Mây giăng đầy, trời mưa, bên trong Quốc Tử Giám, một thân ảnh dùng hai tầng áo tơi (*một loại áo mưa thời xưa) bao quanh người, biến chính mình trông như một cái sọt cá, vươn cánh tay già nua, run rẩy mở cửa. Một bước cởi áo ngoài, phẩy hai kiện áo tơi đến nỗi nước bên trong vãi đầy ra đất, càng trông giống đang đổ sọt cá, chỉ tiếc là không có con cá nào.
Lão tiến sĩ Phùng Mặc râu tóc hoa tiêu, vốn đã cao tuổi, bị nước lạnh như băng thấm đến toàn thân đông cứng, hướng về phía bếp lò nơi có một đám người run run rẩy rẩy như thể cương thi vừa bò ra khỏi cổ mộ, vừa đi vừa cảm khái.
“Đúng là trời diệt, mưa lớn như vậy!”
Xung quanh bếp lò đã có vài người đến sớm, cởi áo mưa ra, hơ trên ngọn lửa.
Có một người đứng dậy nhường chỗ cho ông, vừa cau mày liếc nhìn mưa như trút nước ngoài cửa sổ tạo thành một tấm màn che, cũng mắng theo một câu.
“Tất cả là do Tang Kỳ.”
Một người tối cổ không biết sự tình, không hiểu tại sao trời mưa lại có liên quan tới một người, không lẽ muốn nói cái người tên Tang Kỳ kia cầu mưa không thành? Giữa ngày đông này... Nếu vào mùa hạ hạn hán mà cũng linh được vậy thì thật tốt, Quốc sư không chừng cũng phải nhấc mông nhường ghế đó.
Trong một căn phòng cách đó không xa, Tang Kỳ hắt hơi một cái, cau mày lắc lắc nước trên ống tay áo. Trong phòng này toàn là thiếu niên công tử dáng vẻ tuấn tú, mặc cẩm y thêu hoa, hiện tại đều giống nhau biến thành bộ dạng gà rớt vào nồi canh, ai cũng bày ra vẻ mặt dữ tợn, không phân biệt xanh đỏ đen trắng mà ném sách vở ướt nhẹp.
Cũng có người mắng một câu: “Đúng là trời diệt, mưa lớn như vậy!”
Một người khác quay đầu nhìn chằm chằm Tang Kỳ, vẻ mặt nghẹn vì giận mà không dám nói gì, trong lòng cũng thầm nói câu: “Tất cả là do Tang Kỳ.”
Tang Kỳ cảm nhận được ánh mắt này, lại xem hắn như không khí mà liếc mắt một cái, chỉ là nhìn bao sách mà buồn rầu, một tay cầm lên, vậy mà lập tức bị xé toang toác, thầm nghĩ loại giấy rởm gì chứ.
Phùng tiến sĩ cũng đem sách để gần sát bếp lò để hong, sầu não thở dài: “Ngươi nói tại sao thánh thượng lại đồng ý cho Tang gia làm loạn vậy chứ?”
“Hầy.” Người bên cạnh càng thở dài nặng nề hơn, “Chứ còn biết làm sao bây giờ? Tây Chiêu là Tang tướng quân dẹp, đảng nổi loạn ở nam bộ cũng do Tang tướng quân tiêu diệt. Cả thiên hạ này đều là do Tang gia đánh mới dựng thành, thánh thượng cũng không còn cách nào.”
“Nếu là ta, ta cũng phiền não, nhưng quy củ lễ pháp này.... Haiiii, lộn xộn, loạn hết cả lên. Tang gia làm ầm ĩ như vậy, đành chờ ngày ông trời tự mình ra tay đi. Ngươi xem, sấm sét mưa to như thế này.... Hây da, hây da~”
Cuối cùng vì kích động mà bước lên một bước, quần áo quẹt qua ngọn lửa, suýt nữa là bị cháy đi trước một bước.
Tang Kỳ lại hắt xì một cái.
Rụt cổ lại, có hơi rùng mình, nắm chặt quần áo ướt đẫm dán trên người, muốn tự sưởi ấm, nhưng tất nhiên là không có tác dụng.
Bởi vì xung quanh nàng ít người nên không khí càng lạnh hơn. Mấy người gần đó ngầm hiểu ý nhau mà yên lặng tránh xa nàng một chút, âm dương quái khí ho khan một cái, nghiêm mặt không thèm nhìn nàng.
Đều không nhìn ta xem đi, Tang Kỳ bất đắc dĩ cúi đầu tự nhìn chính mình.
Được thôi, tuy rằng cũng mặc khoan bào, tay áo nho sam buộc nhẹ giống hệt như nhau, nhưng dưới tình huống người ướt nhẹp dụ hoặc, thân hình chỗ lồi chỗ lõm mà chỉ nữ tử mới có của nàng càng là giấu đầu lòi đuôi, không thể nghi ngờ.
Nàng nhún vai, tỏ vẻ vô tội, làm học sinh nữ đầu tiên trong lịch sử Quốc Tử Giám, nàng nào có mong muốn ngày đầu tiên đi học đã như vậy đâu.
Lại nói ba ngày trước, Đại Tư Mã Tang Công lần thứ bảy đưa ra ý muốn cho con gái duy nhất của nhà mình vào Quốc Tử Giám đọc sách, không chút e lệ. Còn nói với Hoàng Thượng, nếu không cho phép thì chính là đang kỳ thị Tang gia của ông. Tang gia vì nước mà chấp nhận vào sinh ra tử khó nhọc ra sao, nhiều nam nhân như vậy đều là kẻ trước ngã xuống kẻ sau tiến lên liền chết, bây giờ chỉ còn lại duy nhất một đứa con gái, thế mà ngồi cùng với con em thế gia khác thì một chút quyền lực chữ nghĩa cũng không có. Còn lấy cả lý do Tang gia không có người nối dõi ra khóc lóc nỉ non một phen, giống như đang chịu ngược đãi.
Hoàng đế bực đến suýt chút nữa thì từ trần.
Thậm chí thế mà cũng có người thương cảm phối hợp theo, nhất thời cả điện toàn là tiếng sụt sùi.
Muốn hiểu biết chữ nghĩa thì ở nhà cũng học được mà, ai cấm đâu, rõ ràng là muốn diễn một màn để vào bằng được Quốc Tử Giám! Hoàng đế tức không có chỗ nôn, chỉ siết chặt tay cầm của long ỷ đến nỗi sắp bóp méo, kẽ răng nghiến ken két biến ba chữ “không được đi” thành “nam trang“.
Bây giờ xem ra, câu này cũng chẳng còn ý nghĩa.