Nha phủ Lạc Kinh làm việc như gió, ngón tay trầy da của Tang Kỳ còn chưa lành, án tập kích đã được tuyên bố phá xong. Điều tra ra quả nhiên là thổ phỉ làm loạn. Bọn chúng nghèo túng đã lâu mới bí quá hoá liều, xe ngựa của Trác gia bị theo dõi chỉ là do xui xẻo.
Nói như thế thì rất hợp lý, nhưng Tang Kỳ vẫn cảm thấy có gì đó không đúng.
Nếu như là thổ phỉ làm vì tiền mà làm liều, vậy thì lúc nàng bỏ chạy chúng còn đuổi theo nàng làm gì, cứ đem xe ngựa cướp đi là được rồi mà? Chẳng lẽ thổ phỉ nghèo túng đã lâu lại cảm thấy đem nàng đi bán sẽ có tiền hơn xe ngựa và của cải trên xe à?
Nhưng nghi ngờ này chỉ là nàng tưởng tượng bừa ra thế thôi, cũng không quá để ý truy xét.
Loại án này cứ giao cho nha phủ Lạc Kinh là được rồi. Nàng còn nhiều chuyện khác đáng để chú tâm hơn. Một là chuyện đánh cược của nàng, hai là việc học, còn thêm cả chuyện tìm lão giả kia nữa.
Nàng tự mình đi hỏi thăm, cũng nhờ tới Liên Phiên thích nhiều chuyện hỗ trợ, còn "mượn" vài thị vệ trong phủ, thậm chí mượn luôn Trác Văn Viễn, vậy mà vẫn không có manh mối gì.
Hết cách, nàng đành dùng đến biện pháp thủ công, mỗi ngày đều chạy ra hồ nước nơi gặp được ông ấy ngồi ôm cây đợi thỏ. Vì thế nên đặc biệt mang theo trường thương, đổi chỗ luyện võ sang đây luôn.
Ban ngày lên lớp, ban đêm lại cùng hai cận vệ thân thuộc ra hồ chờ, vậy mà lão giả nọ vẫn không thấy tăm hơi.
Một ngày nàng luyện thương đến mệt lả, thở phì phò ngồi bên bờ hồ nghỉ tạm. Nghĩ chắc là hôm nay cũng không đợi được người, bất lực muốn trở về thì bỗng nhiên nghe được thị vệ ở gần đó hét lên một tiếng chói tai: "Kẻ nào?!"
Nàng theo phản xạ có điều kiện nhảy cẫng lên, là do nàng quá hưng phấn nên ảo giác, hay thật sự là có người tới?
Nhưng giây tiếp theo lại nghe tiếng chuôi kiếm va chạm, hẳn là do thị vệ kia thu kiếm hành lễ, nói: "Thì ra là Yến công tử, xin thứ cho thất lễ."
Yến công tử? Yến công tử nào, Yến Vân Chi hả?
Chuyện lão giả kia tới cũng không làm nàng bất ngờ bằng gặp được y ở đây. Tang Kỳ bước đến gần chỗ phát ra âm thanh, quả nhiên bắt gặp Tư nghiệp trong bộ khoan bào màu trắng như tuyết.
Dưới ánh trăng thanh, y càng có vẻ thanh lãnh xuất trần hơn thường lệ, khuôn mặt an nhàn trong sáng, thắt lưng đón gió, tay áo lụa như phát ra ánh sáng bàng bạc. Tựa như người đến từ vầng trăng trên kia, gọi là tiên nhân tỏa ra hào quang cũng không sai biệt mấy.
Tang Kỳ lại không có hứng thú thưởng thức, cau mày nghi hoặc: "Sao lại là ngài?" Trong giọng nói không hề che giấu sự thất vọng ngập tràn.
"Yến mỗ cũng không nghĩ là ngươi." Yến Vân Chi nhàn nhạt trả lời.
"Qúa nửa đêm rồi, Tư nghiệp chạy tới đây làm gì?"
"Vậy ngươi đến đây làm gì?"
".... Tìm người."
".... Đi ngang qua."
"Phì." Tang Kỳ bị vẻ mặt không biến sắc của y khi nói những lời này chọc cười, "Làm gì có chuyện một mình đi ngang qua đây vào giờ này, Tư nghiệp đừng có nói đùa."
Yến Vân Chi không giải thích thêm, làm vẻ trả lời rồi đó, tin hay không thì tùy, liếc nàng một cái, chỉ nói: "Tang nhị tiểu thư lại tìm ai mà tìm đến tận đây? Nghe nói nơi này đang có thổ phỉ làm loạn, nên về sớm một chút đi." Nói xong liền thong thả ung dung rời đi hệt như lúc đến.
Chắc là y biết vài ngày trước ở đây xảy ra chuyện, thấy có động tĩnh nên mới đến xem thử. Người như y mà cũng quan tâm đến Lạc Kinh, lo cho an nguy của người khác, chuyện này có hơi bất ngờ đấy. Tang Kỳ nhướn mắt nhìn theo bóng dáng đĩnh đạt của y, đột nhiên nghĩ tới chuyện gì, mở miệng gọi: "Chờ đã."
Đối phương không hề dừng bước.
Sao mấy người mặc đồ trắng đều không nghe lời người ta nói vậy.... Tang Kỳ bất đắc dĩ đuổi theo, giả lã nói: "Ờ thì, chuyện túi tiền với hội đèn lồng..."
Không đợi nàng nói xong câu "Ta thật lòng muốn cùng ngài thương lượng", liền nghe hắn phũ phàng: "Không nhận, không đi, không thương lượng."
Chỉ vì chuyện này mà hai người đã đại chiến ba trăm hiệp, Tang Kỳ còn thường xuyên đứng trước hiên chờ y xuất hiện, chắn trước mặt y. Rất nhiều lần nàng còn chưa kịp mở miệng, y đã tự nhiên chặn họng nàng: "Không nhận."
Mắt thấy từng ngày trôi qua, với thái độ này, tình hình này bảo nàng làm sao không bực mình cho được?