Nàng bất đắc dĩ nghĩ, trong đầu lại nhớ đến lạo giả râu bạc trắng múa kiếm nhẹ nhàng mà hữu lực đi giữa bầu trời đêm kia, phiên nhược kinh hồng, uyển như du long(*), không khỏi có chút sinh lòng ngưỡng mộ, bất chợt thất thần.
"Nên lười biếng không đi học?" Trác Văn Viễn hài hước nhíu mày, mở sách vở trên bàn của nàng ra.
"Không viết chữ được nha." Tang Kỳ vươn móng vuốt bị Liên Phiên bó đến cứng ngắc đến trước mặt hắn lắc lắc, biện hộ.
"Vậy mấy cái này là giả vờ giả vịt." Hắn dù bận vẫn ung dung ngồi xuống bên cạnh, đẩy trán của nàng.
Tang Kỳ bĩu môi một cái, phiền muộn nhìn qua những cuộn giấy tuyên đang mở ra kia, "Có cách nào khác đâu, tư nghiệp giao bài không làm?"
Không "học tập chăm chỉ", nàng làm sao nói chuyện với hoàng đế. Hơn nữa đắc tội ai còn được, nhưng Yến Vân Chi thì không đắc tội nổi.
Trác Văn Viễn giễu cợt nàng một hồi lâu, rồi một tay thả xuống cầm viết lên một cách tự nhiên, trước ánh mắt kinh ngạc của nàng múa bút, còn không quên bắt chước theo nét chữ của nàng.
Bản thân hắn viết chữ đẹp, đầu bút lông nhỏ gầy sắc bén, như gió điêu đao khắc, cực kỳ đẹp đẽ, giờ viết theo nét bút tương đối tròn mềm của nàng có hơi khó, tốc độ rất chậm.
Ánh nắng sau giờ ngọ vào ngày đông ấm áp chói mắt, chiếu xuống sợi tóc dài rũ trên trán của hắn, như dát thêm một tầng hào quang lên dung nhan tuấn mỹ của hắn. Nam tử mặt mày chuyên chú, lông mi dài rậm ngạo nghễ cong lên rõ ràng, nổi bật rõ ràng tinh tế trên khuôn mặt trơn bóng như ngọc. Khí chất trầm tĩnh nhu hoà, như là một pho tượng ngọc bích tinh mỹ.
Tang Kỳ nhìn đến ngẩn người, yên lặng thưởng thức một hồi lâu, cọ cọ cánh tay đặt trên sách vở của hắn, cười đùa nói: "Văn vẻ quá nhỉ."
Nói xong không đợi Trác Văn Viễn rút tay ra vò đầu nàng, không chút lưu luyến buông ra, đứng dậy vỗ vai hắn, vung tay áo, thống khoái nói: "Vậy giao hết cho huynh, lát nữa lại mời huynh ăn cua."
Nói xong vui vẻ thoải mái cười khúc khích, đi gọi Liên Phiên mang đồ của hắn đem tới vào phòng bếp.
Trác Văn Viễn hơi dừng bút, cuối cùng không nói gì, lắc đầu cười.
Lúc nàng bưng điểm tâm Liên Phiên làm xong đến cùng hắn ăn, hắn đã viết xong hơn phân nửa, để bút xuống xoa xoa ngón tay nghỉ ngơi. Một lát sau cầm lấy một chiếc bánh sơn trà cắn, hỏi: "Chuyện ngày hôm qua, nha phủ điều tra có manh mối gì chưa?"
Tang Kỳ vừa nuốt xuống một khối bánh ngọt, nghẹn họng nửa ngày mới mở miệng nói: "Nghi là thổ phỉ làm loạn."
Nhắc đến chuyện này, nàng hoàn toàn không đặt sự chú ý vào việc ai dám động vào xe ngựa của Trác gia, mà chỉ nghĩ đến lão giả kia và kiếm pháp của ông. Đôi mắt óng ánh xuýt xoa với Trác Văn Viễn xem ông ấy lợi hại ra sao, giống như một vị thần tiên.
Trác Văn Viễn chăm chú nghe, đợi cho nàng nói xong bật cười, "Nhìn cái kiểu sùng bái của muội kìa, chẳng lẽ lợi hại hơn cả Tang Công sao?"
Tang Kỳ cau mày nghĩ nghĩ, cuối cùng lắc đầu, "Vậy thì không biết, không so sánh được. Phụ thần trời sinh thần lực, mà lại võ nghệ đầy mình, nếu bàn về thương pháp lấy lực đạo, đại khái cả Đại Yên không có người nào ngang được. Nhưng kiếm thuật của lão giả kia càng phiêu dật xuất trần, kỹ xảo và ứng chiêu lại hơn một bậc."
Sau đó còn có một câu "càng thích hợp để tự luyện tập", nàng chỉ cảm khái ở trong lòng, không nói ra miệng, chỉ nói là: "Thật hi vọng có thể gặp lại người đó một lần."
Ánh mắt Trác Văn Viễn khẽ động, xoa xoa tay tiếp tục viết, giỡn giỡn nói: "Đã bình yên vô sự rồi, trải qua chuyện ngày hôm qua, ta cảm thấy muội có rảnh thì nghĩ thêm về cầm nghệ của mình đi."
- --------Dưới đây là note của editor---------
Chuyện là mình lặn cũng khá lâu rồi, không phải mình unstan hay gì đâu mà vì công việc quá bận luôn ấy. Tới giờ phim sắp chiếu luôn mà vẫn chưa edit tiếp được. Nên giờ mình sẽ cố tranh thủ hai ngày cuối tuần để edit, nhưng cũng không thể nhanh được đâu, tới đâu hay tới đó vậy. Chắc tới lúc phim chiếu mình vẫn còn đang edit dở dang