Hàn quang lập lòe trong mắt Thái tử, còn chưa nói chuyện, Lưu Ly phu nhân liền ôn nhu nói:
- Điện hạ, hắn là một kẻ hạ nhân, đâu hiểu được dụng tâm lương khổ của điện hạ.
Nàng nhìn lão quản gia kia, khuôn mặt xinh đẹp mang theo nụ cười ấm áp:
- Ta biết trong lòng ngươi nghĩ thế nào, chẳng qua cũng không phải điện hạ lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn như trong tưởng tượng của ngươi…
Nếu như điện hạ thật sự muốn gây bất lợi cho Hán Vương, thật sự muốn
giày vò Hán Vương, cũng sẽ không làm ngay trước mặt các ngươi như vậy… !
Giọng nàng uyển chuyển êm tai, nghe vào tay như tắm gió xuân.
Vừa rồi trong lòng lão quản gia đã xác định Thái tử lợi dụng lúc người
ta gặp khó khan, muốn giày vò Hán Vương, thế nhưng Lưu Ly phu nhân nói
mấy câu hời hợt, lão quản gia ập tức cảm thấy Lưu Ly phu nhân câu câu
đạo lý. Đúng như Lưu Ly phu nhân nói, nếu như Thái tử thực sự giày vò
Hán Vương, cần gì phải đưa gã tới phủ Thái tử, hiện giờ Thái tử đắc thế, mà Hán Vương thất thế, Thái tử muốn trị Hán Vương dễ như trở bàn tay,
sẽ có vô số phương pháp.
Lưu Ly phu nhân ăn mặc không hề đẹp
đẽ quý giá, nhưng lại lộ ra khí chất hoa mỹ, liền thấy nàng xoay người
xuống đài cao, trong cái nhìn chăm chú của mấy người, nàng đi tới chuồng ngựa.
Thái tử hơi cau mày, dường như không hề rõ ràng Lưu Ly phu nhân muốn làm gì, ngay cả Sở Hoan và Tề Vương cũng không biết Lưu
Ly phu nhân muốn làm gì.
Hán Vương lại ngã xuống lưng ngựa
một lần nữa, toàn thân gã tràn đầy bụi đất, rời rạc đứng lên, chiếc mũ
đã rơi ra, đầu tóc rối bù, trên mặt vết máu loang lổ, mấy chiếc răng rơi khỏi miệng. Vị Hoảng tử vốn cực kỳ tôn quý này, lúc này thậm chí còn
không bằng một tên ăn mày đầu đường, gã lăn luộn trên mặt đất đầy bụi
bậm, khuôn mặt vặn vẹo vì đau đớn, trên trán cũng bị thương, máu tươi
chảy ra, trộn lẫn với bùn đất trên mặt.
Điền Hầu lại muốn tiến tới, Lưu Ly phu nhân liền nói:
- Dừng tay!
Nàng tiến tới, Điền Hầu nghe được Lưu Ly phu nhân, vô cùng cung kính
lui ra, xem nữ nhân xinh đẹp này đi tới bên người Hán Vương.
Lưu Ly phu nhân nhìn Hán Vương lăn lộn trên mặt đất, khuôn mặt lộ vẻ yêu thương, thậm chí trong mắt xẹt qua vẻ đồng tình. Nàng do dự một chút,
cuối cùng chậm rãi ngồi xổm xuống, mắt bích chớp động, nhìn khuôn mặt
máu và đất đan xen, đây vốn là một khuôn mặt còn đẹp hơn nữ nhân, vốn
tràn đầy cao quý và kiêu ngạo, nhưng mà giờ phút này lại dơ bẩn không
chịu nổi, đã mất đi vẻ kiêu ngạo cùng cao quý của nó.
Tia máu chảy ra nơi khóe miệng, da thịt trên mặt Hán Vương vốn hơi vặn vẹo vì
đau đớn, khi Lưu Ly phu nhân ngồi xổm xuống bên cạnh gã, trong mắt gã
cũng lộ vẻ hoảng sợ, nhưng xuất hiện trước mắt gã, là một khuôn mặt đẹp
tới mức tận cùng.
Một đôi mắt bích trong suốt như suối, lông mày xanh, mũi đẹp môi hồng, diễm lệ tuyệt luân, đẹp như mận đào.
Da thịt nàng trắng như ngọc, trên người tản ra một hương thơm nhàn
nhạt, dưới ánh mặt trời, khuôn mặt mang theo nụ cười cực kỳ xinh đẹp,
dưới khuôn mặt trái xoan, chiếc cổ phấn tinh tế vừa mảnh vừa dài, đường
cong mềm mại, giữa ngũ quan tinh mỹ, mang theo một cỗ phong tình thành
thục mềm mại đáng yêu, toàn thân trông đoan trang, khiến cho người ta
cảm thấy cực kỳ trong sáng, tựa như ngay cả kẽ móng tay nàng cũng không
mang theo chút cát bụi nào, đó cũng là chuyện không thể tưởng tượng.
Dường như đôi mắt hoảng sợ của Hán Vương giảm đi không ít, cho dù thần
trí của gã thất thường, nhưng dường như cũng biết được đâu là thứ tốt,
hoặc trong tiềm thức khiến cho gã cảm giác được bộ dáng xinh đẹp trước
mắt này sẽ không làm tổn thương gã.
Lưu Ly phu nhân cầm lấy chiếc khăn tay trắng tinh, nhẹ nhàng lau chùi vết máu ở khóe miệng Hán Vương, dịu dàng nói:
- Không cần phải sợ… ngài phải nhớ kỹ thứ ngài nên nhớ, có một số người và một số chuyện, ngài không thể nào quên được… !
Trong giọng nói dịu dàng của Lưu Ly phu nhân, vẻ hoảng sợ cuối cùng
trong mắt Hán Vương cũng tan đi, trở nên bình thản, gã bỗng nhiên nhếch
môi, ngu ngơ cười cười.
Lưu Ly phu nhân quay đầu lại, nói với Điền Hầu:
- Điền Hầu, tự mình đỡ Hán Vương xuống, tìm đại phu xử lý miệng vết thương cho ngài… !
Đôi mắt xinh đẹp mang theo vẻ nghiêm khắc:
- Đừng lạnh nhạt Hán Vương, nếu ngài có gì sai lầm, sẽ hỏi tội ngươi.
Điền Hầu cũng không nói nhiều, đi tới muốn nâng Hán Vương dậy.
Hán Vương vội vàng rúc về phía sau, vẻ hoảng sợ vừa biến mất lại xuất hiện lần nữa. Lưu Ly phu nhân liền dịu dàng nói:
- Không phải sợ. Hắn dìu ngài đi trị thương, sẽ không làm tổn thương tới ngài, ngài có tin ta hay không?
Thân thể Hán Vương lạnh run, nhưng nghe được giọng nói dịu dàng của Lưu Ly phu nhân, gã gật gật đầu.
Nhìn Điền hầu đỡ Hán Vương rời đi, lão quản gia vội vàng xuống khỏi đài cao. Lưu Ly phu nhân lau miệng vết thương cho Hán Vương, lão quản gia
thấy trong mắt, lúc đi qua bên người Lưu Ly phu nhân, liền bái Lưu Ly
phu nhân một cái thật sâu, tỏ vẻ cảm kích.
Khi Lưu Ly trở lại đài cao, thần sắc của Thái tử đã bình tĩnh lại, hỏi:
- Lưu Ly, có phải nàng cũng cảm thấy biện pháp của bổn cung không đúng hay không?
Lưu Ly phu nhân tươi cười như gió xuân, nói:
- Đương nhiên sẽ không. Điện hạ làm chuyện gì, chắc chắn có đạo lý sâu
sắc, trong lòng điện hạ cũng thương tiếc Hán Vương, thiếp thân chỉ thay
điện hạ lau vết máu cho Hán Vương!
Thái tử vươn tay, nắm tay Lưu Ly phu nhân, khẽ thở dài:
- Người khác không hiểu ta, chỉ có Lưu Ly hiểu ta.
Khi đã sắp xếp xong xuôi, Sở Hoan rốt cuộc bước lên con đường tới Tây Bắc.
Sở Hoan làm việc xưa nay không tính lên giọng, trước khi chia tay liền
tới nội cung chào từ biệt Hoàng đế, nhưng cũng không nhìn thấy bản thân
Hoàng đế, chỉ biết được mấy ngày nay Hoàng đế đang tập luyện nhảy múa
với Tuyết Hoa nương nương, Hoàng đế truyền lời ra, khiến Sở Hoan buông
tay buông chân làm lớn một phen, phía sau có Hoàng đế đỡ lưng.
Sở Hoan cũng không để ý tới những lời này của Hoàng đế, mặc kệ có Hoàng đế đỡ lưng hay không, cục diện Tây Bắc đều cần một mình hắn đối phó,
thật sự gặp phải khó khăn gì lớn, Sở Hoan lại cảm thấy Hoàng đế chưa
chắc có trợ giúp gì.
Cũng may khi Sở Hoan chuyển giao công
việc tại Hộ Bộ, nhân tiện xử lý mấy chuyện, chủ yếu chính là mấy chuyện
Hoàng đế đáp ứng, điều một số lượng lương thực tồn của Hoàng gia tới Tây Bắc, mặt khác điều động nông cụ từ An Ấp cùng Tây Sơn hai Đạo, dùng để
khôi phục sản xuất cho Tây Quan Đạo.
Mấy ngày cuối cùng ở Hộ
Bộ của hắn chỉ là nhìn xem lấy lệnh này phê duyệt xuống, lúc này mới từ
nhậm. Mã Hồng chỉ muốn hắn rời đi sớm, cũng không khó xử trong mấy vấn
đề cuối cùng này, hơn nữa trên thực tế Mã Hồng vô cùng rõ ràng, toàn bộ
những nông cụ và lương thực này căn bản không đủ để thay đổi cục diện
Tây Quan, Tây Quan muốn nghỉ ngơi lấy lại sức, cũng không phải chuyện dễ dàng.
Lúc rời kinh, quan viên đến tiễn đưa cũng không nhiều, Tề Vương Doanh Nhân lại có tới, ngoài ra chính là Lễ Bộ Thượng Thư Tiết Hoài An từng chung hoạn nạn với Sở Hoan.
Tề Vương là Hoàng
tử tôn sư, cũng không thể đưa ra khỏi thành, cuối cùng đưa Sở Hoan ra
khỏi thành chỉ còn lại Tiết Hoài An. Mặc dù lúc còn ở Hộ Bộ có một số
người quen, nhưng hiện giờ Lang Vô Hư vẫn còn ở An Ấp, quan viên Hộ Bộ
khác biết rõ Mã Hồng coi Sở Hoan là cái đinh trong mắt, cho nên cũng
không dám tới đây đưa tiễn.
Mặc dù Tiết Hoài An là người cẩn
thận, nhưng thật lòng mà nói tốt hơn rất nhiều những người gió thổi
chiều nào theo chiều nấy. Sở Hoan ra khỏi thành, gã tự mình đưa tiễn hơn mười dặm, liên tục dặn dò Sở Hoan ở Tây Bắc nhất định phải coi chừng,
cẩn thận, không được tham công liều lĩnh, làm ra thay đổi quá lớn, cho
dù không có công, cũng chỉ cầu không sai lầm.
Sở Hoan biết rõ lời của Tiết Hoài An là thật lòng, trong lòng cũng cảm kích đối với
người này. Tố Nương từ cửa sổ xe trông thấy Tiết Hoài An liên tục dặn dò Sở Hoan, trong lòng càng thêm không nỡ, thậm chí hơi thương cảm. Hai
ngày trước khi ly biệt, Tiết phu nhân đến nhà không ít lần, đưa tới
không ít thứ, hơn nữa liên tục dặn dò Tố Nương phải bảo trọng thân thể ở Tây Bắc lạnh lẽo.
Tiết phu nhân cùng Tố Nương quen nhau một
thời gian ngắn, cảm tình rất tốt, phân biệt đột nhiên, trong lòng hai nữ nhân cũng có chút thương cảm.
Tố Nương không nỡ, ngay cả Tôn Tử Không cũng có chút không nỡ, ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nhìn
kinh thành Lạc An nguy nga nghiêm trang phía xa, thầm nghĩ cũng không
biết lúc nào lại có thể trông thấy.
Bạch Hạt Tử dựa theo lời
Sở Hoan phân phó, thông qua quán rượu Hòa Thịnh Tuyền ở kinh thành, bí
mật mang mấy chiếc rương lớn đến phủ Vân Sơn, sau này gặp lại ở Thông
Châu.
Tôn Tử Không cùng Tố Nương tâm tình không quá tốt, Hiên Viên Thắng Tài lại hăng hái.
Gã từng muốn rời kinh rèn luyện, nhưng vẫn luôn không có cơ hội, mãi
đến khi Sở Hoan xuất hiện, đầu tiên là tới Tây Lương, sau tới An Ấp,
điều này khiến cho Hiên Viên Thắng Tài cảm thấy sảng khoái không nói ra lời.
Nam tử hán đại trượng phu, thân là con cháu vũ huân thế gia, sao có thể rúc trong hoàng cung kinh thành, mặc dù là thị vệ Cận
Vệ Quân Hoàng gia bảo hộ Hoàng đế trên danh nghĩa, nhưng Hiên Viên Thắng Tài lại không quá nhiều hứng thú đối với công việc rất có tiền đồ này, khi ở trong hoàng cung, có khả năng quanh năm suốt tháng cũng không rút đao được một lần, thậm chí Hiên Viên Thắng Tài cũng lo lắng đao sẽ bị
gỉ.
Dường như Hoàng đế cũng biết thế cục Tây Bắc không lạc
quan, nếu Sở Hoan đơn thương độc mã đi Tây Bắc, chỉ sợ còn chưa tới nơi
đã chết trên nửa đường.
Lão đồng ý Sở Hoan điều động hai trăm người từ Cận Vệ Quân Hoàng gia làm đội cận vệ. Sở Hoan đương nhiên sẽ
không chối từ, hắn còn buồn phiền thật sự đi Tây Bắc nhậm chức, nếu
chuyển nhà không có hộ vệ thật sự không được, lại từng nghĩ chẳng lẽ
phải bỏ bạc thuê người hộ tống tới nhận chức, cũng may Hoàng đế còn chưa quá hồ đồ ở chuyện này.
Trước khi Sở Hoan rời khỏi kinh, vất vả tìm được Hiên Viên Thiệu trong nội cung, truyền đạt ý chỉ của Hoàng
đế. Dường như Hiên Viên Thiệu đã sớm biết chuyện này, tự mình dẫn theo
Sở Hoan vào doanh trại lựa chọn. Thật ra Sở Hoan đã sớm tính trước, cho
dù đi sứ Tây Lương hai là tới An Ấp làm việc, đều từng điều động Cận Vệ
Quân bên người, trong đó có rất nhiều khuôn mặt quen, trước kia mọi
người cùng ở chung một chỗ, Sở hoan cũng muốn dùng những người quen này, tập trung Cận Vệ Quân cùng ở chung trước kia lại, hỏi từng người có
đồng ý đi theo hay không.
Sở Hoan nói hết sức thoải mái, đi
Tây Bắc, hoàn cảnh kém, chỉ sợ rất khó hưởng phúc, lại dễ dàng chịu khổ, người đồng ý đi, sau này huynh đệ ở chung, không muốn đi cũng không
cưỡng bách.
Không ít binh sĩ Cận Vệ Quân này thương nghị một
phen, lời Sở Hoan nói, trong lòng mọi người đều cảm thấy rất đúng, trong này có hơn một nửa theo Sở Hoan tới Tây Lương, từng thấy Tây Bắc đặc
biệt là Tây Quan Đạo cực kỳ tàn phá, biết rõ nơi đó không phải nơi gì
tốt, chẳng qua mọi người cũng đều biết Sở Hoan không phải thủ trưởng
kiểu cách nhà quan, đối đãi hòa khí với mọi người, làm việc có phách
lực, làm hộ vệ trong hoàng cung đương nhiên là công việc rất nhiều quân
nhân tha thiết ước mơ, chẳng qua đối với binh sĩ Cận Vệ Quân mà nói chưa hẳn là công việc gì thoải mái, Hiên Viên Thiệu quản lý nghiêm khắc,
khuôn sáo quá nhiều, thật sự không được tự do.
Quan trọng
nhất là, thân là Cận Vệ Quân, ở trước mặt quân nhân khác đương nhiên có
mặt mũi, là người của Cận Vệ Quân Hoàng gia, người tinh nhuệ nhất đế
quốc, thế nhưng chính bởi vì như vậy lại không có nhiều cơ hôi lập công
thăng chức, muốn lên chức phát tài tại Cận Vệ Quân thực sự quá khó khăn.
Làm rạng rỡ tổ tông, nuôi sống gia đình, đây là chuyện ai cũng muốn, sẽ không bởi vì là Cận Vệ Quân nên chỉ có trung thành và tận tâm, không có suy nghĩ này.
Cho nên cân nhắc cả buổi, có một số người phải lưu lại do một số duyên cớ, nhưng cũng có một số người đồng ý theo Sở
Hoan đi Tây Bắc, người lưu lại phần lớn là lão luyện thành thục, ở trong kinh có gia quyến thậm chí có sản nghiệp, đồng ý đi theo đều là người
trẻ tuổi nóng tính, tràn đầy ý chí chiến đấu, đây chính là điều Sở Hoan
vui vẻ trông thấy, mang theo hai trăm binh sĩ rất nhẹ nhàng, đưa Hiên
Viên Thắng Tài đi cũng không hề khó khăn giống như tưởng tượng.