Trên cây cầu hình vòm bằng cẩm thạch bên ngoài Bắc môn Thông Thiên điện, Hiên Viên Thiệu cầm cung, vẻ cực kỳ bình tĩnh. Vẻ bình tĩnh đó lại
khiến cho cả đoàn người An quốc công kinh hồn táng đảm.
Không ai ngờ, Hiên Viên Thiệu lại xuất hiện ở nơi này.
Người khác có thể không biết, nhưng mấy người An quốc công thì đều minh bạch một điều. Chỉ cần Hiên Viên Thiệu cầm cung trong tay, sức uy hiếp
có thể khiến cho người ta chấn kinh. Lúc này mọi người vẫn đứng ở đầu
cầu, không dám tiến lên.
Hiên Viên Thiệu quét mắt nhìn mọi người, thản nhiên nói:
- Quốc công phạm phải sai lầm lớn, chi bằng theo ta đi gặp Thánh thượng, giải thích rõ ràng với Thánh thượng.
Vưu Can cười lạnh nói:
- Phản thì đã phản rồi, còn giải thích cái gì? Hiên Viên tướng quân,
ngươi đường đường mà nam nhi, một hôn quân hại nước hại dân như vậy, sao ngươi vẫn còn bảo vệ?
Y đưa tay chỉ vào Hán vương:
- Hán
vương điện hạ ở đây, sao Hiên Viên tướng quân không suất lĩnh bộ hạ đầu
nhập vào Hán vương, huỷ bỏ hôn quân, ủng hộ lập Hán vương làm đế. Với
tài cán của Hiên Viên tướng quân, mà chỉ là một Thống lĩnh quân Cận Vệ
thì quá uổng phí. Ta tin sau khi Hán vương điện hạ lên ngôi, nhất định
sẽ trọng dụng Hiên Viên tướng quân!
An quốc công cũng nói:
- Hiên Viên tướng quân, ngươi thuở nhỏ tòng quân, nhiều lần lập chiến
công, phụ thân của ngươi cùng mấy vị thúc thúc, đều vì hôn quân mà táng
thân sa trường. Dùng công lao của ngươi, có phong làm Đại tướng quân
cũng hợp tình lý. Nhưng trong tứ Đại thượng tướng quân, lại không hề có
chỗ dành cho Hiên Viên tướng quân. Lão phu cũng cảm thấy bất bình thay
cho Hiên Viên tướng quân. Nếu hôm nay, Hiên Viên tướng quân đầu nhập vào Hán vương, ngay lúc này, lão phu dám cam đoan, đợi đến lúc điện hạ lên
ngôi, Hiên Viên tướng quân chắc chắn sẽ được sắc phong làm Thượng tướng
quân!
Hiên Viên Thiệu nhếch mép cười khẩy:
- Hóa ra quốc công đã có thể thay điện hạ làm chủ rồi!
An quốc công khẽ giật mình. Lão lâm vào tình thế cấp bách, một lòng
muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, ra sức khuyên bảo Hiên Viên
Thiệu. Lão mồm mép trơn như chạch, tuy biết là phí công, nhưng cũng cố
gắng đánh cược một phen. Không ngờ nói có mấy câu lại để cho Hiên Viên
Thiệu mỉa mai chế giễu.
Lúc này, Hán vương Doanh Bình tỏ ra khá
bình tĩnh. Lúc trước gã cũng thoáng kinh hoảng, nhưng dù sao cũng là
người cơ trí siêu phàm, lúc này chắp tay sau lưng, mỉm cười vui vẻ nói:
- Hiên Viên tướng quân, An quốc công nói không sai. Mấy lời đó, quốc
công tuyệt không phải là ăn nói lung tung. Trong những cuộc trò chuyện
giữa ta và quốc công, vẫn thường nhắc đến Hiên Viên tướng quân. Với tài
năng của tướng quân, chỉ làm thủ vệ hoàng cung thật sự đáng tiếc. Nếu
bổn vương có thể đăng cơ, tuyệt sẽ không bạc đãi Hiên Viên tướng quân.
Điểm này, Hiên Viên tướng quân yên tâm.
Hiên Viên Thiệu thở dài, nói:
- Điện hạ có biết vì sao phụ thân và thúc phụ của Hiên Viên Thiệu lại chết trận sa trường?
Hán vương khẽ giật mình, lắc đầu.
- Đơn giản là vì Thánh thượng có ơn đối Hiên Viên gia tộc. Năm đó Thánh thượng khởi binh, Hiên Viên gia tộc đã lập lời thề, suốt mấy thế hệ sẽ
thuần phục Thánh thượng, thuần phục Đại Tần. Phụ thân của ta cùng thúc
phụ, vì Thánh thượng mà chết trên sa trường, đây là vinh quang lớn nhất
của Hiên Viên gia tộc.
Hiên Viên Thiệu nhìn Hán vương:
-
Hiên Viên Thiệu là người của gia tộc Hiên Viên, tất nhiên sẽ không vứt
bỏ lời thề. Ngược lại, tư cách của điện hạ, lại làm cho Hiên Viên Thiệu
rất thất vọng. Dùng tài cán có thể nói là kinh diễm tuyệt luân của điện
hạ, lo gì sau không có cơ hội kiến lập nên sự nghiệp, vì sao phải đi đến con đường này?
Y dừng một chút, hơi trầm ngâm, rốt cục nói:
- Hiên Viên Thiệu xưa nay rất kính trọng điện hạ, lúc này muốn khuyên
bảo điện hạ một câu. Thánh thượng là cửu ngũ chí tôn, nhưng cũng là phụ
thân của điện hạ, máu mủ tình thâm như chân với tay. Điện hạ không nên
đối đãi như thế với Thánh thượng. Ta khẩn cầu điện hạ quay về gặp Thánh
thượng, nhận tội trước Thánh thượng. Thánh thượng là người trọng tình
trọng nghĩa, điện hạ chỉ cần thành tâm nhận tội, ta tin Thánh thượng
nhất định sẽ khoan dung điện hạ.
Hán vương cười ha hả, lắc đầu nói:
- Đa tạ Hiên Viên tướng quân, đáng tiếc bổn vương đã khiến cho tướng
quân phải thất vọng hoàn toàn rồi. Hoặc là không đi đường này, một khi
đã đi, sẽ đi tới cùng, không lui bước!
Hiên Viên Thiệu thở dài, trên mặt hiện ra vẻ tiếc hận.
Vưu Can cau mày nói:
- Hiên Viên tướng quân, xem ra ngươi sẽ không nhường đường?
- Các ngươi đi lầm đường, ta muốn giúp các ngươi sửa lại.
Hiên Viên Thiệu thản nhiên nói:
- Đi gặp Thánh thượng, là con dường duy nhất của các ngươi. Con đường này các ngươi không thể đi qua.
Vưu Can cười lạnh nói:
- Nếu chúng ta không quay đầu lại?
Hiên Viên Thiệu hơi trầm ngâm, cuối cùng phun ra ba chữ:
- Giết, không tha!
Vưu Can cười ha hả:
- Ba chữ kia nói thì dễ, chỉ sợ ngươi làm không được.
Y phất tay trầm giọng nói:
- Giết hắn cho ta, xem con đường này đến tốt cùng có thể đi qua hay không?
Mấy tên đạo sĩ đã sớm nắm chặt dao găm, phi thân xông lên phía trước.
Mấy người kia động tác nhanh nhẹn, tốc độ quá nhanh. Bọn họ đương nhiên
cũng biết Hiên Viên Thiệu tiễn pháp vo song. Nhưng lúc này Hiên Viên
Thiệu lẻ loi một mình, cho dù xuất tiễn cực nhanh cũng chỉ có thể giết
chết một người. Bọn họ người đông thế mạnh, chưa chắc đã không thể giết
chết Hiên Viên thiệu.
Đám đạo sĩ này đều là dân liều mạng, trong
nháy mắt, đã có bốn năm người vọt tới trước mặt Hiên Viên Thiệu. Tuy
nhiên, khi chỉ còn cách vài bước, Hiên Viên Thiệu vẫn lạnh lùng đứng
nhìn, ánh mắt của y cực kỳ lãnh khốc. Trong lúc đó nghe mấy tiếng “chíu
chíu” vang lên, từ sau lưng Hiên Viên Thiệu, trong bóng tối, không ngờ
bắn ra mấy mũi tên nhọn như lưu tinh. Mấy tiếng kêu thảm thiết vang lên, tất cả các đạo sĩ vừa xông lên đều bị bắn trúng chỗ hiểm, trở mình ngã
xuống đất, không một người nào thoát.
An quốc công hoảng sợ biến sắc.
Vưu Can càng hoảng sợ hơn. Y xuất thân quân nhân, nhờ An quốc công dìu
dắt mới từng bước một đi tới vị trí Binh bộ Thị lang. Lúc này, nhìn thấy Hiên Viên Thiệu vẫn lạnh nhạt lãnh khốc, càng khiến cho khí huyết của y dâng lên. Y phẫn nộ quát:
- Hiên Viên Thiệu, ai cũng nói tiễn pháp của ngươi vô song, hôm nay lão tử muốn nhìn xem đến cùng có bao nhiêu lợi hại.
Y đột nhiên xông lên phía trước. Hiên Viên Thiệu vẫn không hề nhúc
nhích. Vưu Can xông tới, dưới chân khẽ động, nâng thi thể một gã đạo sĩ
đá bay lên, nhằm về phía Hiên Viên Thiệu.
Trong tay Vưu Can lúc này xuất hiện một con dao găm. Y nghiến răng nghiến lợi, đạp mạnh chân một cái, cả người phóng lên.
Y biết rõ tiễn thuật của Hiên Viên Thiệu rất lợi hại, nhưng là công phu khác chưa hẳn đã lợi hại, dùng thi thể ngăn cản mũi tên của Hiên Viên
Thiệu, chỉ cần tới gần Hiên Viên Thiệu, Vưu Can có ít nhất năm phần sẽ
giết chết Hiên Viên Thiệu.
Trong những tình huống thế này, nắm
chắc năm phần thắng cũng đủ để Vưu Can có lý do ra tay. Nếu có thể bắt
được Hiên Viên Thiệu, thì có thể thay đổi toàn bộ cục diện.
Huyết khí dâng lên, đầu nóng rần, kết quả sẽ làm cho người ta phán đoán sai.
Lúc này đây, Vưu Can đã phán đoán sai.
Tóc trắng trường cung, không lãng phí dù chỉ là một mũi tên.
Vô luận trước mặt có bất cứ cái gì ngăn cản, đều không ngăn cản được mũi tên kinh thiên động địa của Hiên Viên Thiệu.
Khi Vưu Can đá thi thể ra phía trước, Hiên Viên Thiệu cũng không giơ
tay lên. Nhưng khi Vưu Can phóng người lên, mắt nhìn thấy thi thể đó sắp va vào người Hiên Viên Thiệu. Y lại hoảng sợ nhìn thấy, từ gáy của cỗ
thi thể kia có một mũi tên nhọn bắn ra ra. Mũi tên kia giống như con
bướm thoát khỏi kén, xuyên thấu thi thể, lực đạo không tiêu, thế như tia chớp. Vưu Can cảm thấy hoa mắt, mũi tên nhọn kia đã cắm vào cổ họng y,
rồi cứ thế đâm xuyên qua.
(khiếp)
Vưu Can trợn ngược hai
mắt. Cơ thể vẫn đang ở giữa không trung cong lên như con tôm luộc, giật
giật hai cái, rồi rơi phịch xuống đất. Trong đôi mắt của y tràn đầy vẻ
kinh ngạc.
Mũi tên Hiên Viên vô địch thiên hạ.
Lời ấy quả nhiên không uổng.
An quốc công và Doanh Bình đột nhiên biến sắc. Đúng lúc này, chợt thấy
phía trước có ánh lửa. Lại nhìn thấy trên cây cầu cẩm thạch hình vòm đối diện, có vô số bó đuốc trong thời gian ngắn dần dần nhen nhóm lên. Có
đến hàng trăm bó đuốc chằng chịt sáng tựa như sao soi rõ cả bầu trời đen thăm thẳm. Một đoàn kỵ binh đông nghịt có tới một, hai trăm người.
Những kỵ binh này đều thuần một sắc tay cầm trường cung, thái độ hờ
hững. Trong đêm cuối thu, đất trời lạnh lẽo, hàn khí đập thẳng vào
người.
- Đây là Trường cung doanh của Hiên Viên tướng quân?
Doanh Bình rất nhanh khôi phục bình tĩnh, cười lạnh nói:
- Nghe nói bên trong quân Cận Vệ, Hiên Viên tướng quân bí mật huấn
luyện một binh doanh chuyên dùng cung. Tướng sĩ trong đó, đều do đích
thân Hiên Viên tướng chọn lựa, hơn nữa, đều tự tay huấn luyện. Tiễn đội
này có tên là Trường cung doanh, chính là tác phẩm đắc ý nhất của Hiên
Viên Thiệu ngươi. Bổn vương đã nghe qua kỳ danh, hôm nay vừa thấy, quả
nhiên là danh bất hư truyền!
Hiên Viên Thiệu xoay người xuống ngựa, đeo cung lên lưng, chắp tay nói:
- Mời chư vị theo ta đến yết kiến Thánh thượng!
Thông Thiên điện diện tích cực lớn, đình đài lầu các tầng tầng, núi non trùng điệp.
Hai bóng người nối đuôi nhau một trước một sau đi qua một hòn non bộ
nằm trong điện Thông Thiên. Hai người giống như hai cánh bướm, thân pháp nhẹ nhàng như lướt trên mặt đất. Người phía trước thân hình nhanh nhẹn, bay qua hòn non bộ như một tia sáng. Mà người phía sau cũng như bóng
với hình, dính chặt vào người phía trước, luôn duy trì một khoảng cách
nhất định.
Bên cạnh vách núi nhân tạo có một thác nước. Trong đêm tối, tiếng nước đổ nghe càng lớn. Bóng người phía trước tới dưới thác
nước cuối cùng dừng lại. Người phía sau cũng lướt tới, rồi dừng cách một khoảng chừng mấy mét.
- Thiên hạ đều biết thần tiễn Hiên Viên
Thiệu tiễn pháp vô song, không thể ngờ khinh công của Hiên Viên Thiệu
cũng lợi hại như thế.
Người phía trước cười lạnh phục hồi tinh thần. Là kẻ giả mạo Kiêu úy Phạm Tuyền.
Đối diện với gã, Hiên Viên Thiệu mặc áo giáp, tóc dài trắng toát phiêu động trong gió.
- Khinh công của Hiên Viên Thiệu e là còn kém xa ta.
Hiên Viên Thiệu cười to:
- Cho đến tận lúc này, ngươi vẫn không phát hiện ra ta. Xem ra, dù là
Dịch dung thuật hay Thị thức phá ngươi đều không luyện đến nơi đến chốn.
“Phạm Tuyền" khẽ giật mình, trong con ngươi hiện ra vẻ kinh ngạc, trầm giọng nói:
- Ngươi... chẳng lẽ không phải Hiên Viên Thiệu?
"Hiên Viên Thiệu" lắc đầu, hỏi ngược lại:
- Ngươi cho rằng ta là Hiên Viên Thiệu?
- Rốt cuộc ngươi là ai?
Phạm Tuyền vẫn không hết kinh ngạc. Người trước mắt này, dù là hình
thức, hay phong thái, đều giống Hiên Viên Thiệu như đúc. Gã vốn là cao
thủ Dịch dung thuật, đối với chuyện này cũng có hiểu biết. Trong mắt gã, Dịch dung thuật thật sự là một kỹ năng cao thâm huyền diệu.
Nếu
như hóa trang khuôn mặt, đối với cao thủ cỡ như gã, chỉ là chuyện đơn
giản. Nhưng cảnh giới cao nhất của Dịch dung thuật lại không chỉ là thay đổi gương mặt đơn giản như vậy.
Cho dù là giọng nói, động tác,
thân hình, thói quen, kể cả là chi tiết nhỏ nhất, cao thủ dùng Dịch dung thuật đều phải cân nhắc. Trong lĩnh vực Dịch dung thuật, có thể đạt
tới cảnh giới cao nhất quả không dễ dàng. Cao thủ dùng Dịch dung thuật
biến thành người khác, có thể ngay cả người thân cận, qien biết cũng
không cách nào nhận ra. Nhưng một khi phải đi cùng nhau, chỉ cần có chút không cẩn thận, sẽ lòi cái chân ngựa ra.
"Phạm Tuyền" lúc này
cố nhiên kinh ngạc phát hiện đối phương không phải là Hiên Viên Thiệu.
Điều làm gã càng ngạc nhiên chính là, nếu như đối phương không phải là
Hiên Viên Thiệu, mà là người khác đóng giả, mình từ đầu chí cuối không
hề phát hiện ra, điều này cũng chứng minh Dịch dung thuật của đối phương so với gã còn cao hơn nhiều.
- Thanh Long như quỷ, Bạch Hổ trường thương. Huyền Vũ vạn tượng, Chu Tước lưu hương!
Hiên Viên Thiệu thản nhiên nói:
- Nếu như bây giờ ngươi còn không biết ta là ai, vậy ngươi thật là đáng chết rồi!
"Phạm Tuyền" chấn động toàn thân, thất thanh nói:
- Ngươi... Ngươi là Thần Y vệ Huyền Vũ Thiên hộ?
"Hiên Viên Thiệu" cười ha hả:
- Ngươi biết rõ ta là ai, cũng nên nói cho ta biết, ngươi là ai?
Gã chắp hai tay sau lưng, ngưng mắt nhìn "Phạm Tuyền":
- Ta biết rõ, trong chuyện này, có thể đạt tới cảnh giới như chúng ta
chỉ có đúng ba người. Ta đoán tới đoán lui, nhất định ngươi là hắn. Ta
chỉ muốn trước khi ngươi chết, chính miệng ngươi nói cho ta biết, ngươi
có phải là hắn hay không?