Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 705: Q.4 - Chương 705: Bên trong có kỳ quặc




Thông Thiên Điện, Doanh Nhân nhìn thấy Điền Hầu cầm đao tới, mừng rỡ quá đỗi. Điền Hầu này là Thống lĩnh hộ vệ phủ Thái tử, võ công bất phàm, đao pháp rất cao minh, có người này tới bảo hộ, mấy tên Võ Kinh Vệ thật sự không nói chơi.

Doanh Nhân vội vàng xông tới, Điền Hầu tiến tới đón, mắt thấy được Doanh Nhân đi tới, gã cũng không dừng bước, dường như bước chân không vững, lảo đảo một cái, dĩ nhiên đụng vào người Doanh Nhân. Doanh Nhân tuyệt đối không thể tưởng được Điền Hầu dĩ nhiên đụng vào mình, so sánh thân thể gã và Điền Hầu, giống như một con cừu non và một con mãnh hổ, lực va chạm không phải chuyện đùa, Doanh Nhân cảm thấy ngực đau đớn, thân thể liên tiếp lui về phía sau, mất thăng bằng, đặt mông ngồi lên mặt đất.

Doanh Nhân bị va chạm gần như không thở nổi, chỉ dừng lại như vậy, hai gã Võ Kinh Vệ truy sát từ phía sau giết tới, thấy Doanh Nhân ngồi trên mặt đất, hai người này không chút do dự, nâng đao lên chém thẳng xuống Doanh Nhân.

Doanh Nhân mặt xám như tro, thực sự không thể tưởng được lại chết trong Thông Thiên Điện, gã nhắm mắt chờ chết.

Đúng lúc này, lại nghe một giọng nói sắc nhọn vang lên:

- Đừng tổn thương Tề Vương.

Một gã Võ Kinh Vệ cảm thấy sau lưng đau nhức kịch liệt, cúi đầu xuống phát hiện một thanh đao từ sau lưng xuyên qua lồng ngực.

Một đao kia của gã chém không xuống, rơi khỏi tay. Đao trong tay một tên Võ Kinh Vệ khác mắt thấy sẽ chém vào đầu Doanh Nhân, lại cảm thấy kình phong nổi lên, trong lúc giật mình cảm giác được một người hung hăng đụng vào mình, lực va chạm này cũng không thể nói mạnh mẽ, nếu Võ Kinh Vệ này có đề phòng, cũng sẽ không lo ngại, chẳng qua gã vốn thấy một thanh đao xuyên qua ngực đồng bạn, trong lòng kinh hoảng, lại thêm căn bản không đề phòng bên cạnh có người đụng tới, cú va chạm này khiến thân thể không ổn định, lảo đảo vài bước qua bên cạnh, ổn định thân hình, giương mắt xem, lại phát hiện Tả Đô Ngự Sử Từ Tòng Dương ngồi dưới đất, một tên quan viên khác đã rút đao từ thân thể Võ Kinh Vệ, chắn ngang trước mặt Doanh Nhân, hai tay nắm chuôi đao, tư thế xem cũng không phải người dùng đao, sắc mặt còn mang theo vẻ kinh hoảng.

- Ngươi thật to gan, ngươi... ngươi dám tổn thương Tề Vương điện hạ?

Đôi tay cầm đao của quan viên kia run rẩy, nhưng vẫn nắm chặt đao, máu tươi đầm đìa trên lưỡi đao, đúng là Hộ bộ Thị lang Lang Vô Hư.

Từ Tòng Dương vừa dùng thân thể va chạm với Võ Kinh Vệ, sau khi Cận Vệ Quân và Võ Kinh Vệ chém giết trong Thông Thiên Điện, khắp nơi hỗn loạn, đám quan viên e sợ liên lụy bản thân, ẩn núp chung quanh, không ít quan viên chui xuống dưới bàn, Từ Tòng Dương thấy Hoàng đế biến mất, trong lòng biết Hoàng đế đã an toàn, lại nhớ tới an nguy của Doanh Nhân, lão tìm trong đám người chung quanh, thật vất vả nhìn thấy Doanh Nhân, thấy hai gã Võ Kinh Vệ dĩ nhiên xách đao đuổi giết Doanh Nhân, trong lòng đương nhiên giật mình, lão cũng bất chấp mình là văn nhân không hiểu võ công, đuổi theo một đoạn.

Trong lúc bối rối, Lang Vô Hư vốn cũng ẩn núp chung quanh, trong lúc đó nhìn thấy cảnh này, lập tức biết rõ cơ hội tốt đã đến. Tình cảnh hiện giờ của y quả thực rất khó khăn, An Quốc Công tạo phản, cho dù ai thắng ai thua, tiền đồ của Lang Vô Hư đều không thể đoán trước.

Từ sau khi y bán đứng Hồ Bất Phàm, gây ra vụ án ngân sách hồng, mặc dù An Quốc Công không làm gì y, nhưng dù sao y cũng không phải người ngu, trong lòng sáng như gương. An Quốc Công cáo già, nhìn như không hề hỏi đến, cũng không truy cứu mình, nhưng chỉ sợ trong lòng đã hoài nghi mình. Y biết rõ nếu như An Quốc Công phản loạn thành công, đến lúc đó rất có thể sẽ ra tay với mình. Nếu Hoàng đế thắng, đảng phái An Quốc Công nhất định bị tiêu diệt toàn bộ, cả triều đều biết, Lang Vô Hư y vẫn là người của An Quốc Công, chính bởi như thế, ai thắng thai thua y đều là hai mặt không tốt, tiền đồ đáng lo. Giờ phút này nhìn thấy Doanh Nhân bị Võ Kinh Vệ đuổi giết, y biết rõ cơ hội tốt thay đổi vận mệnh đã đến, cái gọi là cầu phú quý trong nguy hiểm, y cố lấy dũng khí, đi theo Từ Tòng Dương, còn tìm một cây đao, lén lút vòng ra sau lưng một gã Võ Kinh Vệ, thình lình đâm một đao xuyên tim từ phía sau.

Gã Võ Kinh Vệ còn lại ổn định thân thể, nhìn thấy hai quan văn, trong lòng tức giận. Gã giơ đại đao lên, muốn xông tới, trong lúc đó cảm thấy cổ mát lạnh, thậm chí có thể cảm thấy rõ ràng đầu rời khỏi cổ, một chiếc đầu người rơi xuống.

Điền hầu mặt không biểu tình, đao không dính máu, tốc độ xuất đao của gã quả nhiên cực nhanh, chém đầu Võ Kinh Vệ, tiến tới hai bước, quỳ một gối xuống:

- Ty chức mạo phạm, kính xin Tề Vương điện hạ giáng tội!

Đầu óc Doanh Nhân lúc này hơi trống rỗng, khoát tay áo, lập tức chứng kiến Từ Tòng Dương nằm trên mặt đất, vội vàng đi qua nâng dậy, lo lắng nói:

- Lão sư, ngài... ngài thế nào rồi?

Từ Tòng Dương dù sao tuổi già sức yếu, cú va chạm kia dồn hết khí lực toàn thân, tuy rằng lão đẩy được Võ Kinh Vệ kia, thế nhưng thân thể Võ Kinh Vệ kia khôi ngô, lão hủ như lão lại đau đớn toàn thân, được Doanh Nhân nâng đỡ dậy. Lúc này Lang Vô Hư đã xoay người lại, vẫn ra vẻ đề phòng, hiên ngang lẫm liệt nói:

- Điện hạ, ngài không sao chứ? Ngài yên tâm, chỉ cần có thần, ai cũng không thể tổn thương ngài, thần liều tính mạng này, cũng phải bảo vệ điện hạ chu toàn.

Mặc dù Doanh Nhân không có thiện cảm gì đối với Lang Vô Hư, nhưng dù sao tính mạng của mình quả thật do Lang Vô Hư cứu, lòng còn sợ hãi, gã lắc đầu nói:

- Bổn vương không sao, Lang đại nhân, ngươi rất được.

Gã ngẩng đầu trông thấy Thái tử cách đó không xa, đỡ Từ Tòng Dương đi qua hỏi:

- Thái tử ca ca, huynh không sao chứ?

Thái tử lắc đầu, hòa ái xem Doanh Nhân, ôn hòa nói:

- Doanh Nhân, ta không sao, đệ không sao chứ?

Doanh Nhân nhíu mày, nói:

- Hai người kia ai cũng không tìm, vì sao cứ đuổi ta chằm chằm? Sau này nhất định phải điều tra thân phận của bọn chúng, phải tru diệt cả nhà chúng!

Đúng lúc này, một đội binh mã tới gần, lại nghe một người kêu lên:

- Là Thái tử, Thái tử điện hạ ở chỗ này!

Thái tử nhíu mày, Điền Hầu cầm đao hộ vệ bên người Thái tử, thấy được một gã tướng lãnh Cận Vệ Quân dẫn một đám nhân mã tới, trên thân đám người này vẫn còn máu đen, hiển nhiên vừa mới chém giết xong, người đầu lĩnh mặc áo giáp Vân úy Cận Vệ Quân, tới gần quỳ một gối xuống, cung kính nói:

- Mạt tướng Vân úy Cận Vệ Quân Mã Trọng Hành bái kiến Thái tử điện hạ, bái kiến Tề Vương điện hạ!

Tề Vương Doanh Nhân dò xét vài lần, cảm thấy quen mắt, chợt nhớ tới lúc đầu Sở Hoan vượt qua ba cửa ải tại Thiết Huyết Viên, một cửa trong đó là so thuật cưỡi ngựa, đối thủ chính là vị Vân úy Mã Trọng Hành trước mắt này.

Thái tử thấy là Cận Vệ Quân, lúc này mới giãn lông mày, nhưng lập tức nhíu mày hỏi:

- Không phải các ngươi đã trở lại kinh sao? Là ai điều động các ngươi tới?

Kỳ thật không chỉ Thái tử có nghi vấn này, Từ Tòng Dương và Lang Vô Hư cũng nghi hoặc trong lòng, An Quốc Công công bố Cận Vệ Quân đã bị điều đi, tại sao những Cận Vệ Quân này lại đột nhiên xuất hiện tại thời điểm trọng yếu?

Mã Trọng Hành cung kính nói:

- Hồi bẩm điện hạ, chúng thần phụng lệnh Hiên Viên Thống lĩnh, tới đây cứu giá!

- Ồ?

Thái tử cau mày nói:

- Trước khi Hiên Viên Thống lĩnh tới Thông Thiên Điện, đã hạ mệnh lệnh cho các ngươi sao? Có người giả mạo lệnh Phạm Tuyền, điều các ngươi trở lại kinh, các ngươi có nhận được?

Mã Trọng Hành cười nói:

- Hiên Viên Thống lĩnh đã sớm có phòng bị, Phạm Kiêu úy là giả mạo, người của hắn vưa tới nơi trú quân, đã bị chúng thần tru sát.

Gã lập tức cau mày nói:

- Chẳng qua Hiên Viên Thống lĩnh cũng không lưu lại mệnh lệnh cho chúng ta, người Phạm Kiêu úy giả mạo phái đí, là Hiên Viên Thống lĩnh hạ lệnh xử tử!

Khuôn mặt Thái tử hơi mờ mịt, Từ Tòng Dương cũng hồ đồ, hỏi:

- Hiên Viên Thống lĩnh hạ lệnh xử tử? Ngươi nói là, lúc Phạm Tuyền giả mạo sai người tới nơi trú quân, Hiên Viên tướng quân còn ở nơi đó?

Mã Trọng hành gật đầu:

- Đúng vậy.

- Làm sao có thể.

Từ Tòng Dương khó hiểu nói:

- Sáng nay Hiên Viên Thống lĩnh dẫn vệ đội hộ tống Thánh thượng tới Thông Thiên Điện, hơn nữa vẫn chưa từng rời đi, hắn sao có thể xuất hiện chỗ trú quân?

Trong mắt lão lộ ra vẻ đề phòng.

Thời điểm này, lòng người khó dò, ai trung ai gian có thể rõ ràng, Đại tướng của đế quốc như Trì Công Độ cũng cấu kết với An Quốc Công, mưu đồ tạo phản, Mã Trọng Hành này luôn miệng nói tới hộ giá, ai biết lúc này gã thật sự hộ giá hay là bức vua thoái vị.

Từ Tòng Dương thấy rõ ràng, đi ra từ kinh thành, Hiên Viên Thiệu vẫn luôn đi theo bên người Hoàng đế, Mã Trọng Hành này lại nói Hiên Viện Thiệu không rời khỏi đại doanh, điều này rõ ràng cho thấy gã đang nói láo.

Dường như Thái tử cũng cảm thấy lời Mã Trọng Hành nói có kỳ quặc, trầm giọng hỏi:

- Hiên Viên Thiệu đều ở cùng một chỗ với các ngươi sao?

Mã Trọng Hành khẽ giật mình, thấy Thái tử thần sắc nghiêm nghị, ngay cả Từ Tòng Dương ở một bên cũng thần tình cổ quái, không biết mình nói sai cái gì, cẩn thận đáp:

- Sau khi Thánh giá rời kinh thành, chúng thần điều động hai ngàn Cận Vệ Quân, rời khỏi kinh thành tới gần Thông Thiên Điện, khi đó mạt tướng cũng không nhìn thấy Thống lĩnh đại nhân. Sau khi tới nơi trú quân, mãi đến trước khi người của Phạm Kiêu úy tới truyền đạt mệnh lệnh, Thống lĩnh đại nhân mới đột nhiên xuất hiện, hơn nữa lập tức giết chết người nọ, lập tức hạ lệnh chúng thần tới Thông Thiên Điện hộ giá!

Thái tử và Từ Tòng Dương liếc nhau, đều nhìn thấy vẻ nghi hoặc trong mắt đối phương.

Hai người đột nhiên nghĩ tới cái gì, không kìm nổi lòng nhìn qua phía trên ngọc đài, lúc trước Hiên Viên Thiệu cùng Phạm Tuyền giả đều ở trên ngọc đài, chẳng qua giờ phút này đâu còn dấu vết. Vừa rồi Hiên Viên Thắng Tài dẫn binh đột nhiên đánh tới, Hoàng Thiên Đô dẫn binh nghênh chiến, bốn phương tám hướng tại Thông Thiên Điện trong chốc lát tràn đầy tiếng giết. Võ Kinh Vệ dù sao cũng không phải lính vô năng, lại càng không phải rời rạc, lần này có thể được Hoàng Thiên Đô lựa chọn làm phản quân, đó đều là tướng sĩ tâm phúc của Hoàng Thiên Đô nhiều năm nay, dù cho Cận Vệ Quân giết tới từ bốn phương trong Thông Thiên Điện, Võ Kinh Vệ cũng không bởi vì biến cố như vậy mà lập tức tan tác, trái lại chúng tướng Võ Kinh Vệ dẫn lĩnh, liều chết đối chọi với Cận Vệ Quân Hoàng gia.

Những phản quân này cũng biết tạo phản là tội lớn, hôm nay chuyện thất bại, cũng không dám bó tay chịu trói, dù cho không thể cứu vãn thế cục, thực sự muốn liều chết giết khỏi Thông Thiên Điện, tìm kiếm một con đường sống.

Cửa chính chiến đấu kịch liệt nhất, mấy ngàn Võ Kinh Vệ chia thành nhiều đội, rút khỏi Thông Thiên Điện, chém giết với tướng sĩ bộ hạ của Hiên Viên Thiệu. Ban đêm gió lớn, hỗn chiến khắp nơi, có thể nói mỗi người một cuộc chiến, chẳng những Hiên Viên Thiệu trên đài ngọc đã không thấy tung tích, ngay cả Phạm Tuyền giả mạo cũng chẳng biết đi về đâu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.