Ỷ La đi theo bên người Na Sử Bột Cổ Lợi, nhìn thấy võ sĩ Tháp Lý Khắc dùng tấm chắn làm tường giết lên núi, đôi bàn tay trắng như phấn
nắm chặt, thấy vẻ mặt nghiêm túc của phụ thân, khóe miệng nàng co giật,
lòng nóng như lửa đốt, vội la lên:
- Phụ thân, chúng sắp ép lên đây, hạ lệnh dùng đá đập chết chúng.
Hai bức tường đá, đều dùng đá chồng lên nhau mà thành, có lớn có nhỏ, lúc
này chiến sĩ Cổ Lạp Thấm không có chỗ bắn tên, dùng đá đập xuống, võ sĩ
Tháp Lý Khắc đương nhiên sẽ có thương vong, Ỷ La cũng nhìn ra điểm này,
nhưng không biết vì sao Na Sử Bột Cổ Lợi chậm chạp không chịu hạ lệnh.
- Phụ thân… !
Nhìn thấy Na Sử Bột Cổ Lợi dường như còn đang do dự, Ỷ La không kìm nổi lại thúc giục.
Na Sử Bột Cổ Lợi vẻ mặt nghiêm trọng, trầm giọng nói:
- Con biết cái gì. Nếu chỉ một đội binh mã này, đương nhiên có thể dùng đá đập chết chúng, nhưng… !
Lão giơ tay lên, mũi đao chỉ quân đoàn kỵ binh đông nghìn nghịt phương xa của Ma Ha La:
- Đây chỉ là tiên phong của chúng, nếu lấy đá đánh chúng, cho dù chúng có tổn thất, nhưng bức tường đá thứ nhất của chúng ta cũng bị dỡ xuống,
chúng ta không chỉ đối mặt với đám địch nhân này, Ma Ha Kim Cương còn
vài ngàn người, phía sau hắn, mấy vạn đại quân Ma Ha La đang thẳng tiến, còn có nhân mã của bộ tộc Chu Lạp… !
Giọng lão trầm giọng:
- Nếu lúc này bức tường đá thứ nhất bị phá hỏng, chúng ta chắc chắn không đỡ được bao lâu.
Na Sử Bột Cổ Lợi biết, khả năng thắng trận chiến này cực kỳ bé nhỏ, nhưng
chỉ cần có thể đứng vững trước sự tấn công của quân đội Ma Ha La, thời
gian chống đỡ càng dài, tạo thương vong càng lớn cho đối phương, rất có
thể khiến chiến sự xuất hiện chuyển cơ, rất có thể Tây Lương Vương sẽ hạ chỉ đình chỉ cuộc nội chiến tàn khốc này.
Hiện tại quân đoàn chủ lực của địch nhân chưa đến, chỉ là quân tiên phong phái ra mấy ngàn
người tấn công đỉnh núi, nếu tự hủy một lá chắn, Na Sử Bột Cổ Lợi thật
sự không hạ được quyết tâm này.
Dùng lòng mà nói, lấy đá đánh
xuống, có lẽ quả thật có thể ngăn cản được thuẫn bài binh của đối phương tấn công lên núi, nhưng nếu phòng tuyến đầu tiên dễ dàng bị hủy, phía
sau ngăn cản quân đội giống như nước của Ma Ha La như thế nào?
Lão đang do dự, hai ngọn núi bên cạnh nhìn thấy tình trạng đồng bạn đều
lòng nóng như lửa đốt, Ma Ha Kim Cương cũng không chia quân công kích ba đỉnh núi, mà chăm chú giết lên Ưng Thủ Phong chính giữa, mục tiêu dường như muốn tập trung binh lực đánh hạ Ưng Thủ Phong, trận đầu tiên bị thủ quân Ưng Thủ Phong đánh lui khiến sĩ khí tướng sĩ Cổ Lạp Thấm hai bên
hơi tăng, nhưng giờ phút này thuẫn bài binh xuất trận, hai bên cũng nhìn ra tình thế không đúng.
Trác Nhan Luân Hữu Sí Phong lòng nóng
như lửa đốt, một khi Ưng Thủ Phong bị công phá không đến một ngày, đây
là đả kích trí mạng thế nào đối với sĩ khí của các bộ tộc Cổ Lạp Thấm.
- Đại Vương tử, chúng ta có phát cờ hiệu, cứu viện Ưng Thủ Phong hay không?
Trác Nhan Luân cung kính xin chỉ thị của Ma Ha Tạng:
- Ma Ha Kim Cương xuất động thuẫn bài binh, có thể Na Sử tộc trưởng không ngăn cản được.
Ma Ha Tạng vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt chăm chú tình hình chiến đấu của Ưng Thủ Phong, cũng chậm rãi lắc đầu.
Trác Nhan Luân thấy Ma Ha Tạng không phát binh cứu viện, lại lo lắng nói thêm lần nữa:
- Đại Vương tử, một khi Ưng Thủ Phong của Na Sử tộc trưởng mất! Sĩ khí
của chúng ta chắc chắn tổn thương nặng, hậu quả không thể tưởng tượng
nổi. Binh lực ba đỉnh chúng ta cộng lại không thua Ma Ha Kim Cương, cũng có thể liều chết một trận!
- Liều chết một trận đương nhiên dễ dàng, chỉ là chúng ta không phải tử chiến, mà chiến đấu vì sự sống.
Ma Ha Tạng trầm giọng nói:
- Tuy rằng binh lực chúng ta vượt qua Ma Ha Kim Cương, nhưng cũng không
phải địch thủ của Ma Ha Kim Cương. Ba ngọn núi, đan xen nhân mã hơn mười bộ tộc Cổ Lạp Thấm, một khi rơi vào tác chiến, sự ăn ý tuyệt đối không
thể sánh với nhân mã của Ma Ha Kim Cương… !
Tay gã chỉ đại quân Ma Ha Kim Cương:
- Các ngươi xem, Ma Ha Kim Cương chỉ phái một nửa binh lực tấn công Ưng
Thủ Phong, hắn còn hơn nửa binh lực trận địa sẵn sàng, chỉ cần chúng ta
xuống núi cứu viện, kỵ binh của hắn sẽ tấn công từ hai hướng, chúng ta
sao có thể ngăn cản được?
Trác Nhan Luân biết lời Ma Ha Tạng nói
không sai, Cổ Lạp Thấm ở trên núi, từ trên đánh xuống còn có thể giằng
co với Ma Ha Kim Cương, chỉ cần xuống núi chắc chắn không phải đối thủ.
- Đại Vương tử, các ngài xem!
Sở Hoan bên cạnh không hé răng bỗng nhiên nói:
- Tình hình có thay đổi!
Tình hình quả thật có thay đổi.
Na Sử Bột Cổ Lợi không dám truyền đạt mệnh lệnh dỡ tường đá, thuẫn bài
binh Tháp Lý Khắc dần tới gần sườn núi, cách bức tường đá đầu tiên chẳng qua hai thước. Đúng lúc này, lại thấy phía sau tường đá, một chiến sĩ
Cổ Lạp Thấm dáng người khôi ngô bỗng nhiên đứng lên, nhảy lên tường đá
giống như khỉ đột khổng lồ, hét lớn một tiếng, trong tiếng rống thảm coi thân thể mình như một tảng đá, phi thân về phía thuẫn bài binh đang ép
tới gần.
Gã như mãnh hổ bị chọc giận, thân thể cao lớn rầm một
tiếng, đập thật mạnh vào lá chắn của địch nhân, người này thân hình
khổng lồ hơn hai trăm cân, hơn nữa lực bổ nhào từ trên cao xuống phía
trước, lực lượng hung mãnh dữ dội, cho dù võ sĩ cầm thuẫn có cường
tráng, nhưng cũng không chịu được lực va chạm mạnh như thế, vách đá vốn
dốc đứng khó đi, trải qua va chạm này, thuẫn bài binh chống đỡ không
nổi, thân thể đến trước mặt này khiến gã không khống chế được lật nhào
ra sau, lại va chạm đồng bạn sau lưng ngã nhào xuống dưới.
Hai
người này lăn một vòng xuống, lại chạm vào lá chắn phía sau, vì phòng hộ đối phương bắn tên, hai thuẫn bài binh nương tựa cùng nhau, lá chắn
khít không kẽ hở, quả thật khiến chiến sĩ Cổ Lạp Thấm không có đường
xuống tay, nhưng lúc này lại thành khuyết điểm, đồng bạn bên trên lăn
xuống, thuẫn bài binh phía dưới căn bản không thể né tránh, lại bị đồng
bạn của mình đánh tới, mấy người lập tức lăn xuống từ rteen núi, khiến
thân hình đồng bạn hai bên cũng không vững.
Mặc dù có võ sĩ Tháp
Lý Khắc phản ứng nhanh chóng, đã vung đao chém giết hai chiến sĩ Cổ Lạp
Thấm lao về phía trước, nhưng một kích nhiệt huyết của chiến sĩ Cổ Lạp
Thấm không ngờ phá vỡ một lỗ hổng của trận lá chắn phòng thủ kiên cố.
Lập tức, trong tiếng rống giận, từ sau tường đá lại xuất hiện nhiều dũng sĩ Cổ Lạp Thấm hung hãn không sợ chết, họ đều không ngoại lệ nhảy lên vách đá sau đó nhào xuống giống như sói đói hung mãnh trên thảo nguyên,
không chút do dự nhảy xuống đụng về phía lá chắn, trong khoảng thời gian ngắn, thuẫn bài binh Tháp Lý Khắc bị đụng hở ra mấy chỗ, võ sĩ Tháp Lý
Khắc không tự chủ được lăn xuống từ trên núi.
Đạt Đô thấy thế
giật mình kinh hãi, vội vàng ra lệnh tiễn thủ bắn tên, giờ phút này cung tiễn thủ Cổ Lạp Thấm cũng đã tìm được cơ hội, thừa dịp thuẫn bài trận
bị va chạm hết sức hỗn loạn, cung tên bắn xuống như mưa, mưa tên sắc bén lập tức khiến thuẫn bài binh tán loạn không thể tiến về phía trước,
binh sĩ dũng cảm nhảy xuống từ vách đá vốn có lòng phải chết, nháy mắt
bị loan đao của võ sĩ Tháp Lý Khắc giết chết, có người ôm võ sĩ Tháp Lý
Khắc lăn lộn ngã xuống chân núi.
Vách núi này gặp ghềnh nhấp nhô, rất nhiều đá vụn, chỉ cần lăn xuống, chín phần mười không sống được.
Trong nhất thời tiếng kêu thảm thiết liên tục, có một số thuẫn bài binh
còn muốn xông lên phía trước, trường mâu binh phía sau tường đá liền đâm mâu tới, bên trên cung tiễn thủ bắn tên như mưa, thuẫn bài trận bị phá, tổn thất thê thảm. Đạt Đô dưới chân núi gấp đến độ dậm chân, lúc này
không ngờ chết trận còn nghiêm trọng hơn trận đầu.
Trận đầu phần
lớn binh sĩ chỉ bị cung tên đối phương bắn chết, nhưng lúc này bởi vì
đội hình bị dồn lại dày đặc, một người bị đụng ngã lăn, bình thường đều
sẽ liên lụy mấy người, tuy rằng hơn trăm tên chiến sĩ Cổ Lạp Thấm dũng
cảm nhảy khỏi tường đá cuối cùng không ai sống sót, nhưng mạng sống của
họ thường có thể đổi được mạng vài võ sĩ Tháp Lý Khắc, hai ngàn võ sĩ
Tháp Lý Khắc thuẫn bài trận sớm đã hỗn loạn, chết gần nửa.
Ma Ha
Kim Cương vốn tưởng rằng trận này lợi dụng thuẫn bài trận chắc chắn có
thể đánh lên núi, ai biết chẳng những không công được lên núi, hơn nữa
ngay cả bức tường đá đầu tiên cũng không phá hủy được, bên mình đã hao
tổn binh tướng nghiêm trọng, mắt thấy thuẫn bài trận đã hỗn loạn, tiếng
kêu thảm thiết truyền đến rõ ràng, cơ mặt Ma Ha Kim Cương co giật, một
gã tướng lĩnh bên cạnh khuyên nhủ:
- Đại Vương, mạt tướng khẩn cầu để các dũng sĩ lui ra trước, tiếp tục như vậy, tử thương thảm trọng.
Ma Ha Kim Cương bất đắc dĩ, đành hạ lệnh lui binh, liên tục hai trận, cộng lại đã hơn một ngàn tướng sĩ Tháp Lý Khắc chết, nhưng ngay cả một bức
chắn của Ưng Thủ phong cũng không thể đột phá.
Cũng không phải võ sĩ Tháp Lý Khắc vô năng, thật sự bởi vì chiến tranh thảo nguyên rất
hiếm khi nhìn thấy trận thế phòng ngự như vậy, cho dù có phòng ngự, cũng là kết trận công thủ trên bình nguyên, lần này người Cổ Lạp Thấm lại
bất ngờ lấy Hắc Sơn làm lá chắn, hơn nữa dựng lên tường đá phòng ngự,
bàn về kỵ binh xung phong liều chết trên bình nguyên, chỉ sợ trong thiên hạ khó có ai hơn kỵ binh Tháp Lý Khắc, nhưng hiện giờ lại phải vứt bỏ
chiến mã, trở thành bộ binh đánh chiếm đỉnh núi, loại kỹ xảo tác chiến
này kỵ binh Tháp Lý Khắc thực sự không am hiểu, hơn nữa ý chí chống cự
của chiến sĩ Cổ Lạp Thấm cũng kiên định, đám tiện dân Cổ Lạp Thấm trong
mắt Ma Ha Kim Cương biểu hiện tinh thần không sợ chết, điều này đã khiến võ sĩ Tháp Lý Khắc liên tục tấn công hai lần sắc bén cũng không có tiến triển.
Đạt Đô lãnh binh lui xuống, đi thẳng tới chỗ Ma Ha Kim
Cương thỉnh tội, toàn bộ chiến sự vừa rồi Ma Ha Kim Cương cũng thấy rõ,
gã phái Đạt Đô xung phong cũng bởi vì Đạt Đô là người của gã, cho nên
muốn để Đạt Đô có cơ hội lập công, nếu lúc này trách cứ trái lại sẽ tổn
thương tới chút uy vọng không nhiều của Đạt Đô trong lòng mọi người, nên không trách cứ.
Tuy rằng Ma Ha Kim Cương không phải tướng tài
kiệt xuất, nhưng cũng không phải giá áo túi cơm, hai trận liên tục thất
bại, gã cũng biết sĩ khí bên mình bị giảm lớn, nếu lúc này quở trách
tướng lĩnh dươi tay, trái lại sẽ khiến sĩ khí sa sút hơn nữa, vả lại nếu tiếp tục cường công như vậy, chỉ sợ không lấy được tiến triển quả lớn,
lập tức hạ lệnh toàn quân xuống ngựa nghỉ tạm, hai cánh kỵ binh thì đề
phòng nhân mã hai bên đỉnh núi đột nhiên tập kích.
Triệu tập tướng lĩnh thủ hạ, Ma Ha Kim Cương khoanh chân ngồi dưới đất, trầm giọng nói:
- Nhân mã của Tiểu Vương tử, hắn là sẽ đến trước khi trời tối ngày mai,
nếu bản vương từng nói lấy Hắc Sơn trước khi Tiểu Vương tử đến, vậy
không có khả năng nuốt lời. Tuy nhiên còn cần thời gian, cũng không phải gấp, tuy chúng ta tổn thất nhân mã, nhưng tiện nô trên Ưng Thủ Phong
cũng tổn thất không nhẹ.
Gã nói với mọi người:
- Cường công như thế, tổn thất quá nặng, các vị có biện pháp gì hay nắm bắt Ưng Thủ phong?
- Đại vương, tiện nô Cổ Lạp Thấm chuẩn bị kỹ càng trước đó, chúng chuẩn
bị rất nhiều cung tên, là muốn dùng cung tên ngăn cản chúng ta tấn công
lên Hắc Sơn.
Đạt Đô không cam lòng nói:
- Mạt tướng nghĩ
rằng, tấn công ban ngày, mục tiêu của chúng quá rõ ràng, chúng ta tấn
công thương vong phải trả quá lớn, không bằng đợi sau khi trời tối,
chúng ta lại tấn công Hắc Sơn. Khi đó nhất định có thể giảm bớt thương
vong của các huynh đệ!
- Lời của Đạt Đô Thiên phu trưởng không sai.
Một tướng lĩnh gật đầu đồng ý:
- Mạt tướng cũng nghĩ rằng, thừa dịp ban đên tấn công có lợi rất lớn đối
với quân ta, hơn nữa mạt tướng còn nghĩ tới một biện pháp hay, có lẽ có
thể công phá Ưng Thủ Phong!
Ma Ha Kim Cương lộ ra vẻ vui mừng, hỏi:
- Biện pháp gì?
- Đại vương, hôm nay chúng ta tấn công hai trận liên tiếp, tuy rằng tổn
thất không nhẹ, nhưng cũng không phải không có thu hoạch.
Tướng lĩnh kia thấp giọng nói:
- Lúc này đám tiện nô kia nhất định nghĩ rằng phương hướng tấn công chủ
lực của chúng ta chính là mặt này, đợi sau khi trời tối chúng ta vẫn
gióng trống khua chiêng chuẩn bị tấn công, nhưng âm thầm phái một đội
nhân mã lặng lẽ vòng qua sau lưng Ưng Thủ Phong, theo suy đoán của mạt
tướng, trọng binh của chúng nhất định bố trí ở bên cạnh, sau lưng chắc
chắn trống rỗng, đến lúc đó cường công trước mặt, dẫn lực chú ý của
chúng tới đây, nhân mã sau lưng lặng yên không tiếng động mà lên núi,
chỉ cần đội ngũ kia tấn công lên, tiện nô Cổ Lạp Thấm chắc chắn rối loạn trận tuyến, đến lúc đó quân ta toàn lực tấn công, nhất định có thể lấy
được Ưng Thủ Phong!
Ma Ha Kim Cương vuốt râu rậm xoăn, cười nói:
- Nỗ Sỉ Cát, ngươi quả nhiên không khiến bổn vương thất vọng, cứ xử lý
dựa theo biện pháp này, tuyền lệnh toàn quân, một đường vất vả, nghỉ tạm tại chỗ, để đám tiện nô Cổ Lạp Thấm sống lâu hơn một chút.
Gã phân phó:
- Nỗ Sỉ Cát, sau khi trời tốt, ngươi dẫn một đội nhân mã vượt qua Hắc
Sơn, chuyển tới phía sau Ưng Thủ Phong, ta sẽ chờ sau khi ngươi tới bên
kia, lại khởi xướng tấn công trước mặt, chỉ cần nghe thấy bên này bắt
đầu tấn công, ngươi có thể dẫn dắt các dũng sĩ lặng lẽ tiếp cận Ưng Thủ
Phong, từ từ đánh lén phía sau.
Đúng lúc này, một đội phi mã thám báo chạy tới, xoay người xuống ngựa, bẩm:
- Đại vương, vừa nhận được tin tức, một vạn hai ngàn người của bộ tộc Chu Lạp có thể đến Hắc Sơn vào sáng sớm mai!
Ma Ha Kim Cương nghe được bẩm báo, quả thật không vui mừng bao nhiêu, chỉ thản nhiên nói:
- Họ tới thật không chậm, chẳng qua chờ tới buổi sáng ngày mai lúc họ tới, chỉ sợ Ma Ha Tạng đã là tù nhân của chúng ta rồi!
Ngày hôm nay nhân mã của Ma Ha Kim Cương không tiếp tục tấn công, chiến sĩ
Cổ Lạp Thấm trên Ưng Thủ Phong cũng nhận được thời gian thở dốc khó
được. Sau khi kiểm kê, mặc dù hai trận liên tục giết hơn ngàn kẻ thù
nhưng chiến sĩ Cổ Lạp Thấm vẫn tử thương hơn bốn trăm người, ngoại trừ
những tráng sĩ anh dũng hi sinh ra, phần lớn đều bị mũi tên của địch
nhân gây thương tích.
Sau khi trời tối, không ngờ nhân mã hai
quân trên dưới núi đều không châm lửa, trời đất tối mờ, tuy rằng tối nay vẫn có trăng, nhưng ánh trắng lại hết sức ảm đạm.
Nỗ Sĩ Cát điều động một ngàn năm trăm kỵ binh, thừa dịp đêm tối, vụng trộm rời khỏi
quân đoàn tiên phong, vì không để người Cổ Lạp Thấm phát hiện, đội kỵ
binh này cũng không phóng ngựa nhanh, từ đầu chỉ đi chậm rãi, dựa theo
đường bộ xác định lúc trước, vượt bên cạnh Hữu Sí Phong, vòng một vòng
lớn ra sau lưng Ưng Thủ Phong, chờ chủ lực trước mặt tấn công, lại đánh
lén từ phía sau.