Trong lòng Sở Hoan hiếu kỳ cầm lấy bức thư mở ra xem, trên giấy viết thư lại không có mấy chữ gọn gàng mà linh hoạt:
- Cung chúc đại hỷ, thể hiện chút tâm ý.
Chỉ là lạc khoản này lại làm ánh mắt Sở Hoan sáng lên, bỗng nhiên viết ra hai chữ “La Đa”.
Thực sự Sở Hoan không ngờ là lúc này La Đa lại gửi quà mừng đến.
Cho tới nay La Đa Thần Long thấy đầu không thấy đuôi, Sở Hoan từ trước
đến nay cũng không biết tung tích của xuất hiện đột ngột, biến mất cũng rất đột ngột, lúc này đột nhiên gửi quà mừng tới, thật sự là làm Sở
Hoan không kịp trở tay.
- Cậu bé đó không nói gì khác?
Sở Hoan lập tức hỏi.
Kỳ Hồng lắc đầu nói:
- Cũng không nói gì khác, chỉ nói có người cho nó hai lượng bạc đưa mấy thứ cùng giấy viết thư đến.
Sở Hoan thở dài, hắn biết La Đa là người cổ quái thần bí không thích
xuất hiện trước mặt người khác, lần này cho người đưa đồ tới, vậy chính
là không định xuất hiện, nếu y không muốn lộ diện mình cũng khó tìm.
Trong lòng hắn lại nghĩ, thì ra La Đa đã xuất hiện ở Tây Bắc, thậm chí
còn hiểu rõ như lòng bàn tay việc của mình. Hắn đưa tay cầm cái hộp gỗ
lên mở hộp ra, nhìn thấy bên trong còn có một cái hộp nhỏ tinh xảo bằng
Bạch Ngọc, hào quang óng ánh. Lúc mở ra, hắn nhìn thấy một đóa Bạch liên hoa, đang hiếu kỳ, Phạm Huyền bên cạnh vẫn chưa rời khỏi, thất thanh
nói:
- Đây là...đây là Tuyết Liên...
- Tuyết Liên?
Sở Hoan khẽ giật mình, quả nhiên nhìn thấy Bạch Liên Hoa toàn thân trắng như tuyết, thật giống như tuyết làm nên.
Phạm Huyền nói:
- Sở đốc, đây là Thiên Sơn Tuyết Liên đỉnh núi tuyết cao lớn nhất ở
phía tây Thiên Sơn đạo. Nghe nói Tuyết Liên sinh trưởng trong điều kiện
như vậy, là đồ vật tốt, vô số người ước được có nó, chỉ là Tuyết Liên
này rất khó có được. Nhưng sinh trưởng ở trên đỉnh núi cao nhất, hơn nữa số lượng rất ít, ẩn sâu dưới tuyết. Đừng nói không có mấy người có thể
nhẫn nại trèo lên đỉnh núi Thiên Sơn, coi như leo lên rồi cũng chưa ai
có thể ở lại lâu, càng không nói có thể ở trên Thiên Sơn tìm thấy loại
Tuyết Liên này.
Sở Hoan biết Tây Bắc Thiên Sơn đạo là một dãy núi lớn quanh năm tuyết phủ, đó là một nơi đặc biệt dưới chân núi, dù
mùa xuân trăm hoa đua nở nhưng trên đỉnh núi lại tích đống tuyết phủ.
Cảnh tượng đồ sộ nhất chính là lúc mùa hè đứng ở thảm cỏ xanh dưới chân núi Thiên Sơn ngước nhìn lên đỉnh núi Thiên Sơn cao vút trắng phau phau trong đám mây.
Càng lên cao tuyết phủ càng dày, nhiệt độ lại càng thấp, khí áp cũng càng thấp. Sở Hoan rất rõ, với trình độ kỹ thuật như lúc này, không có thiết bị tiên tiến, người bình thường căn bản
không thể chống đỡ đến đỉnh Thiên Sơn, có thể lên đỉnh Thiên Sơn chỉ có
thể là tuyệt đỉnh cao thủ võ đạo.
Tuyết Liên sinh trưởng trên đỉnh Thiên Sơn nhưng lại không giống như hoa tươi nở khắp nơi, mà là ẩn dưới tuyết phủ, số lượng rất ít. Nếu là vận khí không tốt, cho dù là
tuyệt đỉnh cao thủ trèo lên đỉnh núi thật sự có thể chống đỡ được năm ba ngày dưới khí áp ở đỉnh núi cũng chưa chắc có thể một bông Tuyết Liên,
nhưng vận khí tốt có lẽ lên mấy canh giờ là có thể có cơ duyên trùng hợp lấy được Tuyết Liên, chỉ là loại vận khí này đương nhiên không thể thấy được. Người có thể lên núi vốn đã không nhiều, có thể lên núi lại vận
khí tốt ít lại càng ít, cho nên Thiên Sơn Tuyết Liên là vật quý hiếm
trên thế gian, có thể nói là thiên kim khó cầu.
Hắn không ngờ rằng La Đa lại tặng cho mình một bông Thiên Sơn Tuyết Liên.
Công hiệu của Thiên Sơn Tuyết Liên hiển nhiên lợi hại, nhưng đối với
người tu hành võ đạo mà nói, cái học coi trọng là hữu ích mà Thiên Sơn
Tuyết Liên mang lại trong việc luyện võ. Rất nhiều cao thủ võ đạo luyện
tập nội khí thường vì tu hành bản thân chưa tới hoặc là phương pháp tập
luyện chưa đúng dẫn tới cơ thể muốn đã thông kinh mạch không thể đả
thông, trên võ đạo khó đạt được đột phá thậm chí còn có một số người vì
phương pháp sai lầm xuất hiện kinh mạch hỗn loạn, hậu quả nghiêm trọng
là tàn phế.
Rất nhiều võ giả thường là vì kinh mạch một chỗ
nào đó trên cơ thể không cách nào đột phá, tu vi võ đạo khó được nâng
cao, cả đời không đạt được độ cao võ đạo.
Nhưng trợ giúp lớn
nhất của Thiên Sơn Tuyết Liên đối với võ đạo chính là trong một thời
gian nhất định sử dụng Thiên Sơn Tuyết Liên làm kinh mạch toàn cơ thể có thể được thả lỏng, thường một số kinh mạch căn bản không cách nào đột
phá có thể nhờ vào sự giúp đỡ của Thiên Sơn Tuyết Liên, trong nháy mắt
hoàn toàn đột phá, từ đó đạt được một độ cao mới. Cũng chính vì như vậy
Thiên Sơn Tuyết Liên đã có đợt trở thành tuyệt thế trân bảo của các võ
giả chạy.
Chỉ đáng tiếc, người có thể leo lên đỉnh núi cao
nhất Thiên Sơn vô cùng ít, hơn nữa cao thủ tuyệt đỉnh thực sự, võ công
vô cùng giỏi, luôn biết cách khống chế kinh mạch của bản thân, không cần dùng Thiên Sơn Tuyết Liên, cho nên các cao thủ tuyệt đỉnh thực sự, rất
ít khi tốn thời gian lên đỉnh Thiên Sơn tìm kiếm Tuyết Liên.
Giờ phút này Tuyết Liên giá trị ngàn vàng thế gian khó thấy lại được La
Đa làm quà đưa đến, tuy Sở Hoan chưa từng thấy Thiên Sơn Tuyết Liên thật sự nhưng ngưỡng mộ đã lâu. Hắn càng hiểu rõ tác dụng của Thiên Sơn
Tuyết Liên, vô cùng cảm kích. Biết La Đa võ công cao cường, là tuyệt thế cao thủ thế gian hiếm thấy, chỉ là cho dù y leo lên Thiên Sơn, muốn tìm được Tuyết Liên cũng phải tốn rất nhiều công phu.
Hắn chuẩn
bị hôn sự, chẳng qua là đưa tiền hàng tháng giao cho Phạm Huyền đi chuẩn bị, hơn nữa còn chưa gióng trống khua chiêng, thực sự không biết La Đa
đã biết tin tức, đặc biệt đi tìm Tuyết Liên, hay là trên người La Đa sớm đã giấu bông Tuyết Liên này, đến lúc này lấy ra tặng cho mình. Nếu như
là y biết tin tức, vậy La Đa thời gian gần đây hiển nhiên là hoạt động ở Tây Bắc.
Đóng hộp lại, trong đầu Sở Hoan lại nghĩ đến một
truyền thuyết của Thiên Sơn Tuyết Liên. Đúng như mọi người nói, Tuyết
Liên có thể giúp võ giả đả thông kinh mạch cơ thể, đồng thời nó cũng có
thể giúp hồi phục kinh mạch đã tê liệt. Theo truyền thuyết Thiên Sơn,
Tuyết Liên có thể hồi phục thương tật, hắn lập tức nghĩ đến cái chân tàn tật của Bùi Tích.
Cái chân phải tàn tật của Bùi Tích rất
không tiện, thường ngày khi Sở Hoan và Bùi Tích nói chuyện đương nhiên
sẽ không tự vạch áo cho người xem lưng. Đối với cái chân tàn tật của Bùi Tích, từ trước đến nay chưa từng nhắc đến, cũng không biết nguyên nhân
thật sự cái chân tàn tật của Bùi Tích. Nhưng lúc này, có Thiên Sơn Tuyết Liên trong tay, trong lòng hắn thầm nghĩ, nếu như truyền thuyết là
thật, cũng không biết Thiên Sơn Tuyết Liên này có thể chữa khỏi cái chân tàn tật của Bùi Tích không.
Thực ra trong lòng hắn thầm hiểu La Đa tặng Thiên Sơn Tuyết Liên đến chỉ sợ là có ẩn ý.
La Đa truyền dạy Sở Hoan, mà Sở Hoan trên võ đạo lại là thiên phú dị
bẩm, đồng thời vận khí của Sở Hoan cũng thật sự tốt. Thời gian ba năm
ngắn ngủi đột phá bốn đạo đều đã hoàn thành. Đến nay Sở Hoan bắt đầu tu
luyện đạo thứ năm Đại Nghiêm đạo.
Sau khi đột phá Tịnh Thổ
đạo, Sở Hoan đạt được khí như đồng, cốt như cương, bì như miên (da mềm
như bông vải) mà La Đa từng nói. Khi đó La Đa đã từng nói với Sở Hoan
rằng, mặc dù đột phá ba đạo trước nhưng phía sau tu luyện chắc gian khổ
vô cùng, có lẽ mấy năm, mấy chục năm cũng chỉ có thể đột phá một tầng.
Sở Hoan biết bản thân La Đa đã tu luyện, lời y nói tất nhiên không giả
dối, khi đó trong lòng đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý.
Chỉ
là hắn và La Đa khi đó đều không ngờ tới bên cạnh Sở Hoan có Tố Nương
tuyệt thế nhân đỉnh như vậy. Trong mơ hồ, Sở Hoan lại đột phá Bảo Tượng
đạo trên người Tố Nương. Vốn dĩ đạo này muốn đột phá tuyệt đối không
phải chuyện đơn giản, nhưng vận khí của Sở Hoan thực sự rất tốt, Bảo
Tượng đạo đột phá dễ dàng nhất, chỉ mất thời gian vài tháng.
Nhưng sau đó bắt đầu tu luyện Đại Nghiêm đạo, Sở Hoan hiểu khó khăn thật sự đang đến. Mỗi lần tu luyện không chỉ có cảm giác muốn nứt ra ở trong đầu mà khi đánh vào mạch Dương duy đại diện của Đại Nghiêm đạo, Sở Hoan cảm thấy sức mạnh trong cơ thể mình giống như một con ngựa lẻ loi, mà
mạch Dương duy lại giống như một cánh cửa sắt lớn. Con ngựa này liên tục xông lên nhưng là đầu rơi máu chảy, căn bản là không cách nào rung
chuyển được cánh cửa sắt đó. Mạch Dương duy đến hôm nay, cũng chưa được
kình khí tu luyện đả động.
Đạo thứ nhất Chiếu Luân đạo chính
là quá trình tụ khí. Thông qua Chiếu Luân đạo, Sở Hoan có được khí ưu
tượng tồn tại trong cơ thể. Tu luyện sau này chính là dùng sức mạnh này
đánh vào quá trình kinh mạch. Hiện nay tu luyện Đại Nghiêm đạo, Sở Hoan
chỉ thấy lực bất tòng tâm. Ở trước mạch Dương duy, hắn chỉ cảm thấy kình khí của bản thân suy nhược đáng thương, thậm chí trong lòng nghi ngờ,
tuy tốc độ tu luyện trước mắt rất nhanh, thậm chứ vượt xa dự đoán của La Đa, nhưng ở cửa Đại Nghiêm đạo, bản thân có lẽ tu luyện mười năm, chỉ
sợ cũng không cách nào đột phá.
Sở Hoan đoán là La Đa không
biết mình đã đột phá Bảo Tượng đạo. Có lẽ đối với La Đa mà nói, mình vẫn đang nỗ lực đột phá Bảo Tượng đạo. Lần này đưa Tuyết Liên tới, Sở Hoan
thầm cảm thấy La Đa có phải muốn dùng bông Tuyết Liên này giúp mình đột
phá Bảo Tượng đạo hay không?
Nếu như vậy, khi đem Tuyết Liên tặng cho Bùi Tích, chỉ sợ là sẽ trái với khổ tâm của La Đa.
Nhưng trong lòng lại nghĩ, La Đa muốn dùng Tuyết Liên giúp mình đột phá Bảo Tượng đạo, nhưng mình đã đột phá Bảo Tượng đạo, như vậy đã đạt được hi vọng của La Đa.
Tuy nói để lại Tuyết Liên, rất có thể
dưới sự giúp đỡ của Tuyết Liên đột phá Đại Nghiêm đạo nhưng điều này lại không tuyệt đối. Tuy công dụng của Tuyết Liên rất lớn nhưng lại không
phải tiên đơn thần dược. Sở Hoan tin La Đa cũng không dám bảo đảm Tuyết
Liên có thể giúp mình đột phá Đại Nghiêm đạo, nếu không thì Tuyết Liên
có thể giúp đỡ võ giá đột phá bất cứ một đạo kinh mạch nào. La Đa có thể tiếp tục tìm kiếm Tuyết Liên ở Thiên Sơn, sau này thông qua Tuyết Liên
hoàn thành tu luyện.
Theo Sở Hoan biết là La Đa hiện nay cũng chưa hoàn thành tu luyện bát đạo.
Tuyết Liên không thể bảo đảm mình tu thành Đại Nghiêm đạo một cách
tuyệt đối, không bằng đưa cho Bùi Tích chữa vết thương ở chân của y. So
với đột phá tu luyện Đại Nghiêm đạo loại võ đạo có độ khó cao này, có lẽ có tác dụng hơn trong việc chữa khỏi vết thương ở chân của Bùi Tích.
Hắn như có điều suy nghĩ, chợt nghe thấy âm thanh truyền đến bên tai:
- Sở đốc, Sở đốc...!
Sở Hoan lúc này mới hồi phục tinh thần, thấy Phạm Huyền đang nhìn mình, biết bản nhất thời thất lễ, đóng hộp lại cười nói:
- Phạm chủ sự, tất cả cứ làm theo cái đã bàn bạc. Trị an của thành Sóc
Tuyền bổn đốc sẽ phái người chú ý. Ngày mai các tư nha môn trong thành
sớm nửa canh giờ ra nha môn, bày mấy chục mâm ở phủ tổng đốc cũng không
cần quá kinh động. Về phần mấy vị tân nương tử, đợi buổi trưa tiệc rượu ở các phủ kết thúc, lập tức lên kiệu đưa sang.
- Sở đốc, theo
phong tục, Tố Nương phu nhân phải là kiệu tám người khiêng, những người
khác là kiệu sáu người khiêng, điều này chắc không có vấn đề gì chứ?
Phạm Huyền dè dặt nói.
Sở Hoan nghĩ một chút mới mỉm cười nói:
-Tất cả làm theo phong tục bên này, ta bây giờ là Lang Quan mới của Tây Bắc, bọn họ cũng là nương tử mới của Tây Bắc.
Phạm Huyền lúc này mới nhận lệnh lui xuống chuẩn bị.
Đợi Phạm Huyền lui xuống, lúc này Sở Hoan mới phân phó Kỳ Hồng đi tìm Bùi Tích đến.