Ánh trăng chiếu lên Hữu Sí Phong, lúc này Sở Hoan đang ngồi trên mặt đá
bằng phẳng ở ngọn núi với Ma Ha Tạng, cắn thịt khô hong giớ, hương vị
thịt khô rất bình thường, nhưng lại đủ để ăn no bụng.
Uống rượu mạnh ăn thịt khô, Ma Ha Tạng nhẹ giọng cười nói:
- Huynh đệ, ta thật không ngờ, ở thời điểm ta khó khăn nhất, không ngờ
ngươi lại ở bên cạnh ta. Cả đời Ma Ha Tạng ta không có mấy bằng hữu,
nhưng lại cởi mở với ngươi, đợi ta diệt trừ Ma Ha La, trở lại thành
Thanh La, nhất định sẽ báo đáp ngươi thật tốt!
Sở Hoan cười đáp:
- Đại vương tử, nếu thật sự coi ta là huynh đệ, thì không cần nói tới báo đáp gì. Hơn nữa tuy rằng Sở Hoan đi theo bên người Đại vương tử, cũng
không giúp đỡ được chuyện gì, thật sự rất xấu hổ.
- Sao lại không giúp được gì?
Ma Ha Tạng lập tức nói :
- Lui đến Hắc Sơn cố thủ, không phải là đề nghị của huynh đệ ngươi sao ?
Nếu không phải ngươi, nếu Cổ Lạp Thấm giao phong chính diện với binh mã
Ma Ha La, chỉ sợ giờ phút này đã tan tác rồi.
Sở Hoan uống một
ngụm rượu, tuy rằng ban đêm trên thảo nguyên cực kỳ rét lạnh, nhưng rượu mạnh chảy xuôi vào cơ thể, toàn thân lại hết sức ấm áp, hắn lắc đầu
nói:
- Cho dù không có đề nghị của Sở Hoan, Đại vương tử cũng sẽ
không giao phong chính diện với Ma Ha La, cuộc chiến này, Đại vương tử
hẳn là sớm có đối sách trong lòng?
Ma Ha Tạng nhìn Sở Hoan, bỗng nhiên bật cười ha ha, thay đổi đề tài:
- Sở huynh đệ, ngươi nói binh mã Tần quốc các ngươi so sánh với binh mã Đại Tây Lương ta, ai mạnh ai yếu?
Sở Hoan lắc đầu nói:
- Vấn đề này không có đáp án tuyệt đối.
Ma Ha Tạng cười nói:
- Huynh đệ tốt, ngươi chớ trách ta, binh mã Tần quốc quả thực muốn so sánh với Đại Tây Lương ta, vẫn chênh lệch không ít.
- Hiện giờ Tây Lương có đỉnh cao chiếm cứ Tây Bắc, nhưng chắc chắn Đại
vương tử cungxk hông quên, mấy năm trước, khi Đại tướng quân Phong Hàn
Tiếu Tần quốc còn sống, Thập Tam Thái Bảo dưới trướng hắn đã truy đuổi
mấy ngàn thiết kỵ Tây Lương chạy trốn chật vật, nếu so sánh điều này, có thể nói dũng sĩ Tây Lương các ngươi không chịu nổi một kích hay không?
Sở Hoan ngậm cười hỏi.
Vẻ mặt Ma Ha Tạng vốn bình tĩnh, lúc này lại hơi xấu hổ, nhưng mang theo vẻ khâm phục nói:
- Đó là sỉ nhục lớn nhất của Đại Tây Lương ta, chỉ tiếc sỉ nhục như vậy
dù sao cũng mới, Tần quốc các ngươi chỉ có Thập Tam Thái Bảo, không có
Thập Tan Vạn Thái Báo!
Gã lập tức lắc đầu thở dài:
- Sự
tích Thập Tam Thái Bảo của Tần quốc, mọi người ở Tây Lương ta đều biết
chuyện, lúc trước ta nghe nói việc này, cũng không căm hận Thập Tam Thái Bảo này, trái lại thật lòng khâm phục, chỉ tiếc hiện giờ Thập Tam Thái
Bảo đã là mây khói, không còn tồn tịa, nếu không Ma Ha Tạng quả thực
muốn ganh đua cao thấp với họ!
Sở Hoan lạnh nhạt nói:
-
Nếu không phải quý quốc thừa dịp họ rời quan tuần tra, bố trí mai phục ở Thường Thiên Cốc, Đại vương tử chưa chắc không có cơ hội chiến một trận với họ, chỉ tiếc… Chẳng qua Sở Hoan cũng có thể hiểu được, Tây Lương
các ngươi lúc ấy trên dưới bị Thập Tam Thái Bảo làm cho sợ tới mức hồn
bay phách lạc, đã không có đảm lượng đối phó chính diện, cho nên mới âm
thầm mai phục… !
Vẻ mặt Ma Ha Tạng vốn hơi xấu hổ, nhưng giờ phút này lại nhíu mày, thậm chí sắc mặt hơi xanh nhợt, dường như đang áp chế lửa giận trong lòng mình, ném nửa miếng thịt khô trong tay xuống đất
nói:
- Sở huynh đệ, trong mắt ngươi, chẳng lẽ Đại Tây Lương ta là hạng người lén lút sao?
Gã cười lạnh nói:
- Ta cũng nghe đồn, Thập Tam Thái Bảo bị Tây Lương ta bố trí mai phục làm hại, chẳng qua đó đều là lời nói vô căn cứ… !
Vẻ mặt Sở Hoan lại vô cùng bình tĩnh, cười đáp:
- Đại vương tử cũng không nên tức giận, tuy rằng tin đồn không có căn cứ, nhưng cũng không hoàn toàn là bịa đặt.
Hắn chăm chú nhìn Ma Ha Tạng, hỏi:
- Hay là Đại vương tử nghĩ rằng cái chết của Thập Tam Thái Bảo không hề liên quan tới Tây Lương các ngươi?
Ma Ha Tạng nắm tay nói:
- Sở huynh đệ, có lời trong lòng, ta không dối gạt ngươi. Thập Tam Thái
Bảo đã mang tới sỉ nhục rất lớn cho Đại Tây Lương ta, trên dưới Đại Tây
Lương ta đương nhiên muốn dồn họ vào chỗ chết. Ma Ha Tạng ta không hề
hận họ, cũng không có nghĩa ta không muốn để họ chết. Chỉ là nếu quả
thật phải để họ chết, ta nguyện ý dùng đao tự tay chặt đầu họ trên chiến trường, sẽ không âm thầm hạ độc thủ!
Sở Hoan nhíu mày, lập tức thở dài:
- Đại vương tử chính là dũng sĩ trên thảo nguyên, có lẽ sẽ không âm thầm
xuống tay, nhưng điều này cũng không tỏ vẻ tất cả Tây Lương các ngươi
đều như thế. Không phải quý quốc còn có Đại Luân Đài sao? Đại vương tử
tự xưng Đại Luân Đài có thể so sánh với Thần Y Vệ Tần quốc ta, như vậy
Đại vương tử nên hiểu được, việc Thần Y Vệ Tần quốc ta làm, đều là người khác không biết, Đại Luân Đài làm những gì, chắc chắn Đại vương tử cũng sẽ không rõ ràng bao nhiêu đúng không?
- Đại Luân Đài?
Ma Ha Tạng nhíu mày, đang muốn nói gì, đúng lúc này nghe được tiếng bước
chân vang lên, Trác Nhan Luân đã vội vàng đến, có vẻ hơi căng thẳng:
- Đại vương tử, Sở Phó sứ đoán không sai, Ma Ha Kim Cương muốn chia quân hai đường, muốn vòng ra sau Ưng Thủ Phong.
Ma Ha Tạng nghe Trác Nhan Luân nói như vậy, cũng không nhắc lại việc Thập
Tam Thái Bảo, gã nắm lấy cánh tay Sở Hoan, hưng phấn nói:
- Sở huynh đệ, ngươi quả nhiên thông minh, không ngờ đoán đúng chúng muốn chia binh đánh lén!
- Sở Hoan chỉ nhắc nhở Đại vương tử đề phòng mà thôi.
Sở Hoan đáp:
- Không thể tưởng được Ma Ha Kim Cương quả thực làm như vậy.
Ma Ha Tạng đáp:
- Như vậy xem ra, Ma Ha Kim Cương cũng không phải không có đầu óc.
Trác Nhan Luân tới gần nói:
- Thám tử phái ra liên tục quan sát động tĩnh bên kia, cách đây không lâu quả nhiên nhìn thấy một đội nhân mã lặng yên không tiếng động đi tới,
họ đều đi chậm, hơn nữa hiển nhiên có chuẩn bị, ngựa đều không phát ra
âm thanh, nếu không phải Sở Phó sứ nhắc chúng ta phái người đi thăm dò,
quả thật bị họ lặng yên không tiếng động vòng qua.
Ma Ha Tạng nhìn Sở Hoan hỏi:
- Sở huynh đệ, tiếp theo chúng ta làm gì?
- Đại vương tử, chỉ sợ họ không làm như vậy, nếu thật sự như vậy thì đây là một miếng thịt béo.
Sở Hoan cười nói:
- Không phải Trác Nhan tộc trưởng đang lo lắng không thể trợ giúp Ưng Thủ Phong sao? Bây giờ vừa lúc, nếu họ đưa thịt béo đến miệng, chúng ta
không có đạo lý không ăn.
Hắn thấp giọng nói mấy câu với Ma Ha Tạng, Ma Ha Tạng nắm chặt hai tay, trong mắt lộ ra vẻ nghiêm nghị lạnh lùng.
…
…
Tâm tình Nỗ Sỉ Cát hiện giờ rất kích động, gã đã mang theo một ngàn năm
trăm người vượt qua Hữu Sí Phong, hơn nữa cố gắng bảo trì yên lặng vòng
qua phía sau Ưng Thủ Phong.
Kế sách này do gã hiến, Ma Ha Kim
Cương còn để gã tự mình dẫn binh đánh lén phía sau địch nhân, gã cảm
thấy đây chính là cơ hội kiến công lập nghiệp của mình, chỉ cần thuận
lợi hoàn thành, chẳng những bày mưu tính kế là mình, hơn nữa tự mình
mang binh hành động, đây chính là hai phần công lao, gã cảm thấy sau
trận chiến này, mình chắc chắn trở thành nhân vật chói mắt nhất trận
chiến.
Nỗ Sỉ Cát mang theo bộ hạ đi vòng lớn, vòng qua phía sau
Ưng Thủ Phong, lúc này đêm đã gần khuya, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh,
cách Ưng Thủ Phong chỉ một dặm, bên kia yên tĩnh, Nỗ Sỉ Cát là một người cẩn thận, lập tức phái mấy người tới gần xem động tĩnh.
Không
bao lâu, người phái ra trở về bẩm báo, sau lưng Ưng Thủ Phong hoàn toàn
yên tĩnh, chỉ nhìn thấy rất ít bóng người, hiển nhiên phòng thủ hết sức
bạc nhược, hơn nữa quan trọng nhất là, dường như lá chắn phía sau Ưng
Thủ Phong dường như cũng bạc nhược hơn so với phía trước mặt.
Nỗ
Sỉ Cát cảm thấy mừng rỡ, xem ra mình quả nhiên là trí tướng hiếm có
trong tướng lĩnh Tây Lương, không ngờ nghĩ ra một kế sách tuyệt diệu như thế. Gã hạ lệnh toàn quân tạm thời nghỉ ngơi, chuẩn bị sẵn sàng, đợi
cho Ma Ha Kim Cường phía chính diện khởi xướng tấn công, lúc phía trước
đánh nhau kịch liệt, lại lặng yên không tiếng động đi lên núi từ phía
sau, thậm chí trong đầu gã hiện giờ đã nghĩ tới hình ảnh không lâu sau,
mình đứng trên đỉnh Ưng Thủ Phong, cắm Ưng Thủ Kỳ màu vàng trên đỉnh
núi, Ma Ha Tạng bị mình tự tay trói chặt, vạn người kính ngưỡng.
Hai mắt Nỗ Sỉ Cát nhìn chằm chằm Ưng Thủ Phong, tướng sĩ phía sau gã đều
ngừng thở, giống như cổ thú hồng hoang phủ phục dưới ánh trăng trên mặt
đất Ưng Thủ Phong.
Không biết qua bao lâu, tiếng hò hét như sóng
thần mơ hồ truyền tới từ phía trước, vẻ mặt Nỗ Sỉ Cát chấn động, khuôn
mặt lộ ra vẻ hưng phấn, tướng lĩnh bên người kích động nói:
- Thiên phu trưởng, phía trước đã bắt đầu tấn công… !
- Không nên gấp!
Nỗ Sỉ Cát cố gắng khắc chế sự kích động của mình:
- Đợi người Cổ Lạp Thấm chuyển đi tất cả sự chú ý, chúng ta không nên nóng vội, không nên nóng vội… !
Trong lúc nói chuyện, gã đã giơ tay tới hông, cầm chiến đao, nhẹ nhàng rút
ra, mọi người bên cạnh thấy gã rút đao, đều chậm rãi rút đao, trong nhất thời xung quanh đều là tiếng rút đao chậm rãi.
Tiếng chém giết,
tiếng kêu thảm thiết, tiếng hô quát truyền tới trong bóng đêm, Nỗ Sỉ Cát rốt cuộc không kìm nén được, trầm giọng truyền lệnh:
- Xếp thành hàng tiến về phía trước, khom thấp người, không nên phát ra bất cứ động tĩnh gì… !
Một ngàn năm trăm binh sĩ đều đi bộ khom người, dưới sự dẫn dắt của Nỗ Sỉ
Cát, chậm rãi di động lên Ưng Thủ Phong, đi cũng không nhanh, vẫn duy
trì đội hình chỉnh tề, gió đêm thổi qua, một đội võ sĩ Tháp Lý Khắc này
giống như âm hồn trong đêm tối, vất vả gặp được chân núi, tuy rằng tiếng giết rung trời phía trước, nhưng sau núi Ưng Thủ Phong lại yên tĩnh,
dường như lực chú ý của Ưng Thủ Phong thật sự đều chuyển về phía trước.
Nỗ Sỉ Cát vẫn hết sức cẩn thận, ra hiệu bằng tay, hơn một ngàn năm trăm
binh sĩ liền phủ phục dưới chân núi, cũng không lập tức lên núi, Nỗ Sỉ
Cát lại phái người lên xem xét, hai võ sĩ Tháp Lý Khắc giống như hai con chuột lén lút leo lên, dĩ nhiên thuận lời mò tới lá chắn thứ nhất.
Nỗ Sỉ Cát nhìn lên núi dựa theo ánh trăng, dĩ nhiên nhìn thấy hai người
kia leo lên vách đá, sau khi nhảy lên vách đá, lập tức thấy được một
bóng người đứng lên từ sau vách đá, vẫy vẫy tay xuống dưới núi.
Nỗ Sỉ Cát cảm thấy rất ổn định, hai người kia có thể qua lá chắn không bị
phát hiện, như vậy xem ra người Cổ Lạp Thấm quả thật sơ sót bên này, sự
bạc nhược của binh lực phòng thủ bên này còn nhiều hơn dự đoán của Nỗ Sỉ Cát.
Tình hình chiến đấu phía trước vô cùng kịch liệt, Nỗ Sỉ Cát biết, đánh lên núi sớm một khắc, chiến sự sẽ chấm dứt sớm một khắc, võ
sĩ Tháp Lý Khắc cũng sẽ giảm bớt rất nhiều thương vong.
Gã vung
tay lên, một ngàn năm trăm binh sĩ bắt đầu leo lên núi, những binh sĩ
này huấn luyện có tố chất, lúc leo lên lại cực kỳ cẩn thận, tránh kinh
động người Cổ Lạp Thấm trên núi.
Nỗ Sỉ Cát nắm chặt chiến đao,
mắt nhìn thấy lá chắn thứ nhất ngày càng gần, chợt nghe một tiếng phốc
vang lên, cách đó không xa truyền đến một tiếng kêu đau đớn, Nỗ Sỉ Cát
cả kinh, trong giây lát lại nghe tiếng cổ quát phát ra từ không trung,
gã ngẩng đầu, dựa theo ánh trăng nhìn thấy, một bức màn dày đặc từ không trung rơi xuống, đó là mưa tên.
Chỉ trong nháy mắt, vô số tiếng
kêu thảm thiết vang lên, không ngờ mưa tên rập rạp từ lá chắn thứ nhất
bắn nghiêng xuống, không có dấu hiệu, đối với Nỗ Sỉ Cát mà nói, giống
như sấm sét giữa trời quang.
Lúc trước vốn tưởng sau lưng Ưng Thủ Phong phòng thủ bạc nhược, nhưng giờ phút này lại kinh hãi phát hiện,
chẳng những nơi này phòng thủ không kém, thế tên sắc bén, dồn ép khiến
người ta căn bản không ngẩng đầu lên được.
Dường như đối phương
chờ đợi đã lâu, chuyên môn đào hố chờ kẻ thù nhảy vào, Nỗ Sỉ Cát vốn cho mình là thợ săn, nhưng chỉ trong nháy mắt gã lại phát hiện mình đã biến thành con mồi.
Gã gầm lên, để bộ hạ của mình xông lên, nhưng đối mặt với mưa tên sắc bén, căn bản không thể đi tới, một ngàn năm trăm
người này vốn phải thừa dịp đối phương chưa chuẩn bị mà đánh lén, hiện
giờ bị đối phương mai phục ngược lại, chiến thuật hoàn toàn sụp đổ, Nỗ
Sỉ Cát vừa vội vừa giận, nghe tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai,
biết chỉ dựa vào hơn một ngàn người này, dưới tình huống bị đối phương
phát hiện ý đồ, căn bản không thể xông lên núi, lập tức hạ lệnh lui lại.
Quân lệnh vừa ra, các võ sĩ Tháp Lý Khắc đều lui về phía sau, có người nóng
vội lui xuống, không cẩn thận liền lăn xuống núi, trên núi mưa tên không ngừng, Nỗ Sỉ Cát vất vả lui tới chân núi, chạy về phía bầy ngựa, được
một khoảng cách chợt nghe thấy phía trước truyền đến từng đợt vó ngựa,
dưới ánh trăng nhìn thấy kỵ binh che trời phủ đất từ phía trước tiến
tới, đại đao giơ lên, hàn quang lóng lánh, trong khi Nỗ Sỉ Cát giật
mình, đám kỵ binh kia đã lao tới trước mặt, một thanh đao sáng như tuyết bổ xuống đầu Nỗ Sỉ Cát.
…
…
Sông Hắc Thủy uốn lượn chảy xuôi từ Tây sang Đông, đây là khởi nguyên của bộ tộc Chu Lạp, dựa
vào con sông này, bộ tộc Chu Lạp đã sinh sống tại mảnh đất này lâu lắm.
Trước khi bị Ma Ha Vương tộc Tây Lương chinh phục, bộ tộc Chu Lạp cũng từng
có năm tháng vinh quang, họ từng một lần chiếm cứ khu vực rộng lớn trên
thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, khiến thảo nguyên Cổ Lạp Thấm run rẩy dưới
chiến đao của mình.
Nhưng từ xưa đến nay, hưng suy thay đổi,
người Cổ Lạp Thấm chưa bao giờ thực sự khuất phục trước bộ tộc Chu Lạp,
họ thủy chung liều chết tranh chấp với bộ tộc Chu Lạp, trước khi bị Tây
Lương thâu tóm, mảnh đất Cổ Lạp Thấm rộng lớn bị bộ tộc Chu Lạp khống
chế đã bị người Cổ Lạp Thấm thu lại, thiết kỵ của người Cổ Lạp Thấm lại
xâm nhập tấn công bờ sông Hắc Thủy.
Từ trước tới nay hai bộ tộc
này đều xung đột binh đao, trước đó mấy vạn thiết kỵ Cổ Lạp Thấm giết
tới bờ sông Hắc Thủy, bộ tộc Chu Lạp tổn thất thảm trọng, thậm chí rơi
vào cục diện phải rút lui khỏi bờ sông Hắc Thủy, đúng lúc đó Ma Ha Vương tộc Tây Lương bỗng nhiên nhân cơ hội phát binh chinh phạt, bộ tộc Chu
Lạp đối mặt hai cường địch lớn, cuối cùng lựa chọn thần phục bộ tộc Ma
Ha Tây Lương, cũng bởi vì lựa chọn như vậy, tuy rằng khiến bộ tộc Chu
Lạp từ nay về sau thần phục Vương tộc Ma Ha, nhưng cũng khiến người Cổ
Lạp Thấm không thể không rời khỏi bờ sông Hắc Thủy dưới áp lực của Ma Ha Vương tộc, trở về thảo nguyên Cổ Lạp Thấm.
Sau đó trong chiến
tranh Ma Ha tộc Tây Lương chinh phạt thảo nguyên Cổ Lạp Thấm, bộ tộc Chu Lạp cam nguyện làm tiên phong, trên chiến đao dính đầy máu tươi của
người Cổ Lạp Thấm.
Cho dù Chu Lạp và Cổ Lạp Thấm đã trở thành một phần tử của Tây Lương, nhưng thù hận giữa hai bên chưa bao giờ giảm bớt.
Bộ tộc Hoàn Ly Tây Bắc bộ bờ sông Hắc Thủy là một phần của bộ tộc Chu Lạp, lúc này tộc trưởng Hoàn Ly Phổ đang ở trong lều lớn của mình uống rượu
với vài trưởng giả trong tộc.
Trong trưởng vải đều là tiếng vui mừng.
Lần này bộ tộc Chu Lạp tập kết hơn một vạn binh mã, hùng hổ tới Cổ Lạp
Thấm, các bộ tộc bên bờ Hắc Thủy cảm thấy lần này nhất định có thể giải
tỏa oán khí tích tụ trong lòng bao nhiêu năm nay.
- Tộc trưởng,
lần này bộ tộc Hoàn Ly chúng ta cống hiến hơn một ngàn năm trăm người,
đợi chiến sự chấm dứt, có phải Hoàn Ly chúng ta có thể đạt được mảnh đất lớn hay không?
Một người say khướt hỏi han:
- Người trên đất Cổ Lạp Thấm, đều sẽ biến thành nô lệ của chúng ta hay không?
Lúc này Hoàn Ly Phổ cũng đang say mèm, dưới ánh sáng ngọn đèn dầu trong
trướng vải, khuôn mặt màu đỏ kia tràn đầy vẻ hưng phấn, đắc ý nói:
- Ngoại trừ bộ tộc Chu Lạp, bộ tộc Hoàn Ly chúng ta xuất động nhiều nhân
mã nhất, Đại tộc trưởng đã từng hứa hẹn, luận công sau cuộc chiến, ai
đưa ra nhiều nhân mã nhất, cũng được phong thưởng nhiều nhất. Tiểu vương tử cũng đã hứa hẹn, đợi sau khi tiêu diệt Cổ Lạp Thấm, bộ tộc Chu Lạp
chúng ta sẽ nhận được một mảnh đất lớn của Cổ Lạp Thấm, xưa nay Đại tộc
trưởng thưởng phạt rõ ràng, lần này bộ tộc Hoàn Ly chúng ta tận tâm tận
lực, Đại tộc trưởng chắc chắn sẽ không để chúng ta chịu thiệt.
Gã cười nói với người kia:
- Ngươi vội vã muốn tới Cổ Lạp Thấm, chắc chắn không phải vì dê bò nơi
đó, nhất định là vì ngựa cái khó thuần phục của Cổ Lạp Thấm đúng không?
Mọi người cười vang một hồi, người kia cười to nói:
- Ta muốn dùng roi ngựa của ta để nam nhân Cổ Lạp Thấm biết người Chu Lạp chúng ta dũng mãnh, ta cũng muốn để nữ nhân Cổ Lạp Thấm giống như ngựa
cái, phục tùng dưới háng ta!
- Tô Đề Liệt, lúc đó ngươi có thể cứng lên sao?
Người bên cạnh đùa nói:
- Nữ nhân Cổ Lạp Thấm đều vô cùng dũng mãnh, nghe nói yêu cầu vô độ, thân thể của ngươi cũng đừng hủy dưới háng nữ nhân Cổ Lạp Thấm!
- Thối lắm!
Tô Đề Liệt kêu lên:
- Các ngươi chờ xem, đến lúc đó ta muốn cho các ngươi nhìn, nữ nhân Cổ Lạp Thấm đều phải khóc dưới thân thể ta… !
Hai cánh tay của gã đặt ngang mặt, ra vẻ khóc, xung quanh lại cười to, chợt nghe bên ngoài mơ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết xé ruột xé gan,
mang theo tiếng khóc hô hoảng sợ, một tên say rượu cười to nói:
- Tô Đề Liệt, ngươi nhìn xem, bên ngoài đã có tiếng khóc… !
Đột nhiên cảm thấy không đúng, gã thất thanh nói:
- Đó là tiếng khóc… tiếng vó ngựa từ nơi nào, không tốt… !