bữa tiệc rượu buổi trưa này vô cùng quan trọng.
Tô gia hiện nay vẫn là gia tộc lớn nhất của Tây Quan Đạo. Theo lời Tô
lão thái gia, Lâm Lang vốn là khuê nữ Tô gia, hơn nữa lúc nhà họ Tô gặp
khó khăn, là Lâm Lang thu nhận cùng giúp đỡ già trẻ Tô gia, chăm sóc Tô
gia có thể trở lại như ngày xưa. Cũng chính bởi vì Sở Hoan hỗ trợ, hôm
nay khuê nữ nhà mình gả cho tổng đốc Tây Quan đạo, cho dù nói theo mặt
nào, đều là việc lớn mười năm khó được của Tô gia. Vì thế sau khi hôn lễ được quyết định, Tô lão thái gia đã bao trọn bốn quán rượu lớn nhất
trong thành Sóc Tuyền, các quán rượu đẳng cấp thấp hơn một chút, cũng
được Tô lão thái gia đặt.
Chờ đến khi Tiền gia cùng Hồng gia
nhận nghĩa nữ, lúc vui mừng hớn hở chuẩn bị hôn sự, lại đột nhiên phát
hiện, họ phải đi đặt quán rượu, quán rượu đã bị Tô gia chiếm hết.
Bên ngoài, bảy họ Tây Quan cùng thân sĩ Tây Quan lớn nhỏ là nhất thể,
nhưng bên trong, các đại gia tộc đều có sĩ diện của đại gia tộc. Tiền
gia gia chủ Tiền Bá Di cùng Hồng gia gia chủ Hồng Thắng Đào không nói
hai lời, cùng nhau đến Tô phủ. Lúc đầu vẫn cười cười nói nói, hy vọng
lão thái gia chỉ nhận hai quán rượu, Tô lão thái gia giả câm vờ điếc,
dông dài cả buổi, không có dấu hiệu nhả ra.
Hồng Thắng Đào
tính tình nóng nảy, tuyên bố nếu lão thái gia không nhường quán rượu,
lão sẽ phái người đến bốn quán rượu cho một mồi lửa, thiêu rụi quán
rượu, mọi người đều không đến lượt dùng.