Chờ Tang Kỳ về tới phủ, đêm đã rất khuya rồi.
Trong tiểu viện kia vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, tiếng đàn ngân nga.
Trác Văn Viễn dựa người trên giường, nửa híp mắt, trong mắt đã có mấy phần buồn ngủ, nhưng quần áo vẫn chỉnh tề, không có cởi ra.
Thiển Tửu cách đó không xa, gảy đàn Không, đôi mắt đẹp đầy ẩn tình, chăm chú nhìn hàng mi dài của hắn. Một lúc lâu sau mới thở dài một tiếng, buông tay, chậm rãi đi đến bên cạnh hắn, đưa tay kéo nhẹ vạt áo của hắn.
"Lang quân, không còn sớm nữa, nô tỳ hầu hạ ngài rửa mặt nghỉ ngơi nhé."
Trác Văn Viễn một tay đỡ đầu, đưa một tay khác qua, khoác lên bàn tay của nàng, cong môi cười nói: "Không cần, đợi thêm một lát."
Đang nói chuyện thì có người ở ngoài cửa cầu kiến.
Thiển Tửu đứng dậy đi mở cửa. Người kia trên người đầy khí lạnh của đêm, sau khi đi vào thì trực tiếp đi thẳng đến trước mặt Trác Văn Viễn, ghé vào lỗ tai hắn nói nhỏ vài câu.
Trác Văn Viễn nghe xong, mở mắt ra. Sau một lúc lâu vẽ ra một nụ cười thản nhiên, phẩy tay nói: "Được rồi, lui xuống đi."
Người đó liền vội vàng rời đi.
Thiển Tửu còn đứng ở cách đó không xa, đôi mắt xinh đẹp nhìn quanh, không biết hiện tại nên làm gì.
Hắn nhướng mày, cuối cùng đứng dậy, duỗi tay gọi: "Lại đây."
Mỹ nhân ngoan ngoãn đi qua, dịu dàng ngoan ngoãn rúc vào lòng hắn.
Dưới ánh nến, nam nhân mặt mày phong lưu, hình dáng nhu hoà, môi mỏng oánh nhuận, có dáng vẻ tuấn mỹ phá lệ. Ngón tay thon dài luồn bên trong y phục nàng, nắm lấy một bên núi tuyết, nhẹ nhàng vuốt ve, ngậm vành tai nàng liếm láp. Lát sau, cảm thấy người trong lồng ngực run rẩy, xoay người đem nàng đè ở dưới thân, giọng nói mị hoặc mê người lúc này mới thì thầm: "Có thể hầu hạ ta nghỉ tạm."
Thiển Tửu có điểm không rõ hôm nay hắn đưa nữ tử kia tới để làm gì, cũng không biết hắn đợi cái gì đến tận nửa đêm, thân phận của mình lại không tiện mở miệng hỏi. Nàng chỉ đành đè nghi hoặc xuống, giúp hắn cởi xiêm y.
Không bao lâu sau, trong hương nến mù mịt ấm áp, khoan bào lụa mỏng rơi đầy trên đất, vang lên một tiếng rên rỉ kiều diễm.
Sáng sớm hôm sau, tin tức xe ngựa Trác gia bị tập kích lan truyền nhanh chóng tại Lạc Kinh, đến trưa đã truyền khắp ngõ nhỏ phố lớn.
Nhưng số người biết người ngồi trong xe ngựa là Tang Kỳ lại không nhiều. Trong số người biết đương nhiên là có Trác Văn Viễn, nghe nói nàng bị thương liền mang theo một đống đồ tới thăm.
Lúc đến nơi chỉ thấy Tang Kỳ đang bị thương trong truyền thuyết đang lười biếng nằm ngẩn người trong sân viện phơi nắng. Trời đã lạnh, nàng chỉ mặc một chiếc váy dài màu sáng mỏng, áo choàng khoác trên đùi, che đi làn váy uốn lượn, chỉ lộ ra đường eo yểu điệu thướt tha. Nàng một tay chống cằm, mặt chôn giữa ống tay rộng, không biết đang suy nghĩ gì. Trên chiếc bàn trước mặt có vài cuốn sách đang mở, còn trải giấy tuyên, nhưng mực đã mài xong, bút cũng đã chấm, trên giấy lại không có chữ nào.
Một tháng qua khó được nhìn thấy nàng mặc nữ trang. Mặc dù đây là cách ăn mặc thường thấy nhất của nữ tử quý tộc bên trong Lạc Kinh, nhưng nàng tương đối cao gầy, thân hình không mảnh mai yểu điệu như dương liễu, yếu đuối nhu nhược như hoa lê trong gió giống phần lớn nữ tử khác, cũng không có chút thịt thừa nào. Chính là cân xứng tinh tế, lưng thẳng tắp, vai cũng thẳng, liền toát ra một tư vị không giống ai.
Hắn đứng yên ở phía xa, nhìn chăm chú một hồi mới mỉm cười đi đến, dùng gói thuốc hắn mang theo đụng đụng đầu của nàng, "Nói là bị thương, thấy muội vẫn còn khoẻ chán."
Tang Kỳ không ngẩng đầu, ngoắc ngoắc đầu ngón tay, ý bảo trên tay đang quấn vải băng, nói: "Trầy có tí da thôi."
Đều là do cầm binh khí không quen tay, đả thương người khác không thành, ngược lại tự mình làm mình bị thương.