Sở Hoan thấy tướng sĩ Võ Kinh Vệ chung quanh ngọc đài đang bò lên trên,
cảm thấy giật mình. Cái gọi là song quyền khó địch tứ thủ, bên người
Hoàng đế lúc này ngoại trừ Hoàng hậu, Huyền Chân Đạo Tông cùng với Lễ bộ Thượng thư Tiết Hoài An mặt như màu đất, quả thật chỉ có một đôi nắm
đấm của mình, nhưng phản quân lại không chỉ có bốn tay rồi.
Lúc này
sau khi ra Hiên Viên Thắng Tài ra lệnh một tiếng, kỵ binh sau lưng gã
phóng ngựa lao ra, ngang nhiên không sợ. Hoàng Thiên Đô sắc mặt đại
biến, vừa lui về phía sau, vừa nghiêm nghị quát:
- Bắn tên, bắn chết bọn hắn!
Mũi tên như lò xo, kỵ binh Vệ quân xông lên trước nhất có vô số người trúng tên ngã quỵ, người ngã ngựa đổ, kỵ binh đằng sau lại không hề úy kỵ,
cho dù thế nào, Thập Nhị Vệ Quân đều là tinh binh của đế quốc, kỵ binh
ném trường thương trong tay ra, bên Võ Kinh Vệ lập tức có mấy người bị
trường thương đâm trúng, kêu lên thảm thiết.
Hai bên đều là một phần
của Thập Nhị Vệ Quân, đều dũng mãnh thiện chiến, đánh giáp lá cà. Hai
bên lập tức xông về phía trước, chỉ trong chốc lát, trên đường lớn bằng
cẩm thạch đã đông nghịt người, dưới ánh lửa, đao quang kiếm ảnh, người
hô ngựa hí, rất hỗn loạn.
Lúc này có không ít binh sĩ leo lên ngọc
đài, chẳng qua họ hoàng sợ phát hiện, chiếc giường ngọc của Hoàng đế
đang nhanh chóng hạ xuống đất, có binh sĩ lớn tiếng kêu lên:
- Không tốt, hôn quân muốn bỏ chạy!
Thật ra Sở Hoan cũng nghĩ không ra, dưới giường ngọc này, không ngờ còn có huyền cơ.
Khi Võ Kinh Vệ bốn phương tám hương xông lại, Sở Hoan cảm thấy dưới chân
bỗng nhiên chuyển động, hắn kinh ngạc phát hiện, một khu vực lớn chung
quanh giường ngọc, lại nhanh chóng hạ xuống giống như xảy ra động đất.
Hắn vốn cả kinh, lập tức nhìn thấy Hoàng đế lạnh lùng nhìn binh sĩ tuôn
tới từ chung quanh, đột nhiên hiểu được, Hoàng đế bệ hạ đã sớm có tính
toán, trên ngọc đài này đúng là còn có cơ quan.
Đám Võ Kinh Vệ dốc
sức liều mạng xông lại, muốn bắt được Hoàng đế trước khi giường ngọc hạ
xuống. Chẳng qua tốc độ của bọn họ kém hơn tốc độ hạ của giường ngọc,
chưa tới gần đã không nhìn thấy đám người Hoàng đế. Sau khi giường ngọc
hạ xuống, liền có phiến đá chung quanh nhanh chóng khép lại, đợi đám Võ
Kinh Vệ hét lớn xông tới, khe hở đã đóng kín.
Lúc này Hoàng Củ quả
thực hãi hùng khiếp vía, hết thảy vốn đều trong lòng bàn tay, thế nhưng
trong thoáng chốc chuyện tình đã xảy ra kịch biến. Trong nhất thời đầu
óc lão trống rỗng, không biết rốt cuộc xảy ra biến cố gì, kí thác hi
vọng cuối cùng vào việc bắt lấy Hoàng đế, nhưng trên đài cao lại có cơ
quan khác, Hoàng đế đã lập tức biến mất không thấy. Lúc này lòng Hoàng
Củ đã chìm xuống đáy cốc, lúc này lão như rơi vào trong mộng, lão vốn
tưởng rằng nắm giữ hết thảy, nhưng cuối cùng lại hoàn toàn ở trong tính
toán của Hoàng đế.
Hoàng Củ hãi hùng khiếp vía, sắc mặt của Hán Vương Doanh Bình cũng kinh hãi vạn phần.
- Không tốt rồi, có Cận Vệ Quân, Cận Vệ Quân tới rồi!
Từ một phương hướng khác truyền đến thanh âm hoảng sợ.
- Cận Vệ Quân?
Hoàng Củ khẽ giật mình, hổn hển nói:
- Làm sao có thể? Không phải Cận Vệ Quân đã bị điều đi rồi sao?
Vưu Can đến bên người Hoàng Củ, kinh hoảng nói:
- Quốc Công, chuyện có biến, không thể lưu lại đây, đi mau… !
An Quốc Công dường như nghe được tiếng vó ngựa truyền đến từ bốn phương
tám hướng, cũng nghe được tiếng chém giết và tiếng gào thét truyền tới
từ các nơi, toàn bộ Thông Thiên Điện đều đã hỗn loạn, trong ánh lửa,
liền thấy nhiều đội binh sĩ xuất hiện từ bốn phía, nhìn thấy binh sĩ Võ
Kinh Vệ liền ra tay công kích không chút do dự, thậm chí lão thấy được
rõ ràng, trên người một số binh sĩ quả thật mặc Mãnh Hổ chiến giám chỉ
Cận Vệ Quân hoàng gia mới có thể mặc.
Lão không dám tin.
Hai đội
Cận Vệ Quân, một đội theo giá đến đây, một đội khác thì mai phục gần
Thông Thiên Điện, chẳng qua hai đội Cận Vệ Quân này không phải đã sớm bị "Phạm Tuyền" giả mạo phái người điều đi rồi sao?
Lão không thể tin được, nhưng giờ phút này không phải lúc để lão nghĩ nhiều. Vưu Can thấy tình thế không ổn, đã thúc giục nói:
- Quốc Công, đi mau, chúng ta đi mau, nếu ngài không đi thì không kịp nữa rồi… !
An Quốc Công biết không thể do dự nữa, lão cắn răng một cái, nói:
- Đi!
Đám đạo sĩ cùng một đám quan viên tâm phúc của Hoàng Củ tập trung quanh An
Quốc Công, nhanh chóng lui lại. An Quốc Công thoáng nhìn Hán Vương Doanh Bình trợn mắt há mồm cách đó không xa, trầm giọng nói:
- Vưu Can, nhanh, Hán Vương điện hạ, đưa hắn cùng đi một chỗ… !
Trong lòng lão đã biết rõ, lần này mưu phản đã thất bại thảm hại, không thể
tiếp tục ở lại kinh thành, nếu như có thể mang theo Hán Vương Doanh Bình rời đi, chẳng khác nào trong tay có thêm một cây thương, lão đã làm
phản rồi, sau này có thể lợi dụng Hán Vương Doanh Bình.
Vưu Can cũng
không ngốc, hiểu được, vừa sai người nhanh chóng dẫn An Quốc Công lui
theo hướng Bắc, tự mình lại dẫn vài tên đạo sĩ vọt tới bên cạnh Hán
Vương Doanh Bình, chắp tay nói:
- Điện hạ, nơi này không nên ở lâu, xin nhanh chóng rời đi cùng Quốc Công, chúng ta liều chết hộ vệ điện hạ giết ra ngoài.
Doanh Bình lúc này đầu óc trống rỗng, Vưu Can nắm lấy cánh tay gã, nói:
- Đi, mang điện hạ rời đi… !
Doanh Bình đột nhiên né tránh, cả giận nói:
- Buông tay.
Gã lườm Vưu Can, lửa giận đánh vào tim:
- Là các ngươi, đám thùng cơm các ngươi, tất cả tâm huyết của bổn vương đều bị các ngươi hủy hoại trong chốc lát… !
Vưu Can thô thanh nói:
- Điện hạ, hiện giờ đã không phải lúc nói những điều này, chúng ta giết
ra khỏi vòng vây, tiến tới An Ấp. Quốc Công tại An Ấp thâm căn cố đế,
chỉ cần tới An Ấp Đạo, có điện hạ tọa trấn, vung một cánh tay hô một
tiếng, thiên hạ hưởng ứng, khi đó chúng giét trở lại kinh thành cũng
không muộn.
Doanh Bình cười lạnh nói:
- Tiến tới An Ấp? Để bổn vương làm tượng gỗ cho các ngươi sao?
Giọng gã chưa dứt, Vưu Can ra hiệu bằng mắt, dao găm trong tay hai gã đạo sĩ
đã chỉ vào chỗ hiểm của Doanh Bình, Vưu Can cười lạnh nói:
- Điện hạ
vẫn nên đi theo chúng ta, những năm này chúng ta một mực hiệu trung với
điện hạ, thời điểm này chúng ta cũng không thể vứt bỏ mặc kệ điện hạ.
Điện hạ, đắc tội rồi.
Gã quay đầu ra hiệu:
- Dẫn hắn đi!
Doanh Bình lạnh lùng nói:
- Các ngươi thật to gan, dám bắt cóc bổn vương?
Gã thật sự vừa sợ vừa giận, nô tài bình thường cúi đầu nghe theo như chó, không ngờ đối đãi với mình như vậy.
Vưu Can trầm giọng nói:
- Thời điểm đặc biệt, chỉ có thể đắc tội, nếu điện hạ muốn trị tội, rời khỏi đây thoát khỏi vòng vây rồi nói sau.
Hai gã đạo sĩ chỉ dao găm vào Doanh Bình, xô đẩy để gã rời đi. Doanh Bình
bất đắc dĩ, đành đi theo đám người Vưu Can tiến về phía Bắc.
…
…
Sở Hoan cùng hạ xuống đài ngọc với Hoàng đế, lúc đầu hắn cảm thấy chung
quanh tối mờ, lập tức trước mắt sáng ngời, lại phát hiện thân ở trong
một thạch thất.
Trong phòng tươi sáng, nhìn xung quanh mới phát hiện
đây là một thạch thất rộng lớn, trong tường đá chung quanh dĩ nhiên khảm nạm từng viên dạ minh châu, những viên dạ minh châu này đương nhiê
không cách nào so sánh với ba viên dạ minh châu Sở Hoan lấy được từ tay
Trường Mi A Thị Đa, nhưng mấy chục viên dạ minh châu khảm nạm trong
thạch thất này, khiến thạch thất sáng như ban ngày.
Sở Hoan cảm thấy
ngạc nhiên trong lòng, lại phát hiện mấy cánh cửa trên tường đá bốn
phía, chỉ là cửa đá đều đóng chặt. Chẳng qua Sở Hoan biết rõ, nếu như
Hoàng đế muốn, có thể mở bất cứ cánh cửa nào rời đi.
- Chúng thần tham kiến Thánh thượng!
Sở Hoan khôi phục tinh thần, bên tai nghe được thanh âm kính sợ, nhìn xung quanh mới phát hiện đã có bảy tám người ở trong thạch thất này, những
người này đều mặc áo đen quần đen, đều che mặt, bội đao bên hông. Sở
Hoan chỉ liếc mắt nhìn, đã biết thân phận cũng những người này, bội đao
họ đeo bên hông đều là Lưu Vân đao chỉ Thần Y Vệ mới có thể đeo.
Thần Y Vệ cuối cùng vẫn xuất hiện ở nơi này.
Hoàng đế cũng không lập tức để ý tới đám Thần Y Vệ, chỉ ân cần hỏi thăm Hoàng hậu:
- Hoàng hậu, nàng thế nào rồi?
Nếu đổi lại nữ tử khác, trải qua chuyện này, chỉ sợ sắc mặt lúc này đã
không còn chút máu. Chỉ là vị Hoàng hậu này xuất thân không giống người
thường, trong cuộc đời của nàng trải qua quá nhiều tràng cảnh chém giết
tanh máu, mặc dù sắc mặt hơi tái, nhưng vẫn biểu hiện cực kỳ trấn định,
lắc đầu nói:
- Thần thiếp không có chuyện gì, phải chăng long thể của Thánh thượng không sao?
Hoàng đế cười ha ha nói:
- Trẫm vâng mệnh trời, mấy con tôm tép nhãi nhép này cũng muốn làm thương trẫm?
Giọng lão đột nhiên lạnh lẽo, trầm giọng nói:
- Nhạc Lãnh Thu!
Một gã Thần Y Vệ lập tức cung kính nói:
- Có thần!
- Tình hình trong kinh thế nào?
Nhạc Lãnh Thu lập tức đáp:
- Hồi bẩm Thánh thượng, dựa theo Thánh thượng phân phó, một canh giờ
trước, có lẽ Bạch Hổ Thiên hộ đã ra tay, tin tức chưa truyền đến, thần
đang đợi tin tức bên kia.
- Vừa có tin tức, lập tức báo trẫm!
Sắc
mặt Hoàng đế bắt đầu lạnh lùng, dắt Hoàng hậu ngồi xuống ghế trong
phòng, trong phòng này chẳng những có bàn ghế, hơn nữa trên bàn còn có
điểm tâm hoa quả, thậm chí còn có rượu ngon.
Đúng lúc này lại nghe
một tiếng két vang lên, một cánh cửa trong thạch thất mở ra, một gã Thần Y Vệ tiến đến, Nhạc Lãnh Thu lập tức tới đón, Thần Y Vệ kia quỳ một gối xuống trước mặt Nhạc Lãnh Thu, hai tay giơ lên, trong tay cầm một con
chim bồ câu đưa tin.
Nhạc Lãnh Thu nhận bồ câu, gỡ tờ giấy buộc trên
đùi bồ câu, lập tức trả bồ câu cho Thần Y Vệ kia. Thần Y Vệ nhận lấy bồ
câu, nhanh chóng lui ra. Nhạch Lãnh Thu cầm tờ giấy, rất cẩn thận, cũng
không tự mình mở ra, mà quay người đi tới bên người Hoàng đế, quỳ một
gối xuống, trình tờ giấy lên. Hoàng đế nhận tờ giấy, mở ra nhìn, khóe
miệng lộ ra nụ cười nói:
- Bạch Hổ làm không tệ, một nhà Hoàng Củ, đã bị khống chế toàn bộ, hôm nay chỉ thiếu hai cha con Hoàng Củ và Hoàng Thiên Đô.
Lão nhìn qua hơi hưng phấn, vuốt râu nói:
- Một khối tâm bệnh cuối cùng của trẫm, hôm nay rốt cuộc khỏi hẳn.
Lão nói hời hợt, Sở Hoan lại nghe tới hãi hùng khiếp vía.
An Quốc Công phản loạn, quả thực có thể nói thay đổi bất ngờ. Hai lão hồ
ly của đế quốc tính toán lẫn nhau, cuối cùng vẫn là Hoàng đế cao hơn một bậc.
Không thể nghi ngờ, một câu hời hợt này của Hoàng đế, để lộ ra quá nhiều tin tức.
Thật ra ở sâu trong lòng Sở Hoan quả thực tin tưởng, An Quốc Công Hoàng Củ
chưa hẳn đã sớm có lòng phản loạn, chứng kiến hôm nay, cuối cùng An Quốc Công đi lên con đường phản loạn, về nguyên do vẫn là vì tin tức Hoàng
đế biểu hiện ra khiến An Quốc Công nhạy cảm mà phát giác được rất có thể Hoàng đế sẽ ra tay với Hoàng gia. Năm đó Hoàng Củ dồn toàn lực nương
tựa Hoàng đế, đương nhiên không thể bởi vì có thiện cảm nào với Hoàng
đế, đơn giản cảm thấy trong các chư hầu tranh phách, phần thắng của
Doanh Nguyên là lớn nhất, cho nên lão đặt cược một bàn thực nặng.
Không thể không nói, Hoàng Củ có đầu óc khôn khéo của người làm ăn, nhìn
người rất chuẩn, mục đích lão đầu tư vốn là muốn Hoàng thị gia tộc hưởng hết vinh hoa phú quý.
Thái độ Hoàng đế biểu hiện ra gần đây khiến
cho Hoàng Củ cảm nhận được nguy cơ, lão đương nhiên không hi vọng hết
thảy những gì mình có được cuối cùng bị Hoàng đế cướp đi, mà lão lựa
chọn tạo phản, bí quá hóa liều, mục đích của lão vẫn là vì bảo vệ địa vị cùng sở hữu hiện giờ.
Chẳng qua Hoàng Củ không thể tượng tượng được, mục đích đánh rắn động cỏ của Hoàng đế, vốn là khiến cho Hoàng Củ đi
lên con đường tạo phản.
Giống như lời Hoàng Củ nói, nếu như Hoàng gia không phản, dùng công lao của Hoàng gia năm đó, cho dù Hoàng đế bệ hạ
sinh ra sát ý đối với Hoàng Củ, thực sự không thể đối đãi như những quan viên khác, nói giết là giết, công lao của Hoàng gia rất lớn, nếu Hoàng
đế không bắt được tội lớn nghịch thiên của Hoàng gia, tùy tiện ra tay
với Hoàng Củ, chắc chắn sẽ trở thành xú danh vong ân phụ nghĩa lấy oán
trả ơn trong lòng người trong thiên hạ, hơn nữa chắc chắn khiến cho văn
võ đại thần cả triều thất vọng trong lòng, thử nghĩ ngay cả cái thế công thần như Hoàng Củ cũng bị Hoàng đế nói giết là giết, vậy còn ai có thể
cam đoan mình bình yên vô sự, từ đó, chỉ sợ không có quan viên tiếp tục
nhiệt tình hiệu trung Hoàng đế, giữa quân thần từ nay về sau chắc chắn
có lòng nghi kỵ.