Hoàng gia không thể đơn giản mà bị đả động. Trừ phi phạm phải tội ác tày trời. Mà Hoàng đế thì đương nhiên rất hiểu chuyện đó. Nên ngài mới tiến dần từng bước, cứ thế dồn Hoàng Củ vào thế buộc phải tạo phản.
Tính
cách Hoàng Củ thế nào, Hoàng đế hiểu rõ trong lòng bàn tay. Ngài biết rõ Hoàng Củ sẽ bí quá hoá liều. Khi Hoàng Củ chuẩn bị từng bước cho kế
hoạch mưu phản thì Hoàng đế Bệ hạ cũng từng bước đào một nấm mộ, chờ
Hoàng Củ nhảy vào.
Sở Hoan nhìn lão nhân có vẻ cực kỳ già nua ở bên
cạnh. Tuy rằng ngài đã không còn khí thế dũng mãnh như trước nữa, nhưng
vị vua khai quốc này, chung quy lại cũng không phải là người hời hợt.
Điện Thông Thiên vẫn đang trong cảnh hỗn loạn. Ở trong thạch thất này, hắn
có thể nghe rõ từng tiếng hò hét, chém giết. Sở Hoan biết, cảnh tượng
bên ngoài chắc chắn vô cùng ác liệt.
Trong lòng hắn có chút nghi hoặc.
Quân đội đến đây cứu giá, rốt cuộc ai?
Kinh thành có năm trọng tướng. Lôi Cô Hành đang Đông Nam. Hàn Tam Thông ở Hà Bắc. Hoàng Thiên Đô cùng Hiên Viên Thiệu ở điện Thông Thiên. Người duy
nhất có thể điều động quân đội chỉ còn Trì Công Độ.
Thế nhưng, khi
đứng trên đài ngọc, mặc dù không thể thấy rõ, nhưng Sở Hoan có thể nghe
rõ ràng có người lớn tiếng nói Trì Công Độ đã bị tru sát. Từ đó, không
còn ai có đủ khả năng điều động quân đội nữa.
Hoàng Củ mưu phản, tất
nhiên phải chú ý cẩn thận. Lão đương nhiên không có khả năng không chú ý hành của Lôi Cô Hành và Hàn Tam Thông. Thậm chí, Sở Hoan khẳng định,
bên người Hàn Tam Thông và cả Lôi Cô Hành nhất định có tai mắt của Hoàng Củ. Hai người này nếu như bí mật hồi kinh, chỉ sợ sẽ bị Hoàng Củ phát
hiện ngay. Hơn nữa, Hoàng đế cố tình dụ dỗ Hoàng Củ mưu phản, nếu như để Hoàng Củ biết được hoặc Hàn Tam Thông hoặc là Lôi Cô Hành một trong hai người đã trở về kinh thành thì lão sẽ không dám hành động thiếu suy
nghĩ. Cho nên, Sở Hoan khẳng định, vì cho Hoàng Củ thêm dũng khí mưu
phản, Hoàng đế nhất định sẽ không cho phép hai người kia hồi kinh.
Vào lúc này, Sở Hoan không thể hiểu nổi chuyện gì đã xảy ra. Nếu như Trì
Công Độ không chết, Sở Hoan còn có thể đoán Trì Công Độ không phản bội.
Chỉ là Hoàng đế cố ý để y tiếp cận Hoàng Củ, là cái đinh mai phục bên
người Hoàng Củ mà thôi. Nhưng hôm nay, Trì Công Độ bị tru sát, chuyện
đúng là khó lòng suy đoán.
Phát hiện Sở Hoan như có điều suy nghĩ, Hoàng đế hỏi:
- Sở Hoan, ngươi đang suy nghĩ gì?
Sở Hoan khẽ giật mình, phục hồi tinh thần, tự biết có chút thất thố, vội chắp tay nói:
- Khởi bẩm Thánh thượng, vi thần đang nghe ngóng tình hình bên ngoài.
Ngoài đó có đủ loại quan viên, lúc này đao kiếm không có mắt, không biết có quan viên nào bị thương hay không?
Hoàng đế cười lạnh nói:
- Đều là một lũ vô tình vô nghĩa, cho dù có chết hết, cũng chẳng hề hấn gì?
Sở Hoan nghe vậy, trong lòng phát lạnh.
Hoàng hậu đột nhiên la lên:
- Thánh thượng, Doanh Nhân... Doanh Nhân còn ở bên ngoài... !
Nàng đứng dậy, lo lắng vạn phần:
- Đứa nhỏ kia còn ở bên ngoài, thiếp phải đi cứu nó.
Hoàng đế vội vàng kéo tay Hoàng hậu lại, nói:
- Hoàng hậu không nên lo lắng. Trẫm sớm có an bài, không có việc gì... !
Ngài quay sang Nhạc Lãnh Thu nói:
- Nhạc Lãnh Thu, ngươi phái người ra đi xem xét, tìm được Tề vương, đưa hắn đến bên cạnh trẫm.
Sở Hoan nghe Hoàng đế nói đã sớm có an bài, thực sự không thể tin.
Sở Hoan tin tưởng, vì đối phó với Hoàng Củ, mà Hoàng đế an bài chu đáo
chặt chẽ, thận trọng từng bước. Nhưng nếu nói hôm nay Hoàng đế đã cân
nhắc đến an nguy của Tề vương Doanh Nhân, thậm chí đã có sắp xếp ổn
thỏa, Sở Hoan tuyệt đối không thể tin.
Hôm nay bên ngoài chém giết
loạn xạ, đao kiếm không có mắt, Doanh Nhân vẫn còn ở trên quảng trường.
Nếu nói Hoàng đế bận tâm đến an nguy của Doanh Nhân, đảm bảo đó chỉ là
xảo ngôn trấn an Hoàng hậu mà thôi.
Hoàng đế lạnh lùng vô tình với
quần thần, không hề quan tâm đến sinh tử của bọn họ, Sở Hoan đã thấy
phát lạnh trong người. Nhưng ngay cả con mình, hồ như Hoàng đế cũng
không hề bận tâm. Điều đó khiến cho Sở Hoan nổi cả gai ốc. Chẳng lẽ vị
chí tôn cửu đỉnh này bạc tình bạc nghĩa đến như vậy sao?
Doanh Nhân lúc này xác thực đang trốn trong đám đông trên quảng trường.
Có hai gã binh sĩ Võ Kinh tựa hồ như có thù không đợi trời chung với Doanh Nhân. Tay chúng nắm chặt dao găm, đuổi bắt Doanh Nhân khắp quảng
trường. Doanh Nhân toàn thân đổ mồ hôi lạnh, chân tay luống cuống, chạy
trối chết trong đám quần thần hỗn loạn. Đường đường là Hoàng tử, chưa
bao giờ nghĩ tới sẽ có lúc phải khổ sở như thế.
Ngược lại, Thái tử
Doanh Tường ngồi ngay ngắn ở trên ghế. Thẩm Khách Thu đã đến bên cạnh y. Thẩm Khách Thu bị Vưu Can đánh trọng thương, chỉ có thể ngồi bên cạnh
Thái tử, khóe miệng vẫn còn rỉ máu. Quỷ đao Điền Hầu thần sắc lạnh lung
hộ vệ bên cạnh Thái tử. Thông Thiên điện cấm mang theo đao vào, khi Điền Hậu đẩy xe cho Thái tử tiến vào điện Thông Thiên tất nhiên cũng không
thể mang theo Quỷ đao. Tuy nhiên khi quân sĩ lao vào nhau chém giết,
Điền Hầu sớm đã đoạt được một cây đại đao trong tay một gã Võ Kinh vệ.
Cây đao này tất nhiên kém hơn Quỷ đao của gã. Nhưng sự khủng bố của Quỷ
đao, không phải vì bản thân “quỷ đao” mà là vì người cầm đao.
Tuy chỉ là một cây đao bình thường, nhưng khi nằm trong tay Điền Hầu, sẽ có uy lực tựa như quỷ đao.
Hắn hộ bên cạnh Thái tử, toát ra sát khí âm trầm. Có mấy tên Võ Kinh vệ vẫn lẩn quất không xa chỗ Thái tử ngồi, vài lần định mon men tới gần. Nhưng vừa nhìn thấy cỗ sát khí đậm đặc toát ra từ người Điền Hầu, thì không
dám đến gần nữa.
Hôm nay, Thái tử đến điện Thông Thiên, từ đầu đến
cuối không nói một câu. Y lim dim hai mắt, thoạt nhìn vô cùng mệt mỏi.
Tiếng hò hét bốn phía không ngừng lọt vào tai, y cũng như không hề nghe
thấy.
Điền Hầu ghé sát vào tau Thái tử nói nhỏ vài câu. Lông mày Thái tử cau lại, hơi quay đầu nhìn, thấy Doanh Nhân đang chạy trốn lẫn trong đám đông. Khóe mắt y giật giật. Điền Hầu đã nắm chặt chuôi đao, trong
mắt tràn ngập sát khí.
Thái tử nhắm mắt lại. Điền Hầu gắt gao chằm
chằm nhìn Doanh Nhân, rồi quay người đi về phía Doanh Nhân. Doanh Nhân
bị hai gã Võ Kinh vệ truy sát khổ sở không chịu nổi, tay chân luống
cuống, nhìn thấy Điền Hầu tựa hồ như gặp cứu tinh, vội kêu lên:
- Điền Thống lĩnh, mau tới cứu bổn vương... !
Rồi gã nhanh chóng chạy về phía Điền Hầu.
...
Hoàng Củ biết rõ mình đã thua.
Thua thảm hại.
Trong mắt Hoàng Củ, Hoàng đế tuyệt đối là một hôn quân. Lão đúng là vẫn coi
thường hôn quân này. Lão tự cho rằng mình thận trọng từng bước, tính
toán không sót chi tiết nào, thế nhưng hôm nay hạ thủ, lại thất bại thảm hại.
Vưu Can khống chế Hán vương Doanh Bình chạy tới. Hơn mười tên
đạo sĩ cùng với chừng ấy quan viên vây quanh Hoàng Củ đi về hướng bắc.
Bên trong đêm tối, từ mỗi nơi mỗi chỗ Thông Thiên điện dường như đều có
tiếng chém giết. Bọn họ không dám đi về phía có nhiều người. Cũng may
trước đó, An quốc công phụ trách trù bị đại lễ tế thiên tại điện Thông
Thiên, nên đối với địa hình nơi này khá quen thuộc.
Lão dựa theo trí nhớ, tránh con đường đông người, hốt hoảng hướng về phía Bắc môn mà đi.
Lúc này trong lòng lão tràn đầy ảo não. Nếu lão dành chút thời gian kiểm
tra lễ đài, có phải là lúc đó Hoàng đế đã không thể chạy trốn thoát khỏi lễ đài rồi không?
Chỉ cần bắt được Hoàng đế, cho dù xuất hiện biến cố gì, lão cũng không phải vất vả như thế này.
- Quốc công, phía trước là Bắc môn rồi.
Bên cạnh có người nói:
- Ra khỏi Bắc môn, chúng ta sẽ được an toàn.
Bắc môn dường như không có người qua lại. Cửa lớn rộng mở, trong lòng ai
nấy đều mừng rỡ, bước chân nhanh hơn. Hai gã đạo sĩ đi trước dẫn đường,
ra cửa trước tiên, lên cây cầu hình vòm bằng cẩm thạch ngoài cửa, xem
xét phía trước, không thấy động tĩnh gì, một người quay lại, nói:
- Quốc công, tại đây không có cản trở.
An quốc công ra cửa, trong lòng bớt lo lắng hơn một chút, quay lại nhìn Doanh Bình sắc mặt khó coi, chắp tay nói:
- Để điện hạ bị sợ hãi rồi.
Doanh Bình lạnh lùng nói:
- Quốc công lần này thật đúng là đại thủ bút.
An quốc công biết rõ Doanh Bình lúc này chắn chắn rất oán hận mình. Lão nghiêm nghị nói:
- Điện hạ, tất cả những gì lão thần làm là đều vì điện hạ. Nếu điện hạ
không tin lão thần, lão thần có thể tự sát tạ tội ngay lúc này.
Doanh Bình cười lạnh trong lòng. An quốc công nói muốn tự sát tạ tội, đương
nhiên đó là chuyện ma quỷ gạt người. Chẳng qua là cho tới bây giờ, hai
người đều là châu chấu đậu trên một sợi dây thừng. Trước mắt gã, chắc
chắn còn phải dựa vào lão hồ ly để đông sơn tái khởi. Gã thở dài:
- Quốc công nói quá lời. Tiếp theo, chúng ta phải làm gì bây giờ?
An quốc công nói:
- Điện hạ yên tâm, sau khi rời khỏi nơi này, lão thần sẽ dẫn điện hạ tới
một nơi an toàn. Sau đó, chúng ta mới khởi hành về An Ấp đạo. An Ấp đạo
là bản quán của thần, kinh doanh ở đó nhiều năm. Chỉ cần đến được đạo An Ấp, điện hạ vung cánh tay lên, tất nhiên sẽ được tứ phương hưởng ứng. Ở An Ấp, thần còn có nhiều tài sản, tất cả đều dâng lên cho điện hạ để
tái khởi. Đại Tần các đạo, cũng có rất nhiều quan viên thuần phục điện
hạ, đến lúc đó liên hợp các nơi, tụ tập binh mã, chắc chắn có thể quay về kinh thành phản kích.
Vưu Can quay đầu lại quan sát, thấy đằng
sau cũng không có truy binh, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, quỳ rạp xuống trước mặt Doan Bình, thậm chí, bắt lấy dao găm trên người một đạo sĩ,
tự chĩa vào ngực mình, nói với Doanh Bình:
- Điện hạ, mới vừa rồi vi
thần thất lễ, vi thần thấp thỏm lo âu, điện hạ nếu không thể khoan dung, vi thần cũng chỉ có thể dùng cái chết tạ tội!
Doanh Bình thở dài. An quốc công ở bên đã nói:
- Điện hạ, Vưu đại nhân xưa nay rất trung thành và tận tâm với điện hạ.
Hôm nay thất thố, cũng là vạn bất đắc dĩ, kính xin điện hạ khoan dung
cho hắn!
Doanh Bình nâng Vưu Can dậy
- Vưu đại nhân cũng là vì muốn tốt cho bổn vương. Bổn vương tự nhiên sẽ không trách tội.
An quốc công nói:
- Điện hạ, nơi này không nên ở lâu, chúng ta nhanh chóng rời khỏi.
Đúng lúc đó, lại nghe được một đạo sĩ trầm giọng nói:
- Là ai?
Mọi người lắp bắp kinh hãi, đều nhìn về phía tiếng nói, thì thấy trên vòm
cầu cẩm thạch đối diện, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một kỵ sĩ.
Một mình một ngựa, hồ như đi ra từ bóng đêm vậy.
An quốc công nheo
mắt lại, chỉ thấy người tới cưỡi một con tuấn mã cường tráng. Người này
một thân áo giáp, không đội nón trụ. Trong tay cầm một cây trường cung,
lưng đeo hộp mũi tên. Trong gió đêm, tóc dài bồng bềnh, một màu trắng
toát.
Tóc trắng trường cung, hai con ngươi như hàn tinh.
Người nọ ngẩng đầu, nhìn thẳng vào An quốc công, khí định thần nhàn, nhàn nhạt hỏi:
- Quốc công đang định chạy đi đâu?
Giọng của y bình tĩnh như nước, nhưng lại khiến cho người nghe muốn nổi gai ốc.
- Hiên Viên... Hiên Viên Thiệu!
An quốc công và tất cả mọi người đều chấn động:
- Như thế nào... như thế nào lại là ngươi?