Tháng mười, Lạc Kinh vẫn chưa vào đông nên trong phòng học không có chuẩn bị bếp sưởi. Cơn mưa này bất chợt đến, mấy cái lò đang được bên tạp dịch đốt đều đem đến chỗ các tiến sĩ(*), vẫn không đưa đến phòng học, nên tất cả người trong phòng đều sưởi ấm bằng sự run rẩy.
(*)Tiến sĩ là một chức vụ ở Quốc Tử Giám, cao hơn tư nghiệp, theo mình hình dung thì giống như trưởng khoa hay giáo sư thời nay, thuộc dạng lớn lớn ấy.
Tang Kỳ cũng ở đây, cũng giống mấy người khác, vội vàng rung người.
Trong phòng ai cũng kêu loạn, không hề chú ý đến một người đến trễ đang khoan thai đi vào. Hơn nữa còn một đường rẽ trái quẹo phải, đi thẳng đến chỗ bên cạnh Tang Kỳ mà ngồi, cởi áo choàng, vẩy nước còn vương trên tóc.
Mặt Tang Kỳ tối sầm, thật luôn? Lại văng trúng sách, lần này coi như hết đường cứu chữa.
Ánh mắt Trác Văn Viễn thuận theo đường bay của mấy giọt nước rơi vãi, liếc qua quyển sách nát trên bàn Tang Kỳ, lại nhìn đến người của Tang Kỳ, khoé môi hắn khẽ cong, móc một vật từ trong ngực áo ra, “Cho muội.”
Vậy mà lại là túi sưởi tay!
Tang Kỳ cũng không khách sáo, mừng rỡ nhận lấy, ôm vào trong lòng, cảm thán.
“Trác phu nhân thật sự nuông chiều huynh mà, lúc này mà đã chuẩn bị cho huynh món đồ này rồi. Không phải hôm trước gió lớn, huynh bỏ lại không lấy sao?”
“Ta đặc biệt trở về lấy cho muội, muội lại còn nói móc ta? Ôi, tim ta đau...”
“Vì muội à?” Tang Kỳ liếc mắt nhìn hắn, làm bộ cảm động đến trào nước mắt, vỗ vai hắn nói: “Động lòng thiếu nữ quá vậy, tương lai công tử nhất định tiền đồ vô lượng.”
Trác Văn Viễn thản nhiên sắp xếp bút mực giấy nghiên của mình xong, hùa theo nàng đùa, “Vậy việc gả cho ta muội thấy thế nào?”
Tang Kỳ làm bộ không nghe thấy, hài lòng ôm túi sưởi tay gật gù đắc ý.
“Muội xem, gả cho ta, ta đảm bảo ngày nào cũng có túi sưởi ấm tay cho muội ôm. Ta còn có thể chấp nhận hi sinh bản thân một chút, làm lò sưởi bằng thịt cho muội. Muội thử xem, có phải là nóng hổi luôn không?”
Nàng không đáp, Trác Văn Viễn liền phối hợp nói ra, còn nắm tay nàng đặt lên trán mình.
Tang Kỳ rất nhanh rụt tay về, khịt mũi một cái, giúp hắn tổng kết trọng điểm tư tưởng trong câu nói vừa rồi: “Ừm, xem ra thứ huynh am hiểu hơn cả làm cảm động trái tim thiếu nữ, chính là không biết xấu hổ. Vậy lại càng có thêm tiền đồ rồi.”
Trác Văn Viễn thu tay lại, từ chối cho ý kiến, cười.
Hai người nhàn rỗi nói chuyện phiếm vài câu, Tang Kỳ cũng thấy đủ ấm rồi, bắt đầu đem mấy trang sách đặt cạnh túi sưởi tay để hong khô.
Những người khác trong phòng học cũng tụm năm tụm ba nói chuyện, có cậu ấm ngồi ngã trái ngã phải hình tượng lười nhác, cũng có người trò chuyện đến nước bọt bay tứ tung, nói nào là khúc hát của hoa nương mới ở câu lan(*) hay ra sao.
(*)Câu lan nơi biểu diễn hát hí kịch chủ yếu trong thành thị, tương đương với rạp hát ở hiện tại. Nhưng nghĩa ở đây có hơi hướng tiêu cực một chút, giống mấy chỗ ăn chơi đàn đúm hơn.
Lúc Tang Kỳ nghe thấy chuyện hát hò, trang sách trong tay có chút lay động.
Học sinh trong Quốc Tử Giám này đều là những ai cơ chứ... Đau đầu.
Đột nhiên, trong phòng lập tức yên tĩnh trở lại. Tang Kỳ ngẩng đầu, phát hiện tất cả mọi người đề đã ngồi xếp bằng hết sức quy củ, một mực cung kính cúi đầu.
Đang suy nghĩ có chuyện gì lại có thể khiến đám người ăn chơi trác táng rụt rè như thế, không lẽ Hoàng Thượng tự mình tới thị sát ngày đi học đầu tiên của nàng à? Trác Văn Viễn thì thầm nhắc nhở bên tai nàng một câu: “Yến tư nghiệp.”
Tang Kỳ nghe ba chữ này liền như bị chọc trúng, ánh mắt hướng lên phía trên, chỉ nhìn thấy một góc áo trắng như tuyết, rồi sau đó là tay áo lớn giương nhẹ, mái tóc đen suôn dài như thác nước, một phu tử toàn thân khô mát lọt vào trong mắt.
Y có vóc người cao, cao lớn uy nghi, nhìn qua cũng không quá lớn tuổi hơn những học sinh ngồi bên trong gian phòng, nhưng lại có một loại khí độ trầm ổn không tương xứng với tuổi tác. Dung mạo của y còn đẹp hơn cả nam tử đẹp nhất nàng từng gặp, như rồng như phượng, sáng như ngọc thụ, hấp dẫn hết sự chú ý của người khác. Còn có đôi mắt kia, bên trong ánh mắt có loại long trọng cao thượng thuần khiết khó nói ra, đạm bạc xa xăm.
Tang Kỳ nhíu mày nghĩ, danh xưng đệ nhất công tử Yến Vân Chi này hoàn toàn đúng với vẻ ngoài trời sinh đấy.
Nhưng bên trong thì sao?
Nàng chỉ có thể dùng hai chữ để hình dung —— Haha.